Chương 68: Tiểu Điện Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Nhi chỉ vừa rời khỏi mấy phút, Tiểu Niệm Hy đã bị bắt đi khiến cô phát bực. Nơi này bình thường rất an toàn, là tên nào ngứa răng đột nhiên muốn gây chiến thế?

Sau khi Lệ Dương biết tin, phản ứng của Đông Nhi còn chưa tính là cái gì. Cô trực tiếp đến xách cổ Lam Vũ, ép hắn phải lôi phù chú liên kết với Tiểu Niệm Hy ra tìm cho bằng được.

Lam Vũ hơi giật khoé mắt, thực đã muốn khóc ròng. Rõ ràng là bọn chúng gây hoạ, sao hắn lại tại bay vạ gió thế này? Sau cùng, hắn vẫn không dám nói ra, đành thực sự lôi ra một tấm phù chú với hoa văn đặc biệt. Thứ này hắn đặc biệt vẽ riêng cho Tiểu Niệm Hy, phòng khi cậu ấy gặp chuyện. Ai mà biết chưa đến mấy ngày liền dùng đến rồi.

Lần mò đến nửa ngày, phù chú cuối cùng cũng có tín hiệu. Phù chú dần chuyển hóa thành một la bàn nhỏ, chỉ điểm hướng đi. Chỗ kia không ngờ lại là chính điện Tinh Kỳ điện. 

Đông Nhi bình thường nhìn đáng yêu như vậy, giờ lại có thể một quyền đấm nát bàn uống nước, giọng mơ hồ đã tỏa ra sát khí:

- Trần Tinh Kỳ, người của ta mà anh cũng dám động, anh chán sống rồi phải không?

Đâu đó trong không gian, đột nhiên một tiếng vô cùng bất đắc dĩ cất lên:

- Bà cô nhỏ, anh xin em. En đã thấy anh dám động tới đồ gì của em hay chưa?

Xung quanh đám người đã toát mồ hôi hột. Trần Tinh Kỳ tên này, nghe có chút quen quen. Tinh Kỳ Điện, Trần Tinh Kỳ. Nếu họ đều đoán không sai, tên này hẳn là người đứng đầu của Tinh Kỳ Điện, Tiểu điện hạ con trai út của hoàng đế Tinh Kỳ, vì bất trị mà bị đẩy tới chỗ này cũng đã hơn 4 năm. Nữ nhân của Phong Vân đế quốc quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể thuần hóa được thứ bất trị kia.

Đông Nhi làm gì có chút bình tĩnh nào, quát:

- Bị bắt tới chỗ của anh, không phải anh làm thì ai làm? Còn muốn chối tội?

Trần Tinh Kỳ thực cũng hết cách nói rồi, đành phải thành thật khai báo:

- Anh cũng mới nhận được tin thôi, thực sự không phải anh làm. Anh cũng đã cho người tìm tung tích rồi, còn chưa có phản hồi. 

Đông Nhi càng phát cáu:

- Người của anh bắt cóc, anh lại nói người của anh đi tìm. Muốn chọc tức chết người ta phải không? Đến chính điện đi, tôi tới tìm anh.

Trần Tinh Kỳ có vẻ hơi khó xử, sau đó cũng đành đồng ý:

- Đã hơn 5 giờ rồi, em chờ thêm chút đi, đúng 12 giờ đêm đến chỗ đó, anh sẽ có mặt.

Lệ Dương lần này không ngờ lại lên tiếng:

- 12 giờ đêm mà dám hẹn con gái nhà người ta ra ngoài, không sợ đi tù?

Trần Tinh Kỳ lần này thậm chí đã hít một hơi lạnh, nghe đâu đó giọng còn hơi run run:

- Sao lại còn cô nữa? Tiểu... Tiểu Long Thần, lần này không phải tôi lại đắc tội gì với cô đấy chứ?

Lệ Dương chỉ nói đúng vài chữ: "Lập tức tới đây", bên kia đã đứt liên lạc ngay lập tức. Không đến nửa tiếng sau, Trần Tinh Kỳ vậy mà thực sự có mặt tại Phong Vân Điện. 

