hon hon tieu tu q1(c1-25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trinh Quan năm thứ 9, Trường An Thành .

Đêm khuya, bầu trời một phiến trong sáng, vầng trăng treo cao. Đột nhiên, thiên tượng trăng tròn từ từ biến nhỏ, chớp cái đã tiêu thất tại không trung.

"Thiên cẩu thực nguyệt!" Mọi người đồng thanh la lên, vội vàng lấy đồ vật bằng sứ gỏ, gấp gáp chặn lại thiên cẩu .

Mọi người hoảng loạn, nhân tâm kinh hoàng, âm thanh rộn lên không ngừng, giây khắc, mặt trăng tròn lại xuất hiện như mới, mọi người chạy về hướng cốc .

Đồng lúc trăng tròn xuất hiện, phương bắc, trên bầu trời trên cao, xuất hiện thất tinh liên châu . mọi người thất kinh, thất tinh liên châu xuất hiện đột ngột, yêu ma sẻ xuất hiện .

Thất tinh liên châu chưa rút lui, lại hiện ra sao ngưu lang và sao chức nữ bắc ngang ngân hà tạo ra một hiện tượng kỳ quái, vì thế mọi người ta thán ngạc nhiên, kê' đó bầu trời phía nam xuất hiện kỳ quan, huyền thạch tinh rớt xuống .

Không xa Trường An Thành là Thiên Tiên Quán, kỳ quan chủ Thiên tiên đạo nhân đang quan sát trên bầu trời những sâu biến hóa, phía sau thấy có một tuyệt sắc mỹ nhân, nữ tử này khoảng 18, 19 tuổi, thân mình y phục màu tím, hiện tại đang ngưng trọng nhìn Thiên tiên đạo nhân, không biết phát sanh chuyện gì mà vị sư bá như thần tiên kia phải lo lắng .

Nữ tử này là thiên tuệ quan môn đệ tử của sư muội Thiên tiên đạo nhân, tên là Mộng Vũ Tâm, thông minh tuyệt đĩnh, đã học được toàn bộ vũ công của sư phụ, đã vượt qua cả tính tóan của sư phụ, hiện tại không biết chuyện gì, bởi sư bá khẩn cấp kêu lại .

Thiên tiên đạo nhân khởi nói, như là giang hồ và tiên nhân đồng dạng, người giang hồ thấy thì tôn trọng phi thường, bách tính bình thường thì cúng bái không thôi .

Thiên Tiên đạo nhân thân mặc đạo trang, tòan thân tiên phong chi khí, không biết chân chính bao nhiêu tuổi .

Chỉ nghe Thiên tiên đạo nhân nói :"Vũ Tâm, con có biết chuyện ta gọi con ?"

Mộng Vũ Tâm nói :"Thưa sư bá, đệ tử không biết!"

Thiên tiên đạo nhân nói :"ngày hôm nay, là ngày thiên cẩu thực nguyệt, đồng thời có thất tinh liên châu, ngưu lang gặp chức nữ, các cảnh tượng này, trăm năm hoặc ngàn năm chưa chắc gặp một .

Đồng thời nói :"cảnh tượng tuy đẹp, nhưng ẩn tang sát khị" Mộng Vũ Tâm nhìn nghi hoặc, Thiên tiên đạo nhân nói :"theo như ta thấy được lúc trời tối ngày hôm qua lúc nhìn bầu trời, giang hồ không lâu sẻ có một trường hạo kiếp, ta muốn ngươi đi trong đêm hôm nay, sau này giang hồ sẻ cần ngươi cứu giúp ."

Mộng Vũ Tâm suy nghĩ nói :"Sư bá! Bố trí tất cả đại sự, chắc có việc quan trọng phát sanh?"

