Chương 20: Đồng môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hân Nam hồi lâu mới dỗ được Hoa Tiên Tử nghe lời, quay lại phòng y tế liền thấy tên kia an nhàn gặm táo thực đã cáu đến phát bạo. Hắn lập tức giật lấy quả táo cắn dở trên tay Mộc Ngân gặm một miếng, gắt:

- Cậu thực sự chán sống đến mức đó cơ à?

Mộc Ngân hơi câu môi cười cười, đảo mắt về phía cửa sổ nhìn người đang tới, nhỏ tiếng đáp:

- Không sai. Nếu tôi không chán sống, chắc cũng không dây đến tên kia làm gì. Diễn thêm một chút, tôi còn có thể chán sống hơn nữa kia.

Lý Hân Nam cau mày, Mộc Ngân đã trở lại bộ dáng ngờ nghệch như cũ.

Niệm Hy vừa đến, mang theo một cái cặp lồng lớn, bên trong đó là một bát chân giò hầm, nhìn qua cũng biết là hàng thượng đẳng. Chẳng qua, có thứ gì bên trong đó, chỉ có hắn là người biết rõ nhất.

Lý Hân Nam hơi nhíu mày, khéo lời nói:

- Thứ này cậu ấy có lẽ ăn không nổi đâu. Hiện tại cậu ấy nhai khá bật tiện, chỉ e ngoài cháo loãng cũng không ăn được thứ gì.

Niệm Hy vậy mà còn giả như buồn buồn để cái cặp lồng xuống, nhẹ thở dài:

- Vẫn biết là như vậy. Tôi chẳng qua chỉ muốn chăm sóc cậu ấy thêm một chút thôi. Chỉ ăn cháo loãng, làm sao đủ dinh dưỡng chứ?

Lý Hân Nam dường như không đành lòng, đành phải nói:

- Được rồi, cứ để cậu ấy thử một chút, nếu thực sự ăn được thì để cậu ấy ăn đi.

Niệm Hy thoáng cái vui vẻ hẳn lên, kê thêm một cái bàn nhỏ lên giường, đặt đồ lên đó để Mộc Ngân có thể dễ dàng lấy được.

Mộc Ngân rụt rè nhìn qua, hồi lâu mới dám múc một chút nước sốt đổ vào miệng. Vừa cay vừa đắng, muốn chơi chết hắn đâu có dễ gì? Sau khi hắn múc liền đến mấy thìa ngon lành nuốt xuống, Niệm Hy mới chịu đứng dậy, vui vẻ nói:

- Cậu ăn được là tốt rồi. Tôi ra ngoài chút đây, ngày mai tôi lại mang đến cho cậu.

Lý Hân Nam nhìn người rời đi, đôi mắt còn tràn đầy nghi hoặc nhìn xuống bát hầm thơm nức, nuốt nước miếng hỏi:

- Thực sự ngon đến vậy?

Mộc Ngân hơi hất mặt, tay vẫn chưa từng dừng việc múc nước sốt đưa lên miệng.

Lý Hân Nam tò mò quẹt thử một chút, chỉ hận không thể lập tức nôn ra. Hắn dựng ngón tay cái hướng Mộc Ngân, miệng còn lầm bầm:

- Lợi hại. Khó ăn đến độ đó còn nuốt trôi được. Phục cậu rồi.

Mộc Ngân bật cười, đùa cợt:

- Có thể khó ăn bằng đồ của Miên Miên nấu sao?

Lý Hân Nam triệt để bó tay, lấy thêm một cốc nước cho Mộc Ngân uống, cũng mang đi thứ đồ khó ăn kia, hỏi:

- Cậu là ai? Niệm Hy kia chắc chắn không phải người thật. Mà cậu, chắc chắn cũng không phải Ngân.

Mộc Ngân hơi trầm xuống, đôi môi hơi câu lên đầy khinh miệt:

- Làm sao cậu biết tôi không phải Tiểu Ngân?

Lý Hân Nam không đáp, chỉ yên lặng chờ cậu trả lời.

