trọng sinh bạn cùng bàn (1-26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------oOo------

Văn án

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trọng sinh vì muốn cùng đối thủ một mất một còn học tập thật tốt.

Tác giả: Mập không ăn gừng

Edit: Achlys

Năm hai mươi tám tuổi, Trương Triết Hạn vì một tai nạn giao thông mà trở thành người thực vật.

Tất cả mọi người đều bỏ rơi cậu, riêng chỉ có Cung Tuấn ngồi xe lăn là đối thủ cậu vẫn luôn chán ghét, như phát điên hết lần này đến lần khác kể lại cho cậu những chuyện đã qua.

Lúc này Trương Triết Hạn mới biết, chân của Cung Tuấn bị mất là vì mình, tất cả những gì Cung Tuấn làm cũng đều vì mình.

Mình là mối tình đầu của Cung Tuấn, là người hắn cầu mà không được, là người hắn cẩn thận giữ gìn ở trong lòng.

Tỉnh lại lần nữa, Trương Triết Hạn trở lại tuổi mười bảy, Cung Tuấn mười bảy tuổi lạnh lùng đẩy cậu nói: "Tránh ra."

Trương Triết Hạn: ...

To gan nhỉ?

Trường Văn Lễ 1 tồn tại một "Thần thoại", là Cung Tuấn lớp 1 khoa tự nhiên, là cái đinh trong mắt các giáo viên.

Gia cảnh ưu việt, đại ca, trốn học đánh nhau, hằng năm hết lần này đến lần khác chiếm ngôi vị số một toàn trường.

Bỗng nhiên, một ngày nọ, có một học sinh chuyển đến lớp tự nhiên 1.

Nghe đâu học sinh mới ngày đầu tiên chuyển đến đã chặn Thần thoại Cung Tuấn ở WC.

Trương Triết Hạn cong môi, khoé mắt đỏ lên nhìn hắn: "Tôi muốn làm bạn cùng bàn với cậu."

Vào thời điểm người ở đó cho rằng Cung Tuấn sẽ đánh cho học sinh mới một trận thừa sống thiếu chết, Cung Tuấn tâm tình rất kém hừ lạnh một cái, không từ chối những cũng không đồng ý.

Ngày hôm đó, Cung Tuấn thêm một bạn cùng bàn.

Bạn ngồi cùng bàn kia quản trời quản đất, cũng sắp leo lên đầu "Thần thoại" làm tổ.

Lũ anh em của Cung Tuấn không nhìn nổi, cuối cùng không nhịn được đề nghị đập cho người kia một trận.

Cung Tuấn đang chép bài ôn tập ngón tay giật giật, nâng mí mắt lên:

"Sao? Vợ tao quản nghiêm, chúng mày có ý kiến gì?"

Lũ anh em: ...???

Đơn trọng sinh/vườn trường ngọt văn/thường ngày/song hướng chữa khỏi

Cung Tuấn công x Trương Triết Hạn thụ

[Sống lại không có bàn tay vàng, vẫn là người bình thường]

Tag: Trọng sinh, ngọt ngào, sân trường

Nhân vật chính: Trương Triết Hạn; vai phụ: Cung Tuấn; khác;

------oOo------

Chương 1: Trọng sinh

Nguồn: EbookTruyen.Net

Phòng giáo viên năm hai,

"Thủ tục chuyển trường vẫn phải làm cùng phụ huynh." Chủ nhiệm lớp 3 năm hai ngước đầu, nhìn về phía Trương Triết Hạn đứng một mình trước bàn.

Nam sinh rủ mi mắt, thân hình gầy nhom, ưỡn sống lưng thẳng tắp, một tay cắp đồng phục học sinh trong túi, cũng không biết đang nghĩ gì, nghe được lời của cô giáo, đột nhiên ngẩng đầu lên, cánh môi cong cong.

"Cô ơi, em không có phụ huynh."

