Chương 36 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm đi dạo trên đường khí trời buổi đêm se se lạnh.

"Thạch Thảo nói Dương Huy về rồi." Lâm Thiên Vũ bước chậm một bước rồi trở lại bình thường về thì đã làm sao.

"Lúc nào?"

"Ngày Nghi Anh đến tìm anh."

"Đưa tay đây cho anh." Lâm Thiên Vũ chìa tay ra trước mặt Đan Tâm, chờ đợi.

"Để làm gì?" Đan Tâm không hiểu ngước mắt lên nhìn Lâm Thiên Vũ.

"Thì cứ đưa tay cho anh." Đan Tâm để tay mình lên tay Lâm Thiên Vũ, anh tính làm gì đây.

"Sao tay em lại lạnh như vậy, bây giờ cũng không phải mùa đông."

"Cơ thể của em chỉ cần trời lạnh một chút sẽ lạnh như vậy." Mười ngón đan vào nhau, Lâm Thiên Vũ cầm lấy tay Đan Tâm bỏ vào túi áo mình.

"Anh gặp Nghi Anh nói chuyện rõ ràng đi." Lúc sáng Nghi Anh tới công ti quậy một trận tưng bừng hoa lá.

Hình tượng người đàn ông độc thân của anh bị hủy tan tành.

"Giữa anh và Nghi Anh đã không còn gì để nói nhưng nếu em muốn anh sẽ gặp, gặp xong lại điện về xin chỉ thị của em."

"Anh trêu em."

"Về nhà thôi người em lạnh hết rồi này." Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm bước nhanh hơn, một chiếc mui trần màu đỏ từ trong khu biệt thự mà Lâm Thiên Vũ đang ở lao ra phanh gấp, chỉ càn chậm một giây nữa thôi là có hai kẻ vào thăm bệnh viện.

"Em có sao không?" Đan Tâm bật cười.

"Anh đứng che cho em, em có muốn bị làm sao cũng không được." Người từ trên xe bước xuống không tin nổi vào mắt mình, một lát sau mới tìm được giọng nói.

"Hai người..."

"A, chào chị Nghi Anh." Đan Tâm tươi cười "ngây thơ", linh thật vừa nhắc đã xuất hiện.

"Thiên Vũ, người ta tìm anh kìa." Ánh mắt của Nghi Anh vẫn chú mục vào hai bàn tay đang nắm chặt bỏ trong túi áo, nhếch môi cười.

"Thư kí trần cô thật lợi hại, vào DL không lâu mà có thể qua mặt bao nhiêu người để trở thành tình nhân của Thiên Vũ."

"Ai nói Đan Tâm là người tình của tôi."

"Hai người như thế này mà còn nói là không phải." Lâm Thiên Vũ kéo Đan Tâm vào sát người mình hôn lên trán cô tuyên bố chủ quyền.

"This is my wife, only one and forever." Hai mắt Đan Tâm tròn xoe nhìn Lâm Thiên Vũ

"Anh có biết nói ra câu này là có nghĩa gì không?" Như nghe thấy điều buồn cười nhất, Nghi Anh cười rộ lên.

"This is my wife, only one and forever? Anh nói câu này với thư kí làm cho anh chưa tới một tháng, anh xem em là trẻ con ba tuổi."

"Tôi không đùa, tôi đã nói ra thì đó là sự thật. Dù cô có trở về chúng ta cũng không thể nào bắt đầu lại."

"Không thể nào, em biết anh vẫn còn yêu em nếu không bảy năm nay anh đã không yêu ai, anh nói anh yêu cô ta tất cả chỉ là rung động nhất thời." Lâm Thiên Vũ cười nhạt, lắc đầu.

"Là yêu không phải rung động nhất thời. Nếu không phải là Đan Tâm thì cũng là người con gái khác không bao giờ có thể là cô. Ngày cô quay lưng bước đi chúng ta đã kết thúc rồi." Khóe mắt đỏ hồng, nước mắt dần rơi xuống trước đay mỗi khi Thiên Vũ thấy cô khóc đều dỗ dành, làm theo ý cô.

Cô không muốn kết thúc thế này, không bao giờ...

