Hỗn Nguyên Võ Tôn 655--hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

-----oo0oo-----

Chương 655: Đại lục ma tôn.

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

“Sát Hoàng các hạ, chúng ta không có thù oán gì, ban nãy bọn tại hạ mạo phạm, thứ tội! Thứ tội.” Thấy Sát Hoàng khí thế kinh nhân, tứ thánh vội cười vuốt xin lỗi.

“Hừ! Không nghe rõ hả? Giao linh hồn ra, bản tôn sẽ cho người biết lai lịch, sẽ để các ngươi chết được thống khoái.” Sát Hoàng dấy lên sát ý, khí thế ép cho đối phương không thở nổi.

“Chạy.” Tứ tháhn nhìn nhau, lao về các hướng. Sát Hoàng chỉ có một mình, không thể đồng thời truy kích tất cả.

"Chấn hồn thuật!" Sát Hoàng phát ra làn sóng tim tím khuếch tán cực nhanh, tràn vào thể nội tứ thánh.

Bốn người cứng đơ như ngưng lại trên không, ngẩn người vì mất hết thần trí.

"Phệ thần hấp hồn!" Sát Hoàng vung tay, đột nhiên xuất hiện một luồng hấp lực hút tứ thánh đến gần. Ông ta đanh mặt, đặt tay lên đầu hai người, khẽ quát lên.

Hai người mềm nhũn lăn ra như bị rút hết linh hồn, từ trên không rớt xuống.

“Sát Hoàng tha mạng.” Hai người còn lại đã khôi phục ý thức, thấy cảnh đó đều kinh hãi, vội vàng cầu xin.

Nhưng Sát Hoàng đã bị tàn hồn khống chế lẽ nào lại tha cho chúng? Nên biết thánh giai linh hồn là bổ phẩm tốt nhất với ông ta, tuy chỉ là linh hồn sơ nhập hư giai nhưng hiệu quả vượt xa mấy chục La hồn quả.

Sát Hoàng bất động, lại đặt tay lên đầu nhị thánh, hút sạch linh hồn cả hai theo cách cũ.

Bốn hư giai linh hồn, dưới tác động của Phệ thần hấp hồn bí thuật, lập tức chuyển hóa thành hồn lực năng lượng hùng hậu, chảy vào thức hải Sát Hoàng. Kim sắc tàn hồn như được tưới nhuần, thể tích tăng cao. Hồi lâu Sát Hoàng mới thoải mái thở ra một ngụm trọc khí, tỏ vẻ vừa ý.

“Ha ha ha! Bổ phẩm không tệ.” Sát Hoàng cười vang, lẩm bẩm: “Hình như chúng còn một chút hồn lực, cống hiến cho bản tôn luôn đi.”

Sát Hoàng cúi xuống lấy hết La hồn quả trên mình tứ thánh rồi há miệng, hấp lực quỷ dị xuất hiện bức hết hồn lực từ La hồn quả ra, nuốt chửng. So với linh hồn của bốn hư giai, thì chút hồn lực này không bõ dính răng lão.

“À…” Tàn hồn hấp thu linh hồn cả bốn xong, bắt đầu lục lọi ký ức của họ.

Lão cần nhiều hồn lực hơn hoặc có thêm thánh giai linh hồn cũng được, chỉ thế mới nhanh chóng khôi phục cảnh giới, mới có tư cách tìm kẻ đó trả thù. Tứ thánh hiển nhiên cung cấp được tin tức hữu dụng.

“Thánh sơn... bốn nữ nhân?” Nhanh chóng, tàn hồn tìm được thông tin cần thiết.

“Chúng có tu vi hơn bốn tên này? Tức là linh hồn càng mạnh hơn…” Sát Hoàng trầm ngâm, tỏ vẻ e ngại: “Chúng tựa hồ biết cả địa giai thánh kỹ, thực lực vượt xa bốn tên này. Bản tôn muốn lấy linh hồn chúng e rằng phải phí công một chút.”