Đáy mắt không gợn sóng, lời nói ra khỏi miệng bình tĩnh không giống với lời của một đứa trẻ mười bảy tuổi, thậm chí trêи vẻ mặt cậu còn có một chút giễu cợt.

Chủ nhiệm lớp mới vừa đón lớp 3 hơn một tháng, đối với học sinh trong lớp cũng không rõ nhiều lắm, nhưng luôn có mấy nam sinh tiêu biểu trong lớp, ví dụ như Trương Triết Hạn.

Ngoại hình đẹp, nhưng thành tích kém, thường ngủ trong giờ học, lúc bình thường lạnh nhạt nói với cô mấy câu, cái loại đó khuyên nhủ khích lệ đều vô ích.

Cõng thêm một học sinh như vậy, chủ nhiệm lớp cũng rất đau đầu.

Nhưng đau đầu hơn cả, từ mấy ngày trước, vị "Học sinh kém gương mẫu" này bỗng thay đổi tính tình, đồng phục mặc chỉnh tề, không ngủ trong giờ nữa, còn hay ngẩn người nhìn ra cửa sổ, vui vẻ không được mấy ngày, Trương Triết Hạn đột nhiên muốn chuyển trường.

Chủ nhiệm lớp xoa trán, "Phụ huynh như vậy, mẹ em không phải là vẫn còn sao?"

"Tốt nhất là gọi bà ấy đến, hoặc là tôi sẽ không kí, hoặc là em cùng người giám hộ đến đây."

Trương Triết Hạn hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên hồ sơ học sinh trêи bàn, ɭϊếʍ môi hếch cằm, giọng không chút bận tâm: "Em không có bố mẹ, cũng không có người giám hộ, cô không tin thì có thể liên lạc thử."

Đương nhiên là không liên lạc được.

Hồi đó chia lớp, vốn là Trương Triết Hạn nói với giáo viên, cho tới bây giờ cũng chưa thấy phụ huynh Trương Triết Hạn xuất hiện lần nào, cả lớp chỉ có vị trí kia của bố mẹ Trương Triết Hạn là trống không.

"Cô sẽ thử liên lạc, cái này cô vẫn không thể ký, việc chuyển trường, em suy nghĩ kĩ hơn đi."

"Trường Văn Lễ 1, so sánh về phương diện dạy học, cô cho rằng trường chúng ta vẫn tốt hơn một chút..."

Trước mặt học sinh, có ai lại nói trường mình không tốt, cứ coi như Trương Triết Hạn là loại học sinh kém nhất trong các loại kém nhất đi, cũng không thể đẩy cậu đi trường khác được.

Trêи khoé môi Trương Triết Hạn vẫn luôn treo một nụ cười nhạt, nhìn như yên lặng lắng nghe.

Chủ nhiệm lớp lưu loát khen trường mình không ngừng, khen đến mức bản thân cũng cho là thật, tự tin tràn đầy ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn một chút.

Để ý tới ánh mắt của cô, nam sinh đột nhiên không cười nữa, cung kính hơi khom người cúi đầu nói với cô một câu: "Cảm ơn cô giáo, em quay lại lớp học đây."

Trước khi xoay người, cũng thuận tay mang theo đơn xin chuyển trường trêи bàn đi.

Lời tiếp tắc lại trong cuống họng, cuối cùng chủ nhiệm lớp chỉ dặn dò: "Bổ sung bài tập Quốc Khánh cho cô!"

Cũng không biết có nghe thấy hay không, đáp lại cô, chỉ có tiếng đóng cửa.

Trời tháng mười dần chuyển lạnh, chưa được mấy ngày mà không khí đã rất lạnh, từ phòng giáo viên đi ra, Trương Triết Hạn bị gió lạnh dính lên mặt, tóc bị gió thổi lộn xộn.

Cậu tay trái sửa tóc một chút, tay phải giơ đơn xin chuyển trường một lúc, lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Chuyện này, khó khăn ghê.

Đừng nói là chủ nhiệm lớp không liên lạc được với mẹ cậu, đến cả cậu cũng không liên lạc được.