Nhìn mặt tên nhóc này, Lam Vũ mới hiểu tại sao cậu ta gấp đến như vậy. Hai năm trước, tại thiếu niên tân tú, Trần Tinh Kỳ dẫn đầu một đám người tới đối đầu với bà người bọn họ, bị Lệ Dương đánh cho thừa sống thiếu chết, chỉ thiếu nước dập đầu xin lỗi. Sau đó cũng là nhờ Lệ Dương giúp hắn vớt 1 mạng về. Bởi vậy, hắn đối với Lệ Dương mới có ba bốn phần nể, còn lại chính là sợ đến lạnh gáy.

Lệ Dương ngồi một bên bàn trà, sắc mặt đã kém, phía bên kia sắc mặt Đông Nhi còn kém hơn nhiều. Trần Tinh Kỳ đành phải lựa lời:

- Hai người bình tĩnh, cậu ta cũng coi như tiểu bá vương, sẽ không có chuyện gì đâu. 

Đoạn, hắn cũng quay qua Lam Vũ hỏi:

- Lam Ngân Ưng phải không? Cậu định vị được chỗ của cậu ấy chứ? Cho tôi xem.

Lam Vũ không thích nhiều lời, ném đại dấu hiệu kia qua chỗ Trần Tinh Kỳ.

Trần Tinh Kỳ trạm tới hơi cau mày, sau đó hồi lâu mới nói:

- Chỗ này không phải ai cũng tới được, chúng ta sẽ bị hạn chế người đến đó. 

Lệ Dương hơi đảo mắt qua, hỏi:

- Hạn chế thế nào?

Trần Tinh Kỳ nhìn qua một vòng, nhẹ lắc đầu:

- Không được quá 5 người, còn có, không được trên Địa cấp.

Đông Nhi lập tức đập bàn, cả chính điện Phong Vân Điện nháy mắt đã đóng băng. Không được trên Địa cấp, này còn không phải cố ý nhắm tới cô không thể đi sao? Hy mà có mệnh hệ gì, cô tuyệt đối không để yên cho chúng.

Lệ Dương cũng hơi rũ mắt, bản thân cô cũng là một cái Thiên cấp, cơ bản không thể đi.

Lam Vũ nhìn cũng đoán được vấn đề. Hai bà cô dữ dằn kia, nhỏ như vậy có thể đạt Thiên Cấp. Hắn hơi đảo qua đội hình, cuối cùng cũng lên tiếng:

- Tìm được cậu ấy trước quan trọng hơn. Chúng ta cũng đành làm theo vậy. Để tôi đi, tôi tìm cậu ấy. Tiểu điện hạ, cậu có đi cùng hay không?

Trần Tinh Kỳ gật đầu, hắn đi chẳng qua là điều tất nhiên thôi. 

Tiếp đó, Tần Dạ nhận được ủy thác cũng theo cùng, còn có Hắc Trạch và Nhã Phi, coi như đủ 5 người có thể đi được.

Lệ Dương vẫn chẳng an tâm hơn chút nào, nói thêm:

- Tôi sẽ cùng mọi người hộ pháp bên ngoài, mấy người đi cẩn thận, cho dù tìm không được người cũng phải giữ mạng trước.

Lam Vũ chỉ gật đầu không nói thêm câu nào. Hắn biết rất rõ Lệ Dương không có lý do sẽ không bất an đến thế.

Hoàng hôn tại Hỗn Nguyên Thành đỏ rực như lửa. Trần Tinh Kỳ mang theo đám người đến trước địa điểm kia cũng căng thẳng vài phần. Chỗ này có thể coi như cấm địa của Tinh Kỳ điện, kẻ có thể đem người tới tận đây, hắn cũng đã đoán được vài phần rồi. Hắn chỉ không thể đoán ra được động cơ là gì thôi.

Trần Tinh Kỳ chạm tay lên phong ấn ngoài cửa, cánh cửa lớn lập tức rung chuyển, từ từ mở ra. Bên trong một mảng tối om, đâu đó còn nghe cả tiếng xé gió hun hút. Hắn vừa bước tới vài bước, phía sau Nhã Phi đã lao lên đè hắn nằm xuống sàn.