Tàn hồn dễ dàng chế phục tứ thánh vì sau khi khống chế thân thể Sát Hoàng, thực lực cua lão không kém gì đối phương, còn cảnh giới linh hồn cao hơn nhiều. Với tạo nghệ linh hồn kinh nhân, cộng thêm tứ thánh đã trọng thương từ trước nên không kịp chống cự đã lọt vào tay tàn hồn, lão muốn đối phó bọn Thẩm Lan sẽ không dễ dàng như thế.

“Xem ra còn phải lợi dụng thân thể chúng.” Sát Hoàng trầm tư hồi lâu, gom đủ thân thể tứ thánh, xếp thành hàng trước mặt mình.

"Khôi lỗi phân thần!" Trán Sát Hoàng bắn ra bốn tia hồn quang bé xíu, chui vào trán tứ thánh. Thoáng sau, tứ thánh vốn mất hết sinh mệnh khí tức lại mở mắt, nhưng ánh mắt trơ khấc, không còn thần thái.

Chúng đứng lên đầy máy móc, đến trước mặt Sát Hoàng, cung cung kính kính khom người. Sát Hoàng nở nụ cười tà quái: “Hắc hắc hắc! Tuy mấy con rối mất toàn bộ linh hồn, lúc giao chiến hơi cứng nhắc nhưng vẫn có thực lực hư giai, giúp rập được bản tôn.”

“Bốn nữ nhân nãy tựa hồ có quan hệ rất mật thiết với Diệp Phong mà Sát Hoàng muốn chiến thắng. Nhưng lạ lùng là Diệp Phong hình như không xuất hiện trong trận chiến ở thánh sơn…” Sát Hoàng lẩm bẩm: “Vậy cũng tốt, nữ nhân của y mà có hư giai tu vi thất tinh bát tinh thì ít nhất y cũng có tu vi này, trước mắt bản tôn e rằng không phải đối thủ. Đợi bản tôn hấp thu linh hồn nữ nhân của hắn, có lẽ sẽ tu bổ tàn hồn đến địa giai, lúc đó dù gặp Diệp Phong thì bản tôn cũng không e dè gì nữa.”

Sát Hoàng phất tay đằng không lao đi, bốn con rối tứ thánh cũng theo về thánh sơn.

oOo

Trong thánh sơn, vì Yêu vương tạm giải được vu chú, lại biết Diệp Phong không nguy hiểm, Yêu điện và các thế lực mình hữu đều hớn hở.

Lần này chúng nữ quay về đại lục, không chỉ mang theo tinh huyết giải chú mà còn rất nhiều hồn thạch.

Hồn lực là thứ quan trọng để tấn thăng thánh giai. Diệp Phong muốn họ mang hồn thạch về với mục đích bồi dưỡng ra thánh giai cường giả cho phe mình tại Võ Nguyên đại lục. Lúc gã và Vu võ nhất tộc liên thủ, cơ hồ nhận được lượng hồn thạch cực lớn, số hồn thạch chúng nữ mang về này trừ đi nhu cầu của họ thì đủ để bồi dưỡng ra nhiều thánh giai.

Dù để giữ mình hay sau này chính diện xung đột với Thánh điện, lực lượng thánh giai đều không thể thiếu. Diệp Phong dù lợi hại đến đâu cũng không thể một mình đối kháng Thánh điện.

Có tấm gương phản bội của ngũ thánh nên đích thân chúng nữ chủ trì, phân phát hồn thạch cực kỳ cẩn thận. Người được nhận nếu không từng cùng Diệp Phong vào sinh ra tử thì cũng qua nhiều năm khảo nghiệm, đáng để tín nhiệm. Rồi chúng yêu hoàng cũng nhận được cơ hội đột phá thánh giai.

Tuy vạn niên linh trì trong thánh sơn còn kém thánh địa về linh khí nhưng ở cấp thánh giai thì linh khí hiển nhiên không còn trọng yếu nữa. Quan trọng nhất là tu vi linh hồn cảnh giới! Không lâu sau, thánh sơn sẽ xuất hiện nhiều thánh giai cường giả!

