Chương 16-25(bổ sung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Các người không thích hợp

Mái tóc dài của Kiều Tâm Uyển kết ở phía sau ót thành một búi. Gương mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt hiện ra vẻ khôn khéo, đây là người phụ nữ có thói quen chém giết trên thương trường.

Dung mạo sắc bén kia đã làm cho cô gái nhỏ có vài phần khiếp sợ. Cô mơ hồ có thể cảm giác được, Kiều Tâm Uyển không thích mình.Kiều Tâm Uyển thấy dáng vẻ kia, mi tâm cau nhẹ."Bạch tiểu thư, xin tha thứ cho tôi vào thẳng vấn đề, tôi hi vọng cô rời xa con trai tôi, các người không thể ở chung một chỗ."

Bạch Yên Nhiên cắn môi, hàm răng khảm sâu làm cho môi có một vòng dấu vết. Chớp chớp ánh mắt có vài phần uất ức.

"Con...con không thể." Thật lâu, rốt cuộc cô giật giật môi, khạc ra mấy chữ.

"Không thể?" Kiều Tâm Uyển nhíu mày, trong ánh mắt thông minh hiện lên vẻ giễu cợt: "Là không thể? Hay là không muốn?"

"Bác gái." Bạch Yên Nhiên lã chã chực khóc: "Con thật lòng yêu Thừa Diệu. Anh ấy cũng yêu con, chúng con yêu nhau. Xin..."

"Không nên gọi tôi là bác gái, tôi không nhận nổi?" Vẻ giễu cợt trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên càng rõ ràng: "Cô thương cái gì của nó? Tiền của nó? Hay là nó có thể cho cô lợi ích gì?"

"Không phải vậy. Bác gái, con không phải như vậy." Không biết Bạch Yên Nhiên lấy dũng khí từ đâu tới. Ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy kiên quyết: "Con yêu anh ấy, không liên quan đến tiền của anh ấy. Bác gái, con thật sự thương anh ấy."

Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển lạnh đi mấy phần, không kiên nhẫn với Bạch Yên Nhiên nữa: "Bạch Yên Nhiên, 23 tuổi, đại học cũng chưa học xong. Mẹ qua đời từ nhỏ, đi theo cha lớn lên. Ba cô là ma cờ bạc. Gia sản đều thua sạch sẽ, bán cô cho khách sạn, hiện tại đang làm gái gọi ở Hoa Hoa."

"Con không có." Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to trải rộng kinh hoàng: "Bác gái, bác không thể ô nhục con...con không phải là gái gọi. Con..con chỉ là, con..."

"Ô nhục? Chẳng lẽ cô không đi làm ở khách sạn?" Lời nói của Kiều Tâm Uyển như một đao đâm vào trong lòng Bạch Yên Nhiên: "Cho nên, Cố gia tuyệt đối không thể nào tiếp nhận một nàng dâu giống như cô.

"Bạch Yên Nhiên nói không ra lời, thân thể lảo đảo muốn ngã, trong mắt dâng lên màng nước, dường như sẽ lập tức khóc lên.Kiều Tâm Uyển cũng không nói nhảm với cô nữa, từ trong túi móc ra chi phiếu mỏng, viết lên một con số, sau đó đẩy tới trước mặt Bạch Yên Nhiên.Nhìn những con số kia, gương mặt không một chút huyết sắc của Bạch Yên Nhiên dâng lên một tầng màu đỏ, là vì tức giận, là xấu hổ? Hay là khuất nhục?

Kiều Tâm Uyển không có hứng thú muốn biết: "Mời tránh xa Thừa Diệu. Nếu như cô không nghe, tôi có thể sử dụng biện pháp khác. Số tiền kia, có thể giúp cô không lo nghĩ cơm áo nửa đời còn lại. Bạch tiểu thư là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn thế nào."

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch Yên Nhiên, rốt cuộc trong lòng Kiều Tâm Uyển xẹt qua một chút không nỡ.

Nhưng mà, chút không nỡ đó biến mất rất nhanh. So với hạnh phúc của con trai bà, thì ở trong mắt bà những khổ sở của người khác không tính khổ sở.Bởi vì bà hiểu rất rõ con trai mình, mới mẻ nhất thời, tuyệt đối không có khả năng lâu dài với Bạch Yên NhiênGiải quyết dứt khoát là phương pháp tốt nhất

Nghĩ tới đây, bà đứng lên, đang vẻ ưu nhã tràn đầy khí thế quý phu nhân"Bạch tiểu thư. Nếu như tôi làm cho cô có cảm giác không thoải mái, cũng chỉ có thể xin cô tha thứ cho. Dù sao, cô và Thừa Diệu, thật sự không thích hợp.

