Hỗn Độn Lôi Tu 43-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày gia nhập: 16.01.2007 Bài viết: 154723 / Điểm: 1305 Tâm trạng: Tiết 43: Chung kiến trưởng bối

Dịch: _ Thanh Long _

Biên: Song Tinh

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn   Truyện "Hỗn Độn Lôi Tu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tiểu Bàn ngự kiếm đến, sau đó dừng lại ở một đại điện hoa lệ trên đỉnh núi cao nhất, gã đệ tử quét dọn vừa thấy Tiểu Bàn ngự kiếm đến, liền hiểu ngay là có tu sĩ tới, không dám chậm trễ, vội vàng tiến tới thi lễ, nói: “ Xin ra mắt tiên trưởng, xin hỏi ngài tới Huyền Thiên quan có gì chỉ giáo?”

“ Ta là ngoại môn đệ tử trong Huyền Thiên biệt viện ở Thương Mang sơn, được phái tới đây làm việc!” Tiểu Bàn thản nhiên nói.

“ A, thì ra là môn trung tiền bối, mời ngài vào, ta lập tức đi thông tri với đại điện chủ” Gã quét dọn nói xong, liền vội vàng khách khí mời Tiểu Bàn vào bên trong.

Tiểu Bàn đi theo hắn tới đại sảnh phòng khách, vừa ngồi xuống ghế đã có tiểu đạo đồng dâng trà lên. Không lâu sau đó, từ bên ngoài đi vào một lão đạo sĩ tóc bạc trắng xóa.

Người này thoạt nhìn niên kỷ rất lớn, nhưng tu vi cũng không cao, chỉ là Tiên Thiên lục trọng thiên cảnh giới, vừa nhìn đã biết ngay người như vậy chắc chắn do thiên phú không đủ để trở thành Trúc Cơ kỳ tu sĩ. Bất quá mặc dù tu vi không cao, nhưng quần áo trên người lại rất sang trọng. Kim sắc đạo bào, được khảm ngọc thạch, châu báu, theo bước chân di chuyển, trông vô cùng chói mắt, đẹp đẽ. Truyện "Hỗn Độn Lôi Tu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tiểu Bàn liền nhíu mày thầm nói: “Mục đích theo đuổi của tu sĩ chính là thiên đạo, coi trọng chính là siêu phàm thoát tục. Nhưng gã gia hỏa kia lại để mấy thứ vô dụng, phàm tục trên người để làm gì? Để người khác biết rằng hắn không phải phàm nhân sao?”

Người vừa đi vào đã ha ha cười, ôm quyền thi lễ, nói “ Tại hạ chính là Huyền Thiên quan Thanh Long Thần Điện điện chủ Vương Chi Ngô, xin hỏi vị sư đệ này xưng hô như thế nào?”

Huyền Thiên quan có tất cả bốn tòa Thần Điện, phân biệt lấy Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước làm tên đặt, trong đó đều thờ phụng thần tiên. Điện chủ của bốn tòa Thần Điện là vị trí cao nhất, bình thường vẫn thay Quan chủ đã ẩn cư để xử lý chuyện tình trong quan.

Tiểu Bàn lần đầu tiên tới chỗ người ta, tự nhiên không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy, hành lễ, nói: “ Tiểu đạo Tống Chung, diện kiến Vương sư huynh!”

“ Thì ra là Tống sư đệ, Vương Chi Ngô mỉm cười, vừa định nói gì đó, đột nhiên lại phát hiện trước ngực đạo bào của Tiền Bàn có thêu một thanh tiểu bảo kiếm màu vàng, tức khắc sắc mặt đại biến, nói: “Tống sư đệ không ngờ lại là chấp pháp đường đệ tử?”