Mộc Ngân cũng không dấu, nhàn nhạt nói:

- Hân Nam, cậu có nhìn nữa cũng sẽ chẳng có tác dụng đâu. Bởi vì cơ thể này vốn dĩ là của tôi. Còn Tiểu Ngân... cậu ấy chết rồi.

Lý Hân Nam thậm chí không phản bác chút nào. Hắn chỉ trực tiếp lôi túi gấm trên cổ Mộc Ngân ra, bàn tay hơi động vẽ một bùa chú chạm tới bên ngoài cái túi, rũ mắt như muốn nhìn sâu vào bên trong. Đến khi mở mắt rồi, đó lại chỉ còn là sự hoảng sợ:

- Tán hồn rồi? Cậu ấy vậy mà tán hồn rồi?

Mộc Ngân nhẹ lắc đầu:

- Tôi nhất định sẽ đưa cậu ấy về. Cậu ấy sẽ không biến mất đâu.

Lý Hân Nam mím môi. Hắn thực sự không muốn nói người đã tán hồn căn bản cứu không nổi. Thứ mà Mộc Ngân dữ lại hiện tại, chẳng qua chỉ là một tia tàn thức rất nhỏ thôi. Muốn thu lại linh thức từ chỗ này, đó là không thể nào.

Mộc Ngân làm sao có thể không hiểu ý này, chỉ cười cười nói:

- Đừng có thương hại tôi. Sư huynh, cậu làm thế cũng quá giả dối rồi. Cho dù cậu có thực sự thích em gái tôi đi chăng nữa, thân phận của cậu hiện tại cũng không hợp với nó đâu.

Lý Hân Nam có vẻ ngạc nhiên, Mộc Ngân lại nói:

- Có thể biết chính xác vị trí long tuyền, tôi thực sự chưa nghĩ ra ai ngoài Long Thần có thể làm. Có điều sư phụ sẽ không làm chuyện thừa hơi đó, chỉ có thể nghĩ đến một chuyện khác, chính là đứa nhỏ được người chăm sóc thôi. 

Lý Hân Nam bật cười:

- Sao cậu không nghĩ còn có Lệ Dương?

Mộc Ngân hơi nhún vai, thái độ cực kỳ cợt nhả:

- Lệ Dương mới có 13 tuổi, lại bị câm từ nhỏ, ý thức phát triển cũng chậm hơn. So với những đứa trẻ cùng lứa, chỉ sợ ý thức của con bé còn ít hơn vài tuổi. Nói một đứa nhỏ như thế có thể tìm ra Long Tuyền từ năm năm trước, cậu có tin nổi không?

Lý Hân Nam hừ một tiếng, dựa lưng vào bức tường phía sau nhếch môi:

- Xem ra cậu biết cũng không ít chút nào. Sư đệ, cậu không hổ là kẻ thân cận nhất với Ma Đế, xem thường không nổi cậu rồi.

Mộc Ngân càng lúc càng mỉa mai:

- Không dám. Sao có thể so nổi với cậu chứ? Quen biết nhau không tính thời gian là ngắn, vậy mà còn không biết cậu có địa vị lớn như vậy. Hèn gì Miên Miên không binh không tốt có thể lao tới chỗ kia tàn phá. Có cậu bảo kê, cho dù cô ấy có phá nát cả lãnh địa chắc cũng không vấn đề gì.

Lý Hân Nam giật giật khóe mắt, quả nhiên nói không lại tên này. Hắn vẫn thích Ngân hơn, ít nói một chút nhưng thật thà. Bộ dáng xảo quyệt này, hắn không quen nổi.

Mộc Ngân bật cười, nhẹ lắc đầu:

- Đùa thôi, không cần căng thẳng. Tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi. Hân Nam, cậu căn bản không hề có huyết thống Ma Tộc, đúng chứ?

Lý Hân Nam hơi nhìn ra bên ngoài, gật đầu. Không sai, hắn chẳng phải con lai gì cả, hắn càng không có một chút huyết thống ma tộc nào. Là bọn chúng ngộ nhận, muốn đem năng lực của hắn thôn tính mới đẩy hắn đến kia mà thôi.

