Chương 49: Lại thêm một bạn gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian gần đây an nhàn đến phát chán, Mộc Ngân chỉ ngồi ở phòng trọ liền ngáp ngắn ngáp dài. Mấy ngày liền hắn ra ngoài, một chút tin tức đều không có, dần khiến hắn cảm thấy chán nản. Máu nóng còn dồn lên, hắn sắp nhịn không nổi mà đập phá rồi.

Hắc Trạch biết ý, không hiểu nổi hứng thế nào mà lại đòi đi chơi. Thiếu niên chỉ dùng chút thủ đoạn, từ một cái thiếu niên cực kỳ tuấn tú liền biến thành một thiếu nữ 16 tuổi rực rỡ vô cùng.

Mộc Ngân ban đầu còn hơi ngẩn ra, sau khi chắc chắn không nhầm người mới bật cười. Nhóc con, kiếm đâu ra đồ con gái thế không biết. Váy trắng dài, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài được tết lại cẩn thận. Nhìn có chỗ nào giống con trai đâu.

Hắc Trạch có vẻ ngượng ngùng, giọng nói vẫn còn chút từ tính của nam giới:

- Ca ca, anh thấy có kỳ lắm không? Hay em đổi lại đồ nhé.

Mộc Ngân lắc đầu, dựng ngón tay cái đáp:

- Không cần. Như thế này xinh lắm. Thiếu giọng con gái nữa là được.

Mặt Hắc Trạch thoáng cái đỏ bừng. Cậu nhẹ ho một tiếng, giọng nói liền biến thành trong vắt, nhẹ như nước chảy:

- Ca ca, ý anh là thế này phải không?

Mộc Ngân gật đầu như gà mổ thóc, miệng lại cười như lên cơn động kinh. Hiện tại hắn chỉ có thể nói một chữ phục. Giả gái còn cao tay hơn Hồng Vũ nữa. Nhưng hắn phải thừa nhận, Hắc Trạch là con trai tuấn tú, hóa trang con gái liền xinh đẹp vô cùng. Dáng người thiếu niên còn nhỏ nhắn, chẳng chỗ nào không giống con gái cả. Nếu không phải hắn đã từng kiểm chứng, chỉ e đã tin thiếu niên này thực sự là con gái.

Hắc Trạch ngượng ngùng chẳng dám ngẩng đầu, lý nhí nói được một câu:

- Nếu anh thích, sau này em sẽ mặc thế này đi cùng anh.

Mộc Ngân bật cười, không khách khí chút nào đáp:

- Đó là em nói, không phải anh nói nhé. Nhưng đúng là anh thích. Em mặc thế này xinh lắm. Còn xinh hơn cả đám con gái nữa. Mở mang tầm mắt lắm.

Hắc Trạch gật gật đầu, ngón tay quấn qua mớ tóc mai, lại nói:

- Ba ba gọi người ta là Bạch Phù Dung, sau này ca ca cũng phải gọi Phù Dung.

Mộc Ngân lần nữa cười như lên cơn động kinh, hai tay ôm bụng bò cả xuống giường, xém đã chẳng thể dậy nổi. Cái này diễn cũng quá nhập tâm đi.

Hắc Trạch giận đến dậm chân, Mộc Ngân thực đã cười đến không thể dứt được nữa. Hắn cố lắm mới nén một chút, nói:

- Được rồi, đừng giận. Phù Dung tiểu thư, chờ anh thay đồ, anh đưa em ra ngoài nhé.

Hắc Trạch ngượng ngùng gật đầu, Mộc Ngân liền lần nữa bò xuống cười. Áng chừng đến khi Hắc Trạch bỏ ra ngoài, hắn mới có thể đứng dậy thay đồ được. Người ta xinh đẹp thế kia, hắn cũng không thể quá lôi thôi đi.

Nửa tiếng sau, Mộc Ngân cuối cùng cũng có thể trình diện "Phù Dung đại tiểu thư". Hắn chỉ là cạo râu, rửa lại mặt cùng với chải chốt lại đầu tóc, gương mặt liền như lột xác thành người khác rồi. Tất nhiên, hắn cũng cố ý trang điểm để gương mặt khác đi ít nhiều. Không phải nói tội phạm truy nã sao? Cố ý ra ngoài chơi, cũng quá to gan rồi.