Quả nhiên, ngay bên cạnh hắn là một loạt phi đao từ đâu phóng đến. Nếu hồi nãy hắn để trúng chiêu, khẳng định là đi chầu ông bà rồi.

Nhã Phi đứng dậy chỉnh lại váy áo, đôi mắt màu lục đột nhiên sáng vô cùng. Cô nhìn thẳng vào trong, theo lời Lộ Phi còn ngồi trên vai mình mà chỉ đạo:

- Trong đây có rất nhiều bẫy, mọi người cẩn thận. Lùi lại đi, để em dẫn đường. Lam Vũ, Thanh Quang Phù.

Lam Vũ lập tức làm theo, ném tới Thanh Quang Phù soi sáng cả một khoảng rộng. 

Nhã Phi lại tiếp tục phát lệnh:

- Tần Dạ, hướng 12 giờ Liệt hỏa trùng kích.

Tần Dạ còn hơi mơ hồ, nghe tới tên cũng làm theo. Liệt hỏa trùng kích vừa ném ra, chỗ kia lập tức phát ra một tiếng gầm thật lớn. Nhã Phi không chậm dù chỉ một chút, thân thủ nhanh nhẹn như một con sóc lao tới chỗ kia, không ngờ lại vướng phải cấm chế bị văng ngược lại hơi cau mày.

Lộ Phi trên vai cũng hơi khó hiểu. Nhã Phi không đủ năng lượng có thể chấp nhận, nhưng ngay cả nó mà cũng phá không được thật sự là quá vô lý. Nó lần nữa để Nhã Phi phát lệnh:

- Làm lại Liệt hỏa trùng kích một lần nữa.

Tần Dạ nãy giờ đã sẵn sàng rồi, chỉ chờ có vậy liền ném thêm trùng kích. Tiếng gần kia thực sự rất lớn, vậy mà Nhã Phi lại không thể chạm tới là ý gì?

Lam Vũ cũng nghi hoặc vài phần, Thanh Quang Phù liền mạnh hơn đem cả một vùng rộng soi sáng. Phía trước kia hình như là một cái lồng giam lớn, thứ bên trong đó rốt cuộc là cái gì?

Hắc Trạch vẫn quan sát nãy giờ đã có chút bất an, tiếng gầm kia phát ra lần thứ hai, cậu lập tức có thể tỉnh táo. Nhã Phi còn muốn phát động công kích lần thứ 3, cậu lập tức kéo tay cô lại lắc đầu, lên tiếng hỏi:

- Ca ca, em có thể nghe thấy anh ở đó, là anh phải không?

Không gian yên lặng đến đáng sợ, cơ hồ có thể nghe được cả tiếng thở gấp. Hắc Trạch khẳng định bản thân mình đã đúng rồi, bước chân cũng nhanh hơn một chút tiến về phía kia. 

Nhã Phi cầm Thanh Quang Phù đồng dạng tiến lên theo, ánh sáng dần soi rõ bên trong lồng sắt. Bên trong thứ kia rất rộng, quanh đó đều là những xác nửa người nửa thú dường như đã chết từ đâu đã có chiều hướng phân hủy. Trên trụ cột duy nhất còn nguyên vẹn kia, Tiểu Niệm Hy còn bị xích chặt treo trên đó, nửa bên mặt đã xuất hiện vảy bạc như đang thú hóa, ngay cả da thịt cũng nứt toác, máu đã nhiễm đỏ bộ đồ trắng yêu thích rồi.

Hắc Trạch dường như vẫn còn chút nghi hoặc, lần nữa hỏi:

- Ca ca, là anh phải không?

Tiểu Niệm Hy bên trong lồng dường như có thể nghe thấy được, nước mắt thấm theo máu chảy dài trên mặt, miệng chỉ có thể kêu lên không thành lời.

Lam Vũ hình như đã có chút gấp gáp, Hắc Trạch lại một mực chắn trước. Cậu rút ra một thanh tiểu đao, không chút do dự ném thẳng tới trán Tiểu Niệm Hy phía kia, không gian lập tức như bị bóp méo, sau đó vỡ vụn. Quả nhiên, bị cậu đoán trúng rồi, là ảo giác.