Mộc Ngân thầm nhẩm tính, ít nhiều nhận ra được Hân Nam là ai thực không muốn nói nhiều. Hắn biết, bọn họ đều cần có một chút riêng tư, càng can thiệp sâu, có lẽ giao tình sẽ chẳng còn được như hiện tại nữa.

Lý Hân Nam lại nghĩ khác, hắn hoàn toàn không muốn dấu làm gì. Hắn lần nữa đề phòng nhìn qua cửa sổ, nhỏ tiếng hỏi:

- Cậu không thắc mắc tôi là ai sao?

Mộc Ngân bật cười, vui vẻ đáp:

- Sư huynh, cậu đang coi thường tôi đấy. Cậu cầm trong tay cuốn sách của ba tôi, cậu chắc cũng hiểu rõ Hoàng Mộc Ngân trong cuốn sách đó chính là tôi rồi. Tôi được sinh ra trong thời đại Hỗn Nguyên, hai lần tận thế đều đã trải qua, cậu cảm thấy tôi có thể nhận ra cậu hay không?

Lý Hân Nam càng khó hiểu:

- Cậu không muốn diệt khẩu?

Mộc Ngân lắc đầu:

- Tôi cảm thấy trong số những chuyện ngu ngốc, ngu ngốc nhất chính là tìm cách diệt khẩu. Hơn nữa, trong khi tôi còn ngu muội tin rằng Tiểu Ngân cướp đi tất cả của tôi, đều là cậu bảo vệ cậu ấy và ba đứa em kia của tôi đến hiện tại. Nếu tôi thực sự muốn giết cậu, thứ nhất, tôi căn bản không hề có khả năng, thứ hai, đó không khác nào nói tôi là kẻ vong ân phụ nghĩa cả.

Lý Hân Nam cười cười, cuối cùng cũng lấy lại được vẻ cợt nhả:

- Chắc không đến nỗi đó đâu. Cậu khiêm tốn quá, tôi lại thấy không quen. Hy mà tôi biết, chỉ có chuyện đứng trên đầu người khác, chẳng có chuyện sẽ khiêm nhường đến độ đó đâu.

Mộc Ngân lại không hề cảm thấy câu nói đùa này vui chút nào. Hắn hơi câu môi, có vẻ miễn cưỡng hơn nhiều:

- Quen với việc đứng trên đầu người khác, sau này sẽ quên mất chính vị trí của bản thân mình. Hôm nay đến đây thôi. Nếu có thể, hy vọng cậu có thể giúp tôi một việc. Nhắn với sư phụ, đồ đệ nhỏ của người sắp đi rồi, mong người có thể đến một lần. 

Lý Hân Nam hơi lắc đầu, sau đó liền rời đi. Hắn hình như đã mường tượng được cái chết của Ngân rồi. Hắn từng nghe nói đến chuyện thích khách số một dưới chân Ma Đế không làm được việc, bị hắn ta không thương tiếc truy sát. Người này, chắc chắn là Hy không sai. 

Ngày đó Ngân bỏ đi, Lý Hân Nam cho người khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng lại chẳng thấy gì. Bốn năm sau, khi hắn vô tình ghé qua chỗ sư phụ cùng em gái nhỏ, không ngờ có thể gặp Ngân thực sự ở đó. Chỉ là cậu ấy khi đó chỉ còn lại chút hơi tàn, trúng độc nặng khiến nội tạng hầu như bị hoại tử, đến lưỡi còn dám rút đi. Hắn còn cho rằng Ngân nhất định chết rồi. Không ngờ sư phụ hắn lại có thể vớt mạng người trở về được. 

Hy cũng là trong thời điểm này bị truy sát, hẳn cũng là Ngân tìm được người đem về. Sau đó bởi vì hiểu lầm trước đây, bọn họ mới nảy sinh xung đột. Hắn hiểu Ngân rất rõ, cậu ấy tuyệt đối sẽ nghe lời Hy vô điều kiện. Có lẽ là vì một phút bồng bột, bọn họ mới thành ra hiện trạng này. 

