Chương 5: Vũ khúc của Hoa Tiên Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự việc kia, Đường Tố Thanh càng thân với Bạch Dương hơn nhiều. Chưa nói đến, bởi vì tin Đường Liên muốn giúp Bạch Dương mới làm ngần kia chuyện xảy ra, đám nam sinh mới không còn tìm đến chọc phá cậu ấy nữa. 

Bạch Nguyệt là kẻ biết điều, tất nhiên rất biết ơn vì việc này. Chẳng qua, cậu rất không vừa mắt chuyện một số lời đám tiếu không tốt về Dương Dương. Động đến cậu có thể tha, chứ động tới Dương Dương, có chết cậu cũng phải cạp được của hắn một miếng thịt.

Đường Tố Thanh thừa biết anh trai này là người tốt, chỉ cười cười nói:

- Anh cũng đừng căng thẳng. Bọn họ là vì không thể được như anh mới cố ý nói vậy thôi. Hơn nữa, họ nói xấu anh, tức là chỉ có hai lý do: thứ nhất là họ đang ghen tỵ với anh, thứ hai là họ chỉ có thể đứng sau anh. Anh đâu cần chấp nhặt chứ?

Bạch Nguyệt thở phì phì, sau đó chỉ bật cười:

- Em mới có bấy nhiêu lớn, giả vờ hiểu biết cái gì. Mấy ngày tới anh phải ra ngoài. Dương Dương đành nhờ em. Thằng bé bình thường đều không chịu nói mình muốn gì, em giúp anh nhé.

Đường Tố Thanh vui vẻ gật đầu:

- Em có nghe Liên nói qua rồi. Phía bên Truy Kích Học viện cũng sẽ đi cùng chuyến này. Hai người cẩn thận nhé. Đừng lo cho bọn em, sẽ không có chuyện gì đâu.

Bạch Nguyệt không nói thêm nữa, về phòng chuẩn bị chút đồ. Làm gì có chuyện nói không lo liền không lo được. Cậu làm thêm chút đồ dùng sẵn cho Dương Dương, dặn dò thật cẩn thận hết đúng một ngày trời. Sáng sớm hôm sau, cậu mới lựa lúc Dương Dương còn đang ngủ rời khỏi. Bao nhiêu năm qua chẳng dám tách khỏi em trai, nay đột nhiên phải tách ra đúng là chẳng an tâm chút nào.

Đường Tố Thanh đồng dạng chẳng an tâm dậy sớm. Ai bảo tên kia hiện tại lại là nam thần của đám nữ sinh đây? Cô một mực bám theo đến tận cổng trường, cứ phải dặn đi dặn lại ba cái chuyện nhỏ nhặt. 

Đường Liên nén cười đến muốn nội thương, cứ gật đầu như gà mổ thóc. Mãi đến địa phận ranh giới, hắn mới vò đầu cô, nói cô trở về.

Đường Tố Thanh còn không cam lòng nhìn theo, đến khi người hoàn toàn khuất bóng mới chịu quay về. Kỳ thực cô không phải không tin Đường Liên, cô là lo hắn đã từng đối đầu với tên học trưởng kia, ít nhiều cũng sẽ bị giở trò.

Khi Đường Tố Thanh quay trở về, Bạch Dương vẫn còn đang ngủ say. Dù sao bọn họ nam nữ khác biệt, cô đành quay trở về phòng. Hiếm lắm mới có một ngày nghỉ, để cậu ấy ngủ một chút không sao. Cô chỉ không ngờ được Bạch Dương lại nằm đó suốt hơn một ngày. Tuy không hề nóng sốt, cả cơ thể lại chẳng có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại. 

