Chương 103: Cô dám không lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh bỏ tôi xuống."

" Cô tự đi được à?" Anh đã thấy cổ chân của Diêu Hữu Thiên sưng lên rồi.

" Tôi..." Cô không tự đi được nhưng cũng không muốn để anh ôm: " Tôi không cần anh phải ôm tôi, anh để tôi xuống đi."

Cố Thừa Diệu hôm nay rõ ràng rất bất thường.

Anh không những không trách cứ cô liếc mắt đưa tình như mọi lần mà còn có thái độ quan tâm ôm cô.

Hành động của anh không chỉ làm cô không thấy cảm động, ngượng lại khiến cô lạnh hết xương sống.

Họ không phải là mối quan hệ đó, hành động này của Cố Thừa Diệu chỉ làm cho Diêu Hữu Thiên nghĩ về anh theo hướng vô cùng xấu xa.

Bây giờ đang ở bên ngoài mà cô còn bị thương.

Vậy thì có phải là anh ta đợi về đến nhà, đợi chân cô hết đau mới bắt đầu tính sổ luôn môt lần hay không?

Cô không muốn đoán thử suy ngũy của người khác theo chiều hướng tiêu cực, nhưng riêng Cố Thừa Diệu cô sớm đã thất vọng đến tột đỉnh.

Từ lúc anh luôn miệng gọi tên người phụ nữ khác, nhưng vẫn không thèm quan tâm đến ý nghĩ của cô mà cưỡng bức cô.

Thì cô đã hoàn toàn không còn một tia hy vọng nào về người đàn ông này có thể đối xử với mình một cách bình thường.

Quan trọng hơn nữa là cô không muốn nợ Cố Thừa Diệu.

Cô rất cố chấp, cộng thêm những việc xảy ra vào tuần trước, hai người còn có thể sống trong hòa bình sao.

Ánh mắt của Cố Thừa Diệu nhìn vào Diêu Hữu Thiên, cô cũng không sợ mà nhìn lại anh.

Anh bế cô, cô vì sợ ngã xuống sẽ làm cho chân đau hơn, chỉ có thể ôm chặt cổ anh.

Tư thế của hai người rất thân mật, cho dù là vậy đi chăng nữa, thái độ vẫn cứ xa cách.

Liếc qua gương mặt cô một lúc, Cố Thừa Diệu buông tay, đặt cô xuống, không đụng đến chỗ chân bị đau của cô.

Nhưng giây tiếp theo, hành động của anh khiến Diêu Hữu Thiên đơ tại chỗ.

Anh khom người xuống, quay lưng về phía cô: " Lên đi."

Diêu Hữu Thiên không có động tĩnh gì, đứng bằng một chân nên chân cô hơi mỏi, thế nào cũng không chịu dựa lên.

" Cố Thừa Diệu." Tự cô cũng đi được, không cần đến anh.

Cố Thừa Diệu xoay mặt, ngũ quan hoàn mỹ sắc nét lúc này rất bình thản, không nhìn được ra biểu cảm, lời nói vừa rồi lại có ý dọa nạt.

" Tôi bế cô hoặc tôi cõng cô, chọn một trong hai cái."

Lời nói đen tối như vậy lại còn dùng ngữ điệu bình tĩnh mà nói.

" Tôi..." Định nói là tôi không cần để Cố Thừa Diệu tránh ra, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thừa Diệu khiến lời của cô nghẹn trong họng không thốt lên nổi.

" Hay là cô hy vọng Triệu Bách Xuyên ra đây bế cô?"

" ......" Ai muốn Triệu Bách Xuyên ôm chứ? Cô và Triệu Bách Xuyên cũng chỉ là lần chạm mặt thứ hai thôi mà.

" Nếu không phải thì lên đi."

Cho dù anh không yêu Diêu Hữu Thiên, cho dù anh không có tình cảm với cô.

Anh cũng không muốn giữa cô và Triệu Bách Xuyên có bất kỳ mối quan hệ nào. Người trong giới show biz nhìn thì có vẻ sạch sẽ đấy nhưng thật ra hỗn loạn vô cùng.

Thứ tình cảm này không liên quan đến việc ghen tuông.

Đơn thuần là không thích, không thích Diêu Hữu Thiên mang danh nghĩa là bà Cố gần gũi với người đàn ông khác. Chỉ thế mà thôi.

Nếu phải cố tìm lý lo hoặc động cơ bào chữa cho hành động của anh ngày hôm nay cũng chỉ vì việc của tuần trước mà thôi.

Mặc dù cả tuần Cố Thừa Diệu không xuất hiện nhưng đối với Diêu Hữu Thiên anh vẫn có chút áy náy.

Diêu Hữu Thiên đứng im tại chỗ, Cố Thừa Diệu nhăn mặt đứng lên lần nữa: " Cô thích được bế hơn phải không?"

" Không cần." Tư thế đấy quá thân mật. Diêu Hữu Thiên từ chối.

Cố Thừa Diệu lại khom lưng xuống, Diêu Hữu Thiên cắn môi, sau một hồi do dự, lại thấy cơn đau truyền từ dưới chân lên, nhắm mắt dựa vào lưng của Cố Thừa Diệu.

Cảm giác được Cố THừa Diệu đứng lên, đôi tay to lớn đặt trên đùi cô, sau đó cõng cô lên.

Diêu Hữu Thiên lúc đầu còn lấy tay chống trên lưng anh, cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và anh.

Nhưng Cố Thừa Diệu dừng lại, quay mặt trợn mắt với cô: " Không muốn bị ngã thì ôm chặt cô tôi vào."

Lưng của Cố Thừa Diệu rất rộng lại phẳng.

Tay của Diêu Hữu Thiên đặt trên lưng anh nhưng vẫn không chịu vòng lên cổ anh.

Cố Thừa Diệu cuối cùng không chịu được nữa, một tay đỡ lấy Diêu Hữu Thiên, tay còn lại kéo lấy tay cô, như vậy cả người Diêu Hữu Thiên hoàn toàn dựa sát vào lưng anh.

Không cần biết cô có đồng ý hay không, đôi tay cũng đã vòng lên cô của Cố Thừa Diệu.

Động tác này khiến cho hai người không còn bất kỳ một khoảng cách nào. Mái tóc dài của Diêu Hữu Thiên rủ xuống phía trước. Vừa vặn rơi xuống bên má của Cố Thừa Diệu.

Cảm giác nhột nhột khiến Cố Thừa Diệu không quen định quay mặt đi thì một bên má vừa đúng chạm vào miệng của Diêu Hữu Thiên.

Lần này anh không quay đi nữa, chỉ yên lặng cõng Diêu Hữu thiên bước nhanh về phía trước.

Diêu Hữu Thiên không ngờ được môi mình lại chạm vào má anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net