Cũng không tính, nếu muốn liên lạc, thì cũng có biện pháp, nhưng đời này, Trương Triết Hạn không muốn có quan hệ gì với bà ta.

Một tuần trước, Trương Triết Hạn tỉnh lại trong đống bài tập Quốc Khánh.

Cậu vốn đã hai mươi tám tuổi, vì tai nạn giao thông mà làm người thực vật hơn nửa năm, mỗi ngày đều nhờ vào một người kể lại chuyện xưa mà sống qua ngày, cũng không vọng tưởng mình có thể khôi phục thành bình thường.

Dù sao thì khoảng thời gian những ngày cuối đời như vậy, cũng rất tốt.

Nhưng thế gian này thường có rất nhiều chuyện ký quái, Trương Triết Hạn từ trước đến giờ không tin vào chuyện quỷ thần, đến cả bây giờ, cậu từ
hai mươi tám tuổi trở lại mười bảy tuổi, vẫn không tin vào chuyện thuỷ thần.

Nói không chừng đây chỉ là một giấc mơ dài, sau khi tỉnh lại, cậu lại là người thực vật nằm trêи giường.

Nếu là mơ, vậy cậu nên hưởng thụ giấc mơ này, mà không phải trọng sinh một đời người.

Giờ là tiết thứ hai sau khai giảng, hành lang phòng giáo viên không có tiếng ồn, không có ai dám đến đây chơi đùa.

Đi qua cầu thang phân chia phòng giáo viên và phòng học, không khí bắt đầu náo nhiệt lên.

Cửa phòng học lớp 3.

"Tiết sau lại phải kiểm tra, điên rồi sao! Tranh thủ thời gian ôn tập đi!"

"Aaaa đừng mà! Người ta còn chưa uống sữa xong!"

"Thật hâm mộ những người không cần học, cho dù nghe được tin dữ như vậy cũng có thể chạy ra ngoài.."

Ánh mắt hâm mộ của mấy nữ sinh chuyển sang mấy nam sinh đột nhiên xuất hiện bên ngoài lớp học.

"Chạy nhanh lên chút đi, lát nữa vào học không còn chạy được đâu!"

"Mẹ nó đừng giục nữa được không? Chịu nổi sao? Còn không phải vì nhìn thấy đám người lớp 8 kia chịu đòn à?

"Chịu nổi hay không sao không nói trước, có phải vì nhìn thấy Cung Tuấn đánh người mới trở nên ngoan ngoãn hay không."
"..."

Mấy nam sinh xô xô đẩy đẩy nhau, còn chừng mưới phút nữa mới vào lớp, bọn họ cũng không phải gấp, chỉ là lớp học này giáo viên vào lớp sớm hơn bình thường.

"Cung Tuấn?"

Trương Triết Hạn dừng bước, nhẹ giọng đọc cái tên này lên, mang theo chút quyến luyến, những bạn học khác không để ý tới giọng điệu của cậu thay đổi.

"Đúng! Mẹ đám người lớp 8 kia không biết làm gì, dám động vào người của Văn Lễ, còn bế cả Cung Tuấn tới!"

"Đúng đó, đi xem lớp 8 ăn hành đi!"

Cung Tuấn trong lời bọn họ được công nhận là trùm trường Văn Lễ 1, thậm chí là tất cả các trường ở Văn Thành công nhận, ẩu đả đánh nhau nếu hắn đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, huống chi nhà có tiền có thế, có xảy ra chuyện cũng chẳng thể tạo nên sóng gió gì.

Đời trước, năm hai trung học Trương Triết Hạn còn chưa biết Cung Tuấn, chỉ là mơ hồ nghe cái tên này từ miệng người khác.

Lúc cậu biết Cung Tuấn, người này đã hai mươi bốn tuổi, hoàn toàn không còn bóng dáng thiếu niên, ác liệt qua ánh mắt khiến cho người ta khó có thể quên.