Cũng khó trách Vương Chi Ngô lại giật mình như thế, phải biết rằng, chấp pháp đường chính là lực lượng tối quan trọng của Huyền Thiên biệt viện, chỉ có tinh anh mới có thể tiến vào. Một khi đã được vào Chấp pháp đường thì cũng có nghĩa là tiền đồ sau này vô hạn lượng. Những cũng vì thế mà số đệ tử vô cùng thưa thớt, trong mấy ngàn đệ tử cũng chỉ có không quá mười người được tuyển chọn. Nhân vật như vậy, vì sao lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Vương Chi Ngô đối với điều này thập phần khó hiểu, vì thế biểu hiện mới khiếp sợ như vậy.

Nhưng Tiểu Bàn cũng không dùng thái độ kẻ cả, nói: “ Đúng vậy, tiểu đệ vừa mới được thu nhận vào Chấp pháp đường” Truyện "Hỗn Độn Lôi Tu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Ai nha nha, tiểu sư đệ tuổi còn trẻ mà đã có thể may mắn tiến vào Chấp Pháp đường, thật khiến người khác ngạc nhiên!” Vương Chi Ngô sau đó dò hỏi: “ Nhưng chẳng biết Tống sư đệ tới đây có việc gì? Hay chỉ là đi ngang qua?”

“Ta phục mệnh đến đóng ở đây ba năm!” Tiểu Bàn nói xong, liền đem lệnh bài đưa cho Vương Chi Ngô.

Vương Chi Ngô nghi hoặc kiểm tra qua một lần, gật gật đầu, sau đó kỳ quái hỏi: “ Sư đệ một khi đã là Chấp Pháp đường đệ tử, tại sao lại muốn ở nơi này? Chẳng lẽ còn nhiệm vụ khác sao?”

“ Không có, ta chỉ vì ba năm không nhận nhiệm vụ của sư môn, nên mới bị cưỡng chế phái tới đây!” Tiểu Bàn có chút bất đắc dĩ cười khổ nói.

Vương Chi Ngô mặc dù trong lòng đối với Tiểu Bàn vô cùng thắc mắc, rất muốn được hắn giải thích, bất quá hắn cũng vô cùng lễ phép, nói: “A, thì ra là như vậy”

Sau đó Vương Chi Ngô sắc mặt thoáng chút biến đổi, nói “ Sư đệ, ngươi đã đến đây rồi, vậy thì hãy theo ta đi gặp Quan chủ a, dù sao ngươi cũng là Chấp Pháp đường đệ tử, ta không thể tùy ý sai sử, chỉ có thể mời sư tôn an bài cho sự tình của ngươi từ nay về sau!”

“ Cũng tốt!” Tiểu Bàn dáng vẻ thản nhiên gật gật đầu nói: “ Ta cũng đang muốn bái kiến quan chủ đại nhân!”

“ Hảo, hảo. Mời đi theo ta!” Vương Chi Ngô nói xong liền dẫn Tiểu Bàn đi ra ngoài.

Hai người sau khi đi ra khỏi đại điện liền hướng về chỗ sâu trong núi đi đến. Dọc đường đi gặp vô số tiểu kiều (cầu nhỏ), lão thụ, cùng vô vàn hoa tươi, thúy trúc đua nhau khoe sắc, cảnh vật vô cùng đẹp đẽ mê người, siêu trần thoát tục. Tiểu Bàn thấy thế, trong lòng thầm nhủ thở dài, nói: “ Đây mới là nơi ở của tu sĩ, không khí thật vô cùng thích hợp!”

Đi ước chùng được hơn mười dặm dường, bọn họ mới đến trước thạch môn của một tòa động phủ. Vương Chi Ngô nhấc tay bắn ra một đoạn kiếm quang, sau đó thạch môn của động phủ tự động mở ra.

Vương Chi Ngô mang theo Tiểu Bàn đi vào. Đằng sau thạch môn, động phủ cũng khá dài, đi vòng vo một hồi mới tới được phòng khách, trong phòng cũng chỉ có thạch bàn cùng vài chiếc ghế đá. Một trung niên đạo nhân đang im lặng ngồi ở giữa.

