[Chương 49: Ngày vào trường]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ưm~ Phu nhân của anh à, ngủ đi nào! Đã hai giờ khuya rồi đấy. Ngoan, bé con ngoan, ngủ đi anh thương ~"
Anh tựa đầu lên đùi cậu, cọ cọ đầu mình vào bụng cậu, hôn một cái chụt, ôn nhu rồi nói tiếp:
"Em xem đi nào, em mà không ngủ sớm làm hại cho con chúng ta đấy biết không? Đừng chạy deadline nữa, ngủ đi nào ~"
"Ưm~ Nhưng mà... Em sắp xong rồi, em làm chút nữa là hoàn thành rồi mà. Anh ngủ trước đi. Um~Moa"
"Em cứ thức khuya như này, ngày mai không đi học nổi đâu mà ~"
"Nổi mà nổi mà. Anh ngủ trước đi nhá!"
"Làm xong nhớ ngủ liền đấy, đừng có mà lướt Facebook, Instagram, Twitter, Tik Tok hay Line đấy nhá"
"Dạ thưa ông xã, em đã hiểu ạ ~"
Cậu miệt mài chạy deadline tiếp tục cho xong. Đến độ chừng ba giờ sáng, đôi mắt đã mỏi mệt thật sự rồi, cậu quyết định an giấc cạnh anh.
Đôi mắt thật sự không còn mở lên nổi, chỉ he hé mà nhìn sự vật quanh phòng. Ngáp ngắn, ngáp dài vài tiếng, cậu quay sang đặt môi mềm của mình lên môi anh mà hôn. Không biết vô tình hay cố ý, cậu đã để lại trên môi anh một dấu sưng tấy. Cười mỉm chi rồi nói khẽ:
"Em yêu anh. Ông xã Mew Suppasit của em~"
Đặt chiếc lưng cao gầy xuống giường, thân người cậu giờ đây mềm nhũn như cọng bún mà nằm trong chăn ấm, nệm êm cùng anh chồng lịch lãm. Lâu lâu, cậu muốn xoay người nhưng không được. Vì sao ư? Cậu bị điểm huyệt chăng? Không, do giờ đây, cậu đang nhỏ bé, xinh xinh mà cuộn tròn trong lòng anh ấm áp. Hơi ấm lan tỏa mạnh mẽ khắp cả căn phòng lớn, cậu dần bị nó mê hoặc mà thiêm thiếp đi...
Sáng hôm sau, Mặt Trời như một quả trứng lòng đào đang trong quá trình hoàn thiện mà từ từ nhô lên. Cảnh tượng tuy chẳng hùng vĩ, cũng chẳng sang trọng, nhưng nó lại mang trên mình một vẻ đẹp sắc nước hương trời, đẹp tuyệt hảo đến chim thú, cỏ cây cũng say mê nó đến ngất ngây. Thứ đẹp đẽ này, thật thích hợp để ngắm nhìn nó vào mỗi sớm mai.
Một người đàn ông đang không có gì trên người trừ chiếc khăn tấm trắng trơn kia đang ngồi trên chiếc giường ấm áp cùng bé bà xã của mình. Đôi tay đầy sợi dây điện, gân guốc mà tự nhiên lướt qua, lướt lại xem deadline cậu làm như nào. Tối qua, cậu làm bài tập Ngoại Ngữ, do sáng hôm nay, hai tiết cậu học là hai tiết ngoại ngữ và hai tiết đó cũng đồng thời là hai tiết mà anh đứng lớp nữa!!! Đọc được sương sương vài đoạn, anh thấy cũng ổn. Vốn anh định sửa bài giúp cậu nhưng lại thấy bài quá hoàn hảo, đúng là vợ của người dạy tiếng Anh có khác. Bỗng... Tầm mắt anh dừng trên dòng chữ đặc biệt, nó như nổi bật nhất khi đứng đó, cậu đã dùng sai ngôn từ rồi! Lại là một lỗi sai trầm trọng!!! Anh cười không ngớt mồm, quay sang cú đầu cậu một cái, vừa nói vừa cười rằng:

"Đồ ngốc ạ, bơ ở trong trường hợp mà em nói chính xác là Avocado chứ không phải là Butter, biết chưa hả? Đồ ngốc của anh, em thật là... Bà xã của giảng viên Anh ngữ mà làm bài như vậy là chết rồi. Chắc anh phải bổ túc em một khóa mất thôi, bé con ngốc nghếch này ạ!"
Cậu vẫn ngủ mà chẳng hay biết gì!
