101-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chắc làm gì được.” Khóe miệng gã cười lạnh, đổi sách lược trốn chạy, thân hình khẽ lắc, chạy theo hình chữ Z không có quy tắc nào cả.

Ba người lại truy đuổi kịch liệt, nhưng lần này tình hình đã khác. Diệp Phong không cắm đầu chạy thẳng nữa mà chọn cách vu hồi khúc chiết. Mỗi lần sắp bị bắt kịp là gã lại đổi hướng khiến A Ngốc và Lâm Đắc Ý buộc phải dừng chân đổi hướng theo, tăng tốc lại từ đầu. Thổ nguyên lực không linh hoạt, Diệp Phong liên tục chơi trò vù hồi như thế, cả hai không cách nào bắt được gã.

Đang chạy trốn nên gã không theo phương hướng cố định nào, thành ra biện pháp bao vây không có tác dụng. Lần nào gã cũng chọn lộ tuyến vượt ngoài dự liệu.

“Xú tiểu tử, có bản lĩnh thì đừng chạy.” Lâm Đắc Ý lao nhanh, động đến vết thương sau lưng, đau đớn há hốc miệng, lòng dấy lên lửa giận, mắng chửi.

“Lão sắc cẩu, hôm nay ngươi không bắt được tiểu gia, ngay khác tiểu gia sẽ lấy mạng chó của ngươi.” Diệp Phong nhảy vút đi, vòng qua một gốc cổ thụ, kéo dài cự ly với ba địch nhân thành hơn mười thước.

“Ngươi không thoát được đâu, ngoan ngoãn chịu chết đi. Ta không tin ngươi chống chọi được bao lâu nữa.” Tuy cả hai không bắt được gã nhưng gã cũng không cách nào kéo giãn cự ly, cắt được hai cái đuôi. Sau cùng vẫn là so sức bền.

Gã chỉ có thực lực võ sĩ, ban nãy ngạnh tiếp một chiêu với A Qua, thể nội nguyên lực khẳng định không còn nhiều, hơn nữa thi triển bí thuật sẽ để lại di chứng, gã không chống chọi được bao lâu nữa.

“Vậy chúng ta thử thi xem.” Lúc này gã sử dụng sức mạnh nhục thể, tám thân trải qua vô vàn rèn luyện đó sức bền vô song, không dễ kiệt lực. Hơn nữa trong nguyên trạc còn không ít nguyên nguyên lực, chạy thế này gã không những không tiêu hao nguyên lực mà thổ nguyên khí hải còn được bổ sung nguyên lực.

Lại đuổi thêm nửa canh giờ, phía sau ba người liên tục vang lên tiếng nổ.

“Xú tiểu tử, vận may của ngươi đến đây là kết thúc.” Sau lưng vang lên tiếng quát, A Qua đuổi tới. Tốc độ hỏa nguyên lực của hắn cực nhanh, chỉ nửa canh giờ là kịp.

“A Ngốc, Tô thiếu gia giao cho huynh, đệ chặn tiểu tử đó.” A Qua tuy thụ thương, thực lực giảm đi nhưng sức chiến đấu tổng thể vẫn hơn võ sư thông thường. Hắn thả Tô Kiệt ra, chân phải giậm mạnh, thân thể như mũi tên rời dây cung vút về phía Diệp Phong.

Tốc độ của hắn cực nhanh, mỗi lần điểm chân là lướt đi hơn mười thước, tuy không linh hoạt như Như ảnh tùy hình của Diệp Phong song so với thổ nguyên thân pháp của A Ngốc thì nhanh hơn nhiều, chỉ hơi động là lao đi như sấm sét. Bị hắn bức bách, Diệp Phong chỉ còn cách liên tục đổi phương vị mới miễn cưỡng không bị bắt.