Đường Tố Thanh cau mày, vội gọi người tới giúp đưa Bạch Dương đến phòng y tế. Cô rõ ràng nhìn thấy y sư lắc đầu bất lực. Chỉ là sau đó, y sư lại nói:

- Cậu ấy không sao, cơ thể suy nhược một chút thôi. Em trở về trước đi. Tôi sẽ truyền thêm cho cậu ấy một chút vi ta min, sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Đường Tố Thanh đành phải đồng ý rời đi, trong lòng lại rối như tơ vò. Bạch Nguyệt chỉ vừa đi, Bạch Dương liền có chuyện. Chỉ hy vọng khi anh ấy trở về Bạch Dương đã khỏe lại rồi.

Phòng y tế, y sư nhìn lại Bạch Dương có vẻ không mấy khả quan, giọng cũng hết sức nghiêm trọng:

- Đã vào giai đoạn cuối rồi. Cứ tình trạng này đừng nói là bốn năm, cho dù có bốn tháng cậu ấy cũng chưa chắc chịu nổi. Cậu định sẽ làm thế nào?

Trong một góc khuất, thiếu niên cũng dần xuất hiện. Hắn hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc chắn Đường Tố Thanh đã rời đi mới nhàn nhạt đáp lời:

- Chỉ cần Hoa Tiên Tử không tới, tôi có thể vớt mạng cậu ấy về. Giúp tôi cản cô ấy, sáng sớm ngày mai tôi sẽ quay lại.

Y sư hơi rũ mắt, nói:

- Ngân, cậu định trốn tránh cô ấy đến bao giờ?

Ngân Tinh lắc đầu, choàng thêm áo khoác ôm lấy Bạch Dương trong lòng:

- Tôi... không xứng đáng. Hân Nam, cậu là bạn của cậu ấy, cũng là bạn của tôi. Vì cậu ấy, cũng là vì tôi nữa, làm ơn, giúp tôi lần này.

Y sư thở dài lắc đầu, không muốn nói thêm nữa, mặc cho Ngân Tinh mang người đi. Hắn ta khổ sở như vậy đã bao nhiêu năm rồi, vì sao cuối cùng vẫn không chịu buông xuống?

Quả nhiên, tin Bạch Dương đột nhiên bị đưa đến đây nhất định sẽ truyền đến tai Hoa Tiên Tử.

Hoa Tiên Tử nửa đêm tìm đến, Y sư lại chỉ chặn cửa lắc đầu. Hoa Tiên Tử gần như phát cáu, gắt lên:

- Lý Hân Nam, anh biết rất rõ Dương Dương đang ở đây, vậy mà không chịu báo cho em biết?

Y sư lần nữa lắc đầu:

- Cho dù hiện tại em có vào trong, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi. Anh nghĩ em tốt hơn đừng gặp cậu ấy lúc này. Bạch Nguyệt không có ở đây, nếu cả em cũng như vậy, cậu ấy mới thực sự không biết dựa vào ai nữa.

Hoa Tiên Tử bấy giờ mới bình tĩnh trở lại, gục mặt xuống vai y sư mệt mỏi vô cùng. 

Y sư không đành lòng, nhẹ vỗ lên tấm lưng nhỏ, an ủi:

- Đừng lo bé con. Anh nghĩ ở một nơi nào đó, Hy vẫn còn đang theo dõi em. Cả Ngân cũng vậy. Bọn họ là anh trai của em, có lý nào lại không cần em nữa chứ? Miên Miên, tên của em là Mộc Miên, là một loài hoa cực kỳ kiên cường. Anh tin em cũng sẽ giống như hoa mộc miên, có thể vượt qua được gió bão, chờ đến ngày ánh dương lần nữa trở lại.

Hoa Tiên Tử bật khóc. Cô còn cho rằng tồn tại suốt ngần ấy năm, cô đã quen với việc chấp nhận nỗi đau rồi. Nhưng không, cô không chịu được. Cô biết rất rõ, Niệm Hy đã chết rồi, Mộc Ngân lại không chịu mở lòng nữa. Bạch Dương và Bạch Nguyệt dần mất đi năng lực vốn có, càng lúc càng tự ty. Cuối cùng chỉ còn lại cô, đứa em gái nhỏ chẳng còn lấy một người thân bên cạnh. 