Hy kỳ thực không phải người xấu, chỉ là cậu ấy không hiểu mà thôi. Ngày đó Ngân đem người đầy xuống luyện ngục, nhất định vì tin rằng đó là nơi an toàn duy nhất. Ngay cả Lý Hân Nam cũng vậy. Nếu khi đó không phải hắn dùng chút thủ đoạn, chỉ sợ cũng không thể mang được Ngân trở về. Chỉ là đến hiện tại mới giải thích, mọi thứ đều đã quá muộn rồi.

Hy bởi vì Ngân mà ân hận, đó chẳng qua là chuyện đương nhiên mà thôi. Mọi người đều thay đổi, chẳng ai có thể giống như vạn năm trước được. Cả cô chủ nhỏ từng vứt bỏ hắn cũng vậy. Từ một cô gái không chút nhiễm bụi trở thành một trong số tay sai trong tay An Lãnh Quận Vương, đối với Miên Miên thực sự không dễ dàng gì.

Hoa Tiên Tử kỳ thực không dám đi xa. Cô vẫn loanh quanh gần đó, chỉ chờ cơ hội Hân Nam ra ngoài. Thấy người, cô lập tức chắn trước, hai bàn tay đan chặt, khó khăn hỏi:

- Hân Nam... anh thực sự không còn cách cứu Tiểu Ngân nữa sao?

Lý Hân Nam lắc đầu:

- Anh không đủ khả năng.

Hoa Tiên Tử nghe đến đây hơi trầm xuống, sau đó lại mừng ra mặt:

- Tức là anh có cách phải không? Em tin anh nhất định có khả năng mà. Hân Nam, em biết anh không nỡ để anh ấy cứ như vậy chết đâu. Anh có cách gì rồi phải không? Nói cho em biết đi.

Lý Hân Nam lần nữa lắc đầu:

- Anh không có.

Hoa Tiên Tử không tin, chắn trước người lần nữa nói:

- Hân Nam, anh nói dối phải không? Anh nhất định có cách mà. Nói cho em biết, cho dù bất khả thi đến thế nào em cũng sẽ làm.

Lý Hân Nam nhẹ thở dài:

- Y học hiện tại rất phát triển, nhưng không có nghĩa thứ gì cũng có thể chữa được. Nội tạng của cậu ấy đang dần bị hoại tử, ngay cả não bộ và dây thần kinh trong tủy sống cũng dần thoái hóa rồi. Hiện tại em mới tìm cách cứu cậu ấy, cho dù thực sự tìm được cách, cậu ấy cũng sống không nổi nữa. Miên Miên, anh khuyên em đừng cố chấp nữa. Thay vì việc làm việc vô nghĩa kia, em cứ đến gặp cậu ấy nhiều hơn, chăm sóc cho cậu ấy khi còn có thể, như vậy còn tốt hơn nhiều.

Hoa Tiên Tử mím môi, nước mắt không nhịn được nữa lăn xuống:

- Thực sự không còn cách nào nữa sao? Vậy còn Tiểu Ngân thì sao? Còn Niệm Hy sau này phải làm thế nào?

Lý Hân Nam ban đầu còn cảm giác đồng cảm, nghe đến đây lập tức phát lạnh. Vì sao còn liên quan đến cả Niệm Hy? Hắn không chắc chắn hỏi:

 - Niệm Hy thì có liên quan gì?

Hoa Tiên Tử thành thực đáp lời:

- Niệm Hy nói anh ấy có thể đem linh thức trả về đúng thân xác của bọn họ. Chỉ là Tiểu Ngân đã như vậy, cơ thể của Niệm Hy cũng không còn nguyên vẹn nữa. Nếu sau này Niệm Hy trả lại cơ thể cho Tiểu Ngân, không phải anh ấy sẽ chính là hiện trạng của Tiểu Ngân bây giờ sao?

