C55,56: Giọt nước mắt của người mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi nhận được điện thoại của Phó Thuần, Mạnh Quỳnh có hơi chần chừ một lát nhưng cuối cùng cũng chịu đứng lên. Anh vội vàng cầm lấy áo khoác vắt trên ghế rồi chạy ra ngoài. Vừa mở cửa phòng, anh gặp Trương Hạo, ngay lập tức anh ném chìa khóa xe cho Trương Hạo.

"Tới bệnh viện X, cậu lấy xe cho tôi…"

"Vâng."

Khi xe vừa tới trước cửa công ty, anh mở cửa ngồi lên xe và xe bắt đầu lăn bánh đến bệnh viện X.

"Đang yên đang lành tự nhiên gặp tai nạn, thật là phiền phức mà."

Bệnh viện X,

Mạnh Quỳnh và trợ lý Trương cùng nhau chạy vào bệnh viện, sau khi biết chính xác phòng phẫu thuật mà cô đang nằm, hai người vội vàng chạy đến. Lúc tới đó, không chỉ có Phó Thuần mà còn có cả Dương Tiểu Linh.

"Nguyễn Mạnh Quỳnh..."

Dương Tiểu Linh khi nhìn thấy anh đã bất giác lên tiếng gọi, Phó Thuần nghe vậy cũng chỉ ngửa mặt lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống. Anh nhìn Phó Thuần, trên người anh ta toàn là máu chắc đó là máu của cô, sau đó anh lại lên tiếng hỏi Tiểu Linh:

"Phi Nhung sao rồi?"

"Cậu ấy vẫn ở trong phòng phẫu thuật, vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả."

Gương mặt của anh cũng đã trùng xuống, không hiểu sao nhưng chưa bao giờ anh lại lo lắng cho cô như thế này. Anh lùi lại, ngồi phịch xuống ghế chờ bên ngoài, hai tay đan vào nhau và gục mặt xuống. Anh nhắm mắt lại như muốn cầu nguyện cho cô.

Không khí bên ngoài phòng phẫu thuật cũng căng thẳng không kém gì ở bên trong. Các y bác sĩ đang nỗ lực hết sức để ca phẫu thuật này thành công. Trong lúc đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Phi Nhung đã có một giấc mơ rất kì lạ. Trong mơ cô nhìn thấy một đứa bé có đôi cánh thiên thần đang bay về phía của cô. Đột nhiên đứa bé đó lên tiếng gọi to:

"Mẹ, mẹ ơi…"

Cô lúc đó vô cùng hạnh phúc, dang tay để đón đứa bé vào lòng. Nhưng chính lúc hạnh phúc đang trào dâng thì đột nhiên đứa bé ấy bị thần chết kéo lại, đôi cánh thiên thần bỗng chốc tan biến, con của cô vùng vẫy trong vòng tay của thần chết không ngừng gào khóc gọi mẹ:

"Mẹ ơi, cứu con, mẹ ơi…"

Phi Nhung hoảng loạn, cô chạy về phía thần chết để cứu con nhưng càng chạy thì khoảng cách càng xa. Cô vừa chạy vừa khóc, làm ơn đừng đưa con của cô đi. Giấc mơ kết thúc khi cô ngã gục xuống đất trong giấc mộng, còn ở bên trong phòng phẫu thuật cô vẫn đang bất tỉnh nhưng thật kì lạ, nước mắt từ khóe mắt của cô lại từ từ chảy xuống dưới...

Cùng thời điểm đó, trong một căn nhà hoang vắng ở nơi mà ít người qua lại, Nhan Điềm bị trói chặt tay chân và dán băng keo ở miệng. Cô ta đã bất tỉnh được một thời gian khá lâu, đột nhiên có một người đàn ông cầm chậu nước, hất thẳng vào mặt của ả.

"Khụ…khụ…"

Nhan Điềm từ từ tỉnh dậy, điều đầu tiên cô ta làm đó là đảo mắt nhìn xung quanh. Khi phát hiện mình đã bị bắt cóc, cô ta đã cố gắng vùng vẫy và hét lên nhưng tất cả đều là vô ích. Bên cạnh Nhan Điềm có vài ba tên áo đen đứng canh gác, cô ta vô cùng sợ hãi, không biết bọn chúng định làm gì mình.