Áp lực dồn lên gã tăng vọt, tuy dựa vào tránh né linh hoạt tạm thời không bị A Qua bắt, nhưng vẫn còn A Ngốc và Lâm Đắc Ý cùng vây bắt, cả ba dần bao vậy được gã, một khi chúng hợp vây thành công thì dù gã có thân pháp như Tiểu Hôi cũng khó lòng đột phá được.

“Xem ra đành lãng phí một viên nguyên đơn nữa…” Gã há miệng, nhét một viên nguyên đơn vào, lách sáng chỗ trống, thể kỹ đột nhiên biến đổi thành Hùng thế, thổ nguyên lực từ nguyên đơn phát ra được dồn hết xuống chân, hai chân giậm mạnh, thi triển con bài tẩy: Điệp động xung phong, tốc độ lập tức tăng vọt, lao đi như sấm sét. Trong vòng mấy giây, tốc độ của gã đạt đến mức kinh nhân, ngay cả A Qua cũng chỉ miễn cưỡng bám theo.

Cả ba người vây bắt đều hơi biến sắc, đặc biệt là A Qua nãy giờ bám sát gã, gần như không dám tin vào mắt mình. Đường đường là hỏa nguyên võ sư mà tốc độ lại thua võ sĩ tu luyện thổ nguyên, đả kích này thật khiến hắn không chịu nổi.

“Ngàn vạn lần không được để hắn thoát.” Tô Kiệt gầm lên hung ác.

“Hắn không chạy được xa nữa đâu, phía trước là Ninh Tĩnh hạp cốc, chỉ cần dồn hắn đến vách đá, tốc độ nhanh cỡ nào cũng không thể thoát được vòng vây của chúng ta.” Lâm Đắc Ý rất hiểu địa hình ở đây, liếc nhìn một chút rồi nở nụ cười lạnh.

Ninh Tĩnh hạp cốc là thâm cốc phủ đầy mê vụ nối liền với Ninh Tĩnh sâm lâm. Đồn rằng tam giai yêu thú trong đó nguy hiểm gấp mấy lần yêu thú khu ở Ninh Tĩnh sâm lâm, dù võ sư tiến vào một mình cũng khó lòng sống sót. Quan trọng nhất là phía trên hạp cốc, hướng mà Diệp Phong đang chạy, có một khe núi không đáy. 

Lúc bị Thanh dực thiết chủy nha đưa lên trời, gã từng thấy khe núi đó từ trên không. Tiếc rằng bỏ chạy lâu nên gã không phận biệt thanh đông nam tây bắc, vô tình chạy đúng theo hướng đó.

“Hừ, không giết tiểu tư này khó tiêu mối hận trong lòng ta.” Tô Kiệt nghiến răng âm lạnh, hắn tu luyện hỏa nguyên khí hải, tốc độ không chậm nhưng so với ba võ sư thì kém xa. Nên A Ngốc cầm tay hắn kéo đi.

Thực lực và tiềm lực của Diệp Phong khiến Lục Trúc bang thiếu chủ như hắn e sợ. Còn nhỏ tuổi mà có thể đấu với lục giai võ sư, hơn nữa bị ba võ sư thực lực cao hơn truy bắt mà vẫn không sa vào hạ phong, nếu gã không vô tình chọn phải tuyệt lộ thì e rằng bọn hắn hôm nay công cốc. Thiếu niên như thế mà thoát được thì sau này Lục Lâm bang sẽ có thêm một địch nhân đáng sợ.

Chỉ cần nghĩ đến lời thề giết sạch Lục Lâm bang gã né lại trước lúc đào tẩu là Tô Kiệt ngập ngụa sát ý, đồng thời thoáng sợ hãi. Nếu được chọn lại, hắn thà từ bỏ Liễu Hồng Diệp chứ không muốn đắc tội với thiếu niên đáng sợ này. Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận, hiện tại hắn chỉ có cách nhân lúc đối phương chưa hoàn toàn trưởng thành mà trừ diệt đi.

Phía trước, bóng người mơ hồ chợt chậm lại, khiến bốn người truy kích vui mừng, phấn khởi tinh thần, gia tốc lao tới.