Thiên tiên đạo nhân nói : " thiên cẩu thực nguyệt , giang hồ biến sắc ; thất tinh liên châu , yêu ma tất xuất ; ngưu lang hội chức nữ , tình trung ma thánh xuất . "

Thiên tiên đạo nhân nói : " thiên cẩu thực nguyệt , giang hồ sẻ có huyết tinh xuất hiện , bắc đẩu thất tinh tương liên , yêu ma sẻ gây loạn thiên hạ , nguy hại thương sinh , đồng thời , tình thánh , tình ma cũng sẻ xuất hiện giang hồ . Ngườ này lúc xuất hiện sẻ làm giang hồ biến sắc .

Đang nói, đột nhiên, Thiên Tiên đạo nhân, nhìn thấy bầu trời phía nam có huyền tinh thạch rớt xuống, đồng thời, một đạo ánh sang màu tím chiếu rực nửa bầu trời phía nam .

Thiên Tiên đạo nhân kinh động :"không tốt, huyền thiên thạch rớt xuống, tử kiếm xuất hiện, không tưởng là hai tuyệt thế bảo vật cùng xuất hiện lúc này, giang hồ sẻ đúng là đại loạn, Vũ Tâm, con lập tức đi phía nam, nhớ là phải lấy và bảo hộ cho được huyền thiên thạch và tử kiếm chi nhân, trong tương lai họ là nhân vật trọng yếu để cứu được giang hồ và người thường."

Nhìn thấy biểu tình củaThiên tiên đạo nhân, Mộng Vũ Tâm ngạc nhiên, nàng không dám nghĩ người sư bá này dù chuyện gì cùng không biến sắc mà hiện thời lại biến sắc .

Thiên tiên đạo nhân nói :" theo như ta quan sát, hai bảo vật sẻ xuất hiện tại phụ cận Lâm Châu, con phải tìm cho nhanh truyền nhân của Huyền Thiên Thạch và Tử kiếm, phải nhớ, vô luận phát sinh sự tình gì, cũng phải bảo vệ truyền nhân của họ ."

Mộng Vũ Tâm suy nghĩ nói :"tuân lệnh, đệ tử đi đây..: nói xong, thân mình như thiểm điện, bắn đi, giây phút biến mất trong thị tuyến của Thiên tiên đạo nhân .

Thiên tiên đạo nhân thu hồi mục quang, nhìn lên cảnh tương trên không trung, tự than vãn, đồng thời ký thác hy vọng vào Mộng Vũ Tâm, hy vọng nàng tìm được truyền nhân của huyền thiên thạch và tử kiếm để sau này cứu một trường hạo kiếp .

Nói về huyền thiên thạch, sau khi Nữ óa vá trời còn dư lại bảo thạch, Nữ Oa vá xong trời, đem huyền thiên thạch dư ra bỏ vào một chổ, dự trử để dùng sau này nếu cần, không ngờ trải qua mấy vạn năm tích lủy, huyền thiên thạch hấp thụ linh khí thiên địa, từ từ biến thành viên diệu nhãn chi tinh trong không gian bầu trời .

Huyền thiên thạch cũng đà xuất hiện, bất quá chỉ là vấn đề thời gian, nhưng không tưởng được lại vào thời gian này ở nhân gian .

Tương truyền, ai có được năng lượng của huyền thiên thạch, nếu là người không có võ công sẻ biến thành giang hồ tuyệt thế cao thủ, nếu được giang hồ cao thủ lấy được, thành quả sẻ rất đáng sợ .

Tử kiếm là giang hồ nhất tuyệt, là một bảo kiếm thông linh, sắc bén không bì được, có thể che'm địch ngoài trăm trượng, thần vật sẻ nhất định chọn chủ nhân, nghĩ lại thấy lấy được tử kiếm so sánh với huyền thiên thạch rất khó .

Đồng thời lúc đó, các đại thế lực lểnh đạo của giang hồ quan sát thiên tượng, ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm hạ lạc của huyền thiên thạch và tử kiếm, có người còn tự mình đi tìm .

Khoảng thời gian này, giang hồ thật náo nhiệt .

Hoàng cung .

Đường thái tông đang ôm ái phi, chuẫn bị một phen ân ái .

Đột nhiên thái giám bẩm báo :"quốc sư cầu kiến ."

Đường thái tông vốn đã đại nộ, che'm Người truyền tin, nghe danh quốc sư, bước ra nghênh đón .