“Báo cáo điện chủ! Tứ thánh đào tẩu mang theo một người rất quỷ dị đến ngoài thánh sơn.” Đang lúc chúng nữ tụ tập quanh Yêu vương, quan tâm tình trạng của ông thì một tuần vệ vào báo cáo.

“Bốn lão tặc này lớn gan thật, còn dám quay lại.” Mắt Thẩm Lan lạnh lại, định lao ra thì bị Yêu vương chặn lại.

“Đợi đã, tứ thánh đi cùng một người, là người thế nào?” Yêu vương cẩn thận hỏi, việc này có gì đó đáng ngờ, tứ thánh có ngu xuẩn hơn nữa cũng không quay lại tìm cái chết làm gì.

“Người này tự xưng đại lục ma tôn, thái độ cực kỳ huênh hoang, chỉ đích danh Lan tiểu thư, Hồng Diệp tiểu thư, Tử Thanh tiểu thư và Vũ Hân tiểu thư ra gặp.” Người đó phẫn hận: “Nếu không vì tứ thánh ở bên hắn thì mấy vị yêu hoàng đã xuất thủ giáo huấn hắn rồi.”

“Bảo họ không được khinh cử vọng động! Đại lục ma tôn... chưa từng nghe nói đến, tứ thánh dám dẫn hắn đến khiêu chiến bọn Lan nhi thì e sự tình không đơn giản.” Yêu vương nhíu mày, trong lòng thoát bất an.

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

-----oo0oo-----

Chương 656: Hiểm chiến ma tôn.

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

“Đi, cùng ra xem thế nào.”Thẩm Lan và Hồng Diệp nhìn nhau, mặt đầy sương lạnh.

Ở Võ Nguyên đại lục, hư giai là cường giả đỉnh nhọn nhất, họ lại là cao thủ đứng đầu hư giai, lẽ nào chịu được việc người ta gây hấn, hà huống họ và tứ thánh còn một món nợ chưa tính toán.

“Cẩn thận.” Yêu vương tuy sinh mệnh tạm thời không sao nhưng mất đi chiến lực, trừ phi Sinh mệnh điêu linh triệt để giải trừ, không thì tu vi của ông không có đất dụng võ.

Tứ nữ gật đầu, thân hình lập tức lướt ra.

“Tứ thánh lão thất phu, các ngươi chán sống rồi hả.” Bên ngoài thánh sơn, bọn Thẩm Lan quả nhiên thấy tứ thánh thì đều nổi giận.

“Ha ha ha. Quả nhiên được lắm, ai cũng có tu vi hư giai thất tinh trở lên, đích xác là bổ phẩm.” Tứ thánh nghiêm túc đứng hầu, không nói nửa câu, Sát Hoàng sau lưng chúng lại cười đầy tà quái.

“Sát Hoàng? Không đúng…” Tuy dung mạo Sát Hoàng không đổi nhưng linh hồn khống chế thể xác thì đã đổi. Cảnh giới linh hồn của bọn Thẩm Lan cao hơn tứ thánh nên lập tức nhận ra.

“Các hạ là ai? Có liên quan gì đến bốn lão thất phu này?” Tử Thanh không nén được, nhảy ra hỏi.

“Tên của bản tôn trước kia đã thành mây khói qua mất rồi. từ rày các ngươi cứ xưng hô là ma tôn.” Sát Hoàng tự xưng ma tôn lạnh lùng nhìn chúng nữ, cái nhìn đầy khinh thị.

“Ta mặc kệ ngươi là ma tôn hay cái gì tôn, hôm nay ta nhất định lấy mạng bốn lão thất phu này.” Đông Phương Hồng Diệp lạnh lùng quát, mắn bắn ra hàn quang.

“Ha ha, các ngươi cần bốn tên này thì để chúng đùa với các ngươi.” Ma tôn khẽ phất tay, tứ thánh như được lệnh, phát ra lĩnh vực hùng hậu, lao vào tứ nữ như đạn pháo.