Trong lúc lo sợ, đột nhiên cánh cửa của căn nhà hoang này bật mở, người bước vào là Kayla cùng với đàn em của mình. Tuy tên này có vết sẹo ở mặt nhưng Nhan Điềm cũng thừa sức để nhận ra đây là Kayla.

"Kayla..." Nhan Điềm thầm nghĩ.

Kayla bước đến chỗ của Nhan Điềm, nở một nụ cười đầy ma mị, hắn đưa tay ra đằng trước, xé toạc băng keo đang dính trên miệng của Nhan Điềm.

"Kayla, thì ra anh vẫn còn sống, tại sao anh lại bắt cóc tôi, mau thả tôi ra."

"Nhan Điềm, cô đã rơi vào tình thế này rồi mà vẫn còn muốn tôi thả cô ra sao?"

Kayla bóp chặt lấy mặt của Nhan Điềm, hắn trừng mắt nhìn ả, ánh mắt đỏ ngầu vì căm phẫn. Nhan Điềm run sợ, cô ta còn không dám vùng vẫy.

"Tôi cứ tưởng sau khi xé miếng băng keo này từ miệng cô thì cô sẽ mở miệng ra cầu xin tôi nhưng không ngờ cô lại có thái độ như vậy, thật khó chịu."

"Ư…ư…"

Nhan Điềm không thể nói, chỉ biết ư ư để Kayla buông tay ra. Kayla hất mạnh khiến cả người Nhan Điềm ngã nhào xuống đất, cô ta không chịu khuất phục dễ như vậy nên đã liên tục mắng nhiếc:

"Kayla, anh đừng tưởng tôi giết anh lần một không dám giết anh lần hai. Biết điều thì mau thả tôi ra."

Kayla tự dưng bật cười, nụ cười khiến hắn trông giống một kẻ điên hơn. Trong lòng Kayla bây giờ chỉ toàn thù hận, hắn hận Nhan Điềm đến tận xương tủy vì đã nhẫn tâm đẩy hắn ngã xuống biển chỉ để phi tang đoạn video nóng đó.

"Ha…bây giờ người nên biết điều là cô mới đúng. Nhan Điềm à Nhan Điềm, cô từ từ mà nhận sự trừng phạt này đi. Tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi…"

Nói rồi, những tên đàn em theo sau hắn lần lượt cởi bỏ hết quần áo ra. Nhan Điềm biết mình đang đối mặt với chuyện gì nên đã ôm chặt lấy chân của Kayla, cô ta vừa cầu xin vừa khóc.

"Tôi sai rồi, làm ơn tha cho tôi, Kayla, tôi biết lỗi của tôi rồi…"

Kayla không thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của cô ta, hắn nghe thôi đã thấy giả tạo. Loại người như Nhan Điềm làm gì có lời xin lỗi nào là thật lòng, thứ hắn cần bây giờ không đơn giản là câu xin lỗi mà là Nhan Điềm chịu sự trừng phạt của hắn.

"Cút ra, đừng động vào người tôi."

"Á!"

Nhan Điềm bị đá văng ra một góc tường, Kayla dơ chân lên, cẩn thận phủi quần.

"Cái này gọi là ăn miếng trả miếng. Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô còn sống sót sau khi bị các em của tôi chơi thì cô thắng…Hahaha, từ từ mà hưởng thụ sung sướng đi."

Tiếng cười kinh tởm đó tắt cũng là khi Nhan Điềm bị bọn đàn em của hắn tấn công. Bọn chúng lao đến, cấu xé quần áo của Nhan Điềm.

"Không, làm ơn tránh xa tôi ra…"

Rẹt!

Tiếng xé vải vang lên khắp phòng, cơ thể Nhan Điềm bị mấy tên to con đó giày vò, chơi đùa qua lại. Bọn chúng thì vô cùng sung sướng còn Nhan Điềm thì ngược lại, ả đau đến muốn chết.

"Ahhh…"

Nước mắt của Nhan Điềm trào ra, cô ta không thể chống cự cũng không thể vùng vẫy. Cô ta càng hét càng cảm thấy vô vọng, đến khi không còn chút sức lực mà ngất đi bọn chúng mới chịu buông tha.

Bệnh viện X, 5 giờ chiều,

Phi Nhung sau khi trải qua ca phẫu thuật thành công thì được chuyển về phòng bệnh để tiện theo dõi tình hình. Lúc đó Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt biết chuyện cũng đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

"Phi Nhung, Phi Nhung xảy ra chuyện gì vậy?"