Nam thanh nữ tú cùng ra ngoài, phải nói là cực kỳ chói mắt. Đặc biệt là thiếu nữ mặc đồ trắng rực rỡ kia, đứng chung với đám con gái thực y như hạc giữa bầy gà, nội trội vô cùng.

Lại nói, cũng thật có nhiều kẻ ngứa răng. Tùy tiện thấy con gái ngoài đường có thể bâu đến như ong.

Hắc Trạch rõ ràng không thích cảm giác bị soi mói này chút nào, gương mặt cũng thoáng cái mất tự nhiên.

Mộc Ngân chỉ nắm tay cậu mỉm cười lắc đầu, vui vẻ nói:

- Muốn ăn kem không? Chúng ta vào tiệm kia nhé.

Hắc Trạch nhìn qua một chút, nhẹ gật đầu.

Mộc Ngân đưa người đẹp đi, lướt qua mặt không biết bao nhiêu kẻ thèm thuồng. Hắn hơi nháy mắt với cô chủ quán trẻ, nói:

- Người đẹp, cho hai phần lớn nhất nhé.

Bà chủ quán cười đến rạng rỡ, lịch sự đáp lời:

- Đến ngay, mời quý khách ngồi.

Mộc Ngân tự nhiên ngồi xuống, kéo tay để Hắc Trạch kéo váy ngồi xuống bên cạnh. Hắn nhìn lên nhìn xuống bộ dáng tiểu loli này vẫn không nhịn được cười. Người ngoài nhìn vào lại cho rằng thiếu niên này đang tự hào về nhan sắc của bạn gái, vô cùng ngứa đòn.

Bà chủ quán mang kem cho hai người, còn hảo tâm nói:

- Quý khách, kem hôm nay của hai vị có người mời, tổng cộng bốn mươi hai phần. Anh muốn ăn ở đây hay mang về?

Bà chủ quán rõ ràng nhìn quanh một vòng, ý nói chính là bọn họ mời.

Mộc Ngân còn cười rạng rỡ, vô cùng mặt dày đáp:

- Vậy thì ngại quá. Bà chủ, gửi lời cảm ơn nhà hảo tâm giúp tôi nhé.

Bà chủ quay đầu đi, Mộc Ngân càng được thể đưa cho Hắc Trạch cái muỗng, đút cho cậu ăn ngon lành.

Hắc Trạch thừa biết ca ca nhà mình muốn chơi xấu, làm như ngây thơ vô tội nhìn quanh, nói:

- Ca ca, vì sao bọn họ đều không ăn? Chúng ta mời họ được không?

Mộc Ngân cười cười vuốt lại tóc mai cho "thiếu nữ", vui vẻ nói:

- Chúng ta được tặng rất nhiều, nhường lại cho bọn họ bớt đi.

Hắc Trạch hình như không thích, nói:

- Cái đó em muốn ăn.

Không để Mộc Ngân nói thêm, đám đàn ông xung quanh lập tức đứng bật dậy gọi kem phần mình.

Hắc Trạch ăn cũng thật giỏi. Tổng cộng bốn mươi hai phần kem lớn, cậu có thể một mình xử lý được cả. Thời gian áng chừng hơn ba tiếng đồng hồ, cốc kem đã bầy la liệt quanh đó.

Mộc Ngân hơi đảo mắt nhìn đám người xung quanh, mỗi người ít nhất cũng ăn đến 6 ly rồi. Hắn còn muốn vẫy tay gọi bà chủ thanh toán, không ngờ lại nghe nói phần của hắn đã được thanh toán rồi chỉ cười cười.

Hắc Trạch nói muốn đi vệ sinh, hồi lâu còn chưa ra, đám người kia mới dần tản đi bớt. Đến khi chỉ còn Mộc Ngân ngồi lại đó, cậu mới lần nữa ra mặt, ngồi xuống bên cạnh hắn nhỏ tiếng nói:

- Đám người đó thật phiền. Chưa từng thấy người ta ăn bao giờ sao?

Mộc Ngân cười cười, ân cần hỏi:

- Ăn nhiều kem như vậy có đau bụng không?