Quốc sư pháp hiệu Thông Thiên, ngụ tại Thông thiên tư. Thông thiên tự trong thời Đường Thái Tông sưng bá thiên hạ lập nhiều công lao lớn, giúp Đường thái tông rất nhiều chuyện, với lại ngài tin vào phật pháp, vì thế Thông thiên thánh tăng được phong làm quốc sư .

Thông thiên thánh tăng thấy hoàng đế nghênh đón, liền tới trước mặt hành lể, nói :"bệ hạ thánh an."

Đường thái tông, nói :"miễn lể ."

Thông thiên thánh tăng đáp :"tạ bệ hạ "

Đường thái tông hỏi :"không biết quốc sư đêm khuya tìm trẩm có việc gì ?"

Thông thiên thánh tăng đáp :"khải tấu bệ hạ, hôm nay thiên sinh di tượng, thần sợ Đại Đường giang sơn sẻ bị uy hiếp, đặc biệt khải tấu ."

Đường thái tông quá ngạc nhiên hỏi lại :"chuyện gì? cái gì xuất hiện mà có thể uy hiếp Đại đường giang sơn của ta?"

Thông thiên thánh tăng thuật lại mọi chuyện về di tượng xuất hiện trên bầu trời .

Nghe xong Đường thái tông nói :"chuyện này sẻ giao cho người, nên nhớ phải bảo vệ huyền thiên thạch và thánh kiếm truyền nhân, không thể nhường cho ai có dã tâm lấy được 2 bao vật, nếu người được 2 bảo vật này dùng để uy hiếp Đại đường giang sơn, lập tức giết ngay."

Thông Thiên thánh tăng thưa :"tuân lệnh bệ hạ ." Mắt nhìn Đường thái tông ly khai, đồng thời trong lòng vì giang hồ xuất hiện hổn loạn mà ưu tư.

Lâm châu thành .

Từ lúc Lý Thế Dân sưng bá thiên hạ, kiến lập Đại đường tới giờ, quốc lực ngày càng tăng cường, nhân dân sinh hoạt ngày càng tôt. Lý Thế Dân đúng là 'Dân Chánh' có tư tưởng cải cách mọi phương diện, làm cho Đường triều có ý thức chi trì cảnh phồn vinh.

Sự trị vì như vậy làm cho quốc lực của Đại Đường cao lên, nhân dân sinh hoạt ngày càng tốt hơn, nhưng khoảng cách của giàu và nghèo càng lớn, ngày càng nghiêm trọng, giờ nói tới Lâm Châu, đường phố nào cũng có người khốn khổ, chổ nào cũng có người nghèo, người nghèo thì rất nhiều mà người giàu có cùng rất nhiều .

Trương phủ ở Lâm châu đúng là một nhân gia rất giàu có, tuy gia tài không thể nói là phú khả địch quốc, nhưng có thể tính gia tài trên vạn quan. Trương gia chủ yếu kinh doanh tơ lụa làm sanh ý, từ đời này qua đời khác, truyền tới đời này là Trương Thiên, kinh doanh không dảm xút, ngày càng phát triễn lớn ra .

Trương thiên là kỳ nhân phi thường nhưng cũng thích làm việc thiện, tại Lâm châu nổi danh tốt phi thường . Có một đứa con gái, phi thường mỹ lệ, tôn xưng trong Lâm châu tứ đại mỹ nữ, tên là Trương Ngọc Óanh, năm nay 20 tuổi .

Canh hai vừa tới, trong Trương gia ánh đèn chói sáng, lúc này, một nhân ảnh nhanh chóng vuợt qua tường tiến vào, tới một cửa phòng, đưa tai lắng nghe .

Trong phòng truyền ra tiếng nước chảy vang lên , tâm lý nhân ảnh run lên một cái, cười thầm, tự nghĩ :cuối cùng mò ra được địa phương này, liền dùng ngón tay đục thủng lổ trên dấy gián cửa sổ

Từ lổ thủng, có thể thấy rỏ sự vật trong phòng, căn phòng quả là hào hoa cực tốt, nội thất trang sức trong phòng hiễn nhiên là của một khuê phòng thiếu nữ .