Tinh Nhi vô cùng hoảng hốt, chị ấy lo lắng đến suýt khóc. Hàn Văn Triệt đỡ lấy Tinh Nhi, cũng chuẩn bị tinh thần để lắng nghe lời mà bác sĩ sắp nói.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải ở bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi. Phần đầu của cô ấy bị chấn thương nhẹ, không nên để cô ấy quá kích động. Còn một chuyện nữa tôi cũng muốn nói với mọi người...chúng tôi rất xin lỗi vì không thể giữ được đứa bé trong bụng của cô ấy."

Sau khi nghe bác sĩ nói xong, cả đám ai nấy cũng đều trợn mắt ngạc nhiên. Phi Nhung mang thai nhưng không một ai biết, đến khi mất đi đứa bé thì…

"Bác sĩ nói gì? Đứa bé nào?" anh không thể tin nổi nên đã hỏi lại một lần nữa.

"Mọi người không biết gì sao? Bệnh nhân đã có thai được hai tuần rồi. Chúng tôi thật sự xin lỗi vì không cứu được đứa bé."

Dương Tiểu Linh òa lên khóc, còn Tinh Nhi thì gục mặt vào vai Hàn Văn Triệt khóc một trận lớn. Tại sao mọi chuyện xấu đều xảy ra với Phi Nhung, cô đã làm gì sai mà phải chịu đựng những nỗi đau đớn này.

Khi bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, Phó Thuần đã không kiềm chế được cơn tức giận mà nói ra:

"Lúc cô ấy gặp tai nạn là ở trước bệnh viện phụ sản, cô ấy nằm trên đất nhưng vẫn nắm chặt bức ảnh đứa nhỏ…"

Mạnh Quỳnh vừa ngẩng mặt lên thì đã bị Phó Thuần lao đến túm chặt lấy cổ áo. Hai mắt của Phó Thuần đỏ ngầu như sắp khóc, từng lời cay nghiệt nói ra để khiến anh tỉnh ngộ:

"Nếu như anh biết cô ấy mang thai, nếu như người đưa cô ấy đi khám thai là anh thì đã chẳng xảy ra tai nạn này rồi. Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh có phải là chồng của cô ấy không? Anh có phải là ba của con anh không?"

Mạnh Quỳnh cũng bị kích động nhưng anh không hề biết cô mang thai. Anh nắm chặt lấy cổ tay Phó Thuần, hất văng anh ta ra khỏi người của mình.

"Tôi không biết cô ấy có thai, tại sao cô ta xảy ra tai nạn lại là lỗi của tôi chứ?"

___

C56: Trả con lại cho tôi!

"Hai người đừng cãi nhau nữa, không thể để yên cho Phi Nhung nghỉ ngơi hay sao?"

Dương Tiểu Linh bất mãn hét lên. Trong khi cô vẫn còn bất tỉnh thì hai người đàn ông này vẫn còn sức để cãi nhau. Dù gì thì tai nạn cũng đã xảy ra rồi, bây giờ đùn đẩy trách nhiệm thì được ích gì chứ?

Mạnh Quỳnh đột nhiên nhận được điện thoại nên đã ra ngoài để nghe. Người gọi đến là Trương Hạo, cậu ta đã theo lệnh anh đi tìm nguyên nhân tai nạn của cô.

"Alo, mọi chuyện sao rồi?"

"Nguyễn Tổng, tôi đã tìm được hộp đen trong xe của chiếc ô tô tải đâm vào thiếu phu nhân rồi."

"Thật…sao?"

"Nguyễn Tổng, tôi nghĩ anh nên tới đây để tự mình xem đoạn video."

Mạnh Quỳnh cúp máy, lập tức chạy đến đồn cảnh sát nơi mà Trương Hạo tìm được đoạn video từ hộp đen. Từng bước chân của anh đều gấp gáp, vội vàng, trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh của cô.

"Phạm Phi Nhung…"

Tới đồn cảnh sát,

Vì đồn cảnh sát gần với bệnh viện X nên quãng đường tới đây không mất quá nhiều thời gian. Sau khi xuống xe, anh lập tức chạy vào bên trong. Trương Hạo vừa nhìn thấy anh thì đã lên tiếng chào:

"Nguyễn Tổng."

"Đoạn video đó đâu."

Trương Hạo cúi người xuống, nói vài câu với viên cảnh sát đang điều khiển máy tính.