Thấy hành vi quỷ dị của tứ thánh, tứ nữ đều kinh hãi. Hành vi của chúng khác xa trước đây. Rõ ràng biết thực lực không đấu lại mà dám ngạnh tiếp với họ?

Tuy họ đoán được hành vi lạ lùng của tứ thánh có liên can đến ma tôn nhưng đối phương tấn công dữ dội, họ cũng không sợ. Tứ nữ cũng phát ra lĩnh vực, từng luồng nguyên lực mạnh mẽ nghênh đón.

"Ầm ầm ầm!" Tứ thánh bị chôn vùi trong năng lượng bạo phát, uy lực này đủ khiến bốn người mới bước chân vào hư giai trọng thương.

Trong lúc họ chuẩn bị hân thưởng cảnh tứ thánh thất bại thì trong dải năng lượng cuồng bạo đó có bốn thân ảnh lao tới như điện. Đồng thời trong lĩnh vực của mỗi thân ảnh mang theo năng lượng công kích cực kỳ kinh nhân, hung hãn lao tới.

“Cái gì? Bốn lão tặc không hề hấn gì?” Bọn Thẩm Lan cả kinh, lách đi theo bản năng, tránh sang hướng khác.

Tuy tu vi tứ thánh không bằng họ nhưng toàn lực bạo phát thì cũng không thể coi thường.

“Hắc hắc! Cơ hội đến rồi.” Ma tôn nhắm chuẩn Vũ Hân có tu vi kém nhất, lắc mình đến cạnh cô trong tích tắc.

“Giao linh hồn ra.” Ma tôn gầm lên, âm ba hàm chứa chấn hồn chi lực khiến Vũ Hân đứng đờ ra. Lão vung tay như ánh chớp chụp vào đầu cô.

“Cẩn thận.” Thẩm Lan thầm kêu không ổn, tuy cô biết ma tôn quỷ dị nhưng không ngờ thực lực của đối phương còn hơn xa tứ thánh, e rằng không kém gì cô. Nhưng thủ đoạn của lão thì vượt xa phạm trù hư giai.

"Băng phong thiên lý!" Một đạo ngân bạch hàn quang bao trùm ma tôn khiến lão hơi sững lại.

“Đáng ghét! Công kích cỡ này, nếu khi xưa, ngay cả một ngón tay bản tôn cũng không động đến được.” Ma tôn gầm lên, thể nội kim nguyên kiếm khí cuốn ra, cắt tan hàn khí đóng băng không gian của Thẩm Lan. Lão không muốn bỏ cánh tay đang chụp vào Vũ Hân.

Chỉ cần hút được linh hồn Vũ Hân thì tu vi của lão sẽ toàn diện siêu việt bọn Thẩm Lan, đấu tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều. Thực lực hiện giờ của lão muốn chế phục tứ nữ e là không thể.

"Thiên ảnh tác hồn thương!" Mộ Dung Tử Thanh nhanh chóng phản ứng, thánh khí trường thương khẽ vẩy, vô số thương ảnh lập tức tập kết thành một con mãng xà cuốn vào tay ma tôn đang chụp Vũ Hân.

"Phần thiên mạt nhật diễm!"

Một đạo hỏa quang kinh nhân bùng lên giữa Vũ Hân và ma tôn. Thân thể cứng đơ của cô bị hỏa nguyên chấn động, lập tức khôi phục tri giác, trán đầm đìa mồ hôi. Cả thụ ma tôn mang lại cho cô ban nãy là tử vong khí tức, dù lúc bị bảy thiên giai bao vây, cô cũng không sợ hãi đến thế. Ma tôn chỉ là một hư giai có tu vi ngang ngửa cô.

"Ầm!" Mộ Dung Tử Thanh và Đông Phương Hồng Diệp giáp kích khiến ma tôn công cốc, bị chấn lui đi xa lắc, gương mặt thản nhiên giờ tỏ vẻ nanh ác thấy rõ.

“Dám làm hỏng hảo sự của bản tôn, hôm nay các ngươi đều phải chết.” Khí tức của ma tôn vụt lên, thân thể Sát Hoàng lấp lóe kim mang, cơ nhục nứt toác, máu trào ra đỏ lòm.

