CHAP 6: HẠ MỸ KỲ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ngẩn người một lúc rồi hít một ngụm khí thật sâu, tiêu sái bước về chiếc xe Ferrari đỏ tươi của mình. Định bước vào xe nhưng chợt nhớ ra gì đó cậu vòng qua phía bên kia mở cửa:

"Vào đi!"

Nghe tiếng chuông động rồi im lặng cậu mới đóng cửa lại, dù cô ấy là ma thì cậu vẫn phải cư xử lịch thiệp nhưng nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng cậu bị bệnh thần kinh.

Leo lên xe, nổ máy tiến về TFENT, cậu ngập ngừng mãi mới nói thành lời:

"Lát nữa, tôi sẽ đưa cô đến gặp bạn tôi, cô có thể chỉnh sửa lại bề ngoài một chút không, tôi sợ bạn tôi sẽ bị cô hù cho sợ hãi. Tôi không biết bất cứ thứ gì về cô cho nên tôi cần sự giúp đỡ của họ. Cô hiểu ý tôi chứ?"

Vương Nguyên nói xong liền cảm thấy bản thân thật nực cười, giống như cậu đang mắc bệnh tự kỷ lẩm bẩm một mình vậy. Thật muốn đập đầu vào tường.

TFENT sừng sững xuất hiện trước mặt, cả tòa nhà cao đến 50 tầng, số lượng thực tập sinh trong những năm gần đây cũng tăng đột biến, nhưng ai nấy ở trước mặt cậu đều phải gập người cúi chào. Không phải là vì cậu là lứa thực tập sinh đầu tiên nên họ miễn cưỡng phải làm như vậy mà là vì họ ngưỡng mộ cậu, khâm phục cậu.

Vương Nguyên rảo bước tới khu chuyên dụng dành cho TFBOYS tiếng chuông vẫn vang lên bên tai cậu, lần này phải chắc chắn không để bị thất thố như lần trước nữa.

Cửa vừa mở ra tiếng người cười nói vui vẻ bên trong vọng vào tai Vương Nguyên:

"Anh hai, anh nhảy bài này cho em xem đi."

"Em muốn xem anh nhảy sao?" Thiên Tỉ cười rạng rỡ

"Tất nhiên rồi anh trai của em là nhảy đẹp nhất, giỏi nhất." Dịch Nam Nam bật ngón cái lên khen ngợi.

Vương Tuấn Khải thì ngồi bên cạnh nhìn hai anh hem vui vẻ mà chợt bật cười, liếc mắt qua thấy Vương Nguyên đang đứng ở cửa vội lên tiếng:

"Nguyên Nguyên, em đến hồi nào vậy? Sao không vào trong?"

Vương Nguyên nở nụ cười gượng gạo, có Nam Nam ở đây cậu thực sự không muốn để cậu nhóc bị sợ hãi rồi ám ảnh, có lẽ vẫn chưa đến lúc nói ra sự việc này.

Theo lời nói của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ và Dịch Nam Nam cùng ngoảnh đầu lại nhìn. Vương Nguyên chưa kịp lên tiếng thì Nam Nam đã nói:

"Anh Vương Nguyên, anh đi cùng chị nào thế?"

Vương Nguyên giật mình, hai mắt mở to nhìn Nam Nam hồn nhiên, ngây thơ đồng thời cũng quay lưng lại đằng sau, không có người, vậy em ấy là nhìn thấy Hư Vô hay sao?

"Nam Nam, làm gì có ai đâu? Vương Nguyên đến bây giờ vẫn không có một mảnh tình vắt vai thì làm sao có người yêu được. Ha ha."Vương Tuấn Khải thích chí cười lớn.

Nam Nam vẫn một mực khăng khăng:

"Có mà, chị ý đứng sau anh Vương Nguyên kìa, quần áo trắng xóa, tóc rất dài. Các anh nhìn kĩ lại xem. Mắt các anh có vấn đề rồi."

Không khí bỗng nhiên ngưng đọng, cảm giác như có một áp lực vô hình đè lên tất cả mọi người. Vương Nguyên thở hắt ra một hơi, chầm chậm đi đến bên cạnh các bạn của mình rồi mới lên tiếng:

"Không sai, tớ thực sự đi với một cô gái."

Vương Tuấn Khải và Dịch DƯơng Thiên Tỉ mắt chữ O mồm chữ A rồi cười cười:

"Cậu đùa à Vương Nguyên, làm gì có ai?"

