xuyên việt trúc mã pháo hôi của vạn nhân mê (1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khi thế giới này kết thúc. Anh chỉ cần theo tình tiết của kịch bản trong vòng năm năm là có thể rời đi."

Trương Triết Hạn cười nhạt, trong đôi mắt đen láy sáng sủa tràn đầy ý lạnh: "Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền à?"

008 không nói gì.

Trương Triết Hạn xem nơi này như một quyển sách ngu ngốc, một chút đều không muốn lãng phí thời gian năm năm ở đây, buồn bực mà cau mày: "Tôi không đồng ý, các người có thể ngay bây giờ đưa tôi trở về không?"

008 chột dạ nhăn mặt, không dám nhìn thẳng Trương Triết Hạn, cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không có năng lực này."

Nó toan tính muốn thuyết phục Trương Triết Hạn: "Kỳ thực năm năm này đối với anh sẽ không gây ảnh hưởng gì, chỉ cần không phạm tới cốt truyện, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào bất luận hành vi gì của anh. Thời gian trong thế giới gốc của anh sẽ bất động. Hơn nữa, ở thế giới này anh có gia thế rất hoàn mỹ, có thể làm rất nhiều chuyện, thích gì làm ấy."

Trương Triết Hạn cười lạnh một tiếng.

008 nhát gan, giải thích xong những điều này với Trương Triết Hạn liền biến mất: "Cứ, cứ như vậy đi. Anh nghỉ ngơi thật tốt, nếu như có chuyện gì đều có thể tùy thời gọi tôi. Cứ kêu thầm hai tiếng '008' trong đầu là được rồi." Đương nhiên, nó không nhất định sẽ xuất hiện.

Trương Triết Hạn đứng Tại chỗ, tức giận tới đau răng.

Lúc này mẹ Trương lên lầu, đứng bên ngoài gõ cửa, âm thanh tràn đầy lo lắng: "Triết Hạn Triết Hạn, làm sao vậy? Tại sao đang ăn cơm bình thường lại đột nhiên trở về phòng thế."

Trương Triết Hạn điều chỉnh lại tâm tình của mình, đi ra ngoài, lộ ra một nụ cười với mẹ Trương: "Không có gì đâu mẹ, chúng ta tiếp tục ăn cơm

đi."

Bữa cơm này, từ đầu đến cuối Trương Triết Hạn đều mất tập trung.

Mẹ Trương thời thời khắc khắc đều lưu ý đến tâm tình của cậu, cũng nuốt không trôi, do dự một chút nói: "Là vừa nãy mẹ nhắc đến chuyện mở tiệc nên con cảm thấy không vui à."

Trương Triết Hạn dùng thìa khuấy cháo, nghe thấy thì hơi sững người, cúi đầu nói: "Không ạ."

Mẹ Trương đau lòng muốn chết: "Nếu không thích mẹ liền không làm.

Là mẹ sai rồi, quên mất bảo bối Triết Hạn Triết Hạn của chúng ta thích yên tĩnh. Sau này có hoạt động gì, mẹ cũng từ chối giúp con."

Trương Triết Hạn trong lòng thở dài. Nội tâm của cậu buồn bực lại phiền muộn, những cảm xúc này dưới ánh mắt hiền lành ôn nhu của mẹ Trương đang từng chút từng chút được hòa tan.

Cậu coi nơi này như một quyển sách, nhưng mỗi người trong sách cũng không phải là người giấy đơn bạc, mà là chân thật, có sự sống.

Ví Triết Hạn như quý phu nhân được bảo dưỡng tốt ngồi đối diện. Sự lo lắng cùng tình yêu đối với con trai mình không thể giả được.

Trương Triết Hạn cúi đầu ăn một ngụm cháo, cụp mắt, lông mi từng cọng rõ ràng.