"Sẽ không có kết thúc, anh vì em mà uống say, vì em mà gây tai nạn, vì em mà hôn mê những thứ đó đối với anh không là gì sao. Thiên Vũ, anh không yêu cô ta người anh yêu là em."

"Cô điều tra tôi?"

"Đúng, Thiên Vũ cô ta chỉ đang làm nhiễu loạn tình cảm của anh thôi." Đến nước này mà vẫn còn cứng đầu, cố chấp như vậy. Lâm Thiên Vũ bực mình.

"Đây là sự thật cô muốn tin hay không thì tùy, tôi không có thời gian đôi co với cô. Đan Tâm chúng ta về nhà." Lâm Thiên Vũ kéo tay Đan Tâm rời đi.

"Nghi Anh biết thì mọi người cũng biết hết." Vì không biết giải thích quan hệ giữa anh và cô như thế nào nên lâu nay anh và cô không cho ai biết, cô là thư kí một khi chuyện tình này lộ ra anh lô ba mẹ anh không có ấn tượng tốt về cô.

Nói sự thật thì càng không thể, tình yêu giữa một hồn ma và một con người mấy ai có thể chấp nhận.

"Em lo gì chứ sớm muộn gì anh cũng để ba mẹ anh gặp em. Nghi Anh nói ra có khi anh còn phải đi cảm ơn cô ta cũng không biết chừng. Đan Tâm câu nói đó của anh là sự thật không phải đùa." Cô biết là thật nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu.

Ba mẹ anh là một chuyện Nghi Anh lại là chuyện khác, cô nhìn thấy cố chấp trong người Đan Tâm đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi.

Nghi Anh lau đi nước mắt trên mặt, mọi đau khổ, mất mát khi không còn người yêu đã không còn tồn tai thay vào đó là nụ cười ngoan độc đến rợn người. Lấy điện thoại bấm số gọi đi.

"Vĩnh Kỳ là em đây."

"Tôi biết." Bên kia điện thoại, Lý Vĩnh Kỳ đứng cạnh cửa sổ đôi mắt sắc bén nuốt gọn màn đêm cô tịch, lạnh lẽo cả người chìm trong bóng tối.

Không khí thoang thoảng hương rượu. Người đàn ông này là ai vẫn còn là một ẩn số.

"Kế hoạch của chúng ta có vật cản."

"Là gì?"

"Lâm Thiên Vũ yêu thư kí của anh ta rồi."

"Thú vị như vậy." Nghi Anh rùng mình, cô biết càng ở gần người đàn ông này càng nguy hiểm nhưng cô không còn lựa chọn, cô đã leo lên lưng cọp không thể xuống nữa. Một phút sa chân cả đời hối hận.

Chỉ cần nghe giọng nói cô có thể tưởng tượng ra gương mặt như chìm trong băng tuyết vĩnh hằng của Lý Vĩnh Kỳ, lạnh lẽo, đáng sợ.

"Em muốn anh giúp em một chuyện."

"Nói đi."

"Điều tra thân thế của Trần Đan Tâm."

"Cô định làm gì?"

"Nếu cô ta trong sạch thì không có gì để nói nhưng nếu cô ta có chút dơ bẩn em không tin Lâm Thiên Vũ không vì những thứ đó mà bỏ rơi cô ta, còn không thì lợi dụng vợ chồng Lâm Thiên Vân. Em chỉ ngồi nhìn thôi." Không biết từ bao giờ bên cạnh Lý Vĩnh Kỳ xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên.

Tiếng sột soạt ma sát trên giấy làm không khí thêm đông đặc, khó thở. Lý Vĩnh Kỳ viết lên giấy vài chữ đưa cho người đàn ông trung niên, vẫy tay ý bảo ông có thể ra ngoài. Người đàn ông trung niên cung kính nhận lấy rồi lui ra ngoài, lặng lẽ như một chiếc bóng.

Lý Vĩnh Kỳ uống vào ngụm rượu nhỏ, vị rượu cay nồng thấm dần trong khoang miệng khẽ nhướng lên nụ cười hiếm hoi. Nghi Anh là một con cờ tốt vừa thông minh lại vừa ngu xuẩn.

