Chapter 3: Unexpected Mission (pt.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❥˙✧°•*。[Side Information]

➣ Pur, không phải là loài người nhưng họ lại có giao diện bên ngoài y hệt như loài người giống Chaotique. Và Chaotique chỉ đơn giản là người bình thường.

➣ Tại trái đất, nhưng ở đa vũ trụ, vũ trụ này tôi đặt tên nó là "Vũ Trụ C", và nơi này có cơ sở y chang vũ trụ loài người của chúng ta, khác chỗ hành tinh lẫn "vũ trụ C" tập hợp nhiều loại sinh vật khác nhau hơn ta tưởng tượng. Lí do tại sao mà hành tinh mà Pur và Chaotique đang đóng cọc được tôi gọi là "Trái đất" là bởi họ có một nền văn minh lấy sự tiến hóa y như loài người ở vũ trụ chúng ta đang làm khi trở thành sinh mệnh kế tiếp trên cái đất này. Mặc dù cách tiến hoá của họ khác xa hơn nhưng họ vẫn có quá trình như là sinh đẻ, em bé, trẻ trâu, tuổi mới nhú, vị thành niên và tới người già và cuối cùng sẽ hẹo sớm.

➣ Tại vũ trụ này, tôi có 5 đất nước khác nhau và 5 đất nước đấy sẽ tượng trưng cho một loài sinh vật hoặc các vị thần nào đấy. Điển hình như đất nước Swamp, họ là người cá và đương nhiên sẽ tập trung rất nhiều loại cá và có rất nhiều chủng loại khác nhau. Còn Pur, họ là đại diện cho các vị thần, thiên thần giáng trần và chúa, tôi không đặt nặng vấn đề tôn giáo tại đây, chỉ đơn giản là họ tượng trưng cho các thiên thần có đôi cánh trắng, chắc chắn sẽ có các "thiên thần sa ngã" - theo cách gọi của tôi là "thiên thần với đôi cánh đen". Nhưng mà thôi để đó chap sau tôi sẽ nói rõ hơn vì những đôi cánh đen ấy sẽ có liên quan tới cái lore từng thành viên trong đội "Phản Thiên".

➣ Còn về Chaotique, họ là loài người, họ là loài người chính gốc 100%. Tại sao loài người lại xuất hiện trong "vũ trụ C" này? Vốn dĩ "vũ trụ C" chỉ là nơi tập hợp nhiều loại sinh vật khác nhau như người ngoài hành tinh, cá, sư tử rồi bla bla. Ừ thì, các loại sinh vật tôi nói đến không có nghĩa là loài người không phải số chúng. Thế sao lại người xuất hiện ở trong cái hành tinh như thế, chả phải họ là yếu thế sao? Ô nô nô, loài người trong mắt tôi thì họ đáng sợ hơn mọi người nghĩ, họ có thể thống trị cả thế giới chỉ bằng bộ não xuất chúng của mình, nếu độc giả nhìn ra ngoài thế giới bên ngoài thì có nhiều người xấu xa đang lợi dụng chính bộ não chúng ta để đứng đầu, để tranh dành hoặc có khi giết hại lẫn nhau chỉ vì miếng ăn. Nên không có cớ nào tôi lại tạo Chaotique là đất nước "Hỗn Loạn của chính phủ" cả. Nên cơ sở tạo ra các đất nước tôi đều dựa vào thế giới bên ngoài để giúp nó có phần thêm sức sống.

Còn lí do tôi lại cho rằng chính phủ Chaotique là kẻ độc ác trong mạch truyện này, do coi anime và manga thấy thể loại này vui quá nên tôi lấy motif này luôn. Hehe.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Mọi người, em nhận được nhiệm vụ từ cấp trên rồi. Chúng ta chuẩn bị đi lên tới trung tâm thành phố theo dõi đường xá ở nơi ấy trong vòng bảy ngày liên tiếp" - Seungmin từ từ mở cánh cửa để đi vào căn phòng của bốn người, giơ tờ giấy nhỏ mình cầm trên tay lên cho tất cả xem.

Nãy sau khi cả bốn người cùng nhau ngồi chơi, Seungmin đã nhanh chóng rời đi trước mười lăm phút để đi lên căn phòng họp cùng các thủ lĩnh khác bàn luận về nhiệm vụ tiếp theo. Khi đấy, còn lại thời gian ít ỏi nên mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ trong căn phòng với bốn bức tường sắt kia, đồng thời thay cho mình những bộ đồ đi nhiệm vụ có gì chuẩn bị trước rồi xuất phát luôn. Sau cùng, mệnh lệnh của cấp trên đã giao tới tay thủ lĩnh, thế rồi cả bốn người nhanh chóng ngồi dậy, cùng nhau cầm chiếc túi đựng đồ dùng hằng ngày của họ ra khỏi phòng, đi xuống bằng thang máy, đi qua nhiều dãy hành lang tiếp theo và rồi leo lên chiếc xe quân đội. Xuất phát đến điểm hẹn của họ.