Lam Vũ mở lớn mắt, vẫn chưa hiểu bằng cách nào cậu nhóc kia có thể biết được. Hắc Trạch không ngại giải thích:

- Ảo giác vốn không có tác dụng với em. Em chỉ muốn xác nhận chút thôi. Địa hình này đối với chúng ta bất lợi, Tiểu Điện hạ, anh dẫn đường đi.

Trần Tinh Kỳ nãy giờ vẫn bị gạt qua một bên, nay bị gọi đến chỉ ồ một tiếng, vừa đi vừa giải thích:

- Chỗ này gọi là cấm địa của Tinh Kỳ điện, bởi vì nó được mô phỏng theo cấm địa của Tinh Kỳ đế quốc. Mọi người đã nghe qua một địa điểm gọi là Rừng Nguyên Sinh hay chưa? Chính là nơi mà tất cả Tinh Linh ra đời. Truyền thuyết kể lại rằng khi vị thần cuối cùng băng hà có để lại một nơi năng lượng cực kỳ nồng, chính là Rừng Nguyên Sinh. Những linh hồn muốn nương theo tự nhiên mà hóa Tinh Linh đều bắt nguồn từ chỗ này.

Nhã Phi từ chối cho ý kiến, cái đó cô biết rất rõ, nhưng không phải chỉ có rừng Nguyên Sinh với sinh được Tinh Linh. Cơ bản mà nói chỗ nào cũng có thể hình thành Tinh Linh cả, chỉ cần ý niệm của họ đủ mạnh thôi.

Trần Tinh Kỳ đại loại phạt qua cây cỏ, thao thao bất tuyệt cũng hơn một tiếng đồng hồ. Đơn giản mà nói, Rừng Nguyên Sinh có ba tầng, càng vào sâu năng lượng sẽ càng đậm. Bình thường đám con cháu của Tinh Kỳ đế quốc đều liều mạng muốn tới chỗ này hưởng nhờ nguyên khí. Chỉ có điều nơi đây cũng chẳng phải muốn là đến thích là đi. Đặc sản quả rừng Nguyên Sinh không phải là Tinh Linh, mà là Yêu Thú.

Không nói tới thì thôi, nói tới liền tới rồi. Bên cạnh vừa có tiếng động, Lam Vũ lập tức khởi động công cụ phi hành ôm theo Hắc Trạch bay vụt lên. Bên cạnh. Nhã Phi cũng nhanh chân bật nhảy lên cành cây cao bên cạnh.

Tần Dạ không chậm chút nào, tụ một ma pháp phòng ngự chắn trước. Không lâu sau đó, một đầu Yêu Thú lực sự đã lao đến rồi.

Trần Tinh Kỳ há lớn miệng, hắn chưa từng gặp qua hiện trạng này bao giờ. Hắn vẫn biết rừng Nguyên Sinh rất nhiều Yêu Thú, nhưng không phải nhiều đến nói gặp bừa bãi như thế. Này nên coi là nhân phẩm không tốt, hay là đã đến trúng địa phận của nó đây?

Tần Dạ lựa đường, chỉ di chuyển đúng một bước chân đã làm lệch quỹ đạo tấn công của con vật kia. Hắn quơ qua ma trượng, vậy mà còn có thể rút ra từ thân trượng một thanh kiếm dài, nói:

- Trần Tinh Kỳ cậu còn đứng đó? Còn không mau tới giúp?

Trần Tinh Kỳ bấy giờ mới có thể bắt kịp, cùng phóng tới tấn công. Hắc Trạch phía trên kia nhìn xuống đã thấy chẳng khả quan, chỉ đành nói:

- Anh đưa Nhã Phi đi trước đi, chỗ này để em. Khi nào đến được trung tâm báo em sử dụng truyền tống phù được rồi.

Lam Vũ còn không phản đối lấy một câu, trực tiếp thả Hắc Trạch xuống, phóng qua ôm theo Nhã Phi rời đi. 