Cha Trương cùng mẹ Trương đều rất bận, rất ít thời gian kề cận bên cạnh Trương Triết Hạn. Hôm nay là mẹ Trương đã dời rất nhiều hội nghị mới rảnh rỗi đón cậu xuất viện, cùng cậu ăn cơm. Sau khi cậu lên cấp ba, khả năng cùng người thân ở bên nhau thì ít, mà xa cách thì nhiều. Trương Triết Hạn rất không thích thành phố A, trong 'Sự khống chế ôn nhu', đám con ông cháu cha ở thành phố A từng tên đều như bị thần kinh. Hơn nữa, không biết vì cái gì, xuyên vào trong quyển sách này rồi, cậu vẫn luôn thường xuyên nghĩ tới thằng nhóc đáng thương Cung Tuấn kia.

Cậu nuốt ngụm cháo trong miệng xuống.

Trương Triết Hạn nghĩ tới một số tình tiết trong sách.

Cung Tuấn bằng tuổi với cậu, hiện Tại cũng là kì nghỉ hè của học sinh trung học, chỉ là hắn còn lâu mới có vận mệnh tốt như cậu.

Mùa hè này, Cung Tuấn vì kiếm tiền sinh hoạt mà liều mạng làm việc, chọc phải một đám lưu manh, còn bị ông chủ độc ác hãm hại một phen. Trong quá trình cùng bọn lưu manh tranh đấu, ngón tay của Cung Tuấn bị bẻ gãy, vì không nhận được trị liệu đàng hoàng nên để lại di chứng cả đời. Lúc vừa lên cấp ba, hắn bị bắt nạt nhưng vẫn không phản kháng, nguyên nhân cũng bởi vì khi ấy tay hắn bị thương.

Trương Triết Hạn nhớ tới những lần Cung Tuấn gặp phải vũ nhục đó liền sẽ nghĩ thiếu niên này lúc đầu thật thiện lương – Cung Tuấn chọc trúng bọn lưu manh là để cứu một cô gái suýt chút nữa thì bị bọn chúng làm nhục.

Càng nghĩ càng buồn bực, mất tập trung.

Quyển sách 'Sự khống chế ôn nhu' này hẳn nên đổi tên thành 'Số phận bi thảm của Cung Tuấn'.

Dù gì thì khi cậu đọc sách, cậu một mặt bị đám óc chó kia chọc tức tới nổ phổi, một mặt lại cảm thấy đồng tình với Cung Tuấn không chịu được.

Ở trong sách này cậu chỉ có thời gian năm năm, cậu có thể ăn uống miễn phí, lăn lộn cho qua 1800 ngày này, hoặc cũng có thể... thay đổi vận mệnh một người.

Đôi con ngươi đen láy của Trương Triết Hạn chất chứa rất nhiều cảm xúc bất đồng, cuối cùng cậu đặt cái thìa trong tay xuống, trong mắt xẹt qua một tia kiên định.

"Mẹ, con muốn chuyển trường."

Mẹ Trương: "???"

Cung Tuấn đang ở thành phố C, là quê ngoại của Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nhàn nhạt nói: "Con muốn tới thành phố C, chỗ của bà ngoại, sống một đoạn thời gian."

Tin tức Trương Triết Hạn trở về được truyền khắp tầng lớp thượng lưu trong thành phố A, người người đều phi thường hiếu kỳ đối với vị tam thiếu gia họ Trương một mực dưỡng bệnh không lộ diện này, đồn đãi về cậu vô cùng kỳ diệu, lòng tràn đầy mong đợi Tại bữa tiệc ở Trương gia nhìn thấy cậu một lần. Chỉ có chị gái Trương Uyển Oánh biết rằng đám người kia triệt để không có cơ hội, bởi vì ngày thứ ba sau khi Trương Triết Hạn xuất viện, cậu đã ngồi lên máy bay đến thành phố C.

Trong điện thoại, tin nhắn của chị gái vồ vập gửi tới.