Khi đang ở trên xe, cả bốn người bọn họ khá im lặng, không một ai nói chuyện hoặc cùng nhau vui đùa như lúc trước nữa, chắc có lẽ phía trước là nhiệm vụ quan trọng nên họ dành thời gian để suy nghĩ cho hành động tiếp theo của mình và nên làm gì để có thể triệt tiêu được bên Phản Thiên như chính phủ đã treo. Mà cứ ngột ngạt thế này, nó không giúp mọi thứ tốt hơn hay là thoải mái hơn chút nào cả, nên là Changbin đã chọn một cách giết thời gian bằng cách cùng nhau bàn luận về những việc bên ngoài thế giới khắc nghiệt này:

"Trung tâm thành phố, có ai nghĩ là Phản Thiên sẽ tập trung tại đó không?" - Changbin là người mở lời đầu tiên, phá tan bầu không khí ngột ngạt này và đi vào chủ đề chính

"Không ai biết được, bọn chúng khôn lắm. Chúng nó chả bao giờ lộ liễu đến nỗi ở ngay trung tâm đâu" - Theo sau đấy là Minho, người nãy giờ đang cau mày nhìn ra cửa sổ.

"Đâu ai biết, có khi chúng nó làm vậy để đánh lừa suy nghĩ như anh đấy" - Changbin cũng chẳng vừa nên phản lại suy nghĩ của người lớn tuổi kia

"Ừ, có lẽ là Changbin-hyung nói đúng đấy anh, có khi nào chúng nó sẽ làm vậy thật đấy" - Hyunjin đang kiểm tra lại súng mình và lau sạch nó, tiện mở lời theo phe Changbin

"Em muốn ăn giấy không, Hyunjin?" - Minho quay lại chỉ nhắm về phía cậu đem súng kia mà chả quan tâm có người cũng theo phe cậu

"Ơ, sao anh lại nhắm mỗi em?" - Hyunjin khó hiểu nhíu mày nhìn về phía người lớn tuổi kia

"Vì em dám theo phe nó mà không phải anh" - Minho chỉ vào Changbin và rồi nhìn chằm chằm vào con người tóc vàng kia như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy với tông giọng to dần lên

"Nó cũng là lý do à!?" - thế rồi Hyunjin nhảy dựng lên cãi tay đôi với Minho

Bây giờ cũng đỡ ngột ngạt hơn vừa nãy rồi, mà cũng chỉ toàn tiếng cãi nhau không hơn thua ai từ hai cái miệng lớn nào đấy, và rồi giờ thêm một cái miệng bênh qua bênh lại hai phe nên giờ thành ba cái miệng. Chỉ còn một cái miệng nãy giờ chỉ im lặng nhìn ba con người kia và rồi quay mặt đi để nhìn theo con đường mà xe đi qua, có lẽ sẽ mất khá là lâu vì chỗ của bốn bọn họ xa hơn trung tâm thành phố cả mấy dặm.

Mà thôi, nghe tiếng cãi nhau cho đỡ im lặng, chỉ là thay vì suy nghĩ về kế hoạch bên đội Phản Thiên, cậu đơn thuần chỉ suy nghĩ làm sao để giữ an toàn cho người dân ở đó và cách kiểm soát mọi người tại đó ra làm sao.

Seungmin khác xa với số người còn lại, cậu là người gốc Chaotique nhưng lại mang cho mình tính cách của chỗ khác, điển hình là sự quan tâm cho cả đội, bản lĩnh của một con sói đầu đàn và là bộ não của đội quân, nên việc phải chú ý đến mọi thứ xung quanh luôn trở thành đều hiển nhiên trong đầu Seungmin vì cậu sợ mọi thứ sẽ bị lệch khỏi dự án ban đầu. Cái áp lực lớn khi trở thành một thủ lĩnh trên vai một cậu thanh niên nhỏ tuổi này thực sự là một thử thách lớn, nên cậu phải cố gắng mọi cách đề ra một kế hoạch hoàn hảo cho tất cả.

"Này Seungmin, còn em nghĩ gì?" - Minho sau đấy lớn tiếng gọi Seungmin khiến cậu bật tỉnh trong suy nghĩ bản thân, quay lại nhìn Minho bằng vẻ mặt ngơ ngác

"Dạ?" - cậu nhỏ tiếng hỏi lại

"Em nghĩ gì, về bọn Phản Thiên ấy?"