Lúc này nhớ lại âm thanh tiếng nước vang lên, mục quang của nhân ảnh di chuyển về hướng âm thanh, chỉ thấy phía sau một bình phong dùng để che chum tắm rất lớn, gần cái chum có 3 người, y phục rất hoa lệ, có Trương gia đại tiểu thư Trương Ngọc Óanh, y phục trên thân màu trắng, khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt nhãn thần long lanh, tóc dài tới hông, thân hình rất đẹp, phía trước song nhũ phong mãn, mông đít tròn trịa, chân dài cực đẹp, tuyệt đối có khả năng mê đảo chúng sinh, đúng là ưu vật tuyệt thế .

Kế bên thiếu nữ là hai nha hoàn, đại khái khoảng 17,18 cũng mỹ lệ phi thường, tuy không được mỹ lệ động nhân tâm như Trương Ngọc Óanh nhưng cũng được liệt vào hàng mỹ nữ .

Hiện giờ, hai nha hoàn đang rót nước vào chum tắm .

Trương Ngọc Óanh nhìn nha hoàn rót nứớc, đưa bàn tay nhỏ nhắn thử độ ấm, sai bảo :"nước hơi lạnh, Nguyệt nhân, ngươi đi lấy thêm nước nóng ." thanh âm thật êm diệu, người nghe muốn say.

Nguyệt Nhân đáp thưa :"dạ tiểu thư." Nói xong lấy thùng nước đi ra ngoài, Nguyệt Nhân là một nha hoàn của Trương Ngọc Óanh, người kia là Xuân Nhân, cả hai cùng Trương Ngọc Óanh lớn lên với nhau, Trương Ngọc Óanh với hai người thân như tỹ muội .

Người ẩn ở ngoài thấy nha hoàn bước ra, phát sợ, liền theo hướng ngược lại thối lui ra khỏi Trương phủ .

Bên ngoài tường, có 3 nhân ảnh đang đàm thoại với âm thanh thật nhỏ, thấy nhân ảnh phóng ra, ngừng ngay cuộc nói chuyện và nhìn kỹ người mới bay ra .

1 trong bọn họ nhìn kỹ người kia, tiến tới phía trước hỏi nhanh, :"Ngô Lại, ngươi thấy sao ? có lấy được khán hương ?"

Nguyên tên gọi của nhân ảnh là Ngô Lai, Ngô lai tại Lâm châu thành là một tiểu hổn hổn (lười biếng, lường gạt, vô lại ). Từ nhỏ đã mồ côi, tại Lâm châu lớn lên, từ nhỏ đã phá làng phá xóm, trêu ghẹo mọi người thường xuyên, bị người ta gọi là vô lại, thời gian qua đi 'vô lại ' từ từ biến thành tên của hắn .

Ngô lai lúc thiếu thời thường nghe tiên sinh của trường tư thục giảng dạy, cũng nhận biết được một ít chử, trong bách gia có một họ Ngô, vì vậy tự mình đặt là Ngô Lai .

3 người đang nói chuyện kia cũng giống như Ngô lai, họ cũng là cô nhân, cùng Ngô lai lớn lên, đúng là hổn hổn, cùng nhau hổn hổn, ngày thường vì vài tiểu sự cũng huyên náo ầm ỉ . Lần này Ngô lai trèo tường rình ngó Trương gia tiểu thư, vì giửa bọn họ đã cá cược với nhau. Chỉ bất quá vận khí của hắn không được tốt, mới dò đường đã bị sợ chạy ra .

3 người này, người cao to tuấn tú nhất là Vương Hải, hai người kia thân hình thấp nhỏ hơn, có thể tính là thanh tú, tên gọi Chu Toàn và Hứa Bình, thế là nói hết về họ .

Nghe Chu Toàn nói hết, Ngô Lai cười khổ :"ta tiến vào, tới được trước khuê phòng của Trương tiểu thư, nha hoàn của Trương tiểu thư đi ra, ta phải rút ra ngoài ."