Người này quần áp bụi bặm, sắc mặt thanh kỳ, song mục sáng ngời có thần, bộ dáng tiên phong đạo cốt, chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ cũng sinh ra áp lực vô hình khiến cho người khác cảm thấy kính sợ.

Tiểu Bàn vừa nhìn đã biết tu sĩ này ít nhất cũng phải đạt đến Trúc Cơ kỳ, hắn không dám thất lễ, vội vàng đi tới, chắp tay nói: “ Đệ tử Tống Chung, tham kiến sư thúc!”

“ Tống Chung?” Đạo nhân vẻ mặt vốn đang nghiêm nghị sau khi nghe thấy cái tên này liền tức khắc động dung, đột nhiên hỏi: “ Ngươi chính là nhi tử của nội môn đệ tử Tống Tử Minh?”

“A? đúng vậy!” Tiểu bàn lập tức cả kinh, vội vàng nói: “ Sư thúc biết tiên phụ sao?”

“ Quả nhiên là ngươi!” Đối phương đầu tiên thổn thức một tiếng, sau đó đột nhiên giận dữ nói: “ Cái gì mà sư thúc, phải gọi ta là sư bá, ta chính là sư huynh của phụ thân ngươi, năm đó chúng ta cùng nhau học nghệ hai mươi năm, lúc ngươi sinh ra, ta cũng đã từng ôm qua, nhưng tên tiểu tử ngươi không ngờ lại tặng cho ta một thân nước tiểu đồng tử!”

“A!” Tiểu Bàn vốn nghĩ vị sư bá này là một người vô cùng nghiêm nghị, cũng không nghĩ tới mở miệng lại là một người bình dị đến như vậy, nhưng sau khi biết đó là trưởng bối của mình, trong lòng vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: “Thì ra là sư bá, tiểu chất đã thất lễ rồi!”

Nói xong, Tiểu Bàn liền vén áo, quỳ xuống dập đầu lạy. Đây chính là lễ tiết mà vãn bối lần đầu tiên gặp trưởng bối phải làm.

Đối phương thấy thế, hài lòng gật gật đầu, tiến đến tự mình nâng Tiểu Bàn dậy, cảm kích nói: “ Từ biệt đã mười mấy năm, không nghĩ tới ngươi đã lớn như vậy, nếu sư đệ và sư muội còn sống, thấy ngươi có được thành tựu này, chắc chắn sẽ vô cùng mừng rỡ.”

Nhắc tới cha mẹ, Tiểu Bàn rốt cuộc nhịn không được, nhớ tới mấy năm nay đã chịu ủy khuất, ánh mắt đỏ lên, sau đó nước mắt trào ra.

“Chớ khóc, chớ khóc, ta ở nơi này đã mười mấy năm, không chiếu cố được cho ngươi, thật sự cũng cảm thấy hổ thẹn với sư đệ, bất quá hiện tại tốt rồi, ngươi một khi đã tới đây cũng coi như đã về nhà. Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây tuyệt đối không có ai có thể khi dễ ngươi nữa!” Đạo sĩ vội vàng an ủi nói.

“ Đa tạ sư bá!” Tiểu Bàn lau nước mắt, sau đó có chút ngại ngùng hỏi: “Sư bá, người xem, con vẫn còn chưa biết tục danh của người?”

“Ha ha, là do ta sơ sót, tục danh của ta sớm đã không cần, bây giờ tên ta là Thanh Phong Tử, nguơi chỉ cần gọi ta là sư bá là được!” Thanh Phong tử cười nói.

“Dạ, sư bá!” Tiểu Bàn vội vàng gật gật đầu đáp ứng.  