“Âm hồn bất tán!” Diệp Phong nuốt thổ nguyên đơn, nguyên lực tiêu hao hết, gã nhíu mày nhìn truy binh đang đến gần, thầm mắng.

Gã chán nản nhìn về phía trước, một vạt rừng dày xuất hiện.

“Tốt quá. Trong rừng thì thân pháp Như ảnh tùy hình sẽ phát huy được ưu thế cao nhất. Dù ta không cắt đuôi được cũng sẽ khiến các ngươi mệt chết.” Hít sâu một hơi, hút nguyên nguyên lực từ nguyên trạc phát ra vào miệng, tinh thần gã phấn chấn hẳn, lao thẳng vào rừng.

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton.net/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

baongoc

04-06-2011, 08:36 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài 

Quyển 2: Tru Thần Cung

Chương 112: Lĩnh ngộ 

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Nguồn: ST

☆°。。☆°。。°☆

。 .. __::_______ ★。

☆ /__________/ \ 。。

。 | _ 画_画 _ |_'| ☆ 。

|_______ღ.$$$$ღ_______|

“Qua khỏi khu rừng này là vách đá của Ninh Tĩnh hạp cốc. Chỉ cần chúng ta chặn ba hướng, chừa hướng tây bác cho hắn chạy là hắn sẽ sớm không còn đất chạy nữa.” Lâm Đắc Ý cười lạnh lùng, nghiêng đầu nói với Tô Kiệt.

“Được, ba các ngươi chia ra, nhất định không để hắn thoát theo hướng khác.” Tô Kiệt lạnh lùng ra lệnh.

“Thiếu chủ yên tâm, bắt hắn thì khó chứ chặn đường thoát của hắn thì dễ.” A Ngốc nói không sai, không bắt được do vì lột tuyến đào tẩu của gã phiêu hốt bất định, biến hóa vô cùng, không thể liệu trức. Nhưng nếu chỉ chặn một hướng thò đơn giản hơn nhiều.

“Hắn chạy vào rừng! Mau đuổi theo.” A Qua trầm giọng, chân nhún mạnh vút lên đầu tiên.

Cả ba đều là võ sư thực lực cao thâm, nhanh chóng giãn cự ly thành chữ “phẩm” (品) vây lại. Diệp Phong lao vào rừng, thân ảnh đơn bạc nhảy nhót giữa rừng cây như linh hầu.

“Diệp Phong, ngươi không thoát được đâu.” A Qua lướt nhanh đến sau lưng gã, hít vội một hơi, đẩy ra một chưởng, hỏa nguyên lực phun trào vào hậu tâm gã.

Ầm! Hỏa nguyên lực giáng vào gốc cổ thụ, khoét một lỗ cháy đen trên thân cây. Thân ảnh Diệp Phong lắc khẽ, vòng sang bên trái.

Lâm Đắc Ý cũng đã đến sát, thấy gã lao về phía mình thì hận ý hiện rõ, mục quang lạnh lại, hai tay vỗ mạnh xuống đất.

Địa long chấn!

Mặt đật cuộn lên xô về phía Diệp Phong. Gã đành tung mình nhả lên, giẫm châm vào một cảnh cây rồi mượn đà quay lại. Liên tục mượn lực mấy cây cổ thụ, gã lướt sang phía A Ngốc trấn thủ ở tay phải.

Không sơn áp!

Chưa đứng vững thì áp lực nghẹt thở đã tràn tới, gã kinh hãi vội dừng lại, nhảy lui mấy bước, đợi khi áp lực trên không tan đi thì gã đã lùi sát phạm vi công kích.

Ầm! Gã bị đại lực ép hơi lún người xuống, tốc độ tạm thời ngưng trệ, A Qua ở phía sau không cho gã cơ hội lấy hơi, lập tức vọt tới, vung quyền đầu rực hồng mang, uy lực hiển nhiên kinh nhân.