Chu Toàn nói :" vậy là sao đây, nó không có nghĩa là ngươi không thấy gì hết ?"

Hứa Bình nói tiếp :" đương nhiên rồi, mới tới trước khuê phòng của Trương tiểu thư là bị nha hoàn làm cho sợ chạy ra, khẳng địch chưa thấy gì hết ."

Ngô Lai nói :" Ai nói! ta đã thấy được hình dáng của Trương tiểu thư, hơn nửa còn nghe âm thanh của Trương tiểu thư ."

Chu Toàn nóng nảy hỏi :"thật à ? Trương tiểu thư như thế nào ?"

Ngô Lai nhớ lại :"đẹp như tiên nữ trên trời, mặt tròn tròn, song nhũ phong mãn, mông tròn, mắt long lanh, làn da trắng như tuyết, nhưng cái rung động nhất là so sánh với cô nương ở Thiên Hương Viện thì đẹp hơn nhiều, âm thanh lại êm diệu rất dể nghe, như say lòng người .

Cả bọn bị Ngô Lai nói làm tinh thần rung động .

Chu Toàn hỏi :"thật vậy không ?"

Ngô Lai đáp :"đương nhiên là thật, ta có bao giờ lừa đảo các ngươi bao giờ, tóm lại, nha hoàn của Trương tiểu thư còn đẹp hơn cô nương của Thiên Hương Viện." Nguyên là, bọn họ thường tới Thiên Hương Viện để nhìn lén các cô nương.

Thiên Hương Viện ở Lâm Châu nổi danh nhất, bên trong các cô nương đẹp nhất Lâm Châu, Cô nương Thiên Hương Viện Ngô Lai thường thấy, vì vậy chỉ biết so sánh Trương Ngọc Óanh với cô nương Thiên Hương Viện .

Hứa bình hỏi :" Ngô Lai, thế nào mà người lại cứ lấy cô nương Thiên Hương Viện để so sánh với Trương tiểu thư ?"

Ngô Lai đáp :"cái này ta biết, bọn ngươi chưa thấy cũng chưa biết rằng ta căn bản chưa gặp qua mỹ nhân nào khác, lần này bắt buộc có lổi với Trương tiểu thư ." dừng lại rồi nói tiếp :"ai mà cưới được Trương tiểu thư thật là có phúc ." vừa nói đầu óc vừa huyễn tưởng .

Nói xong, Hứa Bình mặt cũng si khờ .

Hiện thời, bên cạnh đột ngột vang lên tiếng nói của Vương Hải :"Ngô Lai, ngươi như đã quên cá cược của chúng ta, nếu ngươi không có tài lừa đảo Trương tiểu thư ngươi thua, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu ngươi có khả năng lừa đảo Trương tiểu thư hoặc nha hoàn thì ta thua, ta sẻ là thuộc hạ, nghe theo mệnh lệnh của ngươi .

Câu nói cắt đứt giòng huyển tương của Ngô Lai, Ngô Lai nhăn nhó mặt mày hỏi :"Vương huynh, huynh không tính sổ với ta chứ ?"

Vương Hải đáp :"đương nhiên rồi, nếu không ba người bọn ta nửa đêm nửa hôm ra đây tiếp ngươi làm gì ? hảy nhận lấy cái tội này đi ."

Nghĩ là việc đã xong, Hứa Bình hai người như si ngốc, không ngờ 2 người trở lại chuyện củ, mới đầu nghĩ chỉ là giởn chơi .

Ngô Lai khổ mà không nói được, tự nghĩ mình trẻ tuổi sung sức, tự nhận anh tuấn, trước mặt người ta khoe khoang là sẻ lấy được một trong Lâm Châu tứ đại mỹ nữ hoặc nha hoàn .

Nguyên lai, Ngô lai có cá tính, cữ nghĩ mình hơn người, tóm lại thích nói chuyện khóac lác, thích cùng người cờ bạc, nhất thời xung động với Vương Hải cá cược, mới đầu chỉ nghỉ Vương Hải vui đùa, không ngờ Vương Hải làm thật .