Seungmin nhìn cả sáu con mắt kia đang nhìn chằm chằm vào mình cứ như mong chờ một câu nói siêu thần thánh nào đó từ cái miệng cậu vậy, ừ vốn dĩ thành người cấp cao sẽ phải luôn được mong chờ một quyết định sáng suốt không thì nhận lại chỉ là một sự thất vọng của mọi người xung quanh.

Cậu im lặng vài giây, khoanh hai tay mình lại và rồi suy nghĩ kĩ càng, cả ba người kia vẫn đang chờ câu trả lời của Seungmin. Sau vài giây ngắn kín tiếng, cậu chỉ nhún vai một cách tự nhiên:

"Như Changbin-hyung nói đấy, không ai biết được phe Phản Thiên sẽ làm gì và não họ đang có kế hoạch nào để khiến chúng ta vào thế bí. Cái phần trăm mà bên Phản Thiên sống tại trung tâm em cũng không chắc, nhưng em tin rằng họ không thể suy nghĩ vẩn vơ được, họ sẽ luôn thấy khe hở chúng ta để hành động" - Seungmin đơn giản nói chung vậy nhưng cũng nhận được lại cái gật đầu đồng ý của mọi người

"Vì thế em cần tất cả phải chú ý đến từng cử chỉ và lời nói của mình. Chính phủ sẽ không thích nếu ta làm hỏng kế hoạch vĩ đại của họ đâu" - Seungmin nói tiếp và rồi đưa cho tất cả một ánh mắt sắc bén, mang một ý nghĩa cảnh giác cao trước mọi thứ.

Chúng ta biết sau đó bọn họ đã bàn bạc với nhau kế hoạch khi đến trung tâm thành phố, việc làm đầu tiên sẽ luôn cho Hyunjin đi điều tra đầu tiên tại khu vực nhỏ trên đường High-rise rồi sau đó tất cả mọi người đều chia ngày ra để đi tại khu vực được giao đó, bí quá thì có thể điều hai người đi kiểm tra cùng.

================================

✧ • ➣〖Trung tâm thành phố〗• ✦
✧ Đường: High-rise | Nhiệt độ: 20°C

Tại cửa hàng phục vụ đồ ăn có tên là God's Menu toạ lạc trên con đường High-rise đã mở cửa từ lúc bảy giờ đúng, thật ra là không hẳn là một cửa hàng đồ ăn bình thường, mà là đa số bánh ngọt lẫn nước uống đủ loại, đương nhiên là có phục vụ những đồ ăn khác như salad hay mỳ lạnh gì đó.

Vào giờ vàng này, cư dân cũng đã bắt đầu đi làm nhiều hơn, tiếng xe cộ cũng dần dần tấp nập hơn bình thường vì buổi sáng tại đây luôn bận rộn, mà do bận rộn đến nỗi có một vài người đã không có đủ thời gian ăn tại nhà nên họ hay vô đây mua các loại thức ăn mang đi để có thể tiện ăn hơn lúc di chuyển.

Thậm chí có vài cô cậu trò học sinh từ nơi khác đến đây dùng bữa ngọt vì họ còn nhiều thời gian để đi đến trường, thế nên chỗ này hay là nơi tụ tập mọi người để tám chuyện, làm bài tập đến khi đến giờ thì thôi.

Thực tế nơi này làm ăn rất là thuận lợi bởi lượng khách hằng ngày đi vào và đi ra rất nhiều vì độ ngọt, ngon của các loại bánh tại đây do phó bếp Felix đã tự ra tay nấu nướng, có rất nhiều món ăn mà mọi người có thể lựa chọn vì sự đa dạng chế biến công thức mà Felix nghĩ ra làm sao để cho các khách hàng của mình tận hưởng một bữa ăn đủ để nạp năng lượng vào người, đủ chất và không quá nhiều chất gây béo để họ đỡ ngán.

Nhân viên tại đây thì theo mọi người kể là khá vui tính lẫn nhiệt tình. Nói vậy thôi chứ, nhân viên khổ nhất ở đây chắc là mỗi mình I.N, một mình cân các loại vị trí từ thu ngân đến người bưng đồ ăn ra cho khách, do đó tầng suất làm việc của cậu trai luôn cao hơn tất cả mọi người tại quán, I.N chạy bàn miệt mài đến nỗi thằng bé còn quên luôn cả việc phải thở nữa, thấy vậy nên lúc Chan không bận hay là vẫn chưa có việc gì thì hay đứng ra để giúp cậu em việc bưng đồ để cho cậu dễ thở hơn.

Còn về phía J.One, cậu ta là người rảnh nhất khi vị trí cậu làm chỉ đứng chỗ gian hàng bán đồ, bán bánh ngọt mang đi cho khách và tính tiền mà không hay bưng đồ, cho nên Chan rất hay cử cậu đi dọn vệ sinh để làm tốn sức bằng bạn bằng bè. Chan chỉ có việc quản lý nơi này và giúp trả lời khách hàng những thứ mà họ thắc mắc về quán, hoặc anh là người giao hàng bất đắc dĩ để đi mua nguyên liệu cho Felix thôi.