Hắc Trạch khi đó cũng chẳng còn chút cố kỵ, toàn thân như phát ra một loại khí tức đặc thù, thân thủ cũng nhanh như sóc một đao chém đứt đầu yêu thú kia.

Trần Tinh Kỳ hít một ngụm khí lạnh. Hắn nhớ đứa nhỏ này cũng chỉ cùng cấp với hắn là Địa cấp trung cấp, nhưng kinh nghiệm chiến đầu thì phong phú hơn hắn nhiều.  Không chỉ có Hắc Trạch, ngay cả Tần Dạ kia cũng vậy. Xem ra hắn còn phải học tập nhiều lắm.

---------------------------------

Tiểu Niệm Hy sau khi bị tóm đi kỳ thực đã chẳng có mấy tỉnh táo. Bọn chúng cố ý đánh thuốc, không cho cậu cơ hội phản kháng từ đầu. Cậu chỉ mơ hồ cảm nhận được mình bị đưa đến một nơi ẩm thấp, xung quanh có cả thảy 22 nguồn nguyên lực, toàn bộ đều là Địa cấp đỉnh phong. Nhưng nếu phải nói, dường như là chúng cố ý áp chê năng lượng ở mức đó vậy. 

Một kẻ tiến đến chỗ cậu, hơi đẩy cằm cậu lên cười lạnh, giọng cũng trầm vô cùng:

- Hoàng Niệm Hy, không ngờ ngươi cũng có cái ngày này. Ngày đó ngươi khiến ta sống không bằng chết, hiện tại trả lại cho ngươi.

Tiểu Niệm Hy càng không thể hiểu. Cậu không nhận ra người này là ai, từng có thù oán gì với cậu lại có thể làm đến độ này. Có điều, cậu có thể chắc chắn khi rơi vào tay hắn, cậu có thể sẽ không có kết cục tốt.

Không để cậu phải chờ thêm, kẻ kia đã cho người tới đem cậu trói trên một cọc gỗ lớn. Hắn hơi đưa qua lưỡi dao, kề sát mặt cậu mà nói:

- Cái miệng của ngươi quản không tốt, hết phải cho nó ngậm lại vĩnh viễn trước.

Đoạn, cũng không để cậu phản đối thêm, kẻ kia đã bóp chặt cằm ép cậu mở miệng, chỉ một động tác đã đem lưỡi người rút xuống. Dường như còn chưa thỏa mãn, hắn lại lần nữa ghé sát tai cậu mà thì thầm:

- Ta biết, người trước giờ chưa từng sợ cái gì. Một đầu lưỡi đối với ngươi chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Có điều, để ngươi tới đây, ngươi nghĩ ta có để ngươi toàn mạng dễ vậy hay không? Hoàng Niệm Hy, ngươi có biết cảm giác có tai không thể nghe, có miệng không thể nói, có mắt không thể nhìn, có tay chân mà không thể động là như thế nào không? Hiện tại, ta sẽ để ngươi trải nghiệm.

Nói đoạn, Tiểu Niệm Hy chỉ cảm giác lỗ tai rất đau, sau đó liền chẳng thể nghe thấy gì nữa, thậm chí cả gân tay chân cũng bị người kia thô bạo cắt đứt. Xong việc, hắn liền đem dây trói chặt đứt, để cậu không còn điểm tựa ngã xuống sàn. Cậu chỉ cảm thấy đầu bị đập rất mạnh xuống đất, mùi máu tanh nồng bốc lên khiến cậu khó chịu vô cùng. Đầu bị người kia đạp dưới chân, cậu lại không cách nào phản kháng. Cậu không thể nghe thấy, cũng không thể động, chỉ có thể thông qua mấy dòng năng lượng kia mà đoán đại khái thôi.

Xong chuyện, Kẻ kia mạnh đạp cậu văng tới một góc ẩm mốc bẩn thỉu, phân phó người canh gác bỏ ra ngoài. Bản thân cậu cũng dần mơ hồ, lần nữa mất đi ý thức.