“Để linh hồn các ngươi thành bổ phẩm cho bản tôn mau.” Ma tôn cưỡng ép phát ra cảnh giới của tàn hồn, định để tu vi của mình tạm thời đột phá địa giai, chỉ cần hút linh hồn tứ nữ thì dù linh hồn lão tổn thương đối chút cũng đáng.

Ánh mắt tứ nữ đều hơi kinh hãi, tu vi ma tôn mà tăng theo tốc độ này thì sẽ nhanh chóng đột phá địa giai. Nếu là vậy, thực lực của họ cao hơn nữa cũng không thể vượt cấp giao đấu như Diệp Phong được.

Hà huống thủ đoạn của ma tôn quỷ dị phi thường. Dù tu vi ngang nhau, họ cũng không phải đối thủ, hà huống đối phương hiện tại đang đạt đến mức cao hơn?

Tình thế, nguy cấp vạn phần! Không ai ngờ ở Võ Nguyên đại lục còn có địa giai cường giả!

“Nghiệt hồn ở đâu mà dá huênh hoang trước mặt bản vương.” Một đợt sóng ý thức xé không gian lao tới, nhập vào trán ma tôn.

"A!" Ma tôn thét lên thê thảm, toàn thân kêu như pháo nổ, da thịt nứt toác, huyết vụ bao trùm, dáng vẻ cực kỳ ghê rợn.

“Đáng ghét! Bản tôn còn chưa hoàn mỹ dung hợp với thân thể này nên để tên khốn đó tìm được sơ hở.” Ma tôn gầm lên, đồng thời cũng hơi sợ hãi.

Sóng linh hồn này không mạnh lắm nhưng phán đoán chuẩn xác như thế, thủ đoạn tinh diệu như thế chứng minh người này có linh hồn cảnh giới thập phần lợi hại. Ma tôn hiện giờ sợ nhất là có người uy hiếp được lão về linh hồn, bởi thật ra một tàn hồn còn quá nhiều khuyết điểm, nếu không cẩn thận hủy mất thân thể Sát Hoàng thì đi đâu tìm được nhục thân thích hợp bây giờ?

Giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi. Ma tôn không tra xét xem ai xuất thủ đả thương mình, quay mình chạy ngay, đồng thời tứ thánh đã thành con rối cũng nhận được lệnh rút lui, theo ma tôn chạy mất bóng.

“Bản tôn nhất định sẽ quay lại, bọn khốn cứ đợi đấy, ta sẽ không tha cho các ngươi.” Thinh không thoáng đãng còn vọng lại tiếng ma tôn, văng vẳng hồi lâu ở thánh sơn…

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

-----oo0oo-----

Chương 657: Mười năm sóng gió

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

“Đáng ghét! Đáng ghét! Thánh sơn sao lại có một cường giả tinh thông linh hồn như thế? Sao lại thế được.” Ma tôn đào tẩu, tứ nữ không truy kích vì lão quá mạnh, hoj không dám mạo hiểm.

“Là ai? Ai…” Ma tôn thần sắc cực kỳ âm trầm lướt ra sau bốn con rối, nhíu mày nghĩ ngợi: “Lẽ nào là Yêu vương? Nhất định là y.”

Trong ký ức tứ thánh, Yêu vương để lại ấn tượng sâu nhất, nhưng vì khi chúng đào vong, Yêu vương trọng thương cơ hồ sắp chết nên ma tôn không để ý. Dù Yêu vương không chết cũng không thể uy hiếp đến lão.

Hiện tại lão nếm đòn, biết ngay Yêu vương có thể với hoàng cấp tu vi áp chế thánh giai, trừ thực lực siêu phàm thì linh hồn cảnh giới cũng vượt xa mọi hư giai. Tìm được sơ hở giữa tàn hồn của lão và nhục thân của Sát Hoàng để phát động linh hồn công kích chắc chắn chỉ có Yêu vương. Tu vi như tứ nữ cũng không có thủ đoạn đó.