Hắc Trạch gật gật đầu:

- Có hơi đau một chút. Nhưng mà em chưa muốn về.

Mộc Ngân biết ý, quay lại phía bà chủ nói:

- Bà chủ, cho thêm một ly mật ong nóng nhé.

Bà chủ vâng một tiếng thật ngọt, mang theo ly mật ong nóng đến mà mặt đã đen thui. Cô mạnh chém nát bàn uống nước, dù nụ cười trên môi chưa tắt, cả cơ thể đều là sát khí:

- Hoàng Niệm Hy, gan của anh cũng to thật. Chỉ có ngần ấy lần đến chỗ em, vậy mà mỗi lần anh lại đi với một đứa con gái khác. Anh coi em là thứ gì?

Mộc Ngân đưa cho Hắc Trạch cốc nước ấm, không chút khách khí đứng dậy tiến đến phía cô chủ kia, nhếch môi mười phần đểu cáng:

- Bé con, em ra tay theo cách đó không sợ làm anh bị thương sao?

Cô chủ nhỏ lập tức bị thu phục, như con mèo ngoan ngoãn đứng một bên:

- Có sợ, nhưng em giận. Vì cái gì lâu như vậy anh không quay lại nữa? Còn có mỗi lần quay lại đều mang theo một đứa con gái khác, anh coi em là cái gì?

Mộc Ngân ngồi xuống, khoác tay qua vai Hắc Trạch, chẳng sao cả đáp:

- Là bạn gái. Không phải vẫn luôn như vậy sao? Yên Nhiên, anh cho rằng em rất rõ ràng điều này chứ? Từ khi còn trong đội nghiên cứu, chúng ta đã luôn là thế này rồi.

Bà chủ quán, cũng là người được gọi Yên Nhiên gật đầu, ngồi xuống đối diện hai người bọn họ, đều là thần phục.

Ngày tham gia đội nghiên cứu năm đó, thành viên nữ tổng cộng 12 người, hết tám người trong số họ... đều là bạn gái của Mộc Ngân.

Bọn họ đương nhiên biết chuyện này. Chỉ là không hiểu tên kia đã dùng cái phương pháp thần thánh gì, khiến cho cả tám cô nương này đều không phản đối dù chỉ một chút. Trong số đó, có Mộc Yên Nhiên này.

Mộc Yên Nhiên này tính cách hoàn toàn trái ngược với Đường Tố Hinh, là điển hình của dạng bà chằn có thể chặt đầu bạn trai nếu hắn dám phản bội. Ấy vậy mà sau khi gặp Hoàng Niệm Hy này, từ một mãnh hổ liền hạ sơn thuần chủng như mèo. Không chỉ có thế, thậm chí sẵn sàng chấp nhận bảy người còn lại, tuy không phải quá hòa bình, nhưng cũng tuyệt chưa từng gây chiến.

Mộc Ngân biết đã chẳng còn rắc rối, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Hắc Trạch, hỏi:

- Khá hơn chút nào chưa?

Hắc Trạch uống nước xong, có vẻ khá hơn nhiều đáp:

- Ổn rồi ạ. Hai người nói chuyện đi, em ra ngoài trước.

Mộc Ngân còn cố ý kéo tay thiếu niên ngồi xuống, vô cùng chắc chắn:

- Không cần tránh. Em không phải người ngoài, không cần thiết phải đi đâu.

Đoạn, cuối cùng hắn cũng hướng Mộc Yên Nhiên vào vấn đề:

- Em ở chỗ này thời gian không tính là ngắn, chuyện anh nhờ em khi đó có tung tích gì chưa?

Mộc Yên Nhiên nhìn quanh, ra ngoài treo biển đóng cửa tiệm, cẩn thận lấy trong tủ khóa một cuốn sổ ghi chép đưa cho Mộc Ngân, nói:

- Em không chắc. Người của em đã chia ra khắp nơi, gần như không còn tên nào trở về. Hai năm trước may mắn có một tên, không ngờ lại bị yểm chú khiến chính em cũng bị ảnh hưởng. Em nghe nói Hinh Nhi vẫn còn đang ở tại Thiên Sứ điện, sao anh không trực tiếp nhờ cô ấy?