Vương hải không để ý tới Ngô Lai, chuyển thân bỏ đi.

Vương Hải không tranh cãi với Ngô Lai, quay người bỏ đi.

Thấy Vương Hải li khai, Hứa Bình, Chu Toàn, Ngô Lai ba người đều tức, mà Ngô Lai như kẻ câm ăn phải hoàng liên trong lòng khốn khổ.

Hứa Bình nhìn lại Ngô Lai bên mình, vỗ lên vai Ngô Lai, nói: "Ngô Lai, ngươi phải nỗ lực rồi, nếu không ngươi một đời anh minh lại bị hủy trong một sớm." Nói xong liền theo gót Vương Hải bỏ đi.

Hứa Bình chầm chậm đi lại bên người Ngô Lai, nhìn đi nhìn lại Ngô Lai, nói: "Huynh đệ, hãy cố gắng lên, ngươi nên tự tin vào năng lực của mình, ta đi trước vậy."

Nhìn theo bóng lưng bọn họ li khai, Ngô Lai trong bụng quả đầy nước đắng, ngầm chửi bản thân không biết trời cao đất dày, lại cùng Vương Hải đánh cược. Ngô Lai thầm nghĩ: Lần này thảm thật rồi, ta định là phải chết đây. Càng nghĩ càng tức, bất giác không thương tiếc tự đánh vào hai bên mang tai, nhưng khi đưa tay tới gần mặt thì liền dừng lại, nghĩ thầm: Ta hà tất tự đánh mình làm gì đấy không phải là ta và bản thân cũng không thể vượt qua được, làm thuộc hạ của Vương Hải thì làm thuộc hạ của Vương Hải vậy, cũng không có gì là không được.

Lúc đó Ngô Lai nói thầm: Ta hà tất phân biệt là thuộc hạ của ai, chủ yếu là nỗ lực phấn đấu, tranh thủ đoạt lấy một trong Tứ đại mĩ nữ Phương Tâm, ta là không tin Ngô Lai ta lại không thể ăn được miếng thịt ôn nhu này. Nghĩ tới đó, Ngô Lai lòng tin tức thì đại tăng.

Ngô Lai tự nói một mình: "Ta không tin lấy năng lực Ngô Lai ta, lại không thể có được lòng mến yêu của bất kì ai trong Tứ đại mĩ nữ." Nói xong liền phóng tường mà vào.

Đột nhiên đêm khuya vầng trăng tròn vốn đang treo cao, thình lình lại bị một bóng hắc ảnh nuốt mất, giây lát là mất tiêu không thấy.

Ngô Lai rất kinh sợ thốt: "Thiên Cẩu thực nguyệt!" Nguyên lai Ngô Lai đã nghe qua tiên sinh dạy học (tư thục tiên sinh) giảng qua cố sự Thiên Cẩu thực nguyệt, bởi vậy mới có thể mở miệng là liền nói ra chữ đó.

Ngô Lai nói thầm: "Xui rồi." Lập tức li khai. Đột nhiên từ đường lớn hẻm nhỏ truyền lại các loại âm thanh, tức thì chấn động lỗ tai Ngô Lai.

Chỉ thấy Lâm Châu thành tức thì biến thành tăm tối, chỉ còn có thể được ánh đèn. Cả Lâm Châu thành âm thanh vang lên không ngừng: tiếng bát rơi, tiếng đập phải chậu, có đủ loại tiếng động, chỉ cần là đồ có thể tạo ra tiếng, đều bị mọi người đánh lên, để ngăn cản Thiên Cẩu.

Sau một chốc, trăng sáng lại từ từ xuất hiện trên không trung, mọi người liền dừng không đánh nữa, reo hò một lúc.

Trương phủ.

Trong khuê phòng Trương Ngọc Oánh, Trương Ngọc Oánh chỉ vừa cởi bỏ ngoại y, chuẩn bị mộc dục (tắm rửa), đột nhiên bị âm thanh rung trời ngoài phủ kinh động, vội vàng phủ lên ngoại y, rời phòng để xem chuyện gì.