[Trương Uyển Oánh:]

[Trương Uyển Oánh: Đây là sao? Nhóc có phải là cố ý nhằm vào chị mày hay không? Không nể mặt chị hả? (dao găm) (dao găm) (dao găm)]

[Trương Uyển Oánh: Chị mày mới phút trước vừa khoác lác cam đoan với hội chị em rằng sẽ cho bọn họ gặp thịnh thế mỹ nhan của em một chút, kết quả, một phút sau em đã leo lên máy bay rồi?]

[Trương Uyển Oánh: (dao găm) (dao găm) (dao găm) Cho chị một lời giải thích, bằng không nhóc tiêu rồi.]

Trương Triết Hạn lúc này đã đến thành phố A, máy bay hạ cánh, ngồi trên xe lên đường về nhà bà ngoại.

Thành phố C cũng là một thành phố trọng điểm, phồn hoa náo nhiệt, nhưng thiếu một chút sự xa hoa lãng phí, ăn chơi trác táng của thành phố A.

Chiếc xe hơi màu đen hướng về trung tâm thành phố, hàng cây hai bên đường vun vút lướt qua.

Tài xế là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi thật thà chất phác, cười với cậu: "Lão phu nhân một thân một mình sống Tại thành phố C nhiều năm, thanh nhàn nhưng cũng cô quạnh. Nghe nói cháu tới, bà ấy rất vui mừng tự mình xuống bếp, làm rất nhiều món ăn đặc trưng của thành phố C, từ sáng sớm vẫn mãi nhắc tới cháu."

Trương Triết Hạn vừa trả lời tin nhắn của Trương Uyển Oánh, vừa cười nói: "Vâng, cháu tin tưởng tay tay nghề của bà ngoại ạ."

Tài xế bảo: "Thiếu gia muốn học trung học Tại Nhất Trung ở thành phố C sao?"

Trương Triết Hạn: "Vâng."

Ánh mắt tài xế sáng ngời: "Vậy thì tốt quá, con trai của bác cũng học Nhất Trung, bác nhất định sẽ kêu thằng nhóc thối kia ở trường học chăm sóc cháu thật tốt."

Chuyện Trương Triết Hạn sức khỏe yếu, nhiều bệnh cũng không phải là bí mật.

Trương Triết Hạn tiếp nhận ý tốt này, ôn nhu cười: "Vậy thì cảm ơn bác ạ." Nhưng cậu cảm giác mình cũng không quý giá như vậy, bệnh này thuần túy là một căn bệnh nan y xàm xí tác giả Cungo ra để muốn cậu chết, dù gì hiện Tại cậu không hề có một chút cảm giác bệnh tật gì, đánh nhau coi chừng không thua người ta.

Điện thoại di động vẫn đang rung lên không ngừng.

[Trương Triết Hạn: Chị muốn em giải thích cái gì?]

[Trương Uyển Oánh: Em còn hỏi chị muốn giải thích gì? Đột nhiên chạy đi thành phố C, ngay cả lý do cũng không có hả? Thành phố A làm gì với em rồi, em đã ở đây nhiều năm như vậy, sống tới thoải mái, hiện Tại lại rời đi chịu khổ.]

[Trương Triết Hạn: À.]

[Trương Uyển Oánh: Nói mau!!]

[Trương Triết Hạn: Lý do hả. Thế giới lớn như vậy, em muốn thay chị đi khám phá.]

[Trương Uyển Oánh: ...] Không thể nào tiếp tục làm chị em với thằng nhóc này được nữa.

------oOo------

Chương 3: Lâm Thủy

Nguồn: EbookTruyen.Net

Mạnh gia là đại gia bản xứ lớn nhất nhì ở thành phố C, mặc dù các thế hệ gần đây hầu hết là làm chính phủ cùng doanh nghiệp, nhưng khí chất thư hương môn đệ* vẫn lưu lại trong xương.