Chỉ có một mình Y sư này, anh ấy chưa từng rời bỏ cô, theo cô từ khi mọi chuyện bắt đầu đến hiện tại. Cũng chỉ có một mình anh ấy xuất hiện lúc cô muốn gục ngã nhất, kéo cô khỏi vũng bùn sâu, cô mới có thể tiếp tục đến hiện tại. 

Y sư để cô tĩnh tâm lại một chút, cuối cùng cũng khuyên được cô hãy chờ đợi. Hắn cũng nói nếu có thêm tin tức gì, hắn sẽ báo sớm cho cô biết.

Hoa Tiên Tử miễn cưỡng đồng ý, đành phải quay về.

Sáng sớm hôm sau, Ngân Tinh đúng hẹn mang người trở lại. Sắc mặt Bạch Dương quả nhiên đã tốt hơn nhiều. Y sư truyền thêm cho cậu một chai nước khoáng bổ sung thể lực mới yên tâm quay lại người đã mệt mỏi ngồi kia. Hắn hơi tiến đến kéo mũ áo Ngân Tinh xuống. Quả nhiên dưới đó đã đầy sợi trắng cước lòa xòa.

Ngân Tinh không muốn phản kháng, rũ mắt như muốn ngủ một giấc, mặt nạ cũng tháo xuống để lộ một phần gương mặt đã đầy nếp nhăn như người năm sáu mươi tuổi.

Y sư cầm qua cổ tay Ngân Tinh kiểm tra thử, nhẹ thở dài:

- Dùng tuổi thọ để đánh đổi, thực sự đáng sao?

Ngân Tinh không đáp, hơi thở đều đều như đã ngủ rồi. Y sư cũng không hỏi nữa, lấy thêm một chai khoáng chất truyền cho Ngân Tinh. Hắn biết, cậu ta sẽ chẳng nghe lời bất cứ ai. Cho dù có cản đến thế nào, cậu ta cũng sẽ không thay đổi. Bởi vậy, chẳng thà từ đầu không cản, ít nhất cậu ta sẽ nghĩ đến người còn sống mà cho bản thân một lối hẹp để lùi.

Giữa trưa, Hoa Tiên Tử có quay lại một lần, Ngân Tinh từ sớm đã rời khỏi, chỉ còn lại Bạch Dương vừa tỉnh lại không lâu. Cô nhẹ hết mức tiến đến, chạm thử lên trán cậu kiểm tra, chắc chắn mọi thứ đã ổn mới hỏi:

- Em đói không? Chị có mang cháo, ăn một chút nhé?

Bạch Dương hơi quay đầu về phía âm thanh vừa phát ra, cười thật tươi đáp:

- Không cần đâu. Em không đói. Thực ngại quá, lại để chị tìm tới đây. Hoa Tiên Tử, em không nhìn được, chị thông cảm nhé.

Hoa Tiên Tử rõ ràng ánh lên vẻ đau lòng. Chỉ là, cô cố nuốt xuống, giúp Bạch Dương kê cao gối để cậu ngồi dậy, nhẹ giọng nói:

- Đừng ngại. Y sư nói em không sao rồi. Ăn một chút, khỏe lại rồi có thể tiếp tục đi học. Hình như cô bạn kia rất quan tâm em, cũng mong em về lắm đấy.

Bạch Dương cười càng rạng rỡ, vui vẻ đồng ý để Hoa Tiên Tử đút cho một chút cháo. Cậu còn chẳng biết người này là ai. Cậu chỉ biết chị ấy rất tốt, hình như là bạn của anh trai cậu. Mỗi lần chị ấy đến đều chăm sóc cho cậu rất cẩn thận, còn nói rất nhiều chuyện giúp cậu giải khuây. Cậu còn từng nghĩ, cô gái tốt như vậy, nếu có thể là bạn gái của anh trai, không biết sẽ còn tốt đến độ nào nữa.