"Trong lúc nâng chân bước đi, bà hơi chần chừ, tăng thêm một câu:"Tự mình biết mình."

Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệch, không thích hợp?Cô cũng biết không thích hợp, nhưng người đàn ông kia là Cố Thừa Diệu. Khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, là người đàn ông có nội tâm dịu dàng nhất.Là người cô thật sự yêu thích.
Cho nên cô biết rõ không thích hợp, lại cứ kiên trì muốn ở cùng nhau, nhưng bây giờ thì sao?
Tự mình biết mình, tự mình biết mình.Cho nên?
Cô sẽ phải nhận tấm chi phiếu này, rời xa người đàn ông mà cô yêu nhất sao?

Bạch Yên Nhiên nhìn bước chân Kiều Tâm Uyển rời đi, cuối cùng nước mắt không nhịn được nữa liền rơi xuốngRơi vào tấm chi phiếu tràn ngập con số kia.Run rẩy lấy ra điện thoại di động, nhấn dãy số đã sớm học thuộc lòng. 

Chương 17: Thân bại danh liệt

Edit: Xám

Đèn hoa vừa lên, hoàng hôn dày đặc giống như đóa anh túc đêm khuya từ từ nở rộ trong tĩnh lặng.Gió nhẹ thổi qua, gió trong không khí thổi tới mang theo cảm giác mát mẻ đầu hạ.Ngồi bên trong một phòng bao của câu lạc bộ tư nhân nào đó ở Bắc Đô, là vài người đẹp mang nét quyến rũ khác nhau, nhưng đều tước đoạt ánh nhìn của người khác.

Diêu Hữu Thiên bê đồ uống trước mặt lên, khẽ uống một ngụm, nhìn những người đẹp xung quanh một vòng.Từ Tư Nhiễm, Doanh Diễm Kiều, Lý Khả Nhi là bạn học thời đại học, cũng là bạn tốt của cô. Còn Mạc Dư Tiệp ngồi ở bên kia là em họ của cô . Chỉ nhỏ hơn cô vài tháng..

Hôm nay là sinh nhật của Lý Khả Nhi, mọi người ra ngoài tụ tập với nhau, chúc mừng cô ấy.Trước đó bởi vì trẹo chân, khuỷu tay lại bị chà xát một mảng rất lớn.Diêu Hữu Thiên không đi làm, mà ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, dưỡng thương cho tốt.Hôm nay trả phép đi làm, kết quả còn chưa tan ca đã nhận được điện thoại của Lý Khả Nghi.

"Thiên Thiên, cậu thật sự chia tay với cái tên khiến người khác oán hận đó rồi à?" Mặc dù tên của Doanh Diễm Kiều rất nữ tính, nhưng mà một đầu tóc ngắn, cộng thêm ngũ quan hơi trung tính, nhìn rất khí khái hào hùng.Chứ đừng nói đến trang phục kinh doanh gồm quần dài đen cộng thêm áo sơ mi trắng của cô.

Nếu như không có hai khối gồ lên trước ngực, sợ là sẽ bị người ta tưởng nhầm thành đàn ông..Cá tính cũng hoàn toàn không phù hợp với cái tên. Hoàn toàn ruột thẳng tới đáy. Làm việc hùng hùng hổ hổ.

"Ừ." Diêu Hữu Thiên thản nhiên gật đầu, không muốn nói thêm về Triệu Nhân Uyên đó nữa.

"Tên khốn kiếp. Lại còn bắt cá hai tay. Ngay lúc cậu bắt quả tang anh ta nên nói với mình, mình dẫn những sư huynh đệ kia đến giết anh ta.

"Trong nhà Doanh Diễm Kiều mở võ quán, ba cô là cao thủ Tán Đả*, đệ tử nhiều vô kể.
*Tán Đả: một loại võ thuật của Trung Quốc.
Mà chính cô cũng là cao thủ võ thuật, tuổi còn trẻ, đã dẫn dắt một đám sư huynh đệ mở ra một công ty bảo hiểm.

Diêu Hữu Thiên chưa kịp nói tiếp, Lý Khả Nhi mặt mũi thanh lệ, nhìn qua dịu dàng vô hại đã lên tiếng: "Diễm Kiều, cậu đừng cho rằng từng người đều là phần tử bạo lực giống cậu, nếu là ý mình, thì phải phát tán ảnh chụp trên giường của tên đàn ông bỉ ổi đó và kẻ thứ ba kia lên mạng, khiến cho bọn họ thân bại danh liệt.".