10.02.2011 Lăng Độ Vũ -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=- 1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà   Ngày gia nhập: 16.01.2007 Bài viết: 154723 / Điểm: 1305 Tâm trạng:

Dịch: _ Thanh Long _

Biên: Song Tinh

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn   Truyện "Hỗn Độn Lôi Tu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tiểu Bàn sau khi bái kiến Thanh Phong Tử liền cảm thụ được sự quan tâm của trưởng bối đối với mình. Thanh Phong Tử đối với hắn vô cùng ân cần hỏi han, còn cẩn thận hỏi thăm cuộc sống khi còn bé của gã, Tiểu Bàn cũng không dấu giếm, đem tất cả những việc như mình bị người khác khi dễ như thế nào, pháp khí của môn phái phân cho tại sao đến tay mình chỉ là một thanh đoản kiếm. Nhưng những chuyện về bổn mạng pháp bảo, còn có chuyện của hắn cùng Hàn Linh Phượng thỳ hắn một chữ đều không nhắc tới.

Thanh Phong Tử sau khi nghe Tiểu Bàn kể xong, tức khắc đại nộ nói: “Cha mẹ ngươi cũng là hy sinh vì môn phái, tại sao bọn chúng lại có thể để cho ngươi trở thành một gã sai vặt? Khẳng định là có kẻ muốn hãm hại ngươi, Tiểu Bàn, ngươi đừng lo, khi trở về ta nhất định sẽ đem việc này báo cáo với Chưởng viện, nhờ hắn hảo hảo thu thập những gã tiểu nhân tham lam kia!”

Truyện "Hỗn Độn Lôi Tu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Sư bá a....” Tiểu Bàn nhịn không được, cười khổ nói: “Việc đó chỉ là việc nhỏ, hay là thôi, bỏ qua đi, không cần phải kinh động đến chưởng viện đâu!”

Trong lòng Tiểu Bàn thì chưởng viện của Huyền Thiên biệt viện thân là Nguyên Anh cao thủ, là một nhân vật hoàn toàn cao cao tại thượng. Không ai dám trêu chọc a? Cho dù có bị ủy khuất thì cũng không dám kinh động đến một người như vậy. Giống như dân đen có bị quan lại địa phương khi dễ, bọn họ khẳng định cũng sẽ không dám tìm Hoàng Đế để kêu, đơn giản bởi vì cấp bậc quá khác nhau.

Nhưng không nghĩ tới Thanh Phong Tử sau khi nghe xong những lời này, lại cho là không đúng nói: “Tiểu Chung, chuyện này ngươi không biết rồi, bằng vào quan hệ của cha mẹ ngươi và chưởng viện mà nói, nếu hắn biết được mình không chiếu cố được cho ngươi, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng áy náy!”

“ Cái gì?” Tiểu Bàn vừa nghe xong, liền tức khắc chấn động:“Cha mẹ con có quan hệ với chưởng viện sao?”

“ Đó là đương nhiên, ngay cả cái tên của ngươi cũng là do chưởng viện đặt!” Thanh Phong Tử gật gật đầu nói.

“Con...” Tiểu Bàn nghe thấy, liền tức giận đến đỏ mắt, Tống Chung, đưa tiễn lúc lâm chung, đây mà là tên người sao? Vì cái tên này mà hắn bị người khác từ bé khinh bỉ, ngay cả bây giờ chỉ cần nghe thấy cái tên này thì người ta đã nhíu mày, khó chịu. Nghĩ vậy, Tiểu Bàn nhịn không được, ủy khuất nói: “Sư bá, chưởng viện có phải trước kia có cừu oán cùng cha mẹ con không a?”

“ Không có a, hắn phi thường coi trọng cha ngươi, cha ngươi thiên phú vô cùng tốt, nhân phẩm cũng vậy, quan trọng nhất chính là hắn tính tình hòa thuận, biết đối nhân xử thế, hiếu đạo sư môn, nghĩa khí nghiêm nghị. Chưởng viện vốn có ý định, đợi sau khi cha ngươi tiến vào được Kim Đan cảnh giới liền thu nhận làm đệ tử. Như thế nào lại có cừu oán được chứ?” Thanh Phong tử kỳ quái nói: “Ngươi nghĩ thế nào mà lại hỏi như vậy?”