Anh đứng lên, mặc quần tây và áo sơ mi hẳn hoi, nhìn trong rất ra dáng giảng viên đại học! Ngồi lại trên giường, anh đẩy đẩy cậu mấy cái:
"Con mèo béo ú kia, thức đi nào. Trễ học rồi! Nhanh nhanh nào! Em trễ là anh cũng sẽ trễ đấy biết không? Còn ba mươi phút thôi! Ngoan, thức đi nào ~"
"Ủa, ch*t mẹ, tám giờ sáng rồi hả, mới ngủ đây mà ta. Anh anh, anh lấy quần áo ra sẵn giúp em đi. Nhanh nhanh. Không kịp!"
"Vệ sinh cá nhân xong nhanh nhé, anh đợi đấy!"
Hối hả, gấp rút lại từ ngữ miêu tả chính xác hiện trạng của cậu ngay lúc này. Nhanh chóng lên thay quần áo, không kịp ăn sáng luôn. Nhảy cẫng lên xe, cậu nhanh chóng ra lệnh:
"Nhanh nhanh anh ơi. Không kịp rồi!"
"Em còn chưa ăn sáng nữa mà... Tính bỏ đói con mình luôn hay sao...?"
"Hôm nay, em học đúng chỉ hai tiết ngoại ngữ. Tám giờ ba mươi vào học, mười giờ ba mươi ra về. Sau đó, anh đi ăn cùng em được không?"
"Được!"
Phóng thẳng đến trường, may mà còn sớm mười phút.
Thở phào nhẹ nhõm, cậu chạy ngay vào lớp. Mọi người chào hỏi:
"Gulf! Mày khỏe rồi sao?"
"Chào Gulf!"
"Ừ chào Anong!"
"Tao khỏe rồi. Đến trường để mày không cô đơn một mình đấy Mild ạ!"
"Á hi hi. Thôi vào chỗ đi nào. Tao mượn bài tập Anh Văn được chứ?"
"Mày lấy đi!"
Mild đọc đọc, xem xét một hồi, nói:
"Úi, mày phát hiện ra chỗ này rồi à. Hôm qua, tao cũng lộn giữa Avocado và Butter đấy!"
"Ủa hôm qua tao sử dụng..."
Chợt nhớ ra, hôm qua mình dùng từ Butter mà sao hôm nay lại biến thành Avocado rồi!? Bỗng... Cậu nghĩ đến anh, tóm tắt khen trong lòng một câu:
"Có ông xã làm giảng viên Anh ngữ thật chẳng mất mát gì!!!"
Tiếng chuông vào tiết vang lên, cậu tắt hẳn nụ cười, mặt nghiêm túc ngồi lại chỗ.
Anh tựa như một vị tướng oai hùng bước vào lớp. Nụ cười tỏa nắng, tay phất phất chào, nói dịu nhẹ:
"Chào các em, buổi sáng tốt lành!!!"
"Chào thầy!"
"Hé lô thầy!"
"Ha lổ é vơ ry quăn"
"Thôi mình vào tiết học luôn nhé!"
Anh bắt đầu bổ sung kiến thức thêm cho sinh viên của mình. Đến lúc làm bài tập, thấy cậu cà lơ phất phơ mà không chú ý đến bài tập, anh quyết định:
"Bà x... Em Gulf Kanawut lên đây giải bài tập này cho thầy!"
Tim anh giật thót. Mém chút xíu là anh đã kêu cậu bằng "bà xã" rồi. Mém xíu là lộ chuyện.
Cậu may mà có xem bài trước ở nhà nên cũng biết sương sương. Lên giải đại cũng đúng nữa.
Anh ngạc nhiên khi cậu biết làm bài, khen ngợi:
"Úi dà, hôm nay biết làm bài đấy. Bạn Gulf Kanawut làm bài đúng rồi, thầy có lời khen dành cho em"
"Em cảm ơn"
Cậu như mở cờ trong lòng, không ngờ mình lại may mắn đến vậy.
Một hồi cũng xong hai tiết ngoại ngữ, Anong  thấy cậu đang đi ra khỏi lớp, bèn chạy lại, nhằm xác định chuyện mình lỡ làm lạc mất...:
"Cho tôi hỏi Gulf cái này được không?"
"Anong cứ hỏi đi" *Niềm nở*
"Hơi thiếu lịch sự nhưng mà... Cậu-đã-mất-đi-lần-đầu-chưa-vậy-Gulf-Ka-na-wut-?"
"Ừ thì..."
"Gulf Gulf, xe anh bên đây. Nhanh qua đây nào!!!"
"Có người kêu mình rồi, xin...xin lỗi Anong nhé, nhưng câu này mình không trả lời được. Mình đi đây..."
Anong tức giận, vụt mất con mồi, nói mà gằn giọng:
"Mẹ kiếp. Anh thật phá đám đấy Mew Suppasit à!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net