[Chương 67: Ngày chủ nhật (Phần 7)]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường từ quán ăn ra khỏi con hẻm nhỏ rồi đến xe, cậu cứ khập khà khập khiễng, miệng thì cứ nói lảm nhảm với cái giọng nhựa nhựa do xỉn do say. Đi rồi cứ ngã qua bên này, rồi lại ngã qua bên đây, cậu xém ngã lăn xuống mặt đường mấy lần. Thấy vậy, anh đành phải xuất chiêu. Nhanh chóng, anh đã có thể bế cậu rồi để lên một bên vai của mình.

Tay anh vỗ vào mông cậu mấy cái, miệng thì vẫn cứ mải mê lẩm bà lẩm bẩm vài câu mắng mỏ cậu bé say xỉn này:

"Em... Em bây giờ giỏi quá ha? Hôm nay còn dám say xỉn luôn? Lại còn nắm tay, gái gú nữa chứ? Em lần này quá gan rồi, bé con ạ! Đợi em tỉnh táo lại đi, tôi sẽ giáo huấn lại em sau bằng tư cách của một người giảng viên đấy nhé! Lúc đấy, tôi sẽ không hiền như lúc làm ông xã của em đâu, bé con ạ!!!"

Tức tốc, cậu liền vùng vằng. Khua tay, múa chân, cậu ngân nga vài lời đáp trả:

"Hứ. Anh... Gan quá? Hôm nay, anh ăn gan trời nên mới dám làm thế với em đúng không? Anh... Anh hết thương bé Gulf Kanawut này rồi sao? Hic hic... Tôi biết tẩy mấy người hết rồi đấy nhá. Mới yêu thì ngọt ngào rồi còn nâng niu tôi biết mấy, giờ hết yêu rồi thì lại vỗ mông tôi thế cơ à? Anh... Anh quá đáng lắm luôn..."

Do cậu vùng vẫy quá dữ dội, việc đấy khiến anh khó khăn trong việc "vận chuyển hàng" ra xe. Nhưng... Bộ dạng làm nũng lúc say xỉn của cậu rất đáng yêu đấy chứ. Đến 10 Mew đang bực dọc, khi đứng trước cậu thế này thì cũng phải xiêu lòng mà thôi.

Quá cưng chiều bà xã bé nhỏ của mình, anh đành phải hạ thấp giọng nhưng vẫn giữ thái độ tôn nghiêm nhất định:

"Tôi mà không thương em là tôi đã bỏ em ở một xó nào đó rồi, không có thời gian mà tống em về nhà trong bộ dạng say xỉn này đâu, bé con ạ! Nào nào, ngoan một chút, để tôi dễ dàng bế em ra xe nào. Ngoan thì về nhà tôi không giáo huấn em nữa. Đừng có vùng vằng, coi chừng tôi bỏ em giữa đường như bỏ con giữa chợ đấy nhá, thưa Gulf Kanawut!!!"

Tuy cũng hơi khó chịu vì anh chẳng chịu nuông chiều mình, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để anh ẵm bồng ra xe. Suốt một con hẻm nhỏ, cậu cứ liên miệng trách mắng:

"Hic hic... Mấy người hết thương tôi rồi, hết yêu tôi rồi sao...? Bảo thương mình, bảo yêu mình, rồi bây giờ lại qua sang quát mình... Thế mà là yêu à? Thế là... Ghét mình rồi!!!"

Anh không thể giận nỗi, vì bây giờ, cậu vừa trách mắng mà vừa bĩu môi nữa chứ. Cậu làm đỗ rạp cả trái tim sắt đá của anh mất rồi. Chỉ đành cười bất lực, anh tự hỏi với lòng nhưng lại cố ý nói lớn để cho người trên tay mình kia nghe được:

"Haizz ya, con mèo hư hỏng này thật là... Sao hôm nay, con hẻm này như dài đằng đẵng. Đường về nhà chắc sẽ còn lắm gian truân đây..."

Như trúng vào mục đích của người kia, lời của anh như đang gợi đòn roi của vợ. Nghe thấy thế, cậu lập tức quay đầu qua, ngửa mặt lên cao rồi hỏi đổng:

"Anh... Anh nói gì cơ đấy? Ai là mèo? Ai hư hỏng? Tôi là không có hư hỏng rồi đấy nhé! Tôi chỉ là một chú mèo con ngoan ngoãn, nhưng lại bị rơi vào tay của con sói gian manh như anh đấy thôi. Tôi đành phải giơ cao móng vuốt mới có thể đánh bại anh chứ, đồ sói gian! Mà..."

Cười bất lực lần hai, anh nhanh chóng xoa dịu đi trái tim của thiếu nam hờn dỗi kia:

"Thôi thôi, anh xin lỗi mà. Bé ngoan bé ngoan, có mệt thì ngủ đi nào, đừng lảm nhảm nữa, anh mệt lắm!"

Lập tức, cậu phản ứng gắt gỏng:

"Ý anh là... Tôi nói nhiều sao? Ok, nói nhiều cũng được, nhưng anh phải để cho tôi nói hết câu chứ, Mew Suppasit!"

Chiều chuộng ngay, anh đáp lời đường mật:

"Rồi rồi, anh xin lỗi bà xã kính yêu mà! Bà xã tha lỗi cho anh! Ngoan... Mà  bé con tính nói gì, bé cứ việc nói tiếp đi, anh sẽ lắng nghe!!!"