Hoa Tiên Tử ngồi đó rất lâu mới chịu rời đi, không quên dặn y sư cứ để cậu ấy ở lại thêm một hai ngày nữa.

Bạch Dương nào có dễ gì thỏa hiệp như thế, nằm đó thêm đúng 1 ngày lại đòi về. Y sư cản không nổi, đành để Đường Tố Thanh đưa người trở về ký túc.

Giờ lên lớp, Bạch Dương lại theo Đường Tố Thanh cùng đi. Không may cho cậu, tiết học hôm nay về vũ đạo, do Hoa Tiên Tử trợ giảng. Cơ bản mà nói, cậu thực sự không cần học môn này. Chẳng qua, cậu không thích phải ở trong phòng nên nhờ Thanh Thanh đưa đi cùng mà thôi.

Tân học viên chương trình không nặng, chủ yếu đều là lý thuyết thôi. Hoa Tiên Tử đại loại vẽ lên bảng một mô hình, giảng giải một hồi, sau đó lại giúp giảng viên thực hiện một số thao tác cơ bản. 

Cho dù có nói là cơ bản, qua tay Hoa Tiên Tử thực sự cũng như một trình độ khác vậy. 

Hoa Tiên Tử có lẽ không vừa lòng chuyện Bạch Dương đến lớp, giọng cũng cao hơn một chút:

- Bạn nữ bàn thứ năm kia, em lên giúp tôi phụ đạo được chứ?

Đường Tố Thanh vâng một tiếng, nói Bạch Dương một tiếng mới lên bục giảng. Cô thực ra không sợ cái này, bởi vì vũ đạo chính là nghề của cô. Chẳng qua, tân sinh không cần quá nổi bật, cô chỉ là mô phỏng lại điệu múa hồi nãy của Hoa Tiên Tử mà thôi.

Hoa Tiên Tử thoáng cái ngạc nhiên, không khỏi thốt lên một câu:

- Em từng học vũ đạo phải không? Động tác rất tốt, cơ thể cũng rất dẻo dai.

Đường Tố Thanh cảm giác cực kỳ thành tựu, mặt hơi đỏ lên ngại ngùng đáp:

- Ngày trước mẹ em có dạy qua một chút thôi ạ.

Hoa Tiên Tử gật đầu:

- Trách không được. Em làm tốt lắm, trở về chỗ trước đi.

Đường Tố Thanh vâng một tiếng, trở về chỗ mà còn kích động không thôi. Người ta được mệnh danh là Vạn Hoa Tiên Tử, chính là người có vũ đạo đẹp nhất Vạn Hoa học viện này. Đột nhiên được người như vậy khen, cảm giác rất vui, còn vô cùng phấn khích nữa.

Bên cạnh, Bạch Dương hình như cảm nhận được hơi chống tay mỉm cười:

- Tiếc thật, tớ không nhìn thấy cậu múa. Nếu như Hoa Tiên Tử cũng khen, chắc cậu phải giỏi lắm.

Đường Tố Thanh càng đỏ mặt chỉ là ngay sau đó liền trầm xuống. Cô hơi ghé gần tới Bạch Dương, nhỏ tiếng nói:

- Cậu nhất định có thể nhìn thấy thôi. Tớ hứa với cậu, khi nào cậu có thể nhìn thấy trở lại, tớ sẽ tặng cậu một khúc tớ giỏi nhất. Đến khi đó, cậu phải giúp tớ đệm đàn đấy.