Đám người canh gác bên ngoài ngáp ngắn ngáp dài, cũng chẳng hiểu sao chủ nhân kia của chúng lại vì một tên phế nhân mà bắt canh gác cẩn thận đến thế. Cho dù có để cậu ở đó một mình, cậu cũng chạy không thoát.

Một luồng hơi lạnh như thép mảnh chỉ hơi trượt qua, bốn tên canh cửa liền không rõ lý do ngã vật xuống, máu theo thép mảnh giống như hố đen, cuồn cuộn chảy tới cơ thể Tiểu Niệm Hy còn bất tỉnh ở kia.

Bốn nguồn máu bị rút cạn, Tiểu Niệm Hy cũng ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra, giống như người hồi nãy vừa bị người ta rút lưỡi cắt gân chẳng phải cậu vậy. Cậu đưa tay tháo băng mắt, đôi đồng tử bạch sắc đã dần biến đổi thành một đôi mắt mèo tinh anh, nhưng không phải kim sắc, mà là đỏ như máu. Cậu nhìn qua đám người chết ghét bỏ, quả nhiên là đám chuột bọ, tìm chỗ cũng là một cái động bỏ đi thế này. Cậu bước ra ngoài cửa động, không chút do dự cắt sâu nơi cổ tay một nhát, mùi máu tanh thậm chí còn nồng gấp mấy lần thu hút đám yêu thú xung quanh phát điên lao đến.

Tiểu Niệm Hy chỉ hừ lạnh, cổ tay hơi động, Đoạt Hồn hái lập tức hiện ra, sắc ngọt vô cùng. Chỉ với một cái vung tay, đầu yêu thú đầu tiên lao tới đã bị chém xuống.

Đám yêu thú không hề vì thế mà ngừng lại, càng lao tới như thiêu thân. Tiểu Niệm Hy không chút do dự mà lao đến. Hơn trăm đầu yêu thú, vậy mà không tới một giờ có thể giải quyết hết.

Xong việc, Tiểu Niệm Hy lại quay về nơi ẩm thấp kia, nằm xuống đúng nguyên trạng cách đó không lâu, giống như chuyện hồi nãy hoàn toàn chưa hề xảy ra vậy.

--------------------------------

Phía Hắc Trạch giải quyết vài đầu yêu thú chẳng mấy khó khăn. Cậu là Kim Nghê, mấy con này căn bản cậu không hề để vào mắt. Có chăng, coi như đào tạo cho Trần Tinh Kỳ, còn giết thời gian chờ Lam Vũ báo tin tới.

Lam Vũ không biết đã làm gì, đến hơn ba ngày sau mới thấy báo tin. Hắc Trạch cũng không gấp, lấy truyền tống phù theo đó dịch chuyển. 

Vùng trung tâm Rừng Nguyên Sinh không phải quá rộng, áng chừng chỉ nằm trong kết giới không tới 1km vuông. Chính giữa chỗ kia không phải là kiến trúc đồ sộ gì, mà là một gốc cây lớn nằm trên mỏm đá chênh vênh. Tuy cái cây kia đã bị chặt ngang, xung quanh nó vẫn nồng đậm năng lượng khiến người ta thoải mái vô cùng.

Trần Tinh Kỳ lại cảm giác không đúng cho lắm. Hình như lần này có hơi thuận lợi thì phải. Hắn biết rõ cung cách làm việc của kẻ kia, không có lý nào lại để nơi này không có chút mai phục nào.

Hắc Trạch nhìn quanh hồi lâu, cậu cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Trong phạm vi rò xét của cậu chỉ có duy nhất một âm thanh, nhưng lại vô cùng yếu ớt. Ngoài ra, cậu thậm chí không thể nhận ra được thêm bất cứ nguồn sống nào, đừng nói tới sẽ có âm thanh từ ý thức.

Nhã Phi cùng Lam Vũ đã đứng ở nơi kia khá lâu rồi, cuối cùng lại lần nữa không muốn vào trong. Cô hơi chạm tay đến mấy cái xác ngoài cửa, nguyên nhân chết đều giống nhau, bị hút đi toàn bộ máu cùng sinh khí. Tổng cộng 20 cái xác, áng chừng chỉ mới chết nội trong 48 tiếng đồng hồ gần đây. Cô hơi vẫy tay phía bên này, gọi:

- Tần Dạ, Tinh Kỳ, hai anh qua đây đi.

