C81,82: Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh là chó à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái con người này lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ tới hôn. Ngoài hôn và cái chuyện đó ra thì anh chẳng lúc nào nghĩ một cách nghiêm túc cả. Phi Nhung khẽ đẩy anh ra nhưng bàn tay anh cứ siết chặt lấy eo cô.

"Không. Ở đây nhiều người như vậy, anh không ngại cũng phải nghĩ cho em chứ."

Mạnh Quỳnh ngó nghiêng nhìn mọi người xung quanh, bọn họ chỉ toàn chú ý đến cảnh tượng phía dưới, làm gì có thời gian mà để ý hai người họ.

"Haizzz, nếu bây giờ em không chủ động hôn anh, em sẽ phải hối hận."

"Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh lại định âm mưu gì vậy?"

"Không phải là âm mưu…"

Anh đưa tay vuốt ve má hồng của cô rồi dừng tay lại cố định ở đó.

"…mà là một sự trừng phạt nhẹ dành cho em."

Cô tuy không biết anh sẽ làm gì nhưng cô thừa sức đoán được ý định biến thái trong đầu của anh. Vì không muốn dùng dằng mãi với anh nên cô đã chủ động kiễng chân lên, tặng anh một nụ hôn vào bên má. Mạnh Quỳnh đứng yên để tiếp tục chờ đợi một nụ hôn bất ngờ vào môi nhưng kết quả…cô lại chạy ra chỗ khác để đổi chủ đề.

"Đến những nơi như thế này chúng ta phải chìm đắm vào vẻ đẹp của nó mới đúng. Mạnh Quỳnh, anh mau tới đây đi."

Cô vẫy tay gọi anh tới gần chỗ mình. Mạnh Quỳnh chỉ biết ôm má, anh vẫn muốn có thêm một nụ hôn nữa ở môi nhưng cô gái này thật là biết khiến anh phát điên.

"Anh không muốn chìm đắm trong vẻ đẹp của Paris thôi đâu…"

"Sao cơ?"

Mạnh Quỳnh nắm lấy cổ tay cô, hai mắt của cô tròn xoe nhìn anh không chớp mắt.

"…anh còn muốn chìm đắm trong vị môi của em nữa."

Anh ghì chặt lấy cô sau đó thì khẽ ngậm lấy đôi môi nhỏ xinh của cô. Đúng là nếu chưa đạt được mục đích, anh sẽ không chịu dừng lại. Phi Nhung nhắm mắt lại, tay cô đặt nhẹ lên vai anh, bắt đầu cùng anh chìm trong đắm đuối. Hôn nhau ở tháp Eiffel thật là lãng mạn, tuy có hơi xấu hổ nhưng không sao hết, cô có ông chồng mặt dày như vậy là quá đủ rồi.

Vài ngày sau, tại biệt thự Nguyễn Gia,

Tinh Nhi vừa lướt điện thoại vừa ăn đĩa hoa quả ở trên mặt bàn. Nhìn đứa cháu gái chả biết làm gì ngoài việc ăn với ngủ kia, Nguyễn lão chủ tịch bèn thở dài rồi chống gậy bước tới đó. Ông nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, người hầu cẩn thận đặt một tách trà nóng xuống mặt bàn cho ông.

"Tinh Nhi, ngoài việc ngồi ở đây ăn và lướt điện thoại, ông nghĩ cháu nên gọi điện cho ba mẹ cháu để bàn về đám cưới của mình đi."

Tinh Nhi vừa nhai vừa đáp lại ông:

"Cháu gọi cho ba mẹ cháu rồi. Họ nói đang đi công tác bên Thổ Nhĩ Kỳ, chắc 3 tháng nữa mới trở về được."

"Ông không hiểu tại sao nhưng cháu là người ông lo nhất khi kết hôn đấy."

Tinh Nhi uống một ngụm nước, chị ấy mỉm cười nhìn ông:

"Ông không cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu đâu. Mẹ của Hàn Văn Triệt là một người rất hiền lành."

"Thật là không thể hiểu nổi."

Đang lướt bảng tin trên điện thoại bỗng dưng Tinh Nhi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Phi Nhung và Mạnh Quỳnh khi đang ngồi thuyền ngắm hoàng hôn trên sông Seine. Bức ảnh được đăng tải khoảng vài giờ trước nhưng lại có rất nhiều lượt tương tác, hầu hết bọn họ toàn là nữ và để lại những comment liên quan đến Mạnh Quỳnh.