Như được lệnh, cậu ngay lập tức buông lời hỏi ngược lại:

"Anh bảo con hẻm hôm nay dài đằng đẵng? Đường về nhà còn lắm gian truân? Ý anh là... Do tôi đúng không? Tôi biết rồi, mấy người hết thương tôi là sự thật rồi... Hic hic, khổ thân cho thân phận nhỏ bé của tôi, bị con sói như em lừa tình. Thương xót cho số phận bấp bênh của tôi quá mà..."

Anh ngay lúc đấy, liền an ủi và thanh minh cho bản thân:

"Không phải, anh không có ý đấy! Thôi mà, ngoan nào. Ngoan đi, về nhà anh không bạc đãi em một chút nào hết! Hứa, về nhà anh thương mà. Đừng có suy nghĩ không tốt về anh như thế, Gulf Kanawut của anh ạ!!!"

Ông bà ta thường nói, mật ngọt chết ruồi quả thật chẳng sai vào đâu được! Lời dỗ dành đường mật ngọt lịm ấy đã khiến cậu từ một con người hung hăng, trở thành một phiên bản ngoan ngoãn, nghe lời.

"Được rồi, tôi... Tạm nghe theo anh lần này thôi đấy nhá! Không có lần sau đâu. Anh đừng hòng mơ mà có thêm một lần nữa dụ dỗ tôi đấy nhá Tôi biết hết đấy!!!"

Sau đấy, anh cũng an toàn mà đi hết con hẻm chật hẹp.

Tinh tế mà mạnh mẽ đến từng cử chỉ, anh như một người bố đang chăm sóc cho đứa con thơ.

Cuối cùng thì, anh đã có thể dễ dàng "thu phục" được cậu rồi.

Giờ đây, cậu vẫn còn đang say giấc nồng trên xe cùng với người đàn ông của đời mình. Thật hạnh phúc! Thật khiến cho con người ta phải hoài ao ước về một mối quan hệ đẹp đẽ như thế này...!!!

Ở một góc phố nọ, Arthit đã đưa Minon ra đến đấy. Hắn lầm bầm trách mắng:

"Con gái, con đứa gì mà nhậu say quá vậy? Mày nhậu còn dữ dằn hơn cả tao đấy, Minon ạ! Đọc! Số điện thoại của gia đình mày là gì? Ai cũng được hết! Nhanh, để tao biết mà đưa mày về nữa chứ!!!"

Bất giác bừng tỉnh, đầu óc cô quay cuồng, trả lời đại vài số cho qua:

"0...0..."

Bực dọc, hắn đáp trả gay gắt:

"Địt mẹ, 0 rồi đến số mấy?!"

Mệt mỏi rã rời, cô đáp tiếp:

"012345678910 J Q K A(*)... Hehehe, tao thách mày chặt được quân bài của tao đấy nhé!!!"

(*) J Q K A: Ý của cô bạn Minon ở đây là đề cập đến việc chơi bài "Tiến Lên" á mà. Ở nhiều nơi khác nhau, sẽ có từng cách gọi khác nhau. Có chỗ thì gọi là "J Q K A", có chỗ thì là "Bồi Đầm Già Ách", hoặc "Bồi Đầm Già Xì".
Tất cả đều có chung một nghĩa là các quân bài "Tiến Lên" hết ấy, nên đọc đừng có bỡ ngỡ là tại sao Minon lại đọc là "J Q K A" chứ không đọc là "Bồi Đầm Già Ách/Xì" nha mọi người 😁😁

(Hình như, chúng ta lại bay đi quá xá là xa nữa rùi, mọi người ạ. Mình quay lại với truyện thui cả nhà iu của Anong ơiiii)

Bất lực quá đỗi trước độ chịu ăn chơi của nhỏ bạn cùng khoa, hắn nhanh chóng quay về vấn đề trước đấy mà hắn đang muốn giải quyết:

"Giờ này mà còn bài bạc, đưa cái điện thoại mày nhanh lên coi con kia!!!"

Cười cười điên dại, cô móc chiếc điện thoại từ trong túi xách ra rồi đưa cho Arthit kèm với đôi ba lời nhắn gửi:

"Đây đây. Gọi cho mẹ giúp tao với. Cảm ơn nha má..."

Nói vừa hết câu, cô ngã vào lòng của Arthit. Hình như... Cô đã xĩu vào lòng tên chủ chốt ấy mất rồi...

Nhanh chóng nhận biết được cục diện, hắn lây lây người cô, khẩn trương điều tra tình trạng:

"Minon! Mày có nghe thấy tao nói gì không? Minon! Mày trả lời tao đi! Minon! Xĩu hả bà má? Minon! Đừng làm tao sợ mà! Minon! Tao đưa mày vào bệnh viện nhé, mẹ mày sẽ đến bên mày sau! Minon! Cái đồ ăn chơi!!!"

GÓC NGOÀI LỀ
Á hi hi cả nhà iu, bữa giờ suy nghĩ nên nay mới cách cách ra từng dòng cho cả nhà dễ đọc hơn nè. Cả nhà thấy kiểu này ổn hong ạ?
Chúc gia đình mình đọc truyện vui nha. Yêu cả nhà mình nhiều lắm luôn ấy❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net