Mọi thứ vào buổi sáng vẫn rất bình thường như hằng ngày, khách vẫn nhiều và I.N vẫn chạy rất nhiều, thu lại kha khá tiền bạc giúp đóng thuế đất ở đây. Khi ấy, Bangchan đang vừa bưng đồ ra và cùng trò chuyện vài ba câu vui vẻ với khách quen thì anh có nghe thấy tiếng gọi lớn của Felix từ bên trong phòng bếp sau gian hàng bánh, nghe giống khẩn cấp lắm, thế rồi Chan nhanh chóng kết thúc cuộc hội thoại khi nãy, cúi đầu chúc vị khách ăn ngon miệng rồi nhanh chóng chạy tới chỗ cánh cửa bếp kia, ló nhẹ đầu vào trong hỏi thăm tình hình và hỏi Felix gọi anh làm gì.

Thó đầu vào bên trong thì anh thấy gương mặt đổ đầy mồ hôi của cậu lẫn mái tóc xù lên chút ít được buộc cao ở phía sau, tay thì vẫn lia lịa nhào bột một cách chuyên nghiệp

"Anh đi mua hộ em bột bánh với, vài quả trứng, thêm vài nguyên liệu làm bánh như lúc trước nữa, em hết nguyên liệu làm bánh mỳ rồi" - Felix biết được Chan đang nhìn mình nên đã nhắc anh đi mua nguyên liệu tiếp, cậu liên tục nhào bột và đổ ra, cắt cục bột ấy thành từng phần nhỏ như người thợ chuyên nghiệp.

"À được, còn gì thiếu nữa không em?" - Chan định đóng cửa lại và đi luôn nhưng vẫn quay lại hỏi thêm cho chắc ăn.

"I.N nãy cũng bảo mình hết chanh để làm nước chanh rồi, anh tiện đi mua luôn đi, thêm mấy cái cốc nữa" - Felix vẫn làm bánh cho nhanh chóng mà không liếc anh một ánh mắt vì cậu nóng đến nỗi đổ mồ hôi nhễ nhại do cái lò bánh, nên làm thật nhanh để thoát ra khỏi bếp.

Nhận được nhiệm vụ đi mua đồ, Chan cũng gật đầu nghe theo và để cậu ở bên trong làm việc nhưng để cửa mở cho chút không khí bay vào cho cậu mát hơn chút. Bước ra cửa bếp, quay đầu lại thì anh để ý rằng J.One nãy giờ rảnh rỗi đứng chống cằm trên bàn, thản nhiên nhìn về phía trước mà chả có việc gì làm trừ đứng đó, nên Chan quyết định sẽ giao một phần nhiệm vụ cho cậu vậy.

Anh từ đằng sau, vỗ lấy vai J.One để thu hút sự chú ý của cậu và rồi nói cho cậu đi ra ngoài mua nước, đút cho cậu thêm tiền để cho nhân viên mình mua đồ cho riêng cậu. Nhìn thấy tờ tiền được rút vào tay mình lẫn từ 'được ra ngoài', hai mắt cậu phát sáng như đèn pha xe lửa và chạy thật nhanh ra ngoài quán, để lại vị trí thu ngân cho I.N tự xử lý.

Cậu trai nhân viên khổ sở kia đang bưng đồ ăn thì thấy bóng dáng thằng anh vụt qua sau lưng mình, để lại cái vị trí thu ngân cho cậu mà chả mở miệng nói câu nào khiến não I.N đã tự khắc đã lập nên kế hoạch phải đập ổng ra bã khi ổng ló mặt trở về nhà.

Chan thì chỉ đứng sau lưng I.N, mở một nụ cười mỉm lẫn đôi mắt yêu thương với nhân viên mình, hai má lúm đồng tiền lộ ra rõ ràng rất dễ cưng phần nào đó. Lúc đấy, trong đầu anh đơn giản chỉ thấy vui vẻ khi có mấy đứa nhóc này trong đội mình thôi, tuy chỉ có ít thành viên nhưng lại hạnh phúc không ngờ. Chan cũng nhanh chóng bước ra ngoài quán để mua nguyên liệu cho cáu phó bếp bên trong kia, tiện xoa đầu I.N một cái, nhắc nhở cậu trông quán khi Felix đang nấu bánh và rồi bước ra khỏi quán.

Nếu lần này Felix khổ một vì làm bánh thì tôi cá chắc I.N khổ mười vì cậu phải cân từ trông quán, chạy bàn và làm thu ngân. Nếu lần này I.N mà không được đút tiền túi chắc thằng bé bỏ nghề luôn quá.

To be continued...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net