“Người nghe thử tên con đi, Tống Chung....” Tiểu Bàn giọng bi phẫn nói: “ Người ta nói tên ta là điềm xấu, mọi người đều nói cha mẹ ta chết cũng là vì ta, đều nói ta chính là Tang Môn Tinh ( ý nói sao xấu) trời sinh!”

“Cái này….” Thanh Phong Tử nghe xong liền dở khóc dở cười, nói: “Ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, không có chuyện như vậy, quả thật lúc đặt tên cho mi Chưởng viện cũng có chút sai lầm, bởi vì thời điểm khi ngươi sinh ra, hắn đã ở bên cạnh, thấy ngươi mập mập, dễ thương, khiến người khác cảm thấy thích thú, không nhịn được nói ngươi: ‘Vẻ ngoài như chuông, ngày sau tất thành đại khí, có thể làm lên nghiệp lớn!‘ Kết quả, sau khi hắn nói xong, mới đột nhiên nghĩ tới cha ngươi mang họ Tống, nếu như ngươi mang tên 'Chung', vậy kết hợp lại thành 'Tống Chung'! Tựa hộ có điểm ko may mắn!“ Truyện "Hỗn Độn Lôi Tu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Vốn chưởng viện sau khi phát hiện ra điều này cũng vô cùng xấu hổ, muốn sửa lại. Nhưng cha ngươi vì nghĩ đến thể diện, mặt mũi của chưởng viện nên quyết định giữ nguyên, gọi mi là Tống Chung, ha ha!“ Thanh Phong tử cười to nói.

“ Sư bá, người còn giễu cợt con!” Tiểu Bàn dở khóc dở cười nói.

“Ha ha, không cười, không cười!” Thanh Phong Tử tuy miệng nói thế, nhưng trên mặt tiếu ý lại không thu liễm được.

Tiểu Bàn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Sư bá, một khi cha con đã có quan hệ thân thiết với chưởng viện như thế, vậy tại sao khi con phải chịu vất vả, chưởng viện ngay cả hỏi cũng không có? Có phải là do thiên phú của con quá kém, hơn nữa phụ thân cũng đã mất, nên người ta không thèm để ý đến con?”

“Không có, chưởng viện đối nhân xử thế vô cùng nghĩa khí, trong môn phái danh tiếng vô cùng tốt, hắn đối với cha ngươi rất quan tâm, nếu biết sự tình của ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi bị người khác khi dễ như vậy!” Thanh Phong Tử sau đó giải thích nói: “ Sở dĩ hắn mấy năm nay không biết được chuyện cua ngươi, thật ra là vì hắn không có thời gian!”

“ Chẳng lẽ chưởng viện bế quan suốt từ đó đến nay? Một lần bế quan vài chục năm sao?” Tiểu Bàn giọng kỳ quái nói: “ Cho dù là hắn bế quan đi chăng nữa, chẳng lẽ chưởng viện phu nhân cũng phải bế quan sao?”

“ Khụ khụ!” Thanh Phong Tử ho khan hai tiếng, sau đó cười thần bí nói: “Ngươi nói đúng rồi đó, chưởng viện cùng chưởng viện phu nhân cùng bế quan, cho đến bây giờ cũng chưa có đi ra!”

Tiểu Bàn vô cùng nhạy bén, lập tức hiểu được thần sắc quái dị của Thanh Phong Tử, hiển nhiên là Chưởng viện phu nhân cũng sẽ không chỉ là đơn giản bế quan như vậy. Hắn mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ngược lại nói: “Đúng rồi, sư bá, có một việc mà con đến giờ cũng không rõ ràng, phụ mẫu của con rốt cuộc chết như thế nào? Vì sao trong môn phái không ai nói rõ cho con biết? Chỉ nói họ ở bên ngoài đã gặp nạn, những thứ khác cái gì cũng không nói!”