...

Cửa bắc là cửa cách năm hai xa nhất, lúc nhóm người đi tới, chuông lớp học vừa vặn vang lên.

Lúc này trêи đường đi cũng không còn người, Trương Triết Hạn đi phía sau cùng, vẫn luôn đáp lại hai câu với mấy người phía trước, khiến cho

bản thân bình thường một chút.

Cậu là người cao nhất trong đám này, nãy đi từ tầng của năm nhất xuống, có khá nhiều nữ sinh nhìn trộm cậu.

Bên kia cửa bắc là rừng cây nhỏ "Vạn Năng", bình thường hẹn hò đánh nhau đều tiến hành ở đó, thỉnh thoảng buổi tối giáo viên chủ nhiệm tâm huyết dâng trào đi bắt mấy cặp đôi yêu sớm, lần nào cũng bắt được chính xác.

"Lát nữa chúng ta vạn lần đừng có tham dự."

Lúc náo nhiệt thì một đám người khí thế hừng hực xông vào tham gia, giờ thì sợ hãi, bọn họ đâu dám đi xem đánh nhau, muốn xem thì cũng là nhìn đám người lớp 8 khập khiễng đi ra.

"Cung Tuấn xuống tay thật ác, lần trước còn không phải đánh gãy tay của học sinh trường nghề đó sao? Cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì."

Nam sinh có chút sụt sịt.

Trương Triết Hạn lại bị gió thổi đầy mặt, quay đầu nhìn người nói chuyện một cái, thu hồi tầm mắt chớp chớp mắt một cái, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện trong rừng cây nhỏ, xen lẫn tiếng gió vi vu thổi qua cây.

Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, tầm mắt bị chàng trai đang dựa vào tường hấp dẫn.

Chàng trai chống chân và cùi chỏ lên tường, vẻ mặt lạnh lùng rũ mắt, mang theo một chút không kiên nhẫn, cúc áo đồng phục bị hắn tháo ra hai cúc, cà vạt học sinh thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, bị gió thổi một cái, tóc trêи trán và cà vạt bay lên, cả khuôn mặt lộ ra trong không khí.

Trương Triết Hạn cảm thấy, gió xung quanh hình như cũng ấm áp lên mấy
phần.

Cung Tuấn mười bảy tuổi... Không giống với Cung Tuấn hơn hai mươi tuổi.

Hôm nay Cung Tuấn cúp học đi làm một số chuyện, Lục Sơ Hành thế nào cùng phải qua trường Văn Thành bên này giải quyết chút chuyện cũ.

Lục Sơ Hành là bạn từ nhỏ của Cung Tuấn.

Lục Sơ Hành không nói gì, Cung Tuấn cũng không hỏi, nhẫn nại đưa hắn tới, chính là thời gian giải quyết quá lâu, có chút không kiên nhẫn.

Đứng một tư thế mệt mỏi, Cung Tuấn thẳng người, một tay nhét trong túi quần, giày đạp đạp trêи mặt đất hai cái, khom người nhặt áo khoác đồng phục dưới đất lên, run rẩy.

Dáng người hắn cao, mới mưởi bảy tuổi đã cao một mét tám ba, vai rộng eo nhỏ, áo sơ mi nửa người trêи một nửa nhét vào trong quần, một nửa đung đưa theo gió, gió thổi qua một cái, vạt áo bên hông như ẩn như hiện.

"Sao Cung Tuấn lại đứng ở đây?"

"Không phải, ở đây? Ở đây? Tiếng kêu thảm thiết của đám người lớp 8 vẫn ở bên trong đó? Mấy đứa hèn lớp 8 hả? Cũng không phải một mình Cung Tuấn động thủ nhỉ?"

"Nói nhỏ một chút được không? Không nhìn thấy Cung Tuấn đứng ở nơi đó sao?"

"Cung Tuấn thật đẹp trai, một nam sinh như tao cũng không nhịn được mà cảm nắng."