Vương Nguyên khẽ đưa tay chỉ vào tấm gương đối diện, vì là phòng tập nhảy nên cả phòng đều có gương. Theo hướng tay Vương Nguyên, hai người cũng ngoảnh đầu lại nhìn. Cô gái với bộ đồ màu trắng, tóc dài chấm hông quả thực đứng sau Vương Nguyên, dụi dụi mắt vài cái, nhìn đi nhìn lại trong gương vẫn là hình ảnh ấy trong khi đứng sau Vương Nguyên không có ai cả. Một phút để không gian im lặng bao trùm bốn con người, Vương Tuấn Khải là người phá vỡ đầu tiên:

"Vương Nguyên, để bọn anh yên tĩnh một lát."

Dịch Dương Thiên Tỉ nuốt nước bọt cái ực, cũng may là trời còn sáng trưng chứ nếu vào ban đêm thì ngay cả người cao lãnh như cậu cũng phải đột quỵ mà chết:

"Vương Nguyên, sao trong gương lại có hình ảnh một cô gái? Cậu... Cậu đừng nói đó là... ma nhé!"

Mọi người nín thở chờ đợi, Vương Nguyên nhẹ gật đầu một cái:

"Là người mà em nói với hai người hôm trước cô gái xuất hiện trong giấc mơ của em. Em cần hai người giúp đỡ, cô ấy đang gặp khó khăn."

"Vương Nguyên, em đang nói cái gì vậy? Đừng dọa bọn anh như thế."

"Em không nói đùa đâu? Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương."

"Vương Nguyên!" Vương Tuấn Khải gắt: "Để bọn anh yên tĩnh được không? Bọn anh không muốn nói đến chuyện này?"

Vương Nguyên buồn bã nhìn hai người rồi quay bước chạy ra khỏi phòng tập nhảy. Thiên Tỉ vốn muốn đuổi theo nhưng mà lại lo ngại Nam Nam, em trai cậu sao lại có thể nhìn thấy cô gái đó, chẳng lẽ là năng lực ngoại cảm, nhưng từ trước đến nay cậu cũng chưa thấy Nam Nam có biểu hiện gì bất thường.

"Tiểu Khải anh làm vậy Vương Nguyên sẽ buồn đấy."

"Anh cũng không biết bản thân vừa nói cái gì nữa, chắc anh điên rồi."

Vương Tuấn Khải vò đầu bứt tóc rồi bước đi trong phòng cũng chỉ còn lại mình Dịch Dương THiên Tỉ và Nam Nam, cậu ngồi xuống đối mặt với em trai mình, nghiêm túc hỏi:

"Em có thể nhìn thấy cô gái đó sao?"

"Cô gái nào ạ?"

"Cô gái vừa nãy đi cùng Vương Nguyên ý?"

Dịch Nam Nam ồ một tiếng:

"Chị gái đó hả, chị ý..."

...

Vương Nguyên ngồi bó gối trên giường. Căn phòng cũng bị kéo rèm cửa lại tối om, phảng phất một chút ánh sáng le lói từ cửa ra vào hắt lên người cậu.

Hư Vô đứng bên cạnh cậu, muốn đưa tay ra an ủi nhưng lại rụt lại, cô là người khiến cậu thành ra như vậy, mà cô còn là con ma thì làm sao đụng vào người cậu được. Vậy là cô cũng bó gối ngồi bên cạnh cậu.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá tan không gian im ắng. Vương Nguyên mệt mỏi rút điện thoại ra, là Tiểu Mã Ca:

"Alo! Có chuyện gì anh?"

"Ngày mai em phải tới công ty để chụp poster quảng cáo cho album mới. Sáng mai 9 giờ nhé."

"Vâng em biết rồi."

Vương Nguyên tắt máy, chút ánh sáng còn lại cũng không còn, cậu chợt lên tiếng:

"Cô đừng lo, dù không có bọn họ tôi cũng vẫn sẽ giúp cô, tôi đã hứa rồi mà. Cô lát nữa lủi đi một lúc nhé, tôi sợ Đô Đô nhìn thấy cô sẽ sủa loạn lên. Ầm ĩ quá sẽ ảnh hưởng đến bố mẹ tôi. Chỉ vài tiếng đồng hồ thôi, cô đừng đi xa khỏi tôi, biết chứ? Nếu biết thì rung ba tiếng chuông được không?"