Mộc Ngân nhận lấy cuốn sổ, mở ra đọc thử một chút. Mười mấy năm trước, hắn vô tình gặp lại Mộc Yên Nhiên ở Hạo Nguyệt đế đô, có nhờ cô tìm hiểu về Thiên Sứ điện. Nơi này rất gần chính điện của bọn chúng, hy vọng có thể tìm hiểu được cái gì. Hắn khi đó chỉ nghĩ vì Mộc Yên Nhiên có thể thao túng đám người giấy, nhất định sẽ còn ít nhiều tác dụng. Không ngờ ngay cả như vậy vẫn chẳng có tác dụng gì.

Tất nhiên, hắn cũng sẽ không loại trừ việc kẻ ra tay với đám người giấy của Mộc Yên Nhiên chính là Hinh Nhi. Dù sao hắn cũng hiểu được Hinh Nhi của hiện tại chẳng phải bạn gái nhỏ được hắn yêu thương nhất ngày trước nữa.

Mộc Ngân hơi mỉm cười, không sao cả đáp lời:

- Đó là vì anh tin em làm được. Bấy nhiêu đây là đủ rồi. Có thông tin gì báo lại cho anh nhé. Cái này cho em.

Mộc Ngân lục trong túi áo, lấy ra một mẫu gỗ nhỏ cỡ hai ngón tay đưa cho Mộc Yên Nhiên.

Mộc Yên Nhiên vừa nhìn thấy, mắt lập tức sáng như sao:

- Anh thực sự tìm được Hỗn Nguyên Thần mộc?

Mộc Ngân bật cười:

- Không phải Hỗn Nguyên Thần Mộc. Chỉ là một đoạn thân của Mộc Linh thôi. Anh đã để ý con này từ khi nó còn nhỏ, năm nay vừa tròn 400 tuổi mới đến xin của nó một nhánh cho em.

Mộc Yên Nhiên lần nữa hào hứng:

- Mộc Linh mà tới 400 tuổi? Niệm Hy, anh dùng phương pháp gì mới có thể may mắn đến độ đó thế?

Mộc Ngân từ chối đáp lời, chỉ cười cười dặn dò thêm một chút, dắt theo Hắc Trạch rời đi.

Hắc Trạch rời khỏi khá xa mới lên tiếng:

- Ca ca, anh rốt cuộc có bao nhiêu cô bạn gái thế?

Mộc Ngân hả một tiếng, hỏi lại:

- Em muốn biết là bạn gái thế nào?

Hắc Trạch không thích dài dòng, vào thẳng vấn đề:

- Tất cả những người được coi như bạn gái của anh.

Mộc Ngân bật cười, chẳng cần dấu diếm cái gì đáp:

- Tính cả em và Lệ Dương, tổng cộng 10 người. Có điều còn sống đến hiện tại, anh cũng không chắc còn được mấy người. Ngày trước cho rằng Hinh Nhi chết rồi, cô ấy không phải còn đang sống đó thôi sao?

Hắc Trạch vâng một tiếng, cũng lười phải hỏi thêm. Cậu có thể đọc được suy nghĩ của ca ca. Anh ấy nói có kẻ theo dõi, cậu phải cố mà diễn cho tốt. Lại nói, theo như những cái tên bạn gái mà ca ca điểm đến. Tuy cậu không biết sáu người kia rốt cuộc là ai, nhưng chỉ riêng Đường Tố Hinh và Mộc Yên Nhiên, cậu cũng đã đủ toát mồ hôi lắm rồi.

Đường Tố Hinh tuy là người nhu hòa, cách ra tay lại cực kỳ nhanh gọn, là kiểu ngoài nóng trong lạnh. Nhìn có vẻ như có thể cực kỳ nồng nhiệt, kỳ thực bất cứ lúc nào cũng có thể giết người bằng chính thái độ nồng nhiệt đó, ngay cả Mộc Ngân cũng không ngoại lệ.

Mộc Yên Nhiên hoàn toàn trái ngược, là kiểu công chúa luôn tỏ vẻ cao ngạo, thực ra lại khá dễ mềm lòng. Tất nhiên, cái mềm lòng này là chỉ đối với một mình Mộc Ngân mà thôi. Lúc cạnh người liền từ hổ cái thành hổ giấy.