"Đẹp trai hơn Trương Triết Hạn của chúng ta...?"

"Mẹ nó, mày khen một thằng đực rựa đẹp trai?"

"..."

Mấy nam sinh ngồi xổm ở góc tường Cung Tuấn không thấy được, nói tới Trương Triết Hạn mới nhớ, Trương Triết Hạn đâu rồi?

Trương Triết Hạn không chút sợ hãi tự đi tới trước mặt Cung Tuấn, trực tiếp nhìn chằm chằm vào hắn.

So với Cung Tuấn bảy năm sau, mặt mũi hắn bây giờ cũng không sắc sảo như vậy, đuôi mắt cũng chưa dính dấu vết thời gian, đường nét cũng chưa hoàn toàn nảy nở, là một thiếu niên nhu hoà.

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Cung Tuấn nhíu mày một cái, thiếu kiên nhẫn trêи mặt càng thể hiện rõ, ngay cả sắc mặt cũng lạnh đi mấy phần.

Hắn đứng lên, trực tiếp nghiêng người, một tay quăng áo đồng phục lên bả vai, liếc nhìn đơn xin chuyển trường trong tay Trương Triết Hạn một cái, rồi thu hồi tầm mắt rất nhanh.

"Tránh ra."

Giọng nói hơi lạnh lùng, cũng không đợi Trương Triết Hạn lên tiếng, vai hai người đã huých nhau.

Trương Triết Hạn: ...

To gan nhỉ?

Loại thái độ này của đối phương, Trương Triết Hạn lại không quen.

Lực của Cung Tuấn không nhẹ, cậu không phòng bị, bị huých lui về phía sau hai bước, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai chân quần đồng phục của đối phương.

Cung Tuấn không kiên nhẫn, bước chân cực nhanh, mặc dù rừng cây nhỏ được gọi là rừng cây nhỏ, nhưng diện tích cũng không tính là nhỏ, bóng người hắn rất nhanh đã khuất sau hàng cây.

Trương Triết Hạn vẫn đứng ở chỗ cũ, chỗ bị đối phương huých còn tê dại, nửa phút sau, cậu quay đầu che đi bả vai, hốc mắt ấm áp.

Cung Tuấn mười bảy tuổi, thật tốt.

Trương Triết Hạn cúi đầu xuống, lộ ra một nụ cười thật lòng lần đầu tiên từ sau khi trở lại tuổi mười bảy.


------oOo------

Chương 2: Chuyển trường

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trường Văn Lễ 1 và trường Văn Thành là những trường có diện tích lớn nhất, chất lượng giáo viên tốt, lượng chính quy hàng năm xếp hạng ba trở lên của tỉnh, rất nhiều học sinh thi vào cấp ba hàng năm sẽ chọn nơi này, dĩ nhiên, ngoại trừ thành tích tốt, có tiền cũng có thể vào học, ở điểm này, trường Văn Lễ 1 cũng không riêng một ngọn cờ.

Bảy giờ bốn mươi lăm phút buổi sáng, tiết học đầu tiên, ở một lớp tự nhiên năm hai, giáo viên ngữ văn đang đang đọc diễn cảm một bài văn lay động lòng người, học sinh ngồi bên trêи nghiêm túc nghe giảng, mấy nam sinh bên dưới núp sau chồng sách cao, giữ nguyên tư thế hai tay để trong ngăn bàn để chơi điện thoại.

--- [Thích Vinh]: Lớp chúng ta hình như có học sinh mới chuyển đến.

--- [Lục Sơ Hành]: Con chó, nghe ở đâu ra thế?

--- [Thích Vinh]: Mày gọi ai là con chó?

--- [Trần Niên Nhất]: Nói vào trọng điểm được không? Hai đứa chúng mày đều là chó, còn cãi nhau mấy chuyện vô nghĩa này.

--- [Lục Sơ Hành]: ?

--- [Thích Vinh]: Nãy tao đi ngang qua phòng làm việc của đầu hói nhìn thấy.

