Chương 108: Không cho hắn mặt mũi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ritera_ Pey

Cố Thừa Diệu giận đến tái mặt, Hồ Tư Hiền đương nhiên không có ác ý, người ta hiếm khi có cơ hội đến Y thành tìm hắn chơi.

Cô ta không chiêu đãi tốt cũng coi như xong, còn bày ra sắc mặt như vậy là cho ai xem?

Thanh âm của anh cũng không tính lớn lắm, tuy nhiên âm nhạc trong phòng kín còn đang vang nên có hơi ồn ào.

Nhưng Diêu Hữu Thiên lại nghe được rành mạch không sót chữ nào. Càng không có bỏ qua sắc mặt của anh.

Mặt mũi sao?

Lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Thừa Diệu, cô cùng bằng hữu ăn cơm, anh ta nửa đường đem cô lôi lôi kéo kéo, có hay không từng suy xét qua mặt mũi của cô?

Nếu anh đã không thèm quan tâm đến mặt mũi của tôi thì cơn cớ gì yêu cầu tôi phải cấp cho anh mặt mũi chứ ?

Cô cười lạnh: "Xin lỗi nhé, tôi đây cũng rất xem trọng mình! Tôi cũng không phải người hát rong. Các người muốn nghe hát, cứ tự nhiên kêu người gọi 2 cô ca sỹ vào đây, tôi cam đoan họ hát còn hay hơn tôi nha."*
* Diêu is the best 👏🏻👏🏻👏🏻

Cô nói lời này có hơi xem nhẹ bọn họ quá rồi. Hồ Tư Hiền trợn tròn mắt, bọn họ với Cố Thừa Diệu cùng nhau lớn lên. Từ nhỏ đến lớn, cảm tình chỉ có tốt hơn mà thôi.

Trước kia còn ở Bắc đô dù có bày trò gì ai nấy đều vui vẻ thực hiện. Vừa rồi hắn nói thế, thực chất cũng chỉ trêu ghẹo, vui đùa một chút, ai ngờ Diêu Hữu Thiên lại nói như vậy. Hoàn toàn không cho người khác mặt mũi.

Nhất thời Hồ Tư Hiền cũng không xuống đài được. Chỉ có thể liếc mắt nhìn Cố Thừa Diệu. Ý tứ trong ánh mắt kia chính là muốn nói lão bà của cậu tính tình khá nóng a?

Sắc mặt Cố Thừa Diệu dần dần đen xuống.
Cố Thừa Lân nhìn qua thấy biểu tình anh dường như muốn bùng phát cơn thịnh nộ, vội nhanh chóng kéo tay anh lại: "Không hát cũng được mà. Ra ngoài chơi thì ta nên vui vẻ. Tiếp tục đánh bài đi. Nào nào chia bài a."

Anh huých vào khuỷu tay Hồ Tư Hiền một cái: "Tôi biết cổ họng cậu rất tốt, lại hay khoe khoang. Không bằng bây giờ lại đây tìm một bài nào có độ khó cao liền biểu diễn cho anh em nghe đi. Đến lúc hát không nổi thì đừng nói bọn này tại sao khinh thường cậu."

Hồ Tư Hiền đăm chiêu nghĩ ngợi, hắn tuổi còn trẻ, tính tình cũng không đến nỗi nào, bị người như vậy làm mất mặt, vẫn là lần đầu tiên.

Chỉ là lúc nãy chứng kiến Diêu Hữu Thiên cùng nam nhân kia mắt đi mày lại. Hắn tính nhắc nhở nếu là người đã kết hôn thì nên giữ ý một chút vì thế mới cố tình tạo ra nhiều trò. Không ngờ là bị người ta coi thường.

Thâm tâm tính phản bác lại Diêu Hữu Thiên vài câu, nhưng bởi vì động tác của Cố Thừa Lân mà yên ổn dằn xuống.

Đúng rồi, hôm nay vốn chính là đến tìm Cố Thừa Diệu chơi, cần gì phải làm cho hắn không thoải mái?

"Tôi đương nhiên sẽ hát, thiếu gia đây nhất định sẽ cho mấy người biết, cái gì gọi là năng lực thực thụ."

Hắn vừa nói vừa không quên ngó sang Diêu Hữu Thiên mấy lần.

Tài năng của hắn đã thực sự bộc lộ lúc tham gia các cuộc thi hát xướng, khi còn là sinh viên đại học.

Diêu Hữu Thiên không bận tâm lắm. Bốn đại thiếu gia này, luôn luôn là người khác chiều theo bọn họ, còn có nơi nào mà họ chưa từng nghịch đến sao?