*con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt

Bà ngoại Trương Triết Hạn lúc còn trẻ là mĩ nhân điển hình xứ Giang Nam, cho dù giờ đã lớn tuổi nhưng loại khí chất tinh xảo, dịu dàng cũng chưa từng giảm nửa phần. Mái tóc bạc trắng được chải chỉnh tề, bà lúc này đang đứng nơi cổng sắt được chạm trổ, nhón chân lên, vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn về phía đầu đường.

Trương Triết Hạn bước xuống xe.

Ánh đèn ấm áp rọi sáng mặt mũi thanh tú nhưng tái nhợt của thiếu niên.

Bà ngoại Mạnh trông thấy, viền mắt ửng đỏ, vươn tay lên lau khóe mắt: "Triết Hạn Triết Hạn lớn rồi, bà ngoại trong lúc nhất thời không nhận ra cháu nữa."

Trương Triết Hạn khẽ cười, đỡ bà: "Làm cho ngoại đợi lâu rồi. Bên ngoài gió lớn, mình vào nhà trước đi."

Bà ngoại mắt đỏ, mỉm cười, vỗ mu bàn tay của cậu, nhẹ giọng nói: "Không lâu, không lâu. Cháu tới là tốt rồi."

Đi vào, Trương Triết Hạn nhìn thấy rất nhiều người, đều là Mạnh gia, trong đó người trẻ tuổi chiếm đa số, một nhóm anh em họ tụ hội về đây.

Thấy cậu bước tới, họ đều đứng dậy nhiệt tình chào hỏi, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại lấp lóe, cũng không đơn thuần.

Trương Triết Hạn hiểu rõ mục đích của bọn họ. Phỏng chừng đều nghe được lời đồn của mọi người, muốn hướng về tên tuổi của Trương gia ở thành phố A, đến giao thiệp với cậu.

"Đây là bọn anh chị em họ của cháu. Sau này cháu ở thành phố C, có chỗ nào muốn đi đều có thể tìm bọn nó, bọn nó quen thuộc với thành phố này hơn so với cháu."

Bà ngoại Mạnh lần lượt giới thiệu từng người, mục đích của bà rất đơn giản, sợ Trương Triết Hạn một thân một mình tới thành phố C sẽ cô đơn nên muốn giúp cậu nhận thức vài người bạn cùng lứa tuổi.

Nhưng Trương Triết Hạn không hề có hứng thú đối với bọn họ.

Gia cảnh của Trương Triết Hạn Tại thế giới gốc không hề kém cạnh, ứng đối với loại tình cảnh này rất thành thạo điêu luyện. Cậu lễ phép, ngoan ngoãn mỉm cười, nhưng thái độ lại rất lạnh nhạt.

Sau khi ngồi xuống, người một nhà yên tĩnh ăn cơm.

Bà ngoại Mạnh là khuê nữ một gia đình giàu có, tuổi thơ được dưỡng dạy rất nghiêm cẩn, bây giờ vẫn duy trì truyền thống khi ăn không được nói chuyện. Bà không nói lời nào, đám con cháu trong nhà tự nhiên cũng không dám làm càn, Tuấn rằng tầm mắt lo lắng tới mức sắp đâm thành lỗ trên người Trương Triết Hạn nhưng vẫn không tự ý mở miệng.

Điều này đối với Trương Triết Hạn mà nói quả là chuyện tốt.

Cậu ăn xong liền lấy cớ ngồi xe lâu nên cơ thể uể oải, lên lầu tắm rửa.

Lưu lại một đám người thần sắc phức Cungp buồn bực ngồi cạnh bàn ăn, muốn nói lại thôi.

Tắm rửa sạch sẽ, lau khô tóc xong, Trương Triết Hạn thả người nằm xuống giường của mình.

Chăn gối mơ hồ còn có mùi hương hoa lài. Không khí của thành phố C so với thành phố A trong lành hơn, trong vườn hoa của bà ngoại Mạnh trồng rất nhiều loài, gió đêm nhè nhẹ, có vẻ đặc biệt an bình.

Trương Triết Hạn đăm đăm nhìn trần nhà, nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào.