Tinh Nhi bĩu môi, đúng là có hơi ghen tị với hai người này nhưng bản thân mình và Hàn Văn Triệt chưa làm đám cưới nên chưa thể đi tuần trăng mật được.

"Mình sẽ không nói là mình ghen tị với hai đứa nó đâu. Trông cái mặt…thấy ghét!"

"Sao thế? Đang trách ông già này khó tính sao?" Nguyễn lão chủ tịch đột nhiên lên tiếng.

"Không, cháu sao có thể trách ông được. Ông tự xem cháu trai yêu quý và cháu dâu tuyệt vời của ông đi này, đi chơi mà không quên chụp ảnh để người khác ghen tị."

Tinh Nhi đưa điện thoại cho Nguyễn lão chủ tịch xem, ông cảm thấy rất vui vì cuối cùng hai đứa cũng hòa thuận và sống hạnh phúc bên nhau. Đây là chuyện ông đã mong muốn từ lâu, trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng ông trời cũng hiểu thấu tấm lòng của ông dành cho cháu trai và cháu dâu.

"Ông nội. Cháu cũng muốn có một chuyến du lịch như hai đứa nó." Tinh Nhi nhõng nhẽo. truyện tiên hiệp hay

"Cứ chuẩn bị tinh thần tốt lấy chồng đi rồi ông sẽ chuẩn bị cho hai đứa một chuyến đi không kém gì hai đứa nó."

"Hihi, ông nội là nhất…"

Tối hôm ấy, tại khách sạn Vip ở Paris,

Vì anh đã vắng mặt ở tập đoàn Nguyễn Thị vài ngày nên không thể giải quyết công việc một cách trực tiếp. Mạnh Quỳnh ngồi tựa lưng vào thành giường, anh đặt laptop lên đùi để chuẩn bị cho cuộc họp trực tuyến.

"Mọi chuyện ở công ty vẫn ổn chứ?"

"Vâng thưa Nguyễn Tổng, các dự án trước đó đã được tiến hành cùng một lúc, chúng đã đem lại doanh thu lớn cho công ty chúng ta."

"Tốt lắm, một là giữ nguyên vị thế, hai là tăng vị thế. Không có tôi ở công ty mọi người phải cùng cố gắng đấy nhé."

Phi Nhung bước ra khỏi phòng tắm thì chợt nhìn thấy anh đang họp trực tuyến với các cổ đông. Cô bỗng dưng mỉm cười, sau đó thì đến trước gương tự tô son thật đậm lên môi của mình. Nhân lúc anh đang chú ý vào laptop, cô tiến đến hôn vào má anh để lại dấu son môi đỏ chót rồi chạy xa ra.

"Ahahaha…"

Cô ôm bụng cười, anh cau mày nhìn chằm chằm vào cô.

"Em cười cái gì? Mau lại đây nhanh cho anh."

Mạnh Quỳnh gập laptop lại trong khi cuộc họp vẫn còn đang dang dở. Có vẻ như cô vừa trêu chọc anh không đúng lúc rồi.

"Em không cố ý đâu, anh tiếp tục họp đi."

"Trêu anh cho đã rồi nói không cố ý, đêm nay em chết chắc rồi."

Anh chạy đến để bắt cô nhưng nào ngờ cô lại có thể dễ dàng tránh né khỏi tay anh. Không những thế cô còn lẽ lưỡi để thách thức anh bắt được mình.

"Ahaha, anh còn lâu mới bắt được em."

"Hay lắm Phạm Phi Nhung, em dám thách thức anh sao? Em nhầm to rồi, chút nữa không được kêu anh tha cho em đâu đấy."

Mạnh Quỳnh đuổi theo cô nhưng không hiểu sao cô gái này hôm nay lại chạy nhanh đến vậy. Đúng là một trò chơi kích thích để chuẩn bị cho một đêm nồng nàn. Anh tiến đến phía cửa ra vào, anh khóa chặt cửa lại để ngăn chặn đường cô chạy thoát. Đến lúc cô đã chạy mệt và không để ý thì anh lao đến ôm cô ném xuống giường.

"Chịu thua đi Phạm Phi Nhung."

