Chương 110: Anh ta chính là một kẻ điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ritera_Pey

Trong khoang xe không khí có phần quái dị.

Anh trầm mặc im lặng, Diêu Hữu Thiên cũng không nên lời. Thẳng đến khi cô nghe được anh nhàn nhạt thốt ra một câu.

"Cô cho rằng, tôi giống cô?"

Vào lúc giữa trưa tháng 8. Sức nóng của mặt trời phía ngoài cửa sổ gắt đến dọa người.

Trong xe điều hòa lại lạnh đến mức làm Diêu Hữu Thiên cảm thấy có chút run rẩy.

Anh nói rằng, cô nghĩ là anh giống cô? Ý anh ta là sao?

"Anh muốn ám chỉ điều gì?"

"Không có gì." Cố Thừa Diệu vẫn chuyên tâm lái xe như cũ, mắt nhìn thẳng không chớp: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho cô biết, lần sau cách tên Triệu Bách Xuyên đó xa một chút."

"... ..." Tại sao lại chuyển sang Triệu Bách Xuyên rồi ?

"Cô nếu thật sự không chịu nổi cô đơn, có thể đi tìm một nam nhân khác. Còn như Triệu Bách Xuyên là người của công chúng, cô với hắn lúc nào cũng dính một chỗ, cô không sợ người khác biết cô hồng hạnh xuất tường à? Hay là sợ người khác không biết cô có năng lực đến Triệu ảnh đế cũng dễ dàng câu được?"

"... ... ..." Ai không chịu nổi tịch mịch? Diêu Hữu Thiên bị lời của anh làm cho mắc nghẹn.

Cố Thừa Diệu cũng sẽ không đơn giản buông tha cô, ở kế bên tặng thêm một câu: "Đương nhiên, nếu cô kiên trì muốn ở bên Triệu Bách Xuyên mà làm mất mặt tôi và Cố gia. Vậy tôi cũng không ngại giở một chút thủ đoạn, khiến tập đoàn Chính Phát của ba cô không thể không bị hạ bệ."

Tuy tập đoàn Chính Phát tới tận bây giờ đã có chút bề thế, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một doanh nghiệp do thành phần nhà giàu mới nổi gầy dựng mà thôi.

Nếu anh đã muốn đối phó, căn bản là dễ như ăn bánh. Cô tốt nhất là đừng tới khiêu khích anh.

Diêu Hữu Thiên cắn răng nghiến lợi đến đau, cuối cùng dù giận dữ nhưng vẫn cố trưng ra một nụ cười châm chọc.

"Cố Thừa Diệu, anh không ngại tôi đi tìm nam nhân khác phải không? Xem ra anh quả thật đúng là một ông chồng hào phóng a."

"Tôi không để ý." Cố Thừa Diệu gật gật đầu, dù sao anh cũng không yêu cô, cô nếu thật muốn chơi, anh sẽ không ngăn cản: "Lần sau nếu cô thật muốn thưởng thức, tôi không ngại giới thiệu cho cô mấy nam nhân kín đáo, đảm bảo sẽ không gây phiền toái. So với chuyện cô cứ như vậy đi rêu rao, sẽ khiến tôi an tâm hơn nhiều."

Đúng là trên đời này, chắc chỉ có anh ta là có tấm lòng rộng lượng hơn bồ tát, còn tự mình tìm nam nhân cho vợ vui vẻ.

"Vậy thì tốt thôi." Diêu Hữu Thiên cười lạnh: "Tôi sẽ chờ anh giới thiệu cho người cho tôi."

"Hảo." Cố Thừa Diệu ngẫm thấy biện pháp này rất hay, bèn dùng sức gật gật đầu: "Lần sau tôi nhất định tìm người giúp cô."

Diêu Hữu Thiên đã không còn lời nào có thể nói.*
#Đến Pey còn muốn cạn lời với ông nội này..hơ hơ

Không còn nghi ngờ gì, tên Cố Thừa Diệu đích thị chính là một kẻ điên. Nếu khi đó bản thân tỏ ra nghiêm túc, cô chắc hẳn có lẽ sẽ bị bẽ mặt.*

# Ý chị ấy là nếu lúc nãy chị ko hùa theo anh Cố mà ra vẻ thánh nữ, thế nào cũng bị ảnh vùi dập vì nói chị giả vờ đó mà. Quỳ!!!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trong một căn hộ thoáng đãng tại Y thành.

Triệu Bách Xuyên nhìn thoáng qua xấp báo đặt trên quầy rượu trong phòng , ánh mắt anh trong sáng phản phất vài phần hung ác nham hiểm.