Cô bèn giả vờ như không để ý.

Hồ Tư Hiền có phần hơi mất mát, đành chuyên tâm bắt đầu cất giọng. Cổ họng hắn ngược lại rất tốt, vừa mở miệng liền thấy được chất giọng chuyên nghiệp như các ngôi sao ca sĩ.

Tay phải hắn cầm mic hát rất điệu nghệ, tái hiện lại bài hát My Love một cách sống động như nguyên bản đình đám một thời.*
=> Chém thêm vài chữ nha cho mạch lạc câu văn.

Diêu Hữu Thiên lúc này mới bắt đầu quan sát hắn nhiều hơn.

Trách không được hắn lớn lối như vậy, nguyên lai là có vốn liếng để kiêu ngạo nha.

Có điều hắn hát hay thì thế nào, chả liên can gì cô cả?

Trong lòng không thoải mái, cô cũng không buồn lên tiếng, an tĩnh ngồi trong phòng bao làm nền.

Tống Lãng muốn sống khai thông không khí, có đôi lúc nói với Diêu Hữu Thiên vài câu, giúp mọi người hòa hoãn một chút.

Diêu Hữu Thiên thì trả lời câu được câu mất. Thái độ không nóng, cũng không lạnh.

Cố Thừa Diệu càng không chủ động mở miệng, chỉ đến khi cùng Cố Thừa Lân nói chuyện anh mới đáp lại vài câu.

Chỉ là lắm lúc anh nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, ánh mắt còn mang theo muôn phần chỉ trích.

Thời điểm càng về sau, Cố Thừa Lân cùng Tống Lãng không ngừng bày trò làm không khí có phần khởi sắc hơn ban đầu một tí.

Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, buổi tối nay ai ai cũng cảm thấy thật cao hứng.
~~~~~
Đợi đến lúc Cố Thừa Diệu mang theo Diêu Hữu Thiên về đến nhà, đã là một giờ đêm .

"Diêu Hữu Thiên." Cố Thừa Diệu thấy Diêu Hữu Thiên toan tính trở về phòng liền vội kéo lấy cánh tay của cô: "Cô hôm nay phát điên cái gì vậy?"

Diêu Hữu Thiên ánh mắt dừng ở chính mình bị túm lấy trên cánh tay, theo kia thủ hướng lên trên, chống lại Cố Thừa Diệu mặt.

"Anh muốn nói gì?"

"Tư Hiền không phải là bắt buộc cô hát, mọi người chỉ muốn cùng nhau náo nhiệt một chút, cô lại cố tình bày ra cái mặt quỷ kia là cho ai xem?"

Quả thực chính là không thể nói lý. Diêu Hữu Thiên ra sức đem cánh tay của mình rút ra khỏi tay anh, không thèm so đo với Cố Thừa Diệu, liền nói với anh một câu không có hứng thú.

Diêu Hữu Thiên tuổi còn trẻ thì không nói làn gì. Một người nam nhân sắp bước qua cái ranh giới đó rồi không hiểu sao còn thích sĩ diện. Nhất là khi ở trước mặt bằng hữu của mình.

Cố Thừa Diệu đúng là không yêu cô, nhưng dù gì vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa.

Nhưng mà điều đó không có nghĩa là Cố Thừa Diệu muốn Diêu Hữu Thiên cô giữ mặt mũi cho anh trước đám bạn thì cô sẽ phải răm rắp nghe theo, còn khuya a!!!

Cô không thèm để ý, chính là trực tiếp hắt một gáo nước lạnh lên mặt Cố Thừa Diệu.

Cánh tay lại lần nữa duỗi ra, lúc này đây, anh đem hai tay Diêu Hữu Thiên niết lấy trong lòng bàn tay, không để cô đi : "Diêu Hữu Thiên, cô nói mau. Thái độ ban nãy của cô là sao?"

Hai người vừa mới vào cửa, trong phòng điều hòa còn chưa kịp mở.
Trong không khí tràn đầy oi bức. Như là đang ở trong lòng chảo; độ nóng cao đến mức khiến người ta khó chịu.

Tay Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu túm lấy, chỗ đó đã thấm ra một tầng mồ hôi. Cô xưa nay sợ nóng. Lại mệt mỏi một ngày, lúc này chuyện muốn làm nhất chính là nhanh trở về phòng đề tắm rửa nghỉ ngơi.

Nào ngờ tên Cố Thừa Diệu nhất quyết không chịu buông tha.

Diêu Hữu Thiên thấy anh tỏ thái độ không thích đối với mình, thì trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Nếu được, cô thà tình nguyện cùng anh trở mặt, cũng không cần anh bày ra bộ dáng quan tâm cô như ngày hôm qua.

Do trong lòng đã suy tính kĩ, nên lời cô nói ra liền không vương chút bận tâm.

"Tôi chính là bày cho anh xem đó, như thế nào? Anh không phục à?"

Nhìn đến Cố Thừa Diệu càng phát ra vẻ mặt thâm trầm, Diêu Hữu Thiên khóe môi giơ lên, lộ ra một tia trào phúng: "Cố Thừa Diệu, thời điểm anh đem tôi kéo sang phòng ăn, anh sao không nói những lời này? Anh nếu đã không quan tâm đến cảm thụ của tôi, tôi cần gì phải giúp anh giữ thể diện chứ?"

Cố Thừa Diệu hai má như đen lại, ánh mắt trừng Diêu Hữu Thiên lúc này chỉ thiếu một chút là có thể phóng ra lửa .

Cô đúng là không sợ chết, nếu đã không có khả năng, vậy chi bằng cô tự tay chặt đứt hết thảy ắt hẳn sẽ tốt hơn.

Cố Thừa Diệu, người đàn ông này luôn làm tim cô trở nên lạnh lẽo.

"Buông tay. Tôi mệt mỏi. Muốn nghỉ ngơi."

Cánh tay đau xót, sắc mặt cô chợt thay đổi. Cố Thừa Diệu vận dụng sức lực kéo cô sát vào trong ngực anh chất vấn.

"Cô nói tôi không biết xấu hổ? Cô cùng nam nhân khác mắt đi mày lại trắng trợn như vậy còn đòi mặt mũi ? Nếu không phải tôi kéo cô rời khỏi đó, cô định sẽ thế nào? Cùng cái tên Triệu Bách Xuyên kia đi tìm một phòng sao? Hay là đi hẹn hò? Cô cũng đừng quên, cô bây giờ đang là vợ của ai."

Anh không yêu cô, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng tha thứ cho cô nếu cô dám để anh chụp một cái nón xanh trên đầu.

Lại càng không cho phép cô ở trước mặt bạn anh có thái độ thiếu tôn trọng như vậy.

Lực trên tay càng buộc chặt, anh không thèm để ý động tác này có thể đem cánh tay của cô làm bị thương hay không.

"Cũng phải a. Người như anh miệng thì luôn nói chán ghét tôi, lúc uống say thì ép buộc tôi quan hệ, chẳng những thế còn luôn miệng kêu tên nữ nhân khác lúc ở trên giường. Cố Thừa Diệu, anh có bao giờ coi tôi là vợ của anh chưa?"

Cánh tay Diêu Hữu Thiên bị anh kéo làm cho đau, hành động thô lỗ này của Cố Thừa Diệu làm cho cô vừa tức giận, vừa nhẹ nhàng thở ra.

Đây mới chính là sự thăng tiến trong mối quan hệ của vợ chồng, bọn họ nên như vậy mới phải.

