Chương 2: Khảo hạch tuyển sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu này của Thiên Nhã nói ra khiến cho toàn bộ giám khảo nhìn lên. Ngay cả chàng trai tóc nâu và Mộ Dung tuyết vũ kia cũng không khỏi bất ngờ. Hồi nãy khi cô mới bước lên, cái khí tức áp đảo kia đã khiến cho họ không khỏi giật mình. Khí tức làm cho mấy vị giám khảo cảm thấy áp lực như vậy mà nói là Tử Vân trung kỳ, ai mà tin cơ chứ.

Chàng trai tóc nâu kia khẽ nhếch môi cười mà như không, gật đầu như khẳng định câu nói của Thiên Nhã kia thêm một lần nữa, mấy vị giám khảo cũng hiểu ý, liền trao cho Thiên Nhã một tấm thẻ màu tím có 2 ngôi sao vàng chói, trên đó có một hình phi tiêu 4 cạnh đặc trưng cho thích khách.
Khảo thí kết thúc, toàn bộ thí sinh nhận thẻ thông hành đề tiến vào trong khuôn viên bên ngoài học viện tìm một chỗ trú chân chờ cuộc thi chính thức hôm sau. Đến lúc quảng trường tản hết người, Mộ Dung tuyết vũ kia mới tiến đễn chỗ cậu trai tóc nâu nói:
- Tây Môn Huyền Vũ, thằng nhóc cậu cũng khá lắm. Cô bé đó mà Tử Vân trung kỳ ai mà tin chứ, ít nhất cũng đã tới Hoàng Kim cảnh rồi. Giờ thì nói thật xem, cô nhóc đó cuối cùng là mạnh tới cỡ nào rồi?

Cậu trai tóc nâu, cũng là Tây Môn Huyền Vũ nhẹ nhếch môi lên cười bất cần nói:
- Ngài cũng quá tò mò về cô bé đó đi. Nhưng mà, cô bé đó thực sự muốn dấu thì bây giời tôi nói ra cũng không hay ho gì. Ngài chỉ cần biết thực lực của cô bé bây giờ so với Thiên tài ma pháp sư tham gia khảo nghiệm 9 năm trước tuyệt đối không thua kém gì, có thể sau này sẽ còn hơn nữa. Tôi cũng chỉ là muốn giữ thêm một cái thiên tài cho học viện thôi.

Mộ Dung tuyết vũ có vẻ khó chịu vì thái độ này của Tây Môn Huyền Vũ, tuy nhiên, cô ta cũng hoàn toàn nhớ được về thiên tài ma pháp sư mà anh đã nói tới, đó là một thiên tài 1 trong 100000. Chính là con gà đẻ trứng vàng mạnh mẽ. Nếu thật sự như Tây Môn Huyền Vũ nói, Hoàng Thiên Nhã này chính là con gà đẻ trứng vàng tiếp theo, đó là chuyện cực kỳ tốt.

Tây Môn Huyền Vũ xoay người cùng chàng trai tóc vàng kim kia rời đi tiếp tục công việc của mình. Cậu trai tóc vàng tò mò hỏi:
- Tây Môn, cậu đang bao che cho cô bé đó đúng không? Sao tớ lại thấy có gì đó không đúng nhỉ?

Tây Môn Huyền Vũ sắc mặt không đổi, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước mà tiến đáp lại:
- Thanh Long, cậu có thật là mới 17 tuổi không vậy? Trí nhớ quá kém đi. Cậu không thấy cô bé đó rất quen hay sao?

Thanh Long càng trở lên mơ hồ khó hiểu hơn. Tây Môn nói thế tức là Thanh Long anh cũng biết về cô bé đó hay sao? Tuyệt đối không có mà.
Tây Môn Huyền Vũ lắc lắc đầu, chuyện đó cũng đã là 2 năm trước rồi, có lẽ là Thanh Long do bận quá nhiều việc nên cũng chưa chắc đã nhớ ra.

- Đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện đó để sau đi. Giờ thì đi xem trong thành có loạn gì thì liệu mà dẹp đi, không là tối nay không yên với mấy lão già lắm điều đó đâu.

Nếu nhìn từ bên ngoài, Hỗn Nguyên học viện là một thành trì vũng chắc được bảo vệ nghiêm ngặt thì bên trong chính là một thành phố phồn hoa. Bên trong bức tường thành kia là một nơi vô cùng sầm uất, đầy đủ các loại cửa tiệm, nhà ăn, nhà nghỉ,… Có thể nói, chỉ cần có tiền và có thẻ thông hành để vào được chỗ này thì chính là không bao giờ lo thiếu bất cứ thứ gì.
Nhóm Thiên Nhã đã đi vòng quanh nửa buổi để tìm một nơi dừng chân mà chẳng thấy. Trên thực tế, giá cả ở đây toàn bộ đã được niêm yết để đảm bảo không có người phá giá, thế nhưng cùng lúc hơn ngàn con người tới thuê các nhà trọ ở đây khiến cho không tránh khỏi sự quá tải. Thiên Nhã có chút bực mình lầm bầm, nếu biết sớm sẽ có chuyện này, cô tuyệt đối sẽ dành khảo thí đầu tiên. Nếu hôm nay Anh Vũ và Tiểu Bạch phải ngủ ngoài trời thì đó đều là tại cô hết.