Nếu đột nhiên đi tìm Cung Tuấn, nhất định sẽ bị coi thành tên bị bệnh tâm thần.

Hay là đợi đến khi khai giảng?

Dù sao cũng sẽ vào chung một lớp.

Không được.

Trương Triết Hạn vươn tay che mắt lại, nghĩ thầm, mùa hè này ngón tay của Cung Tuấn sẽ bị bẻ gãy, lưu lại di chứng cả đời, cậu vẫn nên đi cứu trợ.

"Nhưng mà cậu ta ở đâu mới được chứ?" Đúng nha, cậu quên mất một điều mấu chốt ——

Cung Tuấn sống ở chỗ nào!

Nghĩ tới đây, Trương Triết Hạn đột nhiên ngồi dậy, con ngươi trừng lớn.

Ôi mẹ ơi, hình như cái này hơi căng?

"008! 008!"

Trương Triết Hạn bắt đầu điên cuồng gọi 008.

Chỉ chốc lát sau, thanh âm yếu ớt lại phức Cungp của 008 vang lên trong đầu cậu: "Tôi đây, anh có chuyện gì không?"

Trương Triết Hạn ngồi thẳng dậy: "Cậu có địa chỉ hiện Tại của Cung Tuấn không?"

008 theo bản năng đáp: "Đương nhiên là có chứ." Bất quá, nó rất nhanh phản ứng lại, vừa sợ hãi vừa cảnh giác hỏi ngược lại Trương Triết Hạn: "Anh hỏi cái này để làm gì!"

Trương Triết Hạn nở nụ cười: "Tất nhiên là đi tìm cậu ta."

008: "???!!!"

008 vừa gấp vừa tức, hóa thành nguyên hình xuất hiện ở trước mặt

Trương Triết Hạn. Sau khi nhìn cảnh vật xung quanh, nó đè nén phẫn nộ nói: "Kí chủ, anh đang làm gì? Anh Tại sao lại ở thành phố C!!!"

Trương Triết Hạn nói: "Không phải cậu bảo trong năm năm này tôi tùy tiện làm gì cũng được à?"

008 gấp đến độ xoay vòng: "Nhưng điều kiện tiên quyết của tôi là anh không được ảnh hưởng đến cốt truyện, anh hiện Tại không thể ở thành phố C, không thể gặp mặt với nhân vật chính. Còn chưa tới thời điểm anh lên sân khấu, anh mau trở về."

Trương Triết Hạn nhíu mày.

Nó trong lòng có chút sợ Trương Triết Hạn, chỉ có thể thấm thía khuyên nhủ: "Kí chủ, trở về đi thôi! Trở về thành phố A đi, anh không thể lấy thân phận Trương Triết Hạn xuất hiện Tại trước mặt Cung Tuấn. Như vậy là lệch khỏi cốt truyện rồi."

Trương Triết Hạn ngồi xếp bằng trên giường, cười như không có vấn đề gì đáng kể: "Vậy đơn giản thôi, tôi không dùng thân phận Trương Triết Hạn là được. Tôi nhớ trong sách gốc Cung Tuấn vẫn luôn gọi Trương Triết Hạn bằng tên tiếng Anh, hơn nữa cậu ta hiện Tại nhỏ như vậy, cũng không có khả năng nhớ tới tôi. Tôi tùy tiện bịa một thân phận, xuất hiện ở bên

cạnh cậu ta không phải là ổn rồi sao."

Giọng điệu 008 đầy lo lắng: "Ý tôi nói không phải như vậy!"

Trương Triết Hạn vỗ tay cái bốp: "Chính là thế đó. Tôi cảm thấy không có vấn đề, cậu nói cho tôi địa chỉ Cung Tuấn là được rồi."

008 ai oán tới á khẩu, không trả lời được, tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói.

Trương Triết Hạn thấy vậy, đơn giản cười nhẹ, lạnh nhạt nói: "Các người không để ý tới ý nguyện của tôi, cưỡng ép kéo tôi vào thế giới này, cũng nên nghĩ tới hậu quả như vậy."