Đầu hói là chủ nhiệm kiêm thầy dạy số học của bọn họ, vốn tên là Trương Kiến Thanh, vừa mới bốn mươi tuổi, đại khái là học hành làm việc dùng não hơi quá độ, tóc trêи đầu rất nhanh đã có thể đếm được, bị bọn họ gọi là "Đầu hói".

--- [Trần Niên Nhất]: Đệt! Nam hay nữ? Đẹp không? Ngon không?

--- [Lục Sơ Hành]: Cất cái thứ phế liệu màu vàng trong đầu mày lại, giải quyết xong bạn gái mày lớp bên cạnh thì đi la ɭϊếʍ mấy em gái khác.

--- [Thích Vinh]: Dáng người rất ngon, bóng lưng rất nhỏ, da thịt trắng bóc.

--- [Lục Sơ Hành]: Tao đi tìm đầu hói, không biết có thể sắp xếp để học sinh chuyển trường ngồi cùng tao được không?

--- [Thích Vinh]: Nhưng chắc chắn là nam đó, còn cao hơn cả Hành chó.

Lục Sơ Hành định theo bản năng "Phắc" một tiếng, ngẩng đầu trợn mắt hung ác trừng bóng lưng Thích Vinh, vậy mà Thích Vinh còn với tay qua, giơ ngón giữa với hắn.

--- [Lục Sơ Hành]: ...

Lục Sơ Hành liếc phía sau, Cung Tuấn ngồi sau hắn ngủ một cách quang minh chính đại trong lớp, trêи bàn cũng không có sách vở che, gối đầu lên cánh tay thấy mặt trời chói mắt quá mới cầm quyển sách lên che mặt.

Không có động tĩnh gì, có thể hành động.

Lục Sơ Hành hai tay đánh chữ, hai chân đạp ghế Thích Vinh bên cạnh, khiến cho bản thân cũng bị nhào qua, bàn học bị chạm lắc lư mấy cái.

--- [Lục Sơ Hành]: Mẹ, đợi tan học tao làm chết mày.

Lục Sơ Hành dám đánh nhưng Thích Vinh thì không, hắn sợ Cung Tuấn.

Tối hôm qua mấy người chơi game cả đêm, giờ là thời gian ngủ bù của Cung Tuấn, nếu đánh thức Cung Tuấn, hắn và Lục Hành Sơ mới nghĩ thôi đã lạnh cả người.

--- [Thích Vinh]: Hai đứa mình có chuyện sao không thể về giường giải quyết sao? Mày quay đầu nhìn xem đại ca tỉnh chưa? Mày muốn gây chuyện ở đây hả?

--- [Trần Niên Nhất]: ...? Hai con chó đánh nhau trêи giường?

--- [Thích Vinh]: Bạn gái lớp bên cạnh, bạn gái năm nhất, bạn gái năm ba cũng muốn gặp mày.

Trần Niên Nhất lựa chọn câm mồm.

Lục Sơ Hành vẫn rất nghe lời Thích Vinh, quay đầu nhìn phía sau, cả người thiếu chút nữa thì thăng thiên.

Cung Tuấn không biết đã tỉnh từ lúc nào, tóc khi ngủ có chút rối loạn, đáy mắt mang theo mấy tia máu, lạnh mặt lườm Lục Sơ Hành.

"Không phải đâu, đại ca, anh nghe em giải thích... Là thằng Thích Vinh khốnkhϊế͙pnày..."

Cung Tuấn hạ mi mắt, vỗ vỗ áo sơ mi đồng phục vì ngủ mà hơi nhăn, rõ ràng là chưa ngủ đủ, không khí trong nháy mắt đều cô đọng lại.

Giáo viên văn đọc xong tác phẩm, bắt đầu chia đoạn phân tích, xách ʍôиɠ lên bảng.

Một lát sau, Cung Tuấn mới nâng mí mắt lên, nhìn Lục Sơ Hành với vẻ mặt "Mày xong rồi".