Bạch Dương vui vẻ đồng ý, trong lòng lại cảm giác có phần mất mát. Cơ thể của cậu, cậu hiểu rõ hơn ai hết. Đôi mắt này sẽ chẳng bao giờ nhìn lại được nữa. Cả cơ thể này cũng vậy, có lẽ, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Hết tiết, Đường Tố Thanh giúp một tay đưa Bạch Dương đến nhà ăn. Không ngờ Hoa Tiên Tử lại như từ sớm chờ ở trước cửa, nhẹ giọng nói:

- Dương Dương, chị có chút chuyện muốn nói với bạn của em. Cho chị mượn cô bé một chút nhé.

Bạch Dương cười tươi gật đầu, còn được thể nói đùa:

- Chị hỏi cậu ấy mới đúng chứ ạ. Em không thấy phiền gì đâu.

Hoa Tiên Tử hơi vuốt lại tóc cho thiếu niên, giọng vẫn nhẹ như thế:

- Chị nghe nói Bạch Nguyệt hoàn thành bài thi sớm, đã về tới rồi, có lẽ đã ở phòng rồi đấy. Em về đó đi kẻo cậu ấy chờ.

Bạch Dương chẳng mừng quá ấy chứ, lập tức đồng ý đi ngay.

Đường Tố Thanh phía sau bấy giờ mới lên tiếng:

- Chị có việc gì muốn gặp riêng em ạ?

Hoa Tiên Tử mỉm cười, vô cùng thân thiết nắm tay cô, nói:

- Không có gì. Chị chỉ cảm thấy em rất thân thiết thôi. Em là Đường Tố Thanh đến từ Đường Gia thôn phải không?

Đường Tố Thanh gật đầu, có vẻ hơi khó hiểu.

Hoa Tiên Tử tiếp tục nói:

- Chị có một người bạn, ngày trước anh ấy từng quen một chị gái cũng ở Đường Gia thôn. Sau này hai người bọn họ đều đi rồi, chị cũng lâu lắm không gặp nữa. Nhìn thấy em, chị mới có chút hoài niệm thôi.

Đường Tố Thanh hiểu chuyện vâng thêm một tiếng, hỏi:

- Cô gái kia tên là gì? Em biết đâu lại biết chị ấy thì sao?

Hoa Tiên Tử bật cười:

- Khi hai người bọn họ rời đi, em có lẽ còn chưa ra đời, sao có thể quen được. Được rồi, cảm ơn em. Làm phiền em rồi. Sau này nếu cảm thấy vũ đạo khó hiểu cứ đến tìm chị. Chị giúp cho em được không?

Đường Tố Thanh chẳng mừng quá ấy chứ, lập tức đồng ý ngay nhảy chân sáo trở về. Bạch Nguyệt về rồi, biết đâu Liên cũng về rồi. Cô phải tranh thủ mới được.

---------------------------------------

Bạch Dương rõ ràng không phải lần đầu tiên đi một mình. Chẳng qua hôm nay cậu cảm giác mình đi sai đường rồi thì phải.

Phía sau có tiếng nện giày khiến cậu đề phòng. Ngay sau đó, một âm thanh đầy thô bỉ cất lên:

- Cuối cùng cũng tóm được. Để ta xem, lần này Đoàn Bạch Nguyệt và Đường Liên kia còn dám mạnh miệng hay không? Nhóc con, Ngày chết của mày đến rồi.

Bạch Dương hoảng hốt muốn bỏ chạy, hai tay lại sớm bị người ta khống chế trói ngược phía sau. Để chắc chắn cậu không thể hét lên, chúng còn băng chặt miệng cậu lại, tống vào bao tải cứ thế mang đi.

Bạch Nguyệt chờ ở phòng nửa buổi còn chưa thấy em trai về đã có phần không yên. Đến khi thấy Đường Tố Thanh chỉ về một mình càng thêm hoảng hốt:

- Thanh Thanh, sao lại chỉ có mình em? Dương Dương đâu?

Đường Tố Thanh thoáng cái rùng mình. Bạch Dương còn về sớm hơn cô nhiều, sao có thể chưa về đến đây được?