Quả thật ma tôn đoán rất chính xác, chỉ tiếc lão không đoán được vì sao Yêu vương có linh hồn tạo nghệ cao như thế. Vì Diệp Phong cũng tu luyện Nguyên Thần quyết, lúc còn là hoàng cấp điên phong, cảnh giới linh hồn kém xa Yêu vương.

Nguyên nhân này là bí mật. Chỉ người chí thân với Yêu vương mới biết đôi chút – ông từ một thế giới khác linh hồn xuyên việt đến Võ Nguyên đại lục. Nên ông cực kỳ tinh thông về linh hồn, tuy tu vi bị vu chú hạn chế, nhưng linh hồn thì không, chúng nữ và ma tôn đại chiến là ông thoáng đoán ra tàn hồn ở đâu.

Đợi lúc tàn hồn bạo phát, cưỡng ép đề thăng tu vi thì ông nhìn rõ sơ hở của đối phương, lập tức phát động linh hồn công kích khiến ma tôn bỏ chạy.

“Yêu vương có cảnh giới linh hồn đến mức đó, còn y ngày nào thì bản tôn muốn hút linh hồn của bốn nha đầu đó không dễ.” Ma tôn dám xông vào thánh sơn vì dựa vào bản lĩnh tinh thông linh hồn, dù tu vi còn kém chúng nữ cũng nắm chắc chế ngự được họ.

Nhưng đột nhiên mọc ra một Yêu vương tinh thông linh hồn không kém gì lão, có ông yểm hộ thì thực lực của lão không phải đối thủ của chúng nữ. Không cẩn thận lại lật thuyền trong cống, mất mạng ở thánh sơn cũng nên…

Đang lúc ma tôn trù trừ, đột nhiên rúng động.

Cách chừng trăm dặm phát ra gần nghìn luồng khí tức cực mạnh. Trong số này, hoàng cấp tới hơn trăm, đại bộ phận là điên phong võ tôn. Chính là thế lực Thánh minh bị bọn Thẩm Lan đuổi khỏi thánh sơn.

Toán người này tụ tập lại, trông có vẻ âu sầu, tựa hồ đang thương lượng gì đó.

“Giờ chúng ta nên làm gì?” Là đầu não thế lực mạnh nhất trong Thánh minh, Thứu bang Thiết Cưu thở dài hỏi chúng nhân.

“Còn làm thế nào nữa… Chỉ cần bốn nữ nhân đó còn ở Võ Nguyên đại lục ngày nào, chúng ta đừng mong xuất đầu lộ diện. Nếu Diệp Phong quay về, không biết có tính nợ với chúng ta không nữa.” Hỏa vân tà hoàng cười khổ, tỏ vẻ hối hận: “Biết vậy lúc xưa đừng theo Thánh minh, giờ đâu đến nỗi thế này.”

Họ không ngờ rằng chỉ mấy năm mà bọn Thẩm Lan vốn tu vi không bằng họ lại đạt tới mức khiến họ ngưỡng vọng. Đủ biết Diệp Phong còn có thực lực cao hơn giờ đáng sợ thế này. Cả toán chìm trong không khí bức bối, mỗi người đều hối hận vì tội lỗi của mình.

“Hiện tại nói những chuyện đó có ý nghĩa gì, chi bằng thương lượng xem sau này đứng vững ở đại lục bằng cách nào.” Một giọng nói chen vào, chúng nhân mới lãnh tĩnh lại, nhất thời thảo luận xôn xao.

“Ha ha ha, các ngươi không cần phí đầu óc nữa, bản tôn đã sắp xếp sẵn cho các ngươi rồi.” Giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên bên tai chúng nhân, đồng thời dấy lên uy thế kinh nhân cùng sức mạnh khiến người ta chấn động tâm thần.

Hơn nghìn cường giả đều bị khí thế đó ép cho bất động, chỉ còn con người đảo loạn xạ trong hốc mắt, không hiểu vận rủi sắp tới là gì.