Không dám ngạnh tiếp, gã lại lăn người tránh khỏi ngọn quyền, đợi cho áp lực trên không tan đi, gã đang nằm sát mặt đất lại đá chân vào gốc cây cạnh mình, phi thân nhảy lên một cây khác.

“Có bản lĩnh thì đuổi theo ta.” Gã ngạo nghễ cười khinh miệt, lắc mình trên không khinh xảo tá lực vào cành cây lướt đi. 

Lần này, cả ba đều tròn mắt.

Hai võ sư đều là thổ nguyên khí hải tu luyện giả, thân hình nặng nề, không thể mượn cành cây để di động trên không. A Qua tuy có tốc độ siêu việt của hỏa nguyên, nhưng nhảy nhót ở trong rừng thì sánh sao được với Diệp Phong linh hoạt như linh hầu?

Hơn nữa gã ở lưng chừng không, thân hình liên tục nhảy nhót, dù họ có muốn công kích cũng không xác định rõ được mục tiêu.

“Bám theo, đừng để hắn thoát.” Lâm Đắc Ý nháy mắt ra hiệu, A Ngốc cùng A Qua lĩnh hội gật đầu. Nếu Diệp Phong thông thuộc địa hành tất sẽ nghĩ cách sử dụng ưu thế trên không để thoát khỏi vòng vây nhưng gã vô tri nên chọn hướng ít áp lực nhất. Hướng đó là nơi cả ba chừa ra cho gã tự đâm đầu vào lưới.

Cả ba theo sau gã, chỉ cần gã đi theo hướng dự định là mặc kệ, còn gã chuyển hướng thì tiếc hao phí nguyên lực ngăn cản. Tuy Diệp Phong lờ mờ đoán ra có điều không ổn nhưng không hiểu sao cứ từng bước tiến vào cái bẫy đối phương giăng sẵn.

“Đến cuối rồi sao?” Thấy trước mắt cây cối thưa thớt, đất trống dần, gã nhíu mày. Không có cây cối yểm hộ, chạy trốn không còn dễ dàng nữa. Tốc độ bạp phát của A Qua tạo thành áp lực không nhỏ cho gã, cộng thêm hai võ sư thực lực cao siêu, thì ở chỗ trỗng trải, gã cũng sẽ như vừa nãy, bị bức dần vào vòng vây.

Gã hiểu vì sao cả ba bức bách mình chạy về phía đó, xem ra muốn bức gã ra khỏi rừng. Cách tính không sao, chỉ là hắn còn quên mất một nguyên nhân trí mạng.

“Động thủ!” Bọn A Qua cũng nhân ra đến lúc kéo lưỡi, cả ba nhảy lên không, chia ra ba hướng lao tới. Đồng thời bên ngoài cả ba bao phủ một tầng nguyên lực hùng hồn, dồn thế phát ra.

“Nham sơn liệt!”

“Không sơn áp!”

“Viêm bạo!”

Tiếng hô vang bên tai Diệp Phong, tình thế nguy hiểm không cho phép gã do dự, tuy biết rõ mục đích của đối phương nhưng vẫn phải nhảy lên, toàn lực lao thêm một bước về phía cái bẫy.

Nơi này cây cối đã cực kỳ thưa thớt, có những cây cách nhau đến mức với thực lực của gã hiện giờ không thể nhảy sang. Đối phương nở nụ cười nanh ác, nếu để gã chạy quay lại trong rừng thì phiền hà.

“Chư vị tính kế hay lắm.” Gã cười lạnh: “Nhưng dù ở bãi đất trống, chư vị cũng vị tất bắt được ta.”

Tay gã đột nhiên có thêm một viên cửu phẩm thổ nguyên đơn. Đến lúc bất đắc dĩ, đành dựa vào Điệp động xung phong thoát khỏi vòng vây một lần nữa. Tuy nhìn từ thực lực, sức bền của gã không bằng đối phương, song nhờ nguyên nguyên lực gần như vô hạn bổ sung, gã mới thật sự là người có tinh lực vô cùng. Đương nhiên, không thể nói rằng nguyên nguyên lực vô hạn thì thể lực gã vô hạn, chỉ là mức độ giảm đi kém xa đối phương mà thôi.