Đáp lại bọn họ, Đường Liên liền xuất hiện phía sau, ấn vào tay Bạch Nguyệt một bì thư. Bên trong đó là ảnh chụp Bạch Dương bị trói ở một góc nhà kho nào đó, miệng đã bị băng chặt, gương mặt chỉ có hoảng sợ tột độ.

Bạch Nguyệt nắm chặt bàn tay, chẳng nghĩ gì cả lập tức chạy đi. Cậu chỉ biết Dương Dương đang rất sợ. Cậu phải lập tức đến chỗ cậu ấy. Dương Dương rất sợ chuột, cũng sợ phải ở một mình. Cậu không thể để Dương Dương ở đó được.

Đường Liên khó khăn lắm mới chặn được người lại, chấn an:

- Cậu bình tĩnh lại đi. Bọn chúng cố ý gửi thứ kia, chính là muốn nhìn thấy cậu chạy khắp nơi như thế. Cậu còn không biết Dương Dương chính xác ở đâu, làm thế nào mới có thể tìm được?

Bạch Nguyệt thở hồng hộc, đôi mắt dần nóng lên, mãi mới áp chế được cảm xúc xuống.

Đường Liên khi đó mới tiếp tục nói:

- Yên tâm. Chúng dám gửi thư lần đầu, sẽ còn gửi đến lần sau. Chúng muốn uy hiếp chúng ta, sẽ không hại đến Dương Dương đâu. Cậu trước về phòng đi. Có tin gì tôi sẽ báo cậu sau.

Bạch Nguyệt nắm chặt bàn tay, đành phải quay đầu. Chỉ là, cậu không chờ được. Đường Liên vừa khuất bóng, cậu lại lần nữa quay đầu chạy đi. Cho dù có phải bới tung nơi này lên, cậu cũng phải tìm bằng được.

Vật lộn nửa ngày, cậu cũng lần được tới một nhà kho cũ. Cảnh giác mở cửa, cậu lại chỉ nhìn thấy Bạch Dương đã ngủ gục ở một góc tối, sắc mặt kém vô cùng. Cậu vội vàng chạy đến ôm lấy Bạch Dương, cẩn thận gỡ băng trên miệng, gọi:

- Dương Dương, Dương Dương, anh đến rồi. Tỉnh lại đi em. Anh đến rồi đây.

Bạch Dương không chút động tĩnh khiến Bạch Nguyệt lo đến phát hoảng. Chỉ là, cậu hoàn toàn không kịp làm thêm bất cứ điều gì, gáy đã bị ai đó nện một nhát thật đau, hoàn toàn bất tỉnh.

Kẻ kia cười đến man rợ, sai người đem xích sắt còng tay chân hai anh em lại, tự tay phong toả quanh nhà kho cũ một lượt.

Bạch Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, kẻ kia mới lôi một cây roi dài ra, giọng còn đầy châm biếm:

- Muốn đối đầu với ta? Mày còn chưa có cửa đâu. Đoàn Bạch Nguyệt, không phải bản lĩnh của mày lớn lắm sao? Có giỏi cứ việc đến đi?

Bạch Nguyệt vừa muốn động, chân tay lại bị hạn chế không cách nào với tới được. Cậu thở hắt một tiếng, chẳng buồn nói lấy một câu.

Kẻ kia nhổ nước bọt, mười phần khinh miệt:

- Ta rất ghét cái bộ mặt đó của chúng mày. Cả mày và Đường Liên đều không khác. Rất tốt. Ta lại muốn xem rốt cuộc mày có thể cứng đầu đến mức nào.

Đoạn, hắn hơi phẩy tay hiệu cho người tới, giọng càng lúc càng độc:

- Mang vào đi.

Mấy tên đàn em rất nhanh chạy ra, xách theo hai cái can lớn vào bên trong.

Kẻ kia đứng dậy, đem một can lớn đổ xung quanh chỗ Bạch Dương đang ngồi, gương mặt ánh lên nét tàn độc:

- Đoàn Bạch Nguyệt, mày thử nói xem ngần này đã đủ đốt chết nó hay chưa?