Anh quá khinh suất, thế nên mới không phát hiện có người chụp lén.

Tiếng chuông cửa vang lên. Anh đứng dậy mở cửa, người đứng ngoài cửa không còn xa lạ gì, Hà Nhược Băng.

Hàng lông mày Triệu Bách Xuyên nhăn thành một chữ xuyên. Hai tay khoanh lại trước ngực chắn tại cửa, không có ý định để cho Hà Nhược Băng bước vào.

"Không mời em vào ngồi à?"

Bản thân Hà Nhược Băng cũng không thể giải thích tâm tình của mình khi nhìn thấy những tấm ảnh ả thu được từ tay tên tay sai ngày hôm qua.

Chỉ vì Triệu Bách Xuyên, ả mới có thể mất nhiều tâm tư như vậy, mỗi lần tiếp cận, là một lần bày tỏ tình cảm trước mặt anh.

Anh thì thế nào? Luôn luôn là bày ra gương mặt lạnh lùng cự tuyệt đến ngàn dậm khi đối diện ả.

Nhưng vì sao khi anh đứng trước mặt nữ nhân kia, một điểm hờ hững lại không có?

Đập vào mắt ả chính là thái độ ôn nhu, thân mật, che chở của Triệu Bách Xuyên đối với cô ta rõ mồn một đến chói mắt.

Triệu Bách Xuyên thật khốn kiếp. Cả nữ nhân chết tiệt kia nữa.

Trong lòng hận đến mức phun lửa, bất quá trên mặt lại cười đến sáng lạn như hoa: "Giận em sao? Em đến tìm anh muộn như vậy là vì còn phải mất thời gian dàn xếp một số chuyện sau khi đến thành phố Y, anh không cần tức giận. Ân?"

Triệu Bách Xuyên nhìn ả như nhìn quái vật. Không nói hai lời liền muốn đóng cửa lại.

Hà Nhược Băng nháy mắt nhanh chóng đem thân thể chen lấn đi vào, đóng cửa lại, nâng bàn tay lên trên bả vai Triệu Bách Xuyên: "Đừng lạnh lùng với em như thế?

Sao anh tuyệt tình như vậy chứ?"

"Chúng ta có tình sao?" Nếu đã không có tình, hà cớ gì bảo anh tuyệt tình.

Hà Nhược Băng đem nửa trọng lượng cơ thể đều ỷ lại trên người Triệu Bách Xuyên: "Không nên như vậy, nói như thế nào chúng ta cũng từng có qua một đêm mặn nồng mà. Anh cần gì phải lãnh khốc a?"

"Chính cô tự đi hay muốn tôi ném cô ra ngoài ." Triệu Bách Xuyên trên mặt lộ ra vài phần nộ khí. Vươn tay đem Hà Nhược Băng kéo ra, động tác không tính thô lỗ, lại còn lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Thật là một nam nhân vô tình." Hà Nhược Băng quay đầu đi: "Hi. Nhưng mà em chính là yêu sự tuyệt tình này của anh nha."*
#Pey: Cm này có khuynh hướng tự ngược nà!!

Dứt lời, ả không quên vuốt ve mặt anh. Đồng thời đem bộ ngực cup 36D cọ sát lên người anh. Bởi vì động tác nới rộng cổ áo hình chữ V này mà loạn ý càng phát ra mãnh liệt. Cảnh xuân cơ hồ hoàn toàn bị bại | lộ trong mắt người đối diện.

Triệu Bách Xuyên làm như không thấy, hai tay dùng sức kéo tay ả xuống, vừa dùng lực nắm lấy thân thể Hà Nhược Băng lôi ra ngoài. : "Cút ra ngoài. Đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba"

Hà Nhược Băng ngay tại thời điểm gần như muốn ngã sấp xuống, vội ổn định thân thể của mình. Ngẩng đầu, sắc mặt lấy lòng dần thối lui: "Anh đối xử như vậy với em, không sợ em đem những bức ảnh kia công khai sao?"

Triệu Bách Xuyên mặt không chút thay đổi nhìn ả: "Vai nữ chính của đạo diễn Trương, đã là của cô . Nếu cô muốn làm ông ta thay đổi quyết định, cô cứ tự nhiên đem toàn bộ ảnh đi công bố đi."

Hà Nhược Băng siết chặt tay thành nắm đấm, muốn thử tìm thấy bóng dáng thân sĩ, lễ độ lúc anh quan tâm đến nữ nhân kia hồi hôm qua không biết đã biến đi đâu mất rồi.