Hơi thở của ba võ sư đối phương bắt đầu gấp rút, tay chân tê dại dần, dù có nguyên lực nhưng không cách nào chống lại nhục thể sa vào tình trạng mệt mỏi. Cứ truy kích với cường độ cao thế này hai canh giờ nữa, e rằng cả ba cũng sẽ gục ngã.

“Kết thúc thôi.” Lâm Đắc Ý mắt lóe hung quang, rít giọng: “Sau lưng ngươi là vách đá. Ngươi không còn đường chạy nữa.”

Cả ba đều mắng thầm, thiếu niên này đúng là biến thái, chưa từng có võ sĩ nào thể lực bằng gã, e rằng cả ba mệt nhoài rồi thì gã vẫn tung tăng.

Diệp Phong biến sắc, khoảng mười thước sau lưng có một thâm cốc, bên kia khe núi là hơi sương mênh mông, ít nhất cũng cả trăm thước mới sang được. Đừng nói gã chỉ là võ sĩ, dù là võ sư cũng không thể lăng không lao đi cả trăm thước. 

Không ổn rồi! Một khe núi chặn ngang đường đào tẩu của gã. Phạm vi vây bắt của ba võ sư thu hẹp lại, thân pháp của gã có huyền diệu hơn nữa cũng không thể thoát thân.

Liều thôi! Thổ nguyên đơn trên tay gã được đổi thành mộc nguyên đơn, nhét ngay vào miệng.

Như ảnh tùy hình! Có mộc nguyên lực bổ sung, thần hình gã càng trở nên linh động. Gã phải phá được vòng bao vây của ba địch nhân, nếu không khó lòng thoát chết. Gã không thể chết, gã còn phải báo thù, cho Hồng Diệp thư.

Nhớ đến Hồng Diệp thư, lòng gã đau nhói, cơn giận điên cuồng trỗi lên trong ngực.

“Chặn hắn lại.” Thấy gã chuẩn bị đột vây, ba võ sư như lâm đại địch. Họ không sợ thực lực của gã mà vì gã quá linh hoạt, chỉ hơi phân tâm là đã để gã tẩu thoát, muốn vây lại không hề dễ dàng. Nên họ phòng thủ chặt chẽ phương vị của mình, từng bước một bức gã lùi lại, đồng thời thu nhỏ vòng vây, phạm vi hoạt động của gã cũng ngày càng nhỏ.

Ta nhất định phải thoát thân. Thân pháp Như ảnh tùy hình được thi triển đến cực hạn, ranh giới mong manh ngăn cách gã và cảnh giới Nghĩ thần bất chợt bị xuyên thủng. Trong phút giây sinh tử, lòng gã chợt lóe lên lĩnh ngộ.

Không câu nệ vào hình. Tuy gã không câu nệ vào hình thái của khỉ vượn nhưng lại vào của Tiểu Hôi, mô phỏng đơn thuần vĩnh viễn không đạt đến cảnh giới Nghĩ thần được. Chỉ khi sáng tạo đông tác thuộc về mình mới chân chính đột phá cảnh giới đó.

“Thần vận của Vượn là linh xảo và nhanh nhẹn, thiên về biến ảo. Muốn hoàn mỹ đạt đến cảnh giới đó tất lợi dụng hợp lý mỗi tấc sức mạnh của mọi bộ phận thân thể, để thân thể và động tác hài hòa, sức mạnh phát ra ở bộ vị cần thiết, còn cả thân hình phải di chuyển trong tích tắc…” Gã đột nhiên dừng phắt lại, lặng lẽ đứng bế mục ngưng thần.