Cung Tuấn ngái ngủ đáng sợ bao nhiêu, gần như cả lớp đều biết.

"Lục Sơ Hành" Bởi vì vừa bị đánh thức, giọng Cung Tuấn hơi khàn,
hắn gõ bàn một cái: "Chọn đi, chống đẩy ghế hay nhảy ếch."

Lục Sơ Hành bày ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì lưu luyến, quay đầu lườm Thích Vinh và Trần Niên Nhất, hai kẻ gây hoạ kia lựa chọn im miệng.

Cung Tuấn lại nhìn bảng, không để ý tới Lục Sơ Hành nữa, lại đứng dậy, hắn ngồi bạn cuối cùng bên cạnh cửa, thừa dịp giáo viên đang kì công viết bảng, một bước chân dài, cả người đã ở bên ngoài lớp học.

Mưa dầm suốt mấy ngày nay, hôm nay mặt trời trở lại, nhiệt độ đã ấm lên không ít, ánh mặt trời cũng nhức mắt khác thường.

Trương Triết Hạn từ phòng giáo viên đi ra, lấy một tay che mắt.

"Tình hình tổng thể của lớp tự nhiên rất tốt, em không cần phải lo lắng gì cả, trường ta từ trước đến nay vẫn lấy sinh viên làm trọng, học tập có gì khó có thể hỏi thầy, tất nhiên, môn văn học thì không cần tìm, thầy nhìn thấy nhiều chữ sẽ váng đầu."

Hồ sơ chuyển trường của học sinh chuyển tới, Trương Kiến Thanh có nhìn qua thành tích của Trương Triết Hạn, năm nào cũng xếp hạng chót, mặc dù không có gây ra tội gì, nhưng đọc lời nhận xét của giáo viên trước đó có thể nhìn ra, đây không phải là một học sinh tốt.

Trương Kiến Thanh ngược lại cũng không quan tâm trước đây cho lắm, từ lúc có người dẫn vào, Trương Triết Hạn vẫn đứng im, nam sinh dậy thì thật tốt, còn cao hơn hắn một cái trán, Trương Kiến Thanh sờ mũi một cái, quyết không thể để bản thân ngẩng đầu nhìn học sinh mình.

"Vâng, cảm ơn thầy." Trương Triết Hạn ngoan ngoãn đi theo sau Trương Kiến Thanh, ấn tượng của cậu với chủ nhiệm lớp không tệ, dĩ nhiên ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là đỉnh đầu còn sót lại một nhóm tóc của ông, vừa ở trong phòng giáo viên, Trương Triết Hạn còn thấy ông treo tóc giả trêи tường, không biết vì sao mà không đội vào.

Mấy ngày trước chủ nhiệm lớp đột nhiên liên lạc được với phụ huynh "Mẹ" kia, đối phương không đích thân tới, ở xa trực tiếp đồng

ý với ý tưởng chuyển trường của Trương Triết Hạn, hơn nữa cũng nhanh chóng giúp cậu làm xong thủ tục chuyển trường.

Trương Triết Hạn rũ mắt, đáy mắt lộ ra ý giễu cợt.

Trương Kiến Thanh vẫn lải nhải: "Nếu như chuyện tình cảm có gì phát triển, thầy cũng rất hoan nghênh, nhưng vẫn phải nhớ một chuyện, trường ta không ủng hộ yêu sớm."

Ông than thở: "Nhất là mấy nam sinh đẹp trai như em, nếu có bạn nữ nào gửi thư tình hay gì đó, giấu đi đừng để cho thầy nhìn thấy..."

Trương Triết Hạn dừng chân một chút, không lên tiếng đáp lại, nụ cười trêи môi nhạt nhẽo ảm đạm.

Trương Kiến Thanh cũng không thèm để ý, "Chủ yếu vẫn là thành tích..." Lời nói ra một nửa đột nhiên hơi ngừng, đi tới cửa lớp 1, âm thanh dịu dàng của giáo viên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112