Ma tôn quỷ dị xuất hiện giữa chúng nhân, hai tay ngưng lại trên không, linh hồn Hỏa vân tà hoàng và Thiết Cưu như bị lưỡi câu giữ chặt, móc từ trán ra rồi bị lão nuốt chửng.

“Linh hồn các ngươi sẽ dung hòa làm một với bản tôn, còn thân thể các ngươi, bản tôn sẽ lợi dụng để đoạt lại thánh sơn. Giao dịch này công bằng chứ? Ha ha ha!” Ma tôn cười điên cuồng, không hề dừng tay, thoáng sau mọi hoàng cấp linh hồn đều bị hút cạn.

“Còn lại…” Ma tôn lại nhìn sang hơn nghìn võ tôn, ai nấy đều kinh hoảng trợn trừng mắt. Chỉ trong tích tắc hơn trăm võ hoàng đều từ thinh rớt phịch xuống. Từ đáy lòng các võ tôn đều hoảng sợ cực độ với nhân vật đáng sợ đột ngột xuất hiện này.

“Tuy chất lượng những linh hồn này không cao nhưng số lượng rất được. Cộng lại cũng bằng mười mấy hoàng cấp linh hồn... Đủ để bản tôn no nê một bữa.” Ma tôn lạnh lùng, lại vung tay rút ra hơn trăm tôn cấp linh hồn.

Nửa canh giờ sau…

Ma tôn liếm cặp môi đỏ máu, mọi lỗ chân lông toát kha khói trắng, mọi vết thương do trúng phải linh hồn công kích của Yêu vương lành lại với tốc độ mắt thường thấy rõ. Thoáng sau, da Sát Hoàng lại mịn màng, đầy sinh lực, như chưa từng thụ thương.

Phù… ma tôn khẽ thổ ra một ngụm khí, tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ: “Toán người này cao nhất mới là hoàng cấp nhưng số lượng cộng lại miễn cưỡng bằng một linh hồn hư giai. Hiện tại độ dung hợp của bản tôn với thân thể này đạt chín phần mười…Nếu tàn hồn khôi phục đến trình độ địa giai, bản tôn còn gì phải sợ linh hồn công kích của Yêu vương nữa.”

Trước khi gặp nạn, tu vi của ma tôn đã đạt đến mức khó tưởng tượng. Yêu vương dù là linh hồn xuyên việt nhưng tu vi linh hồn không thể bằng tàn hồn ở thời kỳ đỉnh cao. Một khi linh hồn ma tôn khôi phục đến trình độ nhất định, Yêu vương không thể chế trụ được lão nữa.

“Đợi đấy, thống khổ mấy nghìn năm mà bản tôn còn chịu đựng được thì hiện tại không cần nóng lòng. Ta sẽ tiếp ục tìm kiếm linh hồn thích hợp, đến khi tu vi đề thăng tới địa giai thì… Yêu vương hay bốn xú nha đầu đó đều thành vật trong túi bản tôn.” Ma tôn nhìn về phía thánh sơn, mục quang đầy oán độc.

Thoáng cái đã qua mười năm…

Trong thánh sơn, tổng bộ của Yêu điện.

Một tiểu đội nhân mã lao vào như bay. Bên trên, Yêu vương ngồi giữa, hai bên là Thu Tố Thanh và Thu Tố Nhã, họ được hồn thạch trợ giúp mà đã tấn nhập thánh giai nhưng chân mày hiện rõ nét ưu tư. Tứ nữ ngồi dưới, thần sắc cũng hết sức bất an.

“Bẩm cáo Yêu vương! Ma tôn... Ma tôn ban nãy…” Người dẫn đầu đội nhân mã thở hồng hộc, sợ hãi kêu to.

“Ma tôn vừa tới, bọn ta đã biết.” Yêu vương quát khẽ, ngữ âm hàm chứa sóng chấn thanh tỉnh tâm thần khiến người báo cao tỉnh lại. Ông nói tiếp: “Lần này chúng ta tổn thất gì?”

“Một thánh giai Bách Thảo cốc bị ma tôn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net