Hai cô nương này còn là loại nắm giữ năng lực lớn nhất. Không chỉ có thao túng, còn là tước đoạt. Chỉ e khi lựa chọn theo đuổi hai cô gái này, Mộc Ngân đã sớm tính đến chuyện thứ kia thức tỉnh sẽ có lợi thật lớn cho bản thân. Tên xảo quyệt, thực sự là tham lam hết phần thiên hạ.

Bờ sông nhân tạo không một bóng người. Một phần là vì nơi này khá vắng vẻ, phần còn lại có lẽ là vì có kẻ vô tình cố ý mà tạo lên.

Hắc Trạch có vẻ hơi khó chịu, ôm bụng nhỏ tiếng nói:

- Ca ca, em đau bụng quá. Chắc do hồi nãy ăn hơi nhiều kem.

Mộc Ngân lo lắng nhìn thiếu niên sắc mặt đã có chút trắng, kéo tay cõng người lên dỗ dành:

- Không sao đâu. Bị lạnh một chút thôi. Anh đưa em về.

Hắc Trạch bám chặt cổ hắn, rõ ràng đều là không cam lòng:

- Em không muốn về.

Mộc Ngân nhẹ vỗ lên bàn tay lạnh toát, nói:

- Hiện tại về, ngày mai lại đi chơi được chứ? Anh không nỡ để em như vậy ở bên ngoài đâu.

Hắc Trạch thực sự không phản kháng thêm nữa, nằm gục xuống cổ Mộc Ngân như đã thiếp đi.

Cảnh này trong mắt người khác có bao nhiêu lãng mạn, chỉ hai người kia biết nó có bao nhiêu toan tính. Hắc Trạch liên tục dùng ám hiệu truyền tin, tên anh trai kia không bỏ xót dù chỉ một chữ. Muốn dùng cách này ám sát hắn, bọn chúng thực sự có bản lĩnh đó sao? Ngu ngốc.

Mộc Ngân dùng ý niệm truyền tin, nói Hắc Trạch không cần ra mặt, cứ an ổn mà ngủ. Chuyện của bạn gái hắn, cứ để hắn xử lý đi.

Thời điểm hắn còn là Phục Niệm ở Ma Đế điện, hắn đã gặp lại một người. Đứa con gái không não nhất trong số những cô bạn gái của hắn, cũng là người khiến hắn dễ chán nhất. Không giống Hinh Nhi hiểu được mọi điều hắn muốn, hay Mộc Yên Nhiên vô cùng biết điều kia. Đứa con gái này có thể coi như công chúa hoàng tộc, là con gái của thủ tướng đương triều. Tất nhiên, đó đã là chuyện của vạn năm trước.

Cô gái này họ Vương, gọi là Vương Linh. Gia đình gia thế lớn, đầu óc lại y như có hố vậy. Cho rằng chỉ cần có tiền sẽ có quyền, muốn đem tiền đè chết người. Thời điểm đó nếu không phải vì hắn muốn chọc cho ba hắn nổi điên, tuyệt đối sẽ không dây đến loại con gái này.

Bạn gái của hắn có tám người, đến bảy cái vô cùng biết điều, thậm chí cũng thừa biết việc hắn đã làm cái gì. Riêng chỉ có cái Vương Linh này cậy quyền cậy thế, thậm chí còn có lần bắt cóc cả Hinh Nhi trêu ngươi hắn cũng không phải không có. Cô nàng cho rằng chỉ cần thấy hắn cười, một chút quan tâm thì nhất định là hắn yêu thương người lắm. Nằm mơ. Chẳng lẽ hắn lại nói hắn đối xử như thế tức là loại xã giao nhất rồi?

Sau này khi mọi chuyện đều thay đổi. Vương Linh không biết đã gặp vận may phải gió gì mà có thể giành được cái năng lực vừa vặn bù trừ với hắn. Cái hắn cần là máu huyết để hắc hóa, cô nàng liền cần linh thức để bồi dưỡng mạnh hơn. Hắn mà không vì điểm này có thể xử lý triệt để toàn bộ dấu vết, có đánh chết cũng không cùng một nhóm làm việc với cô nương này.