Trương Ngọc Oánh vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy nha hoàn Nguyệt Nhân kinh hoàn thất thố chạy vội tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, không ổn rồi."

Trương Ngọc Oánh quát: "Cái gì mà tiểu thư khôn ổn chứ, ta không phải mạnh khỏe đứng trước mặt ngươi ư?"

Nguyệt Nhân vội vàng đáp: "Không phải, tiểu tì không phải nói tiểu thư, tiểu tư là nói ..." Trong lòng lo âu, nhất thời thành ra lắp bắp, không biết nói thế nào cho tốt.

Trương Ngọc Oánh thấy dáng điệu của Nguyệt Nhân, liền nói: "Ngươi thở chậm lại đã rồi nói."

Nguyệt Nhân lấy lại hơi, nói: "Thực ra là vầy, Thiên Cẩu thực nguyệt đã xuất hiện, tất cả hạ nhân đều đập gõ đồ vật, ngăn cản Thiên Cẩu."

Trương Ngọc Oánh đại kinh thất sắc hỏi: "Thế nào? Thiên Cẩu thực nguyệt?" Lập tức nhìn lên trên không, chỉ thấy trăng tròn vốn đang treo trên trời cao, đã biến thành một mảnh tối đen.

Ngay lúc Trương Ngọc Oánh đang kinh sợ, trăng sáng lại từ từ bất ngờ xuất hiện trên bầu trời đen kịt. Trăng sáng chỉ vừa mới hiện ra, bầu trời phía bắc liền có cảnh tượng Thất tinh liên châu, Ngưu Lang tinh và Chức Nữ tinh cùng tiếp cận.

Mọi người đều kinh sợ cảm thán trước hiện tượng kì dị.

Ngô Lai đứng thừ ra đấy, tự nói chuyện một mình: "Hôm nay là ngày quỉ quái gì thế? Không ngờ lại xuất hiện nhiều hiện tượng cổ quái hiếm thấy như vậy."

Thực vậy, Thiên Cẩu thực nguyệt, Thất tinh liên châu, như vậy đã là cảnh tượng trăm năm khó thấy rồi, thậm chí cả ngàn năm cũng khó gặp một lần. Lại thêm cảnh Ngưu Lang và Chức Nữ tinh tương tụ, thì đúng là trước đây chưa từng phát sinh qua.

Khi mọi người còn đang kinh thán trước cảnh tượng kì dị phát sinh trên không trung, thì Huyền Thiên tinh ở ngay đầu nam đột nhiên phát sinh quang mang rực rỡ, rồi như lưu tinh trụy lạc.

Ngô Lai chính đang theo dõi cảnh tượng kì dị trên không, đột nhiên thấy Huyền Thiên tinh phát xuất quang mang sáng chói rơi xuống. Trong lòng lấy làm lạ vô cùng. Thêm nữa Huyền Thiên thạch rơi xuống càng lúc càng nhanh, dần dần tiếp cận Lâm Châu thành.

Quang mang rực rỡ làm đau nhói mắt người trong Lâm Châu thành, ai ai cũng vội vàng nhắm mắt lại, Ngô Lai cũng không ngoại lệ.

Đương ngay lúc Ngô Lai nhắm mắt, Huyền Thiên thạch vốn đang rơi từ trên trời xuống lại tăng tốc hướng về Ngô Lai, chính xác ngay não môn hắn.

Ngô Lai chỉ cảm thấy trên đầu đau một cái, lại tưởng rằng có ai cố ý đánh, liềm muốn mở mắt ra tìm kiếm. Ngay lúc Ngô Lai vửa khai nhãn, phát hiện bản thân bị nhốt trong một cái tráo bằng bạch quang. Đang muốn quan sát cẩn thận chuyện gì, con ngươi chợt đau thốn, vô pháp mở ra. Đồng thời, cơ thể như đang ở trong điện, khiến cho Ngô lai rung rẩy không ngừng, thân thể truyền lại một cảm giác vừa đau đớn lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net