“ Ai da, chỉ sợ rằng ngươi đã hỏi sai người rồi!” Thanh Phong Tử cười khổ nói: “Ta bởi vì vi phạm vào môn quy, vì thế bị phạt phải ở đây hai mươi năm, khi ta đến đây, cha mẹ của ngươi vẫn còn rất tốt, nhưng đến khi ta nghe được tin họ mất thì cũng đã mấy năm sau. Đối với sự tình của bọn họ, ta thật sự không rõ ràng lắm.Bất quá, tu sĩ chúng ta thường xuyên phải ra ngoài, nếu có gặp nạn cũng là chuyện thường, cho dù có là Trúc Cơ kỳ tu sĩ thì cũng khó tránh được. Như thế nào, ngươi hoài nghi có vấn đề gì sao?”

“ A, con chỉ là muốn biết rõ ràng một chút !” Tiểu Bàn có chút buồn bực, nói: “ Thân là con cái, nhưng ngay cả với sự tình phụ mẫu mình mất như thế nào cũng không biết, thật sự con cảm thấy có chút không phải!”

“ Ân, không nghĩ được ngươi lại có hiếu tâm đến thế, chờ vài năm nữa ta trở về sư môn, sẽ thay ngươi hỏi thăm!” Thanh Phong Tử gật gật đầu nói.

“Đa tạ sư bá!” Tiểu Bàn vội vàng thi lễ.

“ Không cần khách khí, đều là việc ta nên làm!” Thanh Phong Tử sau đó nói: “ Đúng rồi, Tiểu Bàn a, một khi ngươi đã đến đây ở bên cạnh ta, thì ta phải thay cha mẹ ngươi, phải có trách nhiệm giáo dục, chăm sóc ngươi,chúng ta thân là tu sĩ, mục tiêu chính là thiên đạo, ngươi về sau phải hảo hảo tu luyện, tuyệt đối không được đi ra chốn phồn hoa làm loạn, biết không?”

“Dạ biết!“ Tiểu Bàn nói xong, liền nhẹ liếc mắt sang bên phía vị tu sĩ “hoa lệ“ bên cạnh.

Thanh Phong Tử tự nhiên là nhìn thấy động tác của Tiểu Bàn, tức thì mặt lão đỏ lên, nhịn không được mắng to: “Không cần phải để ý đến tên phế vật này, hắn đã hoàn toàn sa đọa, ngươi nhìn xem, cả người dát toàn vàng ngọc, cả ngày không ngồi bế quan khổ tu, trong đầu chỉ toàn nghĩ xem làm thế nào có thể luyện chế được bất tử tiên đan, ngươi nhìn xem trông hắn có ra hình dạng của tu sĩ không? Là thần côn thì đúng hơn.”

Vương Chi Ngô dường như bị Thanh Phong Tử mắng đã thành thói quen, hắn chỉ mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “ Ân sư a, đệ tử dù sao thiên phú cũng là có hạn, cho dù có khổ tu thế nào đi chăng nữa cũng chỉ uổng công, như vậy chi bằng dùng thời gian dỗi đó, hảo hảo hưởng thụ.”

“ Hừ, phế vật” Thanh Phong tử nghiêm mặt mắng: “Một chút tiền đồ cũng không có!”

“Đệ tử không phải là không nghĩ như thế, nhưng vấn đề là có một số việc có muốn cũng không thể thay đổi được a?” Vương Chi Ngô bất đắc dĩ, cười khổ nói.  



10.02.2011 Lăng Độ Vũ -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=- 1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà   Ngày gia nhập: 16.01.2007 Bài viết: 154723 / Điểm: 1305 Tâm trạng: Tiết 45: Tróc quỷ

Dịch: _ Thanh Long _

Biên: Song Tinh

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn  

“ Thúi lắm!“ Thanh Phong Tử không khách khí trực tiếp mắng: “Luận về thiên phú mà nói, vị sư điệt này của ta mới là kém nhất, Ngũ Hành thuộc tính hoàn toàn chia đều. Nhưng ngươi xem người ta đi, hiện tại cũng đã là Tiên Thiên tứ ngũ trọng thiên, trong khi hắn mới chỉ hai mươi tuổi a. Còn ngươi đã tu luyện hơn trăm năm mà cũng chỉ miễn cường đạt tới trình độ đó!”