"Triệu Bách Xuyên, anh vừa mới bị phanh phui chuyện xấu. Thử nghĩ nếu lại thêm một lần nữa, anh không sợ thanh danh mình sẽ bị huỷ hoại sao?"

Triệu Bách Xuyên sắc mặt phút chốc thay đổi, nâng tay lên chộp lấy cổ Hà Nhược Băng, thanh âm đè thấp đến cực điểm toát ra thập phần lãnh ý: "Là cô tìm người theo dõi tôi ?"

Hà Nhược Băng nội tâm chợt lóe một trận kinh hoảng, bất quá chỉ thoáng qua một chốc, cô ta lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương chỉ trong nháy mắt.

"Em, em không biết anh đang nói cái gì? Em kêu người ta theo dõi anh lúc nào chứ?"

Kỹ xảo biểu diễn của Hà Nhược Băng, kỳ thật cũng tương đối khá , bằng không làm sao có khả năng đứng vững trong giới showbiz hỗn tạp này chứ?

Triệu Bách Xuyên muốn thử nhìn thấu suy nghĩ của Hà Nhược Băng, anh cố gắng tìm ra dấu vết mờ ám mà cô ta để lại, thế nhưng chưa gì hết cô ta lại chớp mi, rơi xuống hai giọt nước mắt.

"Em biết anh thật giận em chuyện ảnh chụp, nhưng cũng chỉ vì em yêu anh. Nên muốn tự mình tranh thủ nắm bắt một chút cơ hội mà thôi. Anh —— "

Câu kế tiếp, không cần phải nói, ả chỉ cần cúi mặt, điềm đạm đáng yêu nhìn Triệu Bách Xuyên là được rồi.

Triệu Bách Xuyên nới lỏng bàn tay đặt ngay cô ta rồi chậm chạp rút về. Có điều sắc mặt vẫn lạnh như cũ: "Cách xa tôi một chút."

"Bách Xuyên, em thật sự chỉ là thích anh. Vì sao anh không chịu tin tưởng em chứ?"

Hà Nhược Băng càng diễn càng sâu, Triệu Bách Xuyên cũng không dễ mắc lừa, lại một lần nữa kéo cửa ra, tiễn khách: "Hà Nhược Băng, tốt nhất cô đừng để cho tôi biết được cô lén làm chuyện mờ ám sau lưng tôi. Bằng không, tôi sẽ không để cô yên ."

"Anh nói người ta như vậy, người ta thật sự thật đau lòng a." Hà Nhược Băng ánh mắt đều đỏ: "Lỡ như anh gặp phải chuyện không may. Nếu anh nguyện ý, em chắc chắn sẽ giúp anh hết lòng —— "

"Không cần." Để cho cô ta giúp? Chỉ sợ càng giúp càng loạn.

Triệu Bách Xuyên căn bản không nghĩ sẽ cùng nữ nhân trước mắt nói nhảm thêm nữa: "Cô nếu thật muốn giúp tôi, phiền cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đều chán ghét."

Anh không chút khách khí buông lời tổn thương cô ta vì muốn chặt đứt mọi tơ tưởng mà cô ta đặt trên người mình.

Hà Nhược Băng chỉ hận đến mức ruột gan đều tái, trên mặt thì vẫn kiểu như không thèm bỏ vào tai những lời anh nói.

"Được rồi, anh không muốn nhìn thấy em, em liền đi trước. Ngày sau chính là ngày diễn ra các nghi thức khai mạc cảnh diễn đầu tiên, anh nhớ đến sớm nha."

Ả quay người rời đi, sắc mặt khó coi đến cực điểm cũng chẳng buồn che giấu. Triệu Bách Xuyên, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh quỳ xuống cầu xin tôi, anh cứ chờ đó đi.

Nhắc mới nhớ, ả nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cái người phụ nữ không biết trời cao đất dày kia vì dám giành giật nam nhân với ả.

Triệu Bách Xuyên không cần nghĩ cũng biết ảnh chụp hôm qua tám chín phần là do Hà Nhược Băng làm ra.

Đôi con ngươi càng sâu, anh lấy điện thoại di động ra ấn xuống một tổ hợp các con số.

"Là tôi, giúp tôi làm một việc."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Diêu Hữu Thiên tan việc, dì Dương đã chuẩn bị xong đồ ăn, nhìn qua Diêu Hữu Thiên, gương mặt lộ ra một nụ cười hiền hoà.

"Diêu tiểu thư đã trở lại? Cơm đã làm xong, chỉ cần đem hâm nóng là có thể dùng ạ."