Lý Hân Nam khi đó chỉ hận không thể trực tiếp nhổ nước bọt. Niệm Hy kia quả nhiên biết cách điều khiển người. Không hổ là tên phản phúc đáng sợ nhất. Lợi dụng Miên Miên theo cách này hỏi dò, nếu Hy mềm lòng dù chỉ một chút, nhất định sẽ bị hắn dập chết từ khi chưa bắt đầu. 

Lý Hân Nam rất nhanh tỉnh táo, nhẹ giọng an ủi:

- Hy sẽ không làm thế đâu. Tin anh. Anh đang cố liên hệ với sư phụ của anh, chỉ cần người đến, biết đâu vẫn còn phương pháp. Em vẫn muốn tìm Ngân phải không? Ngày mai cùng Lệ Dương đến, cậu ấy biết đâu sẽ không sợ nữa.

Hoa Tiên Tử mím môi, đành phải gật đầu. Hân Nam nói không sai. Nếu cô không cố gắng thân cận với Tiểu Ngân, sợ là sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Sáng hôm sau, Hoa Tiên Tử thực sự theo Lệ Dương đến phòng y tế thăm người. Mộc Ngân cực kỳ bất đắc dĩ, đành làm một cái ký hiệu hỏi:

"Sao em lại đưa cô ấy đến đây?"

Lệ Dương cũng chẳng biết giải thích ra sao, đành nói:

- Ca ca, anh đừng sợ. Chị ấy nói muốn đến thăm anh, không phải có ý xấu gì đâu.

Mộc Ngân chỉ hận không thể nhổ nước bọt. Lý Hân Nam chết tiệt, nhất định là hắn cố ý. Miên Miên rõ ràng đã tránh đi rồi, hắn lại dồn đến làm gì?

Hoa Tiên Tử nhìn sắc mặt Mộc Ngân có vẻ không tốt lắm, đành phải nói:

- Em chỉ đến nhìn một chút thôi, sẽ không làm phiền anh đâu. 

Mộc Ngân hơi mím môi, sau đó cũng gật đầu. Hắn nào có nỡ cứ thế đuổi người. Đó là em gái bảo bối của hắn đấy.

Hoa Tiên Tử rõ ràng mừng ra mặt, yên lặng ngồi xuống nhìn hai người bọn họ dùng ký hiệu mà giao tiếp. Ngôn ngữ này cô không hiểu, nhưng Tiểu Ngân không đuổi cô, vậy là tốt lắm rồi.

Mộc Ngân vẫn còn bất đắc dĩ, hỏi:

"Những lần trước cô ấy đều chỉ đứng ngoài, sao hôm nay đột nhiên lại đến thế?"

Lệ Dương cười hì hì, đáp:

"Hân Nam ca ca nói chị ấy là em gái của anh thích nhất. Chị ấy rất đáng thương, hôm qua đến gặp Hân Nam ca ca còn khóc rất nhiều, nói là muốn gặp anh. Hân Nam ca ca mới nhờ em đưa chị ấy đến."

Mộc Ngân chỉ cảm giác đầu đã đầy xổ đen, sau đó bật cười:

"Nhóc con, mới đi học có chưa đến hai tháng đã hiểu chuyện đến độ này rồi. Ba ba em mà biết chắc tự hào lắm."

Lệ Dương càng đắc ý, mặt đỏ bừng hỏi:

"Ca ca, còn anh thì sao?"

Mộc Ngân hơi vò đầu bé con, thoái mái đáp:

"Ca ca lúc nào cũng tự hào về em. Không phải hiện tại mới như vậy."

Mặt Lệ Dương càng đỏ, đôi mắt hồng hồng vui đến sắp khóc đến nơi.

Hoa Tiên Tử còn cho rằng Lê Dương vì mình mà bị nói cái gì, có chút áy náy đứng dậy:

- Em đi làm chút đồ ăn cho hai người. Hai người cứ tự nhiên nhé.

Hoa Tiên Tử vừa rời đi, Mộc Ngân lại bật cười. Lệ Dương vẫn còn ngơ ngác, hỏi:

- Sao đột nhiên chị ấy lại đi? Em hình như chưa nói gì mà?