Nay đột nhiên Vương Linh xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng: thứ nhất là vì cô ta tin lời Ma Đế đến truy sát hắn, thứ hai là vì nghe tin hắn có bạn gái mới, muốn đến chơi trò dằn mặt.

Vừa hay, gần đây hắn còn đang cảm thấy khát. Một đứa con gái không đủ tâm cơ, tồn tại quá lâu chính là mầm họa. Vương Linh này xem ra cũng đã sống ngu ngốc đủ lâu rồi. Gặp được hắn, để hắn giải thoát giúp đi.

Vương Linh thực sự xuất hiện, một thân đồ đỏ rực như lửa, trên tay còn cầm một cây roi dài mang đầy hỏa khí. Cô nhìn đến "thiếu nữ" còn an ổn ngủ trên lưng Mộc Ngân, đôi mắt rõ ràng chỉ có đầy sát khí:

- Lại dám trước mặt em thân mật với đứa con gái khác. Niệm Hy, gan của anh càng lúc càng lớn rồi. Anh chỉ là bạn trai của một mình em thôi. Đám người chắn đường kia, đừng hòng có thể cướp đi được.

Mộc Ngân thậm chí còn lười phải giả vờ tử tế, trực tiếp tỏ thái độ chán ghét ra mặt:

- Cô nghĩ cô là ai? Vương Linh, ba cô hết thời rồi. Cô lấy cái gì để dám lên mặt nữa?

Vương Linh hình như đã có phần giật mình. Cô chưa từng thấy thái độ đó của hắn, càng chưa từng thấy hắn có thể tuyệt tình như thế bao giờ. Cô tiến lên mấy bước, muốn như những lần trước làm nũng, không nghĩ đến Mộc Ngân lại chán ghét lui lại cách ly, sắc mặt càng lúc càng đen lại:

- Niệm Hy, anh dám tránh em? Đứa con gái đó là ai? Vì sao anh lại vì nó mà bỏ em? Em có thể vì anh mà buông tha Đường Tố Hinh, vì sao anh không thể vì em mà tử tế với em thêm một chút.

Mộc Ngân hơi nheo mắt, ghét phải nhiều lời với loại người này. Hắn thậm chí còn chẳng muốn đặt Hắc Trạch xuống, ngón tay hơi động như đem không gian xé nát.

Vương Linh hoảng hồn lui lại một bước, vừa vặn thoát được một mạng, cổ họng vẫn như có thứ gì vừa cứa qua, ươn ướt. Cô đưa tay chạm đến, quả nhiên đã rỉ máu rồi. Hoàng Niệm Hy này vẫn nguy hiểm y như vậy. Chỉ cần sơ sẩy một chút nhất định sẽ mất mạng.

Mộc Ngân thở hắt một hơi, không nghĩ đến đứa con gái này hiện tại đã có chút thành tựu. Tốc độ không tồi. Có điều hôm nay hắn là muốn lấy mạng cô ta, cô ta cũng đừng mong thoát được. Hắn hơi liếm qua vết máu trên dây thép, đôi mắt mèo kim sắc ánh lên một tia đỏ chết chóc. Mùi vị chẳng dễ nuốt gì cả. Xem ra để có được thành tựu kia, cô ta cũng trả giá không ít. Máu màu đỏ đen sậm, không phải đỏ tươi, đây là biểu hiện của ma hóa. Thậm chí còn hơn cả ma hóa. Ma tộc bình thường máu cũng chỉ sẫm hơn so với nhân tộc đôi chút thôi.

Một cảm giác khó chịu nơi cổ họng khiến Mộc Ngân cau mày. Hắn che miệng ho một tiếng, không ngờ lại lộ ra một con vật nhỏ như giun kim lẫn trong máu huyết. Thứ này từ khi nào lại xuất hiện rồi?

Vương Linh khinh miệt nhếch môi, nhìn đến bộ dáng kia rõ ràng đều là khiêu khích:

- Hoàng Niệm Hy, anh đã quá quen với kiểu được người khác cung kính rồi. Lần này, em sẽ cho anh biết cảm giác quỳ dưới chân kẻ khác là thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net