"Nếu anh không xem tôi là vợ, hiện tại lại đến yêu cầu tôi thực hiện đúng chức trách của một người vợ, anh không tự cảm thấy bản thân anh thật đáng kinh bỉ?"

Cố Thừa Diệu hơi giật mình, tất cả lực chú ý đều dừng ở một câu kia, 'anh mang tôi lên giường miệng lại gọi tên nữ nhân khác'.

Nắm tay liền buông lỏng một chút, Diêu Hữu Thiên thừa cơ hội này rút tay mình thoát khỏi tay anh.

Thân thể lui ra phía sau một bước lớn vì sợ Cố Thừa Diệu lại nổi điên: "Cố Thừa Diệu, chúng ta chẳng phải lúc trước từng nói qua, nước giếng không phạm nước sông. Tôi hi vọng anh tuân thủ đúng theo những gì hai bên đã hứa hẹn."

Ném xong câu này, thân thể Diêu Hữu Thiên như bị đuối sức. Vội quay người trở về phòng của mình .

Cố Thừa Diệu đứng ở nơi đó bất động, đêm hôm đó hết thảy hắn hoàn toàn không nhớ rõ, rồi hình như lại có chút chút ấn tượng.

Anh cho rằng người mình ôm là Yên Nhiên, nhưng cái cảm giác kia, lại có vẻ không giống.

Anh cho rằng Yên Nhiên đã rời bỏ anh mà đi , thậm chí cô ấy cũng không muốn tiến vào giấc mộng của anh.

Cho nên tại khoảnh khắc đó anh mới liều mạng giữ chặt không buông. Lại không nghĩ đến người đó căn bản không phải Yên Nhiên.
Mà là Diêu Hữu Thiên ——

Xoa xoa mi tâm, Cố Thừa Diệu nghĩ tới vừa rồi trong lời nói của Diêu Hữu Thiên toàn chứa ý chỉ trích và khinh thường. Đột nhiên liền mất đi tất cả khí lực.

Người anh yêu rõ ràng là Yên Nhiên, nhưng lại chạm Diêu Hữu Thiên. Mà lúc chạm vào Diêu Hữu Thiên, lại gọi tên Yên Nhiên.

Ông trời ơi, anh tại sao lại biến thành người như vậy?
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Ngày hôm sau là cuối tuần, bởi vì ngày hôm qua quá mệt, Diêu Hữu Thiên liền ngủ dậy khá muộn.

Nguyên do là bị chuông điện thoại di động đánh thức. Tuyên Tĩnh Ngôn gọi điện thoại cho cô, hiếm khi cuối tuần được rảnh rỗi nên bảo cô và Cố Thừa Diệu về nhà ăn cơm một chuyến.

Nghĩ đến hai người hôm qua mới vừa mới cãi nhau xong, hôm nay mẹ lại muốn Cố Thừa Diệu và cô về nhà ăn cơm.

Diêu Hữu Thiên có chút khó xử.

Vừa hay Cố Thừa Diệu hình như đã ra ngoài rồi, nhờ vậy mà cô nhẹ nhàng thở phào.

Cô quyết định đợi đến 11h trưa, mà Cố Thừa Diệu vẫn còn chưa trở về, nên Diêu Hữu Thiên đành phải gọi điện cho anh.

Cô hơi bất ngờ vì điện thoại không có người tiếp.

Nghĩ nghĩ một thoáng, Diêu Hữu Thiên tự mình xuất phát đi về nhà.

Diêu Đại Phát hôm nay thật cao hứng, cũng rất đắc ý. Ông ngày hôm qua mới vừa từ thành phố T trở về, cùng với ảnh chụp hai khu trung tâm ở T thành.

Gương mặt ông tỏ vẻ cực hài lòng vì có thể làm T thành ngày càng đi lên, từ từ khuếch trương.

Tâm tình tốt nên trên mặt ông toàn là ý cười.

Nhìn lướt qua Diêu Hữu Thiên chỉ thấy một người vào cửa, con mắt chờ mong nhìn hướng phía sau cô: "Con rể ta đâu, tại sao không thấy vậy?"

Ông vẫn chờ con rể đến để cùng Cố Thừa Diệu nói về hai chuyện đã xảy ra ở T thành.

"Anh ấy có công chuyện." Diêu Hữu Thiên cũng không biết Cố Thừa Diệu đi nơi nào .

"Tại sao? Hôm nay không đi làm mà, có  thể có chuyện gì được?" Tuyên Tĩnh Ngôn có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn nữ nhi: "Hơn nữa, bận cũng phải ăn cơm chứ?"
"Công ty gần đây công việc thật sự tương đối nhiều."

Diêu Hữu Thiên hi vọng mẹ sẽ không hỏi nữa, nào ngờ Tuyên Tĩnh Ngôn lại không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Bà tinh tế lướt nhìn mặt nữ nhi, không bỏ qua một tia nho nhỏ nào dưới đáy mắt: "Con cùng Thừa Diệu cãi nhau à?"

"Không có."

Diêu Hữu Thiên lập tức miệng nhanh hơn não, phủ nhận: "Con làm sao có khả năng cùng anh ấy cãi nhau —— "

Giọng Diêu Đại Phát đột nhiên ồm ồm vang lên: "Thiên Thiên, nếu như Cố Thừa Diệu dám khi dễ con, con cần phải nói với ta."

"Ba. Mẹ —— "

Liền tính nếu cô thật sự bị khi dễ , cô cũng không biết mở lời thế nào.
Diêu Hữu Thiên trong lòng có chút buồn bực, trên mặt một chút cũng nhìn không ra sự bất thường.

Chuông cửa ngoài biệt viện bỗng vang lên, Diêu Hữu Thiên cùng cha mẹ hai mắt nhìn nhau, người hầu đi mở cửa, người vừa vào cửa sao lại là Cố Thừa Diệu.

Anh ta làm sao biết mà đến ?
__________________________

#Chương này chị Diêu thật đanh đá nha, nhưng mà Pey thích!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net