Mộc Ngân càng buồn cười, ôm lấy bé con trong lòng, nói:

- Người ta là vì không muốn bị làm bóng đèn. Lát nữa nếu cô ấy quay lại, cho dù là cho gì em cũng không được ăn, hiểu không?

Lệ Dương chẳng hiểu gì cả, hỏi lại:

- Sao lại không được ăn? Lẽ nào có độc?

Mộc Ngân lắc đầu không nói. Đồ Miên Miên làm nào chỉ có độc. Sợ là ngoài Tiểu Ngân và hắn ra, cũng chỉ có duy nhất Lý Hân Nam có gan ăn thử. Nhìn thì đẹp mắt đấy, chẳng qua vị của nó thì có chút đáng sợ thôi.

Lệ Dương trầm ngâm hồi lâu, lại hỏi:

- Ca ca, vậy thế nào mới gọi là bóng đèn?

Mộc Ngân ngẩn ra một chút, sau đó bật cười, hai tai cũng vô thức đỏ lên. Bé con này, thực sự là rất ngốc. Hắn tất nhiên không thể trực tiếp nói hắn có chút thích bé con này được. Để người ta biết, đi tù như chơi đấy. Hắn bao nhiêu tuổi rồi, cuối cùng lại đi thích đứa nhỏ mới 13 tuổi này? Vô lý hết sức. Mong sao đó chỉ là cảm nắng đi, mấy tháng sẽ chẳng còn nữa.

Lệ Dương càng chẳng hiểu gì cả, mặc kệ tên kia còn cười như động kinh, nằm luôn trong ngực hắn tranh thủ ngủ. Bé rất thích cảm giác này. Rất ấm, còn rất an toàn nữa. Ca ca thường vuốt lưng cho bé, ngủ rất ngon. Ở ký túc không có ai vuốt lưng cho, chẳng ngủ được bao nhiêu, sáng dậy hai mắt cứ như gấu trúc vậy.

Hoa Tiên Tử quay lại, trên tay còn nhiều hơn một cái khay nhỏ, vừa nhìn liền biết là cháo ăn liền. Miên Miên làm gì có cái năng khiếu nấu ăn, nghĩ ra cháo ăn liền, xem ra đã hết cách. Cô đặt tô cháo xuống bàn, hơi lui lại mấy bước mới dám nói:

- Em... không biết nấu cơm. Anh ăn tạm cái này nhé. Bữa trưa em sẽ nhờ Hân Nam làm.

Mộc Ngân nhìn xuống thứ kia, đôi môi rõ ràng hơi câu lên mỉm cười. Miên Miên không biết nấu ăn, đều là bị Tiểu Ngân chiều hư. Tên kia không hiểu là thần thánh phương nào, vì sao nấu ăn ngon, y lý giỏi của ba hắn cậu ấy đều được thừa hưởng lại. Mà hắn là con ruột, cuối cùng lại cứ như con rơi ấy. Cũng may vạn năm qua còn chăm chỉ tập tành, nấu ăn có chút tiến bộ, bằng không chắc chỉ có nước gặm lương khô qua ngày.

Kỳ thực Miên Miên cũng không cần phải biết nấu ăn. Bởi vì sau này nếu Tiểu Ngân bắt cô ấy vào bếp, hắn sẽ lập tức đem cậu ta đập chết. Em gái hắn từ nhỏ tay không chạm nước, cớ gì lại phải nấu ăn cho tên kia?

Hoa Tiên Tử mãi vẫn không thấy người động tới, hơi mím môi nói:

- Nếu anh không muốn ăn, để em làm thứ khác. Anh không cần miễn cưỡng đâu.

Mộc Ngân xem như không nghe thấy, thực sự cầm thìa lên ăn thử. Rất mặn, còn cay nữa. Đứa nhỏ này, nấu đồ ăn liền còn khó ăn như vậy, nói gì đến rau củ sống đây?