"Không tồi, tôi chờ tin tốt của cô." Nghi Anh cúp điện thoại, báo tin tốt cô có thể thoát khỏi quỷ dữ còn không thứ cô nhận lại không đơn giản chỉ là cái chết.

Cô hận Hạ Chính Hiên, không vì anh ta cô đã không đi vào bước đường không có đường lùi này. Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm đã chìm sâu cào giấc nồng không hề hay biết cơn sóng thần đã bắt đầu.

Đan Tâm đứng trong bếp, trên người chỉ mặc độc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của Lâm Thiên Vũ còn lí do vì sao thì... sáng nay cô tỉnh dậy không thấy đồ của mình đâu, mặc áo sơ mi của anh nhìn cũng không tệ nên cô cũng lười đổi lại đồ của mình.

Lâm Thiên Vũ tập thể dục về, bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn nhẹ nhàng phiêu lãng trong không khí, bé con của hắn hôm nay không cần chờ hắn về gọi dậy. Như báo đốm rình mồi, bước chân lướt nhẹ trên sàn nhà bất thình lình ôm lấy Đan Tâm từ phía sau.

Trong phút chốc hương bạc hà mát lạnh bao trùm lấy cơ thể, dù đã biết đó là ai cũng không tránh khỏi giật mình.

"Anh đi sao không có tiếng động nào thế hả?"

"Tại em quá chú tâm nên không nghe thấy tiếng bước chân anh đó thôi. Để anh giúp em."

"Không cần đâu sắp xong rồi, lấy giùm em cái dĩa." Đưa dĩa cho Đan Tâm, Lâm Thiên Vũ dọn mấy món đã làm xong xuống bàn ăn.

"Ăn sáng thôi." Giải quyết xong bữa sáng Lâm Thiên Vũ cùng Đan Tâm đến công ty, tất nhiên phải cho Đan Tâm xuống xe cách công ty một đoạn. Hai côn nhân viên dáng người thon thả nhỏ giọng nói chuyện, nói nhỏ đến mức Lâm Thiên Vũ đi trước hai cô nhân viên mười bước chân vẫn nghe thấy rõ mồn một.

Cô nhân viên tóc dài chỉ chỉ trỏ trỏ vào người Đan Tâm không tiếc lời bình luận.

"Cô ta ghê gớm thật, trụ lại được gần hai tháng rồi đấy." Cô nhân viên tóc ngắn chêm chỉa.

"Chẳng qua cũng chỉ là hồ ly tinh đi quyến rũ phó tổng, có thể trụ được bao lâu nữa chứ phó tổng chơi chán lại đá cô ta ra rìa." Đan Tâm đi trước hai bước mặt vẫn bình thường, lúc còn đại học cô còn bị người ta nói nặng hơn thế này bây giờ một chút khó chịu cũng không có, cô đã luyện đến mức thượng thừa rồi.

Lâm Thiên Vũ quay lưng lại, ánh mắt hình lưỡi dao bắn tới người hai cô nhân viên. Cô tóc ngắn mặt trắng bệch, kéo cô tóc dài rời đi.

"Phó tổng nghe thấy rồi nhanh đi thôi." Lâm Thiên Vũ đứng lại chờ Đan Tâm đi cùng, xung quanh không còn người thứ ba mà nếu có thì ai dám nói gì hắn không phải người hiền hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động vào Đan Tân chỉ là một sợi tóc.

"Vẫn bình thường?" Đan Tâm gật đầu.

"Em không có một chút khó chịu nào?"

"Tại sao em phải khó chịu, anh tưởng làm hồ ly tinh dễ lắm sao. Không chỉ đẹp mà còn phải có bản lĩnh, có nghệ thuật quyến rũ đàn ông bao nhiêu người muốn làm hồ ly còn không được thì việc gì em phải khó chịu. Bọn họ nói thế là đang ganh tị với em, em rộng lượng không chấp nhất với họ."