Ring... ring...ring...

Ba tiếng chuông ngân vang bên tai cậu. Cậu cười nhẹ:

"Cảm ơn nhé! Tôi mệt quá, tôi đi ngủ một lát! Ngủ ngon!"

Vương Nguyên nằm xuống nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

...

Quản lí mới sáng sớm đã đứng ở trước cửa công ty ,ngó quanh quất cuối cùng chiếc xe của Vương Nguyên cũng xuất hiện trong tầm mắt. Nhưng lạ thay, ghế bên cạnh không có ai, cậu mở cửa để làm gì. Quản lí ngơ ngẩn một lúc đến khi Vương Nguyên xuất hiện trước mặt mới định thần lại:

"Đi thôi, mọi người đang chờ rồi!"

Vương Nguyên không trả lời chỉ lẳng lặng bước theo, nhìn Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ cậu cố gắng nở nụ cười thản nhiên nhất, xem như mọi thứ không có gì:

"Chào mọi người."

Hai người khẽ thở hắt ra một hơi, tình bạn vẫn như vậy, Vương Nguyên tuyệt nhiên suốt đường đi vẫn vui vẻ, cũng không nhắc đến chuyện hôm qua.

"Anh Tuấn Khải, anh Vương Nguyên, anh Thiên Tỉ!"

Hạ Mỹ Kỳ từ đằng xa chạy lại, vì album lần này hợp tác cùng nhau nên Hạ Mỹ Kỳ cũng phải có mặt để chụp poster quảng cáo. Cô chạy với tốc độ ánh sáng đến chỗ bọn họ không cẩn thận liền bị vấp chân. Hư Vô theo phản xạ đưa tay ra đỡ, như có một lực hút, cô bị hút vào trong cơ thể Hạ Mỹ Kỳ, tiếng chuông bên tai cũng rung động dữ dội. Vương Nguyên khẽ nhíu mày, tiếng chuông sao đột nhiên lại vang lên như vậy, cậu từ này vẫn đứng yên mà, chẳng lẽ cô chạy đi đâu đó gây ra chuyện sẽ vô cùng phiền phức. Hạ Mỹ KỲ vì không có người đỡ mà ngã nằm sấp trên mặt đất vội lồm cồm bò dậy, quản lí của cô cũng chạy tới mắng mỏ:

"Đi đứng kiểu gì thế, mất hết hình tượng rồi!"

"Tôi... tôi..."

"Chúng ta mau đi chụp hình, cô còn rất nhiều chuyện phải làm đó. Chụp quảng cáo cho tạp chí thời trang, đi tham dự tiệc làm người đại diện cho nhãn hiệu mĩ phẩm BB...."

Quản lí vừa lôi Hạ Mỹ Kỳ đi vừa nói một tràng dài dằng dặc danh sách những việc phải làm. Hạ Mỹ Kỳ hoang mang, khuôn mặt méo xẹo như muốn khóc, câu duy nhất cô nói chính là Vương Nguyên, cả người đều ngoái lại phía sau nhìn cậu mặc cho sức kéo khủng khiếp của chị quản lí.

Vương Nguyên mơ màng, sao đột nhiên gọi tên cậu? Tiếng chuông sao lại phát ra từ phía Hạ Mỹ Kỳ, mặt Vương Nguyên bỗng tái mét vội chạy theo:

"Khoan, khoan đã!"

Hạ Mỹ Kỳ nhìn cậu như gặp được quý nhân, vốn định mở miệng nói nhưng bị chị quản lí chen ngang.

"Vương Nguyên, cậu có chuyện gì sao

"Cho tôi nói chuyện với Mỹ Kỳ một lát."

"Không được, tới giờ làm việc rồi, các cậu cũng phải mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đi. Cô ấy bây giờ phải đi trang điểm rồi."

Vương Nguyên khẩn trương, miệng không tự chủ mà thốt lên:

"Hư Vô!"

Hạ Mỹ Kỳ giật mình quay đầu lại nhìn cậu:

"Tiếng chuông anh vẫn nghe thấy chứ?"

Vương Nguyên sốc toàn tập, như khúc gỗ nhìn thân ảnh Hạ Mỹ Kỳ đi khuất. Cái chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy, Hư Vô lại nhập vào người Hạ Mỹ Kỳ, điên rồi, điên rồi, loạn thật rồi.

End chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net