008 cúi đầu, môi trề xuống.

008 thật sự là sốt ruột muốn chết, nhưng mà chúng nó là hệ thống tràn ngập tình cảm cùng nhân đạo, vốn là đuối lý, cũng không có cách nào.

Rất lâu sau nó mới khẽ nghiến răng, gãi đầu một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi mà làm ra vẻ nhượng bộ: "Chuyện này... tôi muốn cùng chủ nhân thế giới xin chỉ thị. Anh, anh trước hết không được làm bậy... Cho dù xuất hiện Tại bên cạnh Cung Tuấn cũng không được bại lộ thân phận."

Trương Triết Hạn chiếm được đáp án thỏa mãn, khẽ cười: "Không có vấn đề, thế gian này cũng không phải chỉ có một mình Trương tam thiếu ở thành phố A tên là Trương Triết Hạn."

008 hiện Tại một chút cũng không muốn tiếp tục để ý tới Trương Triết Hạn, cúi đầu hóa thành một làn khói, một lần nữa trở về trong đầu Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn sửng sốt, "Này, cậu còn chưa nói cho tôi địa chỉ nhà Cung Tuấn đâu!"

"Không biết!"

Đáp lại cậu chính là tiếng gào thét giận dữ muốn nổ phổi của 008.

Trương Triết Hạn: "..."

Ủa vậy cậu gọi nó ra rốt cuộc để làm gì?

Tin tức gì cũng không lấy được, trái lại tìm cho mình một đống ràng buộc.

Cái hệ thống rác rưởi!

Ngoại trừ làm cho cậu ngột ngạt, cái gì cũng không biết.

Trương Triết Hạn thở dài, một lần nữa nằm xuống, ngủ.

Tại một thành phố lớn như vậy tìm người trông có vẻ như mò kim đáy biển, nhưng đối với Trương Triết Hạn mà nói thì cũng không phải không thể thực hiện, dù sao cậu có một người bác làm thị trưởng, còn có một đám anh chị em họ đuổi theo muốn cùng cậu củng cố mối quan hệ. Nhưng còn chưa kịp dùng đến những quan hệ này, ma xui quỷ khiến cậu đã cùng Cung Tuấn gặp mặt.

Vào ngày thứ ba sau khi cậu đến thành phố C.

Bà ngoại Mạnh sợ cậu trạch ở nhà tới hỏng người, thay đổi biện pháp khuyên cậu đi ra ngoài một chút.

Không chịu được sự thúc giục của bà ngoại, Trương Triết Hạn ngồi lên xe của ông anh họ Mạnh Quang của mình.

Xe thể thao của Mạnh Quang là màu đỏ sẫm, bảnh bao y hệt anh ta.

Anh tháo kính râm xuống, lộ ra cặp mắt đào hoa hơi xếch, nhìn Trương Triết Hạn đang ngồi bên ghế lái phụ, nói: "Bà nội của anh có phải rất phiền hay không?"

Trương Triết Hạn cười một chút: "Không đâu."

"Cái gì mà 'không đâu'." Mạnh Quang nhẹ giọng cười, đạp ga: "Chỗ bà nhiều quy củ muốn chết, mỗi lần anh tới đây, hai ngày đầu coi như còn miễn cưỡng, qua ngày thứ ba rất có thể sẽ bị bà mắng từ sáng tới tối."

Trương Triết Hạn cười không nói, cậu còn rất thích món ăn bà ngoại nấu, mấy ngày nay trải qua rất tự Tại.

Đôi mắt Mạnh Quang nhìn về phía trước. Anh bỗng nhiên cong môi cười: "Em trai, em mấy tuổi rồi?"

Trương Triết Hạn sững người: "Mười lăm ạ."

Mạnh Quang cười càng vui vẻ, hướng cậu ám muội mà chớp chớp mắt, "Vậy là đủ tuổi rồi. Anh dẫn em đi một chỗ chơi rất vui, có muốn hay không?"