“ Cái này…” Vương Chi Ngô lập tức chấn kinh, lập tức nói: “ Sư phụ, đây là chuyện gì? Thiên phú kém như vậy, như thế nào có thể tu luyện thần tốc như thế a?”

Tiểu Bàn vừa nghe xong, chút nữa thì ngất xỉu, hắn lập tức cười khổ nói: “Sư huynh, ta đã tính là gì? Nếu là chân chính thiên tài, người ta mới chỉ mấy tuổi đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, hơn hai mươi tuổi đã Trúc Cơ thành công rồi a.”

“ A, chẳng lẽ là do Thương Mang sơn linh khí dày đặc, vì thế mới thần kỳ như vậy?” Vương Chi Ngô sau đó nói: “Sư phụ, có phải vì thế nên đệ tử mới vô pháp thành khí a?”

“ Aizz, linh khí cố nhiên cũng là một nhân tố, nhưng cái chính là do ngươi chây lười, nói cách khác, ngay cả một chút hy vọng Trúc Cơ cũng không có.” Thanh Phong Tử bất đắc dĩ nói.

“ A, ta hiện tại sẽ nhất định cố gắng!” Vương Chi Ngô đột nhiên nói .

“ Muộn rồi!” Thanh Phong Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng tiếc nuối nói: “ Ngươi mấy năm nay đã bỏ phí qua nhiều thời gian, không chỉ là tu vi mà mấu chốt là đạo tâm của ngươi đã không còn được như trước, cho dù có cố gắng như thế nào cũng chỉ là vô dụng!”

“ Đã nói như vậy thì dù sao cũng đã không còn hy vọng, không bằng tranh thủ hưởng thụ nhiều một chút a!” Vương Chi Ngô không nhịn được, nhỏ giọng oán giận nói.

“Ai !“ Thanh Phong Tử đối với gã đệ tử này đã hết chỗ nói, chỉ có thể lắc đầu, sau đó nói với Tiểu Bàn: “ Tiểu Chung, ngươi nếu không muốn giống như hắn, thì tuyệt đối không thể mê luyến hồng trần!”

“ Dạ, đệ tử đã biết!” Tiểu Bàn vội vàng kính cẩn nói.

“ Ân,ngươi hiểu được là tốt rồi!” Thanh Phong Tử sau đó nói: “ Mặc dù Huyền Thiên quan linh khí không được dồi dào như Thương Mang sơn, nhưng cũng vô cùng thanh tịnh, ngươi có thể an tâm tại chỗ này tu luyện!”

“Dạ!” Tiểu Bàn đáp ứng một tiếng, sai đó tò mò hỏi: “ Sư bá, chúng ta ở đây không có việc gì làm sao?”

“ Ha hả, không phải là không có, bất quá cũng chỉ là một chút sự tình nhỏ nhoi, chỉ cần phái vài vị sư huynh của mi đi làm là đủ!” Thanh Phong Tử nói thẳng.

“ Ai, sư phụ, cái này không thể được a!” Vương Chi Ngô vừa nghe xong không hài lòng, vội vàng nói: “ Chúng ta ở đây có không ít chuyện phải làm, vừa phải tìm kiếm tu chân nhân tài, lại còn phải kiểm tra động hướng của các tán tu, còn Lam Nguyệt quốc đại sự, nhiều chuyện như vậy, chúng ta làm sao có thể làm hết, vì thế nên Tổng đàn mới phái người đến hiệp trợ a, hiện tại người cũng đã tới, vậy mà ngài lại không sai hắn làm việc, chẳng lẽ ngài muốn chúng ta mệt chết sao?”

“ Khụ khụ!” Thanh Phong Tử nghe xong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiepga