[Chương 78: Tập dượt (Phần 3)]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang diễn tập lại lần cuối để còn được đi ăn, bỗng từ xa xa, một người đàn ông với dáng điệu khoan thai bước đến, mặt hơi ngẩng cao, anh nói:

"Chào mấy em, tập xong chưa nhỉ? Khi nào tập xong, ai muốn đi ăn thì chúng ta cùng đi đi, thầy bao!"

Đám sinh viên nọ phấn khích mà vui mừng, hét toáng lên:

"Yeah, giảng viên Mew là số một, yeah. Ráng tập lẹ lẹ bây ơi, lẹ còn đi ăn, húuuuuuuuuu"

"Haiz ya, giảng viên tính bao tụi em ăn, hay chỉ tính đưa người kia đi ăn vậy hả thầy...???"

"Ô hổ, em nghĩ sâu xa quá rồi, mà sự thật là vậy..."

"Í ùi ui, tao thiết nghĩ là chúng ta không cần ăn nữa đâu, ăn cẩu lương nãy giờ cũng đủ để no rồi!!!"

"Hahah"

"Hahaha, thôi tập nhanh đi nào!"

Không còn giỡn nữa, họ quay về mà diễn tập để còn đi ăn cùng đôi chim cu kia.

Sau khi diễn xong, họ lần lượt rời đi theo từng dòng người hối hả, chỉ có mỗi Mild là đi chậm nhất. Đến gần anh, Mild khẽ kéo tay anh lại, nói thầm thì tai:

"Này giảng viên, thằng Gulf nó sợ bóng tối, mai mốt đừng để nó một mình giữa nơi dễ mất điện, đừng để nó ở nhà lúc trời mưa sấm chớp, đừng để nó vào nhà nhưng chưa mở đèn và đặc biệt, là đừng bao giờ rời xa nó..."

"Em ấy sợ... À, tôi hiểu rồi, liên quan đến một phần kí ức của em ấy chăng?"

"Đúng, thầy nhớ lời em nói nhé, đừng để nó một mình..."

Dòng người vội vàng lướt qua, từng hồi từng hồi cứ tiến bước đến quán ăn Pilly-Quán ăn gần trường đại học đó.

Vừa đến, anh đã lịch sự mà mời tất cả các sinh viên vào chỗ ngồi. Khi đã ổn định "hàng ngũ" xong, anh cất giọng thoải mái như được thoát khỏi vai trò giảng viên, anh nói:

"Các em đã từng đi ăn ở đây chưa ấy nhể? Nếu chưa thì hôm nay cứ việc gọi món đi, chầu này thầy khao tất!"

Arthit nhanh nhảu đáp lại:

"Dạ chúng em đã từng đến đây ăn rồi thầy ơi. Cái đợt mà mới phát động phong trào diễn văn nghệ cho buổi lễ kỷ niệm trường luôn á thầy. Thầy không nhớ sao?"

Ngẫm nghĩ, anh hồi đáp:

"Hmm... Tạm thời chưa nhớ ra...!!!"

Như tìm được thứ đặc biệt ngày hôm đó, Arthit nhanh chóng nói tiếp:

"U là trời, chuyện đặc biệt vậy mà thầy không nhớ!? Cái hôm mà con quỷ Minon này nè, nó xỉn lên xỉn xuống rồi thầy kêu em chở nó về cẩn thận đó thầy. Ngoài ra, nó còn nói thằng Gulf..."

Chưa kịp nói hết câu, Minon ngồi kế bên đã nhanh tay bịt miệng hắn lại. Ra điệu bộ rối rắm, cô nói:

"Suỵt suỵt, mày nói ra là chết tao đấy đ* m*! Im lặng ngay cho bố còn nhờ!"

Trêu chọc, hắn gạt tay cô ra rồi nói tiếp:

"Có gì đâu mà ngại ngùng không biết nữa, thì hôm đó nó nói vậy nè thầy..."

Không biết làm gì, cô đành nói nhỏ vào tai hắn:

"Rồi rồi, bây giờ mày im hộ bố, sau này mày kêu gì bố cũng nghe theo hết. Hứa danh dự! Minon này chỉ nói một lần, không có lần thứ hai đâu!"

Được miếng mồi ngon, hắn đớp:

"Ê đ* m* thiệt nha. Dạ dạ, dạ không có gì hết á thầy, mình gọi món đi em đói bụng rồi ạ!"

"Ừm ừm, hai đứa trong có vẻ mờ ám quá đấy nhá!"

Hưởng ứng theo lời nói của anh, cậu nói tiếp:

"Haiz ya, bạn bè với nhau không hà, hai bây lại thì thầm to nhỏ gì mà không cho tụi tao nghe chứ hả? Đang thì thầm mùa xuân hay rót mật vào tai đây hả Minon?"

Được dịp, Mild cũng chen vào cho vui nhà vui cửa:

"Ay da, có yêu nhau thì báo cho bạn bè một tiếng để tụi tao còn chuẩn bị tiền đấy nhá!"

Đùa dai, cậu đáp lời:

"Ể ể, yêu nhau mà chuẩn bị làm chi, nào bây cưới thì alo anh em liền nhá, tụi tao sẽ có tiền đi ăn cưới của bây mà, không sao hết!"

Hơi bất lực, anh đành "dẹp loạn 12 xứ quân":

"Thôi nào, Gulf đừng chọc bạn nữa em. Thôi nha, thầy đi gọi món đây, mấy đứa chờ chút xíu nhé!"

Xong, anh cất bước đi về phía chị Churai (em gái tên Pill chủ quán) rồi gọi món, mặc kệ cho những gì đang diễn ra tại bàn ăn.

Vừa đợi lúc anh đi, cô cất giọng ngay:

"Đ* xị, nếu không có giảng viên Mew đứng đó là tụi bây thấy mẹ tụi bây với tao rồi đấy nhá. Mà Gulf nè..."

Ra vẻ hờ hững, cậu đáp:

"Ừm hửm?"

"Mày đừng có ỷ thầy là người yêu mày rồi mày hà hiếp dân lành như tao đấy nhá. À mà quên, nay người yêu mày trả tiền nên tao hiền lại đấy nhá, còn mấy bữa khác á, coi chừng chụy như cưng!"

Cậu cũng chỉ biết cười bất lực mà không nói gì thêm.

Khi thức ăn đã được chế biến xong xuôi, anh phụ chị Churai mang lên bàn. Vừa đến, thấy mọi người còn đang cười nói, duy chỉ có Minon là mặt nóng đỏ hết cả lên. Thấy lạ, anh bèn hỏi:

"Em sao vậy Minon? Sốt gì à?"

"Dạ không có gì đâu thầy ơi! Tại em đang giận bản thân mình thôi ạ!"

"Hmm... Tại sao cơ?"

"Tại hồi nãy lúc toáng lên quá, em đã lỡ hứa một lời hứa ngu ngốc cho một kẻ đần độn rồi thầy ơi. Em đang nghĩ về tương lai của mình khi kẻ đó áp dụng lời hứa của em ấy ạ. Nghĩ đến... Ôi, cuộc đời tôi khổ cực quá rồi trời ạ...!!!"

"Thôi nào thôi nào, ăn đi mấy đứa, đừng để nó nguội thì không ngon!!!"

Chưa kịp thưởng thức món khai vị, Koth bỗng nhận được một cuộc gọi, nhưng... Danh bạ Koth lưu tên người này lạ lắm, không phải dạng kí tự bình thường, nó là mã morse(*)!

(*)Mã Morse: Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dots và dash. [2][3] Mã Morse được đặt theo tên của Samuel Morse, nhà phát minh của điện báo.
Ví dụ: "A"=".-", "B"="-...", "C"="-.-.", và còn nhiều ký tự khác. Ngoài ra, các con số, các dấu khác cũng có thể viết dưới dạng mã morse.

Lúc này, điện thoại Koth hiện lên tên như sau ".- -. --- -. --." Lập tức, Koth xin phép mọi người đi nghe điện thoại và nói mọi người cứ việc ăn trước.

Koth vào nhà vệ sinh nghe điện thoại, Koth luôn miệng:

"Dạ đại tỷ, dạ đại tỷ. Đại tỷ cứ yên tâm, em lưu tên đại tỷ bằng mã morse nên chúng nó không nhận ra đâu ạ! Đại tỷ cứ yên tâm, em sẽ thay đại tỷ làm cho tụi nó ĐAU KHỔ đến CÙNG CỰC!!!"

Vừa nói, Koth vừa cười như đấy là điều bình thường. Nhưng... Koth đâu ngờ... Bên ngoài phòng vệ sinh ấy... Đã có người nghe lén cuộc trò chuyện bí mật vừa qua...!!!

GÓC NGOÀI LỀ

Mọi người ơi, mọi người biết gì khum ạ? Cái fic Hôn Lễ Định Mệnh này được lên #1 MewGulf rồi đấy ạ! Hôm nay vừa check mà mừng rớt nước mắt luôn í ạ. Cảm ơn mọi người nha.

Giáng sinh an lành và kiểm tra đạt điểm tốt nhó:3333333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net