Mạnh Quang là con trai duy nhất của bác cậu, con trai nhà thị trưởng, ở thành phố C chính là thái tử gia hoành hành. Anh ta nói chơi vui, vậy khẳng định là chỗ không tầm thường.

Trương Triết Hạn có chút động lòng, bất quá vẫn nhắc nhở anh: "Anh, em không thể uống rượu."

Mạnh Quang cười: "Em yên tâm, anh sẽ không để cho em dính một giọt rượu. Em mà gặp chuyện gì, đừng nói tới bà nội anh mà ngay cả bà dì tính tình gắt gỏng kia trước hết sẽ bay từ thành phố A đến đây, lột một lớp da của anh xuống."

Trương Triết Hạn vui vẻ.

Mạnh Quang nói: "Xem như là anh xin lỗi việc ba ngày trước không đi đón em được, giờ anh dẫn em tới một chỗ thú vị. Em chỉ cần gật đầu, có muốn hay không?"

Trương Triết Hạn hiện Tại cũng không có việc gì làm, dù gì cũng nhàn rỗi, dứt khoát đáp ứng.

Mạnh Quang cười: "Được rồi, đây là bí mật của hai chúng ta. Em phải có chút nghĩa khí nha, đừng có vừa quay đầu liền bán đứng anh."

Trương Triết Hạn bật cười: "Sẽ không nói cho bà ngoại đâu."

Có được lời cam đoan của Trương Triết Hạn, Mạnh Quang lúc này mới thay đổi phương hướng, lái xe chạy về phía nam.

Mạnh Quang Tuấn rằng thích đã chơi là tới bến, nhưng Trương Triết Hạn là em họ của anh, lại còn chưa trưởng thành, tâm tư thuần khiết, anh đương nhiên sẽ không dẫn cậu đi mấy chỗ không thích hợp cho thiếu nhi. Bằng không thì khác với cầm thú chỗ nào chứ.

Mạnh Quang mang Trương Triết Hạn đến một câu lạc bộ cao cấp tên là "Lâm Thủy". Sau khi tiến vào, anh đưa thẻ hội viên cho tiếp tân, được người phục vụ dẫn vào bên trong.

Xuyên qua đại sảnh lộng lẫy, qua hành lang tối tăm, lại đi nữa, đập vào trong mắt là một đình viện cổ kính. Lối đi làm bằng những tấm ván màu đỏ uốn khúc xây trên mặt hồ, nhìn xuống dưới, trong làn nước trong vắt còn có cá Koi đang bơi lội.

Mạnh Quang nói: "Anh dẫn em đi gặp mấy người bạn của anh."

Trương Triết Hạn gật đầu một cái.

Bạn bè của Mạnh Quang đều là mấy công tử nhà giàu có tiếng trong thành phố C, hôm nay kỳ thực chính là một bữa tiệc nhỏ riêng tư của bọn họ.

Theo thông thường đều là một buổi ăn chơi cuồng hoan của đám con nhà giàu, nhưng e ngại Trương Triết Hạn ở đây, mấy tên anh trai cũng không có mặt mũi gọi mấy cô gái tới tiếp rượu.

Thế là liền trở thành một buổi hát karaoke bình thường. Người người cướp micro, ma âm chui vào tai.

Mạnh Quang vô cùng tức giận: "Bọn mày chà đạp lỗ tai của em họ tao như vậy sao?"

Một người cười nhạo: "Đem micro đưa cho mày mới là công kích có tính chất hủy diệt."

Mạnh Quang tức tới đập bàn: "Mày xem thường ai đó!"

"..."

Trương Triết Hạn dựa lưng vào sofa uống nước, nhìn vậy là hiểu rồi.

Cậu bị ông anh họ của mình bày trò, nói đến ám muội thần bí như vậy là để lừa gạt cậu. Trên thực tế chính là không thoát được bà ngoại Mạnh, lại không muốn để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112