"Anh thừa nước đục thả câu, đó là hành động của một tiểu nhân đấy Nguyễn Mạnh Quỳnh."

"Em nói anh là tiểu nhân hay bỉ ổi gì cũng được. Nhưng em chết chắc rồi."

Nói rồi anh cúi xuống cắn nhẹ vào cổ của cô.

"A…Mạnh Quỳnh, anh là chó à?"

"Gâu gâu…"

"Hahaha, anh kêu giống thật đấy."

Cô được một tràng cười sảng khoái, nhìn nụ cười không chút vướng bận muộn phiền đó trên môi cô, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh chưa từng thấy cô cười giòn giã như vậy bao giờ, có lẽ đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai người.

Thấy anh đột nhiên dừng lại, vô liền dơ hai tay lên sờ nhẹ má của anh. Cô cảm thấy anh có sự bất thường vì anh chưa từng dừng lại đột ngột như vậy trong lúc "hành sự".

"Mạnh Quỳnh, anh sao thế?"

Anh đưa tay nắm lấy tay cô rồi ấn chặt xuống ga giường.

"Phi Nhung, anh yêu em, thật sự rất yêu em."

Cô phì cười, Nguyễn Tổng lạnh lùng hôm nay như biến thành một kẻ khác vậy. Phi Nhung ôm chầm lấy cổ anh, cô ghé sát vào tai anh thì thầm:

"Em cũng yêu anh, rất rất yêu anh."

"Không. Anh muốn em nói thật to câu nói này cơ."

"Nguyễn Mạnh Quỳnh... Em yêu anh, em rất yêu anh!"

Cô hét toáng lên theo yêu cầu của anh. Cô cứ nghĩ nếu làm thế thì anh sẽ tha cho cô đêm nay nhưng thật ra lại ngược lại.

"Ư…ưm…Mạnh Quỳnh…đừng."

"Đây là cách thể hiện tình yêu của chúng ta. Anh muốn cơ thể này và trái tim em mãi mãi thuộc về anh…"

______

C82: Tin vui

Một tháng sau…

Nói là đi hưởng tuần trăng mật nhưng cặp đôi Mạnh Quỳnh - Phi Nhung lại đi cả một tháng trời. Sau khi tham quan khắp các ngõ ngách của Paris, ăn uống hết các món ăn thức uống nổi tiếng ở đây thì cuối cùng hai người cũng chịu thu dọn đồ để trở về nhà.

Trong khi anh đang tất bật dọn dẹp ở bên ngoài thì cô cứ nhốt mình trong phòng tắm, còn việc cô làm gì trong đó thì ngay cả anh cũng không biết. Anh cảm thấy lạ nên đã gõ cửa để nhắc nhở cô:

"Phi Nhung, em còn chần chừ nữa là không kịp giờ bay đâu đấy."

"Vâng, em biết rồi. Anh chờ em một lát."

Mạnh Quỳnh ra ngoài phòng lần nữa để đợi cô. Bên trong phòng tắm, côcó vẻ như đang rất hồi hộp, tay cô nắm chặt chiếc que thử thai. Dạo gần đây cô thấy cơ thể rất lạ, hay buồn nôn, thèm đồ chua và đặc biệt là tháng này cô có bị chậm kinh nên sinh ra nghi ngờ.

Cô từ từ mở mắt ra nhìn kĩ những gì hiện lên trên que thử thai đó, nếu hai vạch đỏ thì chứng tỏ cô đã mang thai.

"Ahhhh…"

Nghe thấy tiếng hét của cô trong phòng tắm anh bèn chạy tới, anh điên cuồng gõ cửa vì cảm thấy lo lắng:

"Xảy ra chuyện gì vậy Phi Nhung? Phi Nhung mau mở cửa cho anh đi.".

Cạch!

Cánh cửa phòng tắm mở ra, cô rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm vào ạm. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cô phải khóc thế này.

"Sao thế? Em không nỡ lòng rời khỏi Paris này sao?"

Cô lắc đầu, gương mặt cô lúc này rạng rỡ hẳn lên. Cô chậm rãi đưa cho anh chiếc que thử thai trên tay.

"Anh xem đi."

Anh cầm lấy que thử thai, nhìn thấy hai vạch đỏ trên đó bỗng dưng sắc mặt anh thay đổi. Anh trợn mắt nhìn cô, không thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.