Trời đã tối mịt, nhóm Thiên Nhã cũng đã tìm tới nhà trọ cuối cùng, nếu thực sự nhà này không còn phòng thì thôi đi, đêm nay đành chấp nhận đếm sao trời mà ngủ vậy. Vừa bước vào nhà trọ, chủ quán đã vội vàng chạy tới đón tiếp. Xem như vận của Thiên Nhã cũng không coi như là quá đen đủi đi, nhà trọ này vẫn còn có một phòng trống. Dù sao ngày trước cũng là 3 người các cô ở chung một phòng, bây giờ có là như thế cũng chẳng sao cả.

- Ông chủ, bọn cháu muốn thuê phòng.

Còn chưa vui mừng được bao lâu, một dáng màu tím thanh khiết đi vào, không ai khác chính là Anh Dạ. Anh Dạ hồi mới kiểm tra xong có chút việc phải làm, bây giờ mới quay lại, kết quả là không còn phòng để thuê nữa. Tính cách của Anh Dạ cũng rất tốt nên không hề cậy vào thân phận của mình mà ép chủ quán phải nhường lại phòng cho mình.

Anh Dạ vừa nhìn thấy có vẻ như đã nhận ra 3 người Thiên Nhã cũng đang tính thuê phòng, đột nhiên có chút khó xử. Đây là nhà trọ cuối cùng trong thành rồi, nếu không thể tìm được phòng ở đây, đảm bảo là đêm nay sẽ phải ngủ ngoài đường. Nhưng Anh Dạ cũng biết mình là người đến sau, nếu tranh dành thì thật là không phải phép chút nào cả.

Phía nhóm Thiên Nhã, cả 2 cô bé con đều đang nhìn vào cậu trai duy nhất kia. Cả 2 tất nhiên là hiểu Anh Vũ tính nhường lại phòng đó cho cô công chúa nhỏ, nhưng lại sợ điều này sẽ khiến 2 cô ngủ đường.

Trong lúc cả 2 bên còn chưa biết tính sẽ để ai thuê phòng, một tên con trai từ ngoài tiến vào, lớn giọng nói một câu:
- Chủ quán, ở đây còn phòng không, bổn Thế tử muốn thuê.

Tên con trai kia tất nhiên không ai khác chính là Vương Tuấn Kiệt, tiểu Thế tử của nhân tộc.

Ông chủ quán có vẻ khó xử, Nhóm Thiên Nhã chính là người đến đầu tiên, Anh Dạ là thất công chúa nhân tộc, mà Vương Tuấn Kiệt kia thân phận cũng không nhỏ, không thể đắc tội bừa bãi. Cho dù là cho ai thuê cũng thấy không tỏa đáng chút nào cả.
- Ông chủ, ta hỏi lại, ông có còn muốn cho thuê phòng nữa hay không?

Vương Tuấn Kiệt tiếp tục dùng cái giọng điệu mang vài phần uy hiếp khiến ông chủ quán ngày càng khó xử hơn. Mãi một lúc sau, ông chủ quán mới đành nói:
- Chỗ chúng tôi thật sự là còn một phòng, nhưng mà…

Ông chủ này còn chưa kịp nói xong, tiểu thế tử kia đã ngắt lời:
- Vậy ông còn muốn gì? Còn không mau để lại cho bổn thế tử?

Ông chủ này toát mồ hôi hột. Ông tất nhiên hiểu rằng cả Hỗn Nguyên Thành này chính là địa phận của Nhân tộc, nếu hôm nay đắc tội với tiểu thế tử này, sau này muốn kiếm cơm ở Hỗn Nguyên Thành cũng không có cửa nữa. Nhưng nếu vì thế mà đuổi thất công chúa kia đi thì chắc hậu quả cũng chẳng khác là bao.

Tiểu Bạch vốn đã chẳng ưa gì cái tên cao ngạo này, sải bước chân đến trước mặt cậu ta nói:
- Chẳng lẽ từ nhỏ Thế tử cậu không được dạy là làm chuyện gì cũng cần xếp hàng theo thứ tự hay sao? Có lý một chút đi, dù sao chúng tôi cũng mới là người đến trước.

Câu nói của Tiểu Bạch khiến mọi ánh mắt trong quan trọ đột nhiên hướng về thân hình màu trắng bé nhỏ đứng đó. Khỏi nói, tất nhiên ai cũng biết đây chính là bà cô nhỏ hồi chiều lỡ tay đánh gãy cả phiến đá khảo nghiệm rồi.

Vương Tuấn Kiệt đảo mắt qua nhìn thân hình bé nhỏ kia, hất mặt nói:
- ai nhìn thấy các người đến trước cơ chứ? Mà cho dù là vậy đi chăng nữa, tôi muốn căn phòng đó, thì hôm nay nhất định nó là của tôi.