Ba võ sư vây khốn gã kinh nghi bất định, không hiểu gã định giở trò gì, nhất thời không dám bức sát quá. Song phương tạm thời giằng co.

“Đúng rồi, là như vậy.” Gã mở bừng mắt, con ngươi ánh lên tinh quang, toàn thân như đổi sang khí thế khác, hòa vào thiên địa khiến bọn A Ngốc không khỏi ngạc nhiên.

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton.net/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

baongoc

04-06-2011, 08:38 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài 

Quyển 2: Tru Thần Cung

Chương 113: Nhảy xuống khe núi 

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Nguồn: ST

☆°。。☆°。。°☆

。 .. __::_______ ★。

☆ /__________/ \ 。。

。 | _ 画_画 _ |_'| ☆ 。

|_______ღ.$$$$ღ_______|

Lúc đó gã bị ba võ sư dồn đến sát vách đá, phía sau là vực sâu không đáy, trước mặt là ba võ sư thực lực cao hơn hẳn đang hau háu chờ. Không gian cho gã thi triển không nhiều.

Tuy có lĩnh ngộ hoàn toàn mới về cảnh giới Nghĩ thần nhưng từ lĩnh ngộ đến thực tiễn còn một khoảng cách. Hà huống gã chỉ mới mò được một chút bề ngoài, muốn dựa vào đó để thoát khốn quả thật không dễ. 

Cười khổ bất lực, gã mắng thầm mình vận khí không tốt, bị bức đến tuyệt cảnh này mới lĩnh ngộ được cảnh giới thứ hai của Nguyên Thần quyết, coi như xui tột độ. Nếu lĩnh ngộ sớm hơn, có lẽ đã không sa vào khốn cảnh này.

Nhưng lúc này thân hình gã biến ảo càng khó dò, bộ pháp càng quỷ dị, tả hữu xung đột, bọn A Ngốc nhất thời không cách nào thu nhỏ vòng vây nữa, ngược lại vì gã di chuyển như quỷ mị, chúng nhân buộc phải kéo giãn vòng vây, sẵn sàng phản ứng khi gã đột vây.

Đạo lý rất đơn giản: Vòng vây càng nhỏ, gã càng phải chịu áp lực lớn hơn nhưng với những người bao vây, áp lực cũng tăng theo. Nếu họ không có ưu thế tuyệt đối về nguyên lực công kích, chỉ bằng giao đấu cận thân, e rằng khó vây khốn được gã.

Nên họ phải chừa ra cự ly để kịp có phản ứng khi gã đột vây. Áp sát quá thì sơ hở cũng nhiều hơn. Ban nãy họ vây quanh gã, cách chừng sáu, bảy thước, là cự ly thích hợp, nhưng hiện tại gã linh động hơn hẳn, với khoảng cách đó họ không dám chắc sẽ nắm bắt được hành động của gã. Cự ly liền được kéo giãn thành mười một, mười hai thước, có không gian này, họ tiếp tục áp chết chặt chẽ, không để gã có cơ hột thoát thân.

Nhất thời, bốn người sa vào cảnh giằng co. Diệp Phong cố nhiên không thoát được, nhưng ba võ sư cũng chỉ vây chặt vòng ngoài, không thể bắt được gã. Cũng may là nếu hai thổ nguyên võ sư đổi thành người thiện nghệ tốc độ như kim, mộc, hỏa thì gã bi bắt lâu rồi.

Hơn mười phút sau, Tô Kiệt cũng tới.

“Các ngươi còn chần chừ gì nữa, ba võ sư vây một võ sĩ mà không bắt được.” Thấy tình cảnh giằng co, gã nóng lòng trách.

“Thiếu gia bất tất nóng lòng, hôm nay tiểu tử này tất táng mệnh ở đây.” Tuy không thể thu gọn vòng vây nhưng cả ba đang từng bước bức gã đến sát vách đá. Đợi khi gã không chỗ lùi nữa, làm sao tránh được công kích của họ.