"Phiền anh có thể tua lại đoạn video được không?"

Viên cảnh sát tua lại đoạn video. Hình ảnh và âm thanh sắc nét đến mức anh có thể cảm nhận được sự đau đớn của cô khi bị chiếc xe tải này đâm vào. Đến khi chiếc xe gần tới, một bóng người lao đến đằng sau lưng cô thẳng tay đẩy cô ngã nhào về phía trước.

"Dừng lại ở đây được rồi."

Cạch!

Sau khi hình ảnh được dừng lại, gương mặt của người đã đẩy cô hiện rõ trên màn hình máy tính. Anh siết chặt nắm đấm, tức giận mà đập mạnh tay xuống mặt bàn.

"Khốn kiếp! Mau, mau đưa Nhan Điềm tới đây ngay cho tôi."

"Nguyễn Tổng, thật ra trước khi anh tới đây tôi cũng đã cho người đi tìm giám đốc Nhan."

"Cái gì? Thế cô ta đâu?"

"Bọn họ nói không tìm thấy giám đốc Nhan ở Nguyễn Thị cũng không tìm thấy cô ấy ở nhà riêng."

Có lẽ Nhan Điềm vì sợ tội nên đã cố tình chạy trốn. Làm ra chuyện ác độc như vậy, thật không thể tha thứ cho cô ta.

"Mau cử người đi tìm, phải tìm cô ta bằng được thì thôi."

"Vâng thưa anh."

Sau khi bị một đám đàn ông chơi đùa cùng một lúc, Nhan Điềm tưởng như đã không thể tỉnh dậy được nữa. Quần áo trên người cô ta rách tươm, cơ thể toàn vết bầm tím, lớp trang điểm cũng bị nhòe đi bởi nước mắt. Nhan Điềm từ từ tỉnh dậy trên nền đất ẩm ướt.

"Ưm..."

Cơ thể đau đớn đến mức không thể cử động, may mắn là bọn chúng đã cởi trói cho cô ta. Nhan Điềm nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thấy sự thảm hại của bản thân, cô ta dường như đã trở thành một kẻ điên.

"Ahhhh…một lũ đáng chết!"

Nhan Điềm ngồi gục mặt xuống, ôm mặt khóc nức nở. Thứ quý giá nhất của một người con gái đã bị một đám đàn ông làm ô nhục. Nhìn cô ta lúc này thật đáng thương nhưng so với những gì cô ta gây ra cho Phi Nhung thì bằng ấy sự trừng phạt chưa là gì cả.

Căn nhà hoang này đã không còn bóng người nào nữa. Kayla cho rằng sau khi bị chơi nát như vậy Nhan Điềm sẽ không thể sống được, ai ngờ cô ta vẫn còn sức để mà khóc mà hét. Nhan Điềm từ từ đứng dậy tiến đến cánh cửa và ngó đầu ra bên ngoài. Xung quanh không có ai, cô ta có thể yên tâm mà rời khỏi đây.

Chạy thoát ra khỏi căn nhà hoang nhưng nơi này lạ hoắc so với một người mới về nước vài tháng như Nhan Điềm. Cô ta cứ chạy thẳng về đằng trước, chỗ nào có đường thì chạy chỗ đó, ả vừa chạy vừa sợ hãi.

"Cứu tôi với, cứu tôi với…"

Nhan Điềm sợ hãi, chân trần với bao vết thương lê lết trên mặt đường. Khắp người cô ta chỗ nào cũng bầm tím, còn sức để mà chạy thì đúng là may.

"Có ai không? Cứu tôi với!"

Nơi này vắng người đến kì lạ, cô ta càng chạy càng chìm vào vô vọng. Bỗng dưng Nhan Điềm vấp phải viên đá to, mất đà ngã lăn xuống dốc đường. Chính sự va đập mạnh ở phần đầu đã khiến cô ta ngất xỉu trước khi chạy khỏi đường lớn.

Lúc đó có vài người đi làm rừng và phát hiện ra Nhan Điềm nằm bất động dưới chân dốc. Họ đều là những người dân bản địa thân thiện nên khi gặp người bị nạn họ đã không ngần ngại giúp đỡ.

Trong khi đó ở bệnh viện X

Phó Thuần đã trở về để thay chỗ quần áo dính máu, Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt thì trở về biệt thự để ông nội khỏi nghi ngờ. Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Tiểu Linh và cô.