"Phạm Phi Nhung...em…em…có thai rồi sao?"

Cô gật đầu lia lịa. Lúc này cảm giác hạnh phúc trong anh dâng tới tột đỉnh. Anh lại sắp được làm ba rồi, thật là vui quá đi.

"Cảm ơn em. Cảm ơn em đã cho anh được làm ba, cảm ơn em rất nhiều Phi Nhung."

Anh ôm chầm lấy cô rồi nhấc bổng cả người cô lên. Hạnh phúc vỡ òa khi cả hai sắp được lên chức ba mẹ, cô cũng vui không khác gì anh, cứ nghĩ đến việc sắp được làm mẹ là cô lại muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng.

"Đi thôi, chúng ta mau trở về để báo tin vui này cho ông nội và mọi người biết."

"Ừm…"

Cả hai mau chóng xách vali rời khỏi khách sạn và tạm biệt thành phố Paris tuyệt vời này để trở về nhà. Hai người lên máy bay lúc 6 giờ tối nếu đi nhanh nhất thì 6 giờ sáng mai mới tới nơi.

Ngồi trên máy bay ở khoang hạng sang, anh thỉnh thoảng lại hí hửng cười thầm, tay còn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.

"Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh cười cái gì thế? Nãy giờ anh cứ cười một mình, em còn tưởng anh bị làm sao cơ."

Anh cố nén cảm xúc vui sướng trong lòng mình lại. Thật ra anh đang tưởng tượng đến cái bản mặt của Hàn Văn Triệt khi trở thành kẻ thua cuộc trong lần cá cược lần này, tuy nhiên đây là bí mật giữa hai người đàn ông nên anh không thể nói rõ ra cho cô biết.

"Không có gì, anh chỉ cảm thấy phấn khích vì sắp được làm ba thôi."

"Nhưng có cần phải hí hửng cười như thế không? Ai không biết lại tưởng anh có vấn đề đấy."

"Phi Nhung, có phải em đang muốn bị phạt không hả?"

Cô tỏ ra vô cùng bình tĩnh thậm chí còn không quan tâm đến lời nói của anh. Bây giờ cô đang mang thai đương nhiên anh phải đặt sự an toàn của bà bầu lên trên hết rồi. Cô đưa tay xoa xoa bụng rồi nói với anh.

"Bây giờ em đang mang thai đó, anh không được làm càn nghe chưa? Nếu con biết anh bắt nạt mẹ nó, nó sẽ buồn lắm đấy."

"Thôi được rồi. Anh chịu thua em đấy Phi Nhung."

Sau khi ngồi 12 tiếng trên máy bay cuối cùng thì Mạnh Quỳnh và Phi Nhung cũng đã trở lại mảnh đất quê hương. Anh và cô xuống máy bay lúc 6 giờ sáng, lái xe từ sân bay đến biệt thự Cố Gia chắc phải mất thêm 1 tiếng nữa.

Cả Nguyễn lão chủ tịch và Tinh Nhi đều không biết hôm nay hai người họ về nước nên cũng không ra sân bay để đón. Có lẽ anh và cô muốn dành tặng một sự bất ngờ cho cả nhà rồi tiện thể thông báo tin vui luôn.

Biệt thự Nguyễn Gia, 7 giờ sáng,

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người trở về rồi!"

Quản gia của biệt thự Nguyễn Gia khi nhìn thấy hai người họ liền hấp tấp chạy ra ngoài cùng với một vài người hầu khác. Mạnh Quỳnh liền đưa tay lên ra hiệu mọi người giữ yên lặng:

"Suỵt, ông nội tôi đâu?"

"Cố lão chủ tịch đang ở trên tầng, ông đang nghỉ ngơi trong phòng thưa thiếu gia."

"Tốt lắm."

Mạnh Quỳnh dắt tay Phi Nhung vào trong biệt thự, cứ tưởng là chỉ có một mình ông nội ở nhà ai ngờ Cố Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt đều đang có mặt ở phòng khách. Khi nhìn thấy hai người họ tiến vào, Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt liền vội vã chạy đến.

"Phi Nhung, Mạnh Quỳnh, sao trở về mà không báo trước thế?"

"Bọn em muốn cho ông bất ngờ, tiện thể thông báo tin vui cho ông nội và mọi người luôn."

Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt ngơ ngác nhìn nhau, không biết tin vui anh định thông báo là tin gì?

"Tin vui gì thế? Nói cho chúng tôi biết trước đi." Hàn Văn Triệt đấm nhẹ vào người anh.

Anh mỉm cười nhìn Hàn Văn Triệt sau đó anh kéo cô lại, ôm chặt lấy vai của cô.

"Thật ra thì...Phi Nhung đã có thai rồi. Và…Mạnh Quỳnh này sắp được lên chức ba, ahahaha."

Tinh Nhi mừng rỡ:

"Thật sao? Chúc mừng hai đứa nhé, vui quá đi mất."

Đối lập với niềm hạnh phúc của ba người kia là sự suy sụp tinh thần nghiêm trọng của Hàn Văn Triệt. Cái tin Phi Nhung mang thai và Mạnh Quỳnh sắp làm ba nghe như sét đánh ngang tai vậy. Hàn Văn Triệt này thua rồi ư? Vậy là Mạnh Quỳnh đã trở thành người chiến thắng còn Hàn Văn Triệt là kẻ bại trận.

"Này, Hàn Văn Triệt. Anh làm sao mà đứng đờ mặt ra thế? Phi Nhungmang thai là tin vui mà, chúc mừng em ấy đi chứ."

Tinh Nhi thấy Hàn Văn Triệt đứng thừ mặt ra liền huých mạnh vào tay cậu ta. Cho dù có buồn và nhục nhã vì thua vụ cá cược này nhưng thực sự thì tin này là một tin vui. Hàn Văn Triệt nhe răng cười gượng gạo sau đó thì lắp bắp:

"À ừ…chúc…chúc mừng hai người nhé!"

"Cảm ơn cậu, Hàn…thua cuộc." Cố Hiểu Phàm cố tình nói nhỏ lại đoạn "thua cuộc" chỉ để một mình Hàn Văn Triệt nghe thấy. Câu nói đó như đang cố tình châm chọc cậu ta vậy.

"Để chị lên gọi ông nội, hai đứa mau ngồi xuống đây đi."

Sau khi Tinh Nhi chạy lên tầng thì Mạnh Quỳnh và Phi Nhung cũng tiến tới ghế sofa ngoài phòng khách. Anh lướt qua Hàn Văn Triệt, nở một nụ cười chiến thắng khiến Hàn Văn Triệt nhục nhã tới mức không nói lên lời.

Cô nhìn sắc thái kì lạ của Hàn Văn Triệt, cô cứ tưởng cậu ta đang bị bệnh cơ chứ.

"Em thấy Hàn Văn Triệt không ổn cho lắm, hình như anh ấy cảm thấy không khỏe đó Mạnh Quỳnh."

"Em không cần lo cho cậu ta. Chắc tại thấy nhục nhã quá nên thành ra như vậy ấy mà."

"Cái gì? Nhục nhã là sao?"

"À…ờ…ý anh là…chẳng có gì đâu, em đừng quan tâm nhiều."

Nguyễn lão chủ tịch sau khi biết chuyện thì vô cùng mừng rỡ, ông đã chờ ngày được bế chắt lâu lắm rồi. Thật là tuyệt vời nếu trong nhà lại có thêm tiếng trẻ con, nó sẽ khiến ông cảm thấy vui vẻ và yêu đời hơn rất nhiều.

Trong bữa cơm trưa mọi người liên tục trò chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau nhưng sắc mặt của Hàn Văn Triệt vẫn cứ ủ rũ như lúc ban đầu. Sau khi ăn cơm xong, anh đã hẹn Hàn Văn Triệt ra ngoài sân sau để nói chuyện. Anh vui vẻ nói với cậu ta:

"Tôi thắng rồi nhé. Thật là tiếc cho cậu quá…đáng lẽ ra tôi còn tưởng còn chán mới có thể được làm ba nhưng ai ngờ Phi Nhung lại mang thai. Tôi đang vui gần chết đây này."

"Cậu đang cố tình trêu tức tôi chứ gì? Được thôi, cứ làm người chiến thắng như mong muốn của cậu nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu. Để xem…ai sẽ có đứa con thứ hai sớm hơn, cứ chờ đi, tôi sẽ thắng cậu…"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net