Hoa Tiên Tử lại có vẻ trông chờ, hai tay liên tục vặn vặn, nhỏ tiếng hỏi:

- Có ngon không? Nếu không ngon, sau này em sẽ cố gắng sửa.

Mộc Ngân hơi nhìn lên một chút, gật gật đầu. Cho dù có không ngon, hắn cũng sẽ khen ngon. Dại gì đi nói không ngon chứ? Đó là em gái bảo bối của hắn đấy, làm em gái buồn chính là tội đồ.

Lý Hân Nam vất vả tìm được sư phụ về, nhìn cảnh kia lập tức cảm giác mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn khéo lời nói Hoa Tiên Tử ra ngoài, quay lại lầm bầm:

- Cậu bị bệnh thích ngược à. Như thế này cậu không bệnh chết, dạ dày cũng sẽ bị bục chết.

Mộc Ngân bật cười, khiêu khích đáp:

- Còn có cậu ở chỗ này, tôi càng không lo bục dạ dày. Sư huynh, cậu ăn đồ em gái tôi nấu vạn năm không phải còn chưa chết sao?

Lý Hân Nam cạn ngôn, thực sự không nói nổi nữa. 

Tinh Vũ tiến đến, chạm vào cổ tay Mộc Ngân kiểm tra thử, hơi cau mày:

- Độc thần kinh mạnh như thế cũng dám dùng, xem ra con bé hận cậu không phải bình thường đâu. Thứ này giữ lâu trong cơ thể không tốt, dần đào thải từng chút, cũng sẽ không ai phát hiện.

Mộc Ngân mạnh gật đầu:

- Con hiểu rồi. Sư phụ, người đã gặp qua Niệm Hy chưa? Thời gian qua đã lâu, chỉ e cơ thể của Tiểu Ngân sẽ bị đồng hóa. Người có cách nào tách được không?

Tinh Vũ nghiêm trọng nhìn xuống bóng người phía xa đang nói chuyện với Hoa Tiên Tử dưới kia, trầm giọng đáp:

- Cho dù có thực sự tách được, Tiểu Ngân cũng không thể quay về nữa. Là chính cậu đuổi nó cút đi, đừng bao giờ quay lại nữa. Nó nghe lời cậu, tự đem linh thức đánh nát. Ta vì một chút đồng cảm với cậu mới vớt thứ kia về. Cậu thực sự cho rằng nó có tác dụng sao?

Mộc Ngân mím môi, sắc mặt cũng trắng bệch. Hắn ôm chặt túi gấm trên cổ, không nói lên lời. Có thứ gì cứ ứ lại trong lồng ngực, khiến hắn đau kinh khủng, cũng khó thở vô cùng. Tức khí hồi lâu, hắn cuối cùng cũng không chịu nổi ho ra một búng máu đen xì, cơ thể mệt mỏi nằm vật xuống, bất tỉnh.

Lý Hân Nam cau mày, cảm giác thực không đúng lắm, hỏi:

- Sư phụ, vẫn biết người đang nói thật, nhưng làm như vậy cậu ấy sẽ không sao chứ?

Tinh Vũ lắc đầu, cứ thế bỏ ra ngoài. Chỉ cần tâm lý của Mộc Ngân đủ vững, không có chuyện gì là không thể cả. Giống như ông khi trước, ròng rã mười năm mới có thể thành công mang anh trai thực sự trở về. Ngày đó Tinh Vân còn chỉ là một tia linh thức yếu hơn nhiều, anh ấy vẫn còn có thể trở lại. Vậy nên chuyện Tiểu Ngân, ông tin chuyện kia hẳn không phải khó, chỉ cần Mộc Ngân còn đủ kiên trì thôi.

Lý Hân Nam càng không hiểu, lau đi vết máu còn lấm lem trên mặt người, hơi chạm đến động mạch người xem thử. Không hề ảnh hưởng gì, thậm chí còn ổn định hơn trước. Chẳng lẽ sư phụ đang cố ý? Nhưng nếu là cố ý, sao lại nhắc đến vấn đề kia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net