"Em ấy cái gì cũng nhịn." Đan Tâm lắc đầu như trống bỏi cô không hề nhịn, chỉ vài ba câu nói của họ mà có thể chọc cô nổi điên thì còn gì là phong độ nữa. Cô mà gây sự với họ cũng đồng thời đem lại rắc rối cho anh.

"Em ghi sổ lại lúc nào nhiều sẽ tính một thể, em trước giờ chưa bao giờ để người khác bắt nạt." Chỉ có anh là có bản lĩnh bắt nạt em thôi. Cô cứ nghĩ Nghi Anh sẽ đến tìm Thiên Vũ không cũng sẽ gặp cô nhưng một chút động tĩnh cũng không có, ngày tháng cứ như thế yên bình trôi qua cho đếm một ngày...

"Cô muốn gì đây?" Từ trong điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ.

"Mời anh đi ăn trưa."

"Tôi không có thời gian."

"Anh sẽ có thôi. Nhà hàng mà trước kia chúng ta cẫn thường tới, nếu anh không đến quá khứ của cô thư kí bé nhỏ của anh sẽ xuất hiện trên báo, mà anh không muốn biết quá khứ đó là gì sao rất đặc sắc đó." Tâm Lâm Thiên Vũ lộp bộp rơi xuống đáy cốc.

Nghi Anh có thể điều tra hắn thì cũng không khó để tra ra quá khứ của Đan Tâm.

"Em đợi anh." Nghi anh tắt điện thoại, ngón tay miết trên từng đường nét của tập hồ sơ. Thì ra đằng sau một gương mặt ngây thơ là một quá khứ thối nát. Lâm Thiên Vũ mặc áo khoác đi ra ngoài nói với Đan Tâm.

"Trưa nay em tự đi ăn, anh có chút việc bận phải đi bây giờ."

"Không cần lo cho em, anh bận thì cứ đi đi." Lâm Thiên Vũ bước vào cắn phòng mà ở đó Nghi Anh đã đợi sẵn.

Món ăm, trang trí y hệt như bảy ăm trước , ngày đó cũng là ngày cô đi theo Hạ Chính Hiên.

"Thiên Vũ..."

"Cô có gì thì nói nhanh đi." Lâm Thiên Vũ ngồi xuống ghế đối diện, trên mặt không có một chút biểu cảm dư thừa. Nghi Anh cũng không làm ra vẻ nữa đưa tập hồ sơ cho Lâm Thiên Vũ, tưởng tượng trước kết quả của Đan Tâm.

"Cô thư kí bé nhỏ của anh đúng là biết cách làm người ta bất ngờ." Lâm Thiên Vũ mở hồ sơ ra xem, chậm rãi đọc từng dòng chữ trong này không có ghi nhân thân của Đan Tâm, Trần Chí Viễn cũng không tồi giấu rất kĩ.

"Anh yêu cô ta chỉ vì cô ta giống em là trẻ mồ côi đúng không?" Lâm Thiên Vũ cười nhạt, vứt tập hồ sơ lên bàn.

"Cô đã đọc qua nó chưa?"

"Tất nhiên rồi."

"Trong đó không có gì giống cô cả, Đan Tâm cũng không phải là trẻ mồ côi." Nghi Anh quan sát biến chuyển trên gương mặt Lâm Thiên Vũ nhưng không có gì cả, Lâm Thiên Vũ bình tĩnh đến không bình thường.

"Anh không hề ngạc nhiên."

"Thứ cô đưa cho tôi xem chẳng bằng một nửa những gì tôi biết về Đan Tâm, nếu cô nghĩ cái này có thể lay chuyển tôi thì cô nhầm rồi."

"Anh làm sao có thể yêu loại người đó, cô ta không xứng đáng."

"Người không xứng đáng là cô chứ không phải cô ấy. Nếu không còn gì để nói thì tôi về đây." Lâm Thiên Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng mặc cho Nghi Anh gọi hắn quay lại.

Nghi Anh tức muốn điên người, anh nghĩ anh biết tất cả thì tôi không có cách gì để tách hai người ra sao.

Anh có thể chấp nhận nhưng ba mẹ anh thì không đâu. Quả nhiên tối hôm đó Lâm Thiên Vũ bị gọi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net