Bạch Nguyệt phát hoảng, gầm lên:

- Dừng lại. Không được. Anh không phải muốn là tôi sao? Đừng động đến thằng bé.

Kẻ kia nhếch môi:

- Muốn cầu xin cũng cần thành ý một chút. Mày bằng thái độ đó muốn xin tha cho em trai mày? Nực cười.

Bạch Nguyệt mím chặt môi, hai tay đã nắm thành quyền chịu đựng, cuối cùng đành phải quỳ xụp xuống dập đầu:

- Làm ơn, tha cho thằng bé. Thả thằng bé ra.

Kẻ kia tiến đến gần, không ngần ngại đạp xuống đầu Bạch Nguyệt, nghiến răng từng chữ:

- Thành ý không tồi. Nhưng tao chỉ chấp nhận mạng đổi mạng. Muốn ta tha chết cho nó? Rất tốt. Mày tự làm đi.

Bạch Nguyệt hơi ngẩng đầu, đám đàn em của kẻ kia đã mang cái can lớn đến. Cậu hơi đưa mắt nhìn em trai, hơi rũ mắt xách cái can lớn lên tự xối lên đầu mình. Cậu nhận ra được, đó là dầu hoả. Chỉ cần một mồi lửa, cậu nhất định sẽ chết. Có điều, chỉ cần Dương Dương còn được an toàn, cậu không sợ bất cứ điều gì, kể cả bỏ mạng.

Kẻ kia cười đến man rợ, rừng roi quất xuống cơ thể Bạch Nguyệt, giọng khó nghe vô cùng:

- Anh em tìm thâm thật. Tốt, ta thành toàn cho mày.

Đoạn, hắn ra lệnh cho hai tên đàn em tiến đến đem Bạch Nguyệt trói lại, cũng nói một tên cởi trói cho Bạch Dương. Đáng tiếc, Bạch Dương thậm chí không động dù chỉ một chút khiến Bạch Nguyệt lo lắng hơn nhiều.

Tên kia nhếch môi khinh miệt, đẩy cằm Bạch Nguyệt lên, nói:

- Đúng ý mày, ta đã thả nó rồi. Bây giờ nó chạy được hay không, đó lại là do nó? Yên tâm, nó còn chưa chết.  Chỉ là với liều thuốc ngủ kia, nó cũng sẽ sớm đoàn tụ với mày thôi. Muốn làm anh hùng? Xuống địa ngục mà làm.

Dứt lời, hắn lập tức lấy cuốn băng keo băng chặt miệng Bạch Nguyệt lại, quay đầu rời khỏi nhà kho mới châm lửa đốt nơi kia.

Người Bạch Nguyệt đã toàn dầu hoả, căn bản không thể trốn thoát được. Cậu chỉ tiếc cho Bạch Dương. Cậu ước giờ phút này sẽ có người tìm đến. Chỉ cần Bạch Dương có thể an toàn, cậu chết cũng không hối hận.

Trời quả nhiên không tiệt đường người. Đường Liên lúc tìm đến, nhà kho đã cháy rất lớn rồi. Hắn chỉ là thoáng nhận ra bóng của Bạch Dương, lập tức lao qua ôm lấy, thành công đem người ra ngoài. Có điều khi hắn muốn quay lại, nhà kho đã hoàn toàn đổ sập. Hắn còn chưa kịp xác nhận Bạch Nguyệt còn ở trong đó hay không. Hắn không phải muốn nghĩ gở, hắn cũng hy vọng mình nhất định đoán sai rồi. Chỉ là Bạch Nguyệt mất tích ngần ấy thời gian, hắn còn không dám tự tin chuyện đó nữa. Bạch Nguyệt nếu có mệnh hệ gì, e là Bạch Dương cũng khó mà sống tiếp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net