"Vâng. Cám ơn." Diêu Hữu Thiên cười cười: "Dì cực khổ rồi."

"Không khổ không khổ." dì Dương đem canh được ninh(hầm) kĩ hảo hảo bưng ra, hai tay khẽ chùi lên trên tạp dề còn nắm lấy vân vê hồi lâu, nhìn Diêu Hữu Thiên có vài phần chần chờ mở miệng: "Diêu tiểu thư. Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô một chút."

"Dì cứ nói đi"

"Hai ngày nữa là tết Trung thu. Con tôi hiện đang công tác tại thành phố S, tôi muốn đi đến đó đón tết cùng nó. Có lẽ sẽ ở lại đó khoảng một tuần —— "

Nói cách khác, thời gian một tuần sắp tới, bà không thể tới nơi này quét tước cùng nấu cơm.

"Chỉ có một tuần thôi sao? Dì không cần phải quá lo lắng, cứ thoải mái đón lễ tết bên con trai đi."

"Vâng vâng. Cám ơn Diêu tiểu thư." dì Dương cười cười: "Vậy hôm nay tôi đi về trước, cô ăn cơm xong chỉ cần để trong bếp, sáng sớm mai tôi sẽ tới sớm để rửa dọn ."

Sau đó dì Dương chào hỏi Diêu Hữu Thiên dăm ba câu, liền cởi tạp dề rời đi.

Lúc mở cửa thì gặp Cố Thừa Diệu, bà cũng thuận miệng trình bày lý do xin nghỉ phép với anh.

Cố Thừa Diệu hào phóng đồng ý . Cũng bởi như thế, Cố Thừa Diệu mới nhớ tới, còn hai ngày chính là tết Trung thu, mà anh có đáp ứng với bà nội sẽ trở về Bắc đo đón tết cùng người.
... ... ... ... ... ...

Trên bàn cơm không khí dị thường im lặng.

Diêu Hữu Thiên chuyên tâm ăn cơm, Cố Thừa Diệu cũng trầm mặc dùng bữa.

Từ cái hôm mà bọn họ bình an vô sự thoát khỏi chuyện xích mích trả thù kia. Tiến độ công trình so với dự tính càng gấp rút. Diêu Hữu Thiên cùng Cố Thừa Diệu ai nấy đều bận đến bù đầu bù cổ.

Thế nên, chân chính mà nói thời gian hai người chung đụng, bất quá chính là bữa sáng cùng bữa tối lần này.

Cố Thừa Diệu giải quyết xong phân nửa đồ ăn trên bàn, liền buông bát, liếc mắt nhìn Diêu Hữu Thiên: "Sáng sớm ngày mai cô đem hành lý thu thập một chút, chuẩn bị trở về Bắc đô."

Diêu Hữu Thiên ngưng một chút, cũng đã hơn nửa tháng rồi, anh mới lần mở miệng nói chuyện với cô.

"Đi Bắc đô để làm gì?"

"Cùng tôi đón Trung thu với bà nội." Cố Thừa Diệu rất thân cận với Uông Tú Nga. Mấy năm nay chỉ cần anh không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, đều tận lực rút chút thời gian bồi Uông Tú Nga vui vẻ tuổi già.

Mà lần này đến Y thị, anh nhớ không lầm thì đã mấy tháng rồi không gặp mặt bà .

Diêu Hữu Thiên trầm mặc, thì ra anh cũng không khác người bình thường là bao.

"Có vấn đề sao?" Cố Thừa Diệu thấy nãy giờ Diêu Hữu Thiên vẫn chưa đáp lại. Anh bèn nhíu mày.

"Không có."

Diêu Hữu Thiên lắc lắc đầu, Diêu Hữu Quốc cùng Diêu Hữu Gia cũng ở Bắc đô, vậy thì cô cứ coi như là ghé thăm tình hình các anh thế nào cũng không tệ.

Cố Thừa Diệu nghe được đáp án chắc chắn từ miệng cô, cũng không hề nói thêm lời dư thừa nào khác, vội đứng lên trở về phòng. Bất chợt mới đi hai bước liền dừng lại.

Xoay người đối mặt với Diêu Hữu Thiên, con ngươi đen thẫm lóe sáng: "Hi vọng cô lần này, không cần tỏ vẻ quá hợp tác như lần trước."

Lần trước? Lần trước là lần nào? Diêu Hữu Thiên không hiểu đầu cua tai nheo gì nhìn anh thắc mắc.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
# Hai ngày sau Pey up chương mới nha, thỉnh mn đọc vv~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net