Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch" Nhiếp Cẩn Y mở cửa, vẻ mặt rất háo hức
-"Anh về rồi...a" Nhiếp Cẩn Y ngạc nhiên khi thấy Phong Bác Thần say tí bỉ, lại được hai thanh niên khác đỡ.
Một trong hai thanh niên đó lên tiếng:" Chị dâu, làm phiền chị phải chăm sóc anh ấy rồi."
Nhiếp Cẩn Y:" A, không sao, hai người đỡ anh ấy vào phòng hộ tôi." Nói xong, cô hơi nghiêng người nhường đường.
"Bịch" Họ đặt người Phong Bác Thần nằm trên giường.
-"Chị dâu, thật sự làm phiền chị ạ."
Nhiếp Cẩn Y xua tay:"Không sao đâu, tối muộn rồi, hai người nên về rồi."
- "Vâng,tạm biệt" Hai người đàn ông cúi chào rồi ra cửa.
- "Bye" Nhiếp Cẩn Y vẫy tay rồi cẩn thận đóng cửa.
Nhiếp Cẩn Y thở dài rồi lấy nước và khăn lông lau người cho Phong Bác Thần. Động tác của cô hơi vụng về vì cô chưa từng phục vụ ai cả. Mồ hôi lấm tấm trên trán.
- "Hiaz" Cô khẽ thở rồi nhìn khuôn mặt của Phong Bác Thần. Ngón tay cô di chuyển nhè nhẹ như muốn phác họa khuôn mặt hoàn hảo của hắn.
Nhiếp Cẩn Y khẽ lẩm bảm: "Anh thay đổi nhiều quá." rồi nở nụ cười nhẹ.
Nhiếp Cẩn Y đứng dậy. Phong Bác Thần đột nhiên nắm chặt tay cô. Nhiếp Cẩn Y nghi hoặc quay đầu nhìn người đang ông đang nằm trên giường. Thấy khóe miệng Phong Bác Thần hơi mấy máy nhưng cô không nghe được gì. Nhiếp Cẩn Y hơi cúi gần khuôn mặt của Phong Bác Thần.
-"Đừng...đi..."
Nhiếp Cẩn Y mỉm cười:"Vân.."
-"Tiểu...Khiết,...đừng...đi."
Nụ cười của Nhiếp Cẩn Y cứng đờ.
-"Vâng,em không đi." Cô miễn cưỡng đáp.
Bàn tay Phong Bác Thần thả lỏng ra rồi buông xuống. Nhiếp Cẩn Y nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, đáy lòng thoáng tư vị phức tạp. Cô hơi lắc đầu rồi bê thau nước và khăn lông vào phòng.
Nhiếp Cản Y nhìn mình trong gương, hốc mắt đỏ lên, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống từng giọt. Cô hít mũi, lấy tay lau đi nước mắt rồi khẽ lầm bầm:
-"Khóc, mày khóc gì chứ, người anh ấy nhắc đến có thể là bạn, phải, là bạn.."
Nhiếp Cẩn Y tự bịa một lý do cho bản thân nhưng nước mắt cô không những dừng lại mà còn rơi nhiều hơn. Nhiếp Cẩn Y ngồi sụp xuống, đầu chôn vùi giữa hai chân, bả vai khẽ run rẩy...

*************************************

Nhiếp Cẩn Y lấy lại tinh thần, chỉnh chăn cho Phong Bác Thần rồi lấy một bộ chăn gối khác trải lên sofa trong phòng ngủ. Nhiếp Cẩn Y khẽ vuốt ve khuôn mặt Phong Bác Thần:
-"Ngủ ngon"
Nhiếp Cẩn Y tắt đén rồi leo lên sofa ngủ...

**************************************

Sáng hôm sau,
"Ưm.." Phong Bác Thần khẽ rên một tiếng rồi lấy tay che mặt lại. Phong Bác Thần ngồi dậy, lấy tay vuốt mi tâm rồi xốc chăn xuống giường. Hắn nhìn ảnh cưới treo đầu giường rồi nở nụ cười tự giễu...

**********************************
truyện

"Cộp..cộp.." Nghe thấy tiếng động từ cầu thang, Nhiếp Cẩn Y từ phòng bếp bước ra, nở nụ cười niềm nở:
-"Em có nấu bữa sáng, anh vào ăn cùng đi."
Phong Bác Thần không thèm liếc nhìn Nhiếp Cẩn Y, lạnh đạm trả lời:
-"Không cần." Nói xong rồi bước ra cửa. Đột nhiên hắn dừng chân lại:
-"À, lần sau không cần làm bữa sáng cho tôi đâu."
-"Vâng." Nhiếp Cẩn Y thu nụ cười, nhìn bóng lưng khuất, đôi môi khẽ mím lại. Cô bước vào phòng ăn ngồi xuống, cầm miếng bánh sandwich rồi cười với khoảng trống đối diện:
-"Chồng, chúc anh ăn ngon miệng."

*********************************

Phong Bác Thần chạy xe thẳng vào gara dưới tầng hầm của công ty rồi bước vào thang máy chuyên dụng.
"Ting"Cánh cửa thang máy mở ra, Phong Bác Thần bước ra trong sự ngạc nhiên của mọi người.
-"Tổng...tổng giám đốc..."Trợ lý nhìn Phong Bác Thần đầy vẻ ngạc nhiên rồi thu lại biểu cảm thất thố của mình.
-"Vào phòng tôi báo cáo công việc." Phong Bác Thần lạnh nhạt lên tiếng rồi bước vào phòng.
-"Vâng." Trợ lý ôm tập tài liệu, chuyên nghiệp gật đầu.
"Cạch" Tiếng cửa phong Tổng giám đốc đóng lại, đám thư kí bắt đầu bát quái đủ thứ chuyện.
Thư kí A:"Này không phải hôm qua là đám cưới của tổng giám đốc đúng không?"
Thư kí B:"Đúng rồi."
Thư kí C:"Thế tổng giám đốc..."
Thư kí B:"Chắc là tổng giám đốc lạnh nhạt với vợ đấy, dù sao thì đám cưới thương nghiệp mà."
Thư kí A:"Thế này thì tội cho phu nhân tổng tài vì cưới một người mặt lạnh."
-"Mấy người không làm việc sao?" Một trong những thư kí đó lên tiếng. Đám người bát quái thầm bĩu môi trng lòng nhưng ngoài mặt thì cung kính:
-"Vâng, tụi em xin lỗi"

****************************************************

Lúc này, Nhiếp Cẩn Y đang còn ở nhà: "Hắt xì....hắt xì....."
-"Mình bị cảm rồi sao" Cô khẽ lẩm bẩm.

****************************************************

#Writer: Kem_Matcha_Bánh_Trà_Xanh..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net