Lấy lại được ý thức, cô từ từ cử động ngón tay. Thấy cô có chút động tĩnh, Dương Tiểu Linh đã vô cùng vui sướng.

"Phi Nhung, Phi Nhung, cậu tỉnh rồi sao?"

Phi Nhung từ từ mở mắt ra, ban đầu hình ảnh có hơi mờ mờ nhưng sau cái chớp mắt thứ hai thì mọi thứ đã trở lại bình thường. Cô nghiêng đầu sang bên trái nhìn Tiểu Linh và khẽ nói:. ngôn tình ngược

"Tiểu Linh…"

"Cậu thấy sao rồi? Còn đau không? Để mình gọi bác sĩ đến nhé!"

Lúc này hình ảnh vụ tai nạn vừa rồi mới xuất hiện lại trong đầu của cô. Cô nhìn thấy mình chảy rất nhiều máu, đầu đau như muốn vỡ vụn. Bất chợt cô nhớ đến đứa bé trong bụng của mình, cô gặp tai nạn như vậy liệu đứa bé có sao không? Cô hốt hoảng bật dậy, sờ lên bụng của mình.

"Con…con mình, Tiểu Linh, con mình sao rồi? Nó vẫn còn có đúng không? Cậu trả lời mình đi, Tiểu Linh."

"Phi Nhung, cậu đừng quá kích động."

Nhìn Dương Tiểu Linh nghẹn ngào không dám trả lời cô đã đoán ra được phần nào. Cô chảy nhiều máu như vậy chắc đứa trẻ đã…

"Không được, mình phải đi hỏi bác sĩ…"

Cô vùng dậy, Dương Tiểu Linh không kịp cản cô lại. Khi cô chưa bước ra khỏi cửa phòng, giọng nói của anh bỗng vang lên với câu nói khiến cô như chết lặng:

"Đứa bé chết rồi! Bác sĩ nói…không giữ được đứa bé."

"Anh nói cái gì? Tôi không tin, tôi không tin."

Cô ôm chặt lấy đầu nơi bị thương đang được băng bó, nghe tin đứa bé không giữ được tim cô bỗng đau đến kì lạ. Cô quằn quại, chỉ biết khóc lóc mà không thể kìm nén cảm xúc.

"Phi Nhung à, cậu bình tĩnh lại đi, Phi Nhung."

Tâm trạng cô đã như vậy mà anh còn thêm dầu vào lửa. Anh đã lạnh lùng nói ra một câu:

"Mất đứa bé cũng không sao hết, bởi vì ngay từ đầu…nó đã không nên tồn tại trên đời này."

"Cái gì?"

Cô dùng ánh mắt sắc lạnh để lườm anh. Cô mất đi đứa bé chưa đủ đau đớn hay sao mà anh còn vô tình nói ra câu nói tàn nhẫn ấy. Phi Nhung lao đến túm lấy cổ áo của anh, dùng hết sức lực để trách móc:

"Là anh đúng không? Là anh đã hại chết con tôi đúng không? Đồ độc ác, đồ tàn nhẫn…nó…nó cũng là con anh cơ mà. Tại sao…tại sao lại làm như vậy? Hả?"

Cô vừa khóc vừa đánh vào ngực anh. Mạnh Quỳnh chỉ biết đứng lặng người để yên cho cô thỏa sức đánh. Nói ra những lời như vậy anh cũng đau lòng lắm chứ nhưng do bản tính lạnh lùng anh vẫn muốn kiêu ngạo trước cô nên mới thốt ra những lời như vậy.

"Tôi ghét anh…tôi thà không có con với anh còn hơn. Đồ độc ác…nó là con của anh…nó cũng là con người…tại sao lại làm thế với nó…con của tôi…trả lại con cho tôi…huhu…"

Phi Nhung đã không còn sức lực để đánh anh thêm được nữa. Cô gục mặt vào lồng ngực của anh, nước mắt lã chã rơi xuống ướt hết cả vai áo của anh. Dương Tiểu Linh nhìn thấy cảnh tượng này cũng không kìm nổi nước mắt.

"Huhu…trả lại con cho tôi…trả nó cho tôi…"

Mạnh Quỳnh dù mạnh mẽ thế nào thì cũng phải một lần yếu lòng. Anh đã rơi nước mắt, vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ đang trách mắng bản thân anh. Anh cứ đứng im làm chỗ dựa cho cô khóc, khóc như vậy sẽ khiến cô bớt đau lòng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net