Cả quán trọ đột nhiên căng thẳng hơn bao giờ hết, phần vì cô công chúa nhỏ kia vẫn chưa hề lên tiếng, phần vì sợ bà cô nhỏ kia sẽ là như hồi chiều, một quyền phá nát chỗ này.

Tiểu Bạch còn đang tính nói cho tên kia một trận, Anh Dạ đã lên tiếng trước:
- Kiệt thế tử, rõ ràng là họ tới trước, anh không phải cũng là nên nhừng lại chỗ này cho họ hay sao?

Câu nói này của Anh Dạ khiến ai cũng bất ngờ, chỉ có Vương Tuấn Kiệt kia là tức tới xì khói nói:
- tôi chẳng có lý do gì phải nhường cho mấy tên thường dân đó cả. Hơn nữa một cái công chúa thất thế như cô cũng không khiến bổn thế tử để vào mắt, vậy nên đừng có ra vẻ như mình rất quan trọng ở đây nữa. – Vương Tuấn Kiệt lần nữa đảo mắt qua chỗ chủ quán – vậy giờ ông có cho bổn thế tử thuê hay là không?

Tiểu Bạch tức đến đỏ mặt, thật sự muốn đấm cho tên tự đắc kia một cái khiến hắn không thể vênh váo được nữa. ông chủ quán khó xử nhìn cô công chúa nhỏ cùng 3 vị khách tới trước kia. Anh Dạ không nói nhiều lập tức xoay bước ra ngoài, Thiên Nhã cũng nhanh chóng đi ra, hiển nhiên là không thèm tính chuyện với tên nhóc lắm điều thích cậy quyền thế kia.    

Ra cửa quán trọ không được bao xa, một bóng đen đột nhiên vụt qua Anh Dạ khiến cô không tự chủ lui lại tới vài bước. Anh Vũ nhanh chân chạy tới, may mắn đỡ được Anh Dạ từ phía sau, bóng đen kia vụt đi cũng bị Thiên Nhã phi thân đuổi theo. Anh Vũ lo lắng hỏi:
- Thất công chúa, cô không sao chứ?

Anh Dạ không trả lời, dáng vẻ có vẻ vô cùng lo lắng cùng sợ hãi tìm kiếm vật gì đó mà không thấy. Đôi mắt Anh Dạ đỏ hồng lên như sắp khóc, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mất… mất rồi... Chỉ còn lại một thứ đó… cũng mất luôn rồi ư? Không thể nào đâu…

- Thất công chúa, thất công chúa… cô sao vậy? không sao chứ? Có bị thương hay không? – Anh Vũ càng lo lắng hơn hỏi.

Anh Dạ đến giờ mới ngẩng mặt lên, đôi mắt đã ngập nước mắt, nói:
- Thứ đó… mất thật rồi. Anh ấy nói cái đó còn là anh ấy còn… nhưng mà bây giờ… không còn nữa… mất thật rồi.

Anh Vũ cùng Tiểu Bạch hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, có điều nhìn Anh Dạ khóc đột nhiên làm cho Anh Vũ cảm thấy đau lòng vô cùng. Anh Vũ khẽ ôm cô gái vào lòng, bàn tay vỗ về trên tấm lưng nhỏ đang run lên vì sợ hãi kia.

Anh Dạ khóc mãi cũng không chịu nín, cũng không hiểu tại sao cô lại khóc nhiều tới như thế, càng chẳng biết anh ấy mà Anh Dạ mới nói là ai. Cái duy nhất mà Anh Vũ và Tiểu Bạch biết bây giờ đó chính là Anh Dạ có lẽ đã bị trộm mất thứ mà cô còn coi trọng hơn cả mạng của mình.

Đến khi thấy cô gái nhỏ đã ngừng run rẩy, ngực áo cũng ướt mất một mảng lớn, Anh Vũ mới khẽ thở dài. Anh Dạ khóc chắc là đã quá mệt nên ngủ mất. Dù sao 3 người họ cũng chẳng thể ngủ đường được, trước hết hãy tìm chỗ nào cắm trại tạm cái đã. Thiên Nhã cũng chưa có quay lại khiến 2 đứa có phần lo lắng. thực lực của Thiên Nhã bây giờ không phải thấp, nhưng cũng không thể tính là quá cao. Cô ra ngoài cũng lâu như vậy chưa có quay lại, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không nữa.

Nói đến Thiên Nhã, vừa vọt theo cái bóng đen đến tường ngăn ra bên ngoài thì hoàn toàn mất dấu một cách khó hiểu. Theo thói quen khi luyện tập suốt 3 năm trước, Thiên Nhã nhảy lên ngọn một cây cao nhất gần đó. Cổ tay vừa phát động, một màn quang nguyên tố lập tức xuất hiện như một hình trụ quanh thân hình cô.
- Thanh Quang chú – Truy Linh thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net