“Được, tốt nhất là bắt sống cho ta. Nhất định ta phải đày đọa hắn sống không bằng chết.” Mặt Tô Kiệt hiện rõ nét anh ác gần như điên cuồng. Hắn vừa không cam lòng vừa ghen tị với Diệp Phong, vừa sợ gã. Thấy đối phương sắp lọt vào tay mình, bất giác trong lòng hắn dấy lên khoái cảm khôn tả.

“Ngươi không được như nguyện đâu.” Con ngươi gã sáng lên khiến người khác rợn người, nhìn chằm chằm gương mặt Tô Kiệt khiến hắn rùng mình.

Hồng Diệp thư... xin lỗi, đệ đã tận lực rồi… Nguy khốn hôm nay, e là đệ khó thoát chết. Bất quá trước khi đệ chết sẽ khiến Lục Lâm bang trả giá đắt. 

“Vù”, lách trách đòn công kích của A Ngốc, gã lùi lại cực nhanh, hai chân giẫm vào mép vách đá.

“Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Nếu ngươi rơi xuống, e rằng xương cốt cũng tan tành.” Lâm Đắc Ý gằn giọng cười lạnh.

“Vậy ngươi đến thử xem. Dù ta rơi xuống cũng đủ khả năng mang theo một cái đệm.” Gã cười lạnh khinh miệt, hàn ý trong lời nói khiến ba người đang bức đến phải dừng bước.

Nếu võ sĩ tầm thường, cả ba tất sẽ khinh thường, một võ sĩ muốn kéo một võ sư chết chìm theo, hiển nhiên là không thể nào. Nhng đối diện với thiếu niên hết lần này đến lần khác khiến họ chật vật thì buộc cả ba phải cân nhắc.

“Chống chọi được dưới tay bọn ta đến giờ, là một võ sĩ mới tấn cấp, ngươi có thể tự hào.” A Ngốc lúng búng: “Nhưng hôm nay ngươi buộc phải chết, chỉ cần bọn ta hợp lực tung ra một đòn, ngươi không còn cơ hội nữa. Có trách thì trách ngươi chọn sai đối tượng khiêu chiến.”

“Rơi xuống vẫn hơn lọt vào tay các ngươi.” Mặt gã lạnh tanh, ung dung đáp.

Gã ung dung chắp tay đứng ở vách đá nheo mắt. Gió núi mơn qua, y phục rách nát dính đầy vết máu tung bay khiến toàn thân gã toát lên nét phiêu dật. Chúng nhân bát giác nóng mắt, sắp chết mà còn ở đó trình diễn?

Tô Kiệt muốn bắt sống còn gã bị bức đến tuyệt lộ rồi, bọn A Ngốc không cần thiết phải vội, trong tình huống này, gã muốn đào thoát chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Gã quan sát kỹ càng tình thế, đầu óc tính toán thật nhanh.

Sau cùng gã hành động trước, lướt đi quỷ dị, thân hình vào vào khe giữa A Qua và A Ngốc.

“Vọng tưởng!” Không phải lần đầu gã đột vây kiểu này, A Qua thập phần ung dung lắc người chặn đường tiến, còn A Ngốc vỗ một chưởng vào hướng gã lướt qua.

“Ngươi mắc lừa rồi.” Khóe miệng gã nhếch lên đẹp đẽ, hơi nghiêng người, quay lưng về đòn công kích của A Ngốc, đồng thời hơi trầm xuống chuyển thành Hùng thế, thân thể dấy lên dao động thổ nguyên. Điệp chấn phòng ngự!

“Chát!” Gã hứng nguyên đòn đánh hung hãn của A Ngốc, sắc mặt trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu, bị đại lực hất văng đi.

Điệp động phòng ngự tối đa chỉ chặn được công kích của thất giai võ sĩ, tuy A Ngốc chưa dốc toàn lực nhưng một đòn đó ngang với uy lực của nhị giai võ sư. Gã không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net