Tần Dạ bước đến, ngồi xuống bên cạnh Nhã Phi khó hiểu. Cô nương kia lại chỉ nói:

- Hai người giúp em kiểm tra xem bọn người này có phải có chút quen thân không? Sao em cứ cảm thấy dường như đã gặp ở đâu rồi.

Trần Tinh Kỳ còn chưa hiểu lắm, Tần Dạ đã cau mày. Quen, tất nhiên là quen. Người mà Nhã Phi đích danh chỉ là người của hắn, sao có thể không quen đây? Chẳng qua, người của hắn sao lại ở chỗ này? Còn có người nào khác hay không?

Tần Dạ lật lên toàn bộ 20 cái xác, 2 người của hắn lại có mặt ở đây. Nói như vậy, Tiểu Niệm Hy bị bắt cóc, hẳn là người của hắn cũng có phần. Chết tiệt, hắn chưa từng nghĩ có ngày sẽ bị cắn như thế này. Sau khi trở về, hắn cũng nên xem xét lại những người còn lại kia. Bằng không đến một thời điểm nào đó, người bị cắn có lẽ chính là hắn.

Hắc Trạch từ chối cho ý kiến, cậu vốn chẳng hoàn toàn tin tưởng ai. Chỉ cần chúng làm hại tới ca ca của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không để yên cho chúng.

Bên trong hang đá có tiếng thở dốc khiến Hắc Trạch chú ý hơn. Cậu không do dự ném vào một phi đao, bên trong lập tức nhiều thêm một tiếng động mạnh. Cậu hơi cau mày, chiến đao cũng nắm chặt đề phòng. Khác với cậu tưởng tượng, một tên giống với Trần Tinh Kỳ vài phần lảo đảo từ trong bước ra, toàn thân vô cùng chật vật, trên tay còn nhiều thêm 1 vết thương do bị phi đao của Hắc Trạch ném trúng.

Trần Tinh Kỳ hừ một tiếng, nghe rõ cả tiếng nghiến răng:

- Trần Hạo Kỳ, cậu ấy đâu?

Trần Hạo Kỳ thở gấp, giọng rõ ràng đều là sợ hãi:

- Tinh Kỳ, tin tôi, tôi thực sự không biết chuyện gì xảy ra. Ban đầu bởi vì tôi nghĩ đó là Đông Nhi mới muốn trêu đùa cô ấy, không ngờ sau khi đưa tới đây, đám người kia liền xuất hiện cướp người, còn ép tôi phải giữ thứ này ở đây. Người của tôi toàn bộ đã chết rồi. Tên kia thực sự rất khủng bố.

Lam Vũ nhận ra được phù chú của mình thở hắt một hơi. Kẻ kia xem ra biết rất rõ chân tướng của bọn họ. Bởi vậy mới cố ý để lại phù chú đánh lạc hướng, vô thanh vô tức đem người đi mất. Sau cùng, hắn cũng chỉ khẽ lắc đầu, nói:

- Tiểu Điện Hạ, người của cậu tôi không quan tâm, cảm ơn đã đưa bọn này đến đây. Cậu về đi, chuyện về sau bọn này tự lo liệu được.

Đoạn, hắn cũng nói với Tần Dạ:

- Anh về báo với Lệ Dương một tiếng, cô ấy sẽ tự biết phân phó. Để 3 người chúng tôi tìm cậu ấy thêm một chút, khi nào có tung tích sẽ báo lại.

Hắc Trạch vậy mà lắc đầu:

- Anh theo Tần Dạ về trước đi, bên đó chị ấy cần anh hơn. Để em và Nhã Phi đi, cơ hội tìm thấy sẽ cao hơn nhiều.

Lam Vũ rất muốn phản đối, sau đó không hiểu vì cái gì lại đồng ý. Hiện tại cho dù hắn có lo lắng cũng không thể làm gì được. Phù chú của hắn hết tác dụng rồi, hắn chỉ có thể chờ phân phó sau mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net