Lý Khả Nhi đi làm ở tòa soạn, cảm thấy hứng thú nhất với loại sự kiện như "ảnh chụp bê bối" này, hơn nữa cô cực kỳ tự tin có thể khiến cho Triệu Nhân Uyên thân bại danh liệt.

"Đều không hợp." Từ Tư Nhiễm lắc đầu, trên khuôn mặt thanh tú dịu dàng mang theo vài phần tà ác: "Biện pháp trả thù tốt nhất là, tìm một người đàn ông ưu tú hơn anh ta ở mọi phương diện, tức chết anh ta. Để cho anh ta hối hận hộc máu."

Từ Tư Nhiễm là một kế toán viên, coi trọng tỉ suất hồi báo và tính toán có lợi nhất.

"NONONO." Mạc Dư Tiệp vẫn không nói gì bắt đầu lắc lắc ngón tay, vóc người của cô rất nhỏ, có một gương mặt Loli, đôi mắt lớn, khuôn mặt tròn trịa, thường xuyên bị người ta hiểu lầm là vị thành niên: "Chị họ, theo em thấy, những chủ ý này đều không tệ. Trước tiên chị có thể gọi người đánh cái tên khiến người khác oán hận đó một trận, lại tiếp tục phát tán ảnh chụp của anh ta lên mạng, cuối cùng tìm thêm một người đàn ông tốt hơn anh ta."

Khi cô nói lời này, không quên nắm tay trên không trung, nhìn vẻ mặt rất hung hãn mạnh mẽ.Trên thực tế Mạc Dư Tiệp là một bác sĩ, nhưng bởi vì khuôn mặt Loli của mình, thường xuyên khiến người bệnh không tín nhiệm sự chuyên nghiệp của cô, điều này làm cho cô hết sức buồn bực..

Diêu Hữu Thiên nhìn em họ mang gương mặt Loli nói ra những lời như vậy, quả thật cũng có chút dở khóc dở cười.Phải nói chia tay với Triệu Nhân Uyên, đúng là cô rất khó chịu, cũng rất không dễ chịu .Dẫu sao khoảng thời gian hai người ở bên nhau đã 4 năm rồi. Nhưng đau lòng hơn nữa, cô cũng không thể chấp nhận một người đàn ông đã phản bội mình.

Bình tĩnh lại, cô chuyển cho Triệu Nhân Uyên một số đồ đạc, còn có những đồ vật liên quan đến anh ta, toàn bộ đều vứt hết ra ngoài.Sau đó đóng gói giao cho dịch vụ chuyển phát gửi trả lại cho Triệu Nhân Uyên.Mấy ngày nay nhờ tay và chân bị thương ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tâm tình đã khôi phục gần như bình thường rồi.Khó chịu ban đầu đã qua, cũng dần dần nghĩ thông suốt rồi.

Mặc dù sau đó Triệu Nhân Uyên gọi điện thoại cho cô mấy lần, nhưng mà, cô thẳng tay chuyển anh ta vào danh sách đen.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 18: Nắm chắc cơ hội

Đối với cô mà nói, có thể nhận được sự quan tâm của đám bạn tốt, chính là làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng dễ chịu thì cứ dễ chịu, cô lại không có tinh lực đi làm những việc đó.Bình tĩnh bưng trà lài trên bàn lên uống một ngụm, giọng nói của cô, vang lên khe khẽ ở trong phòng bao.

"Được rồi. Biện pháp các cậu nói, ngày mai mình sẽ đi làm từng cái. Chỉ có điều, hôm nay là sinh nhật của Khả Nhi. Có phải các cậu nhầm nhân vật chính của buổi tụ tập hôm nay hay không?".

"Được rồi. Không nói đến chuyện đó nữa." Lý Khả Nhi nhìn Diêu Hữu Thiên: "Hôm nay là sinh nhật mình. Tất cả mọi người phải nghe lời mình."

"Ừ, tất cả đều nghe theo cậu." Diêu Hữu Thiên chỉ thuận miệng nói.Ánh mắt của Lý Khả Nghi lại lập tức sáng lên, một chút tính toán chợt lóe lên trong mắt: "Cậu nói thật à?"

"Còn thật hơn vàng ròng 99%.""Vậy được, chúng ta hãy chơi trò Lời Thật Lòng, Đại Mạo Hiểm.".

"Được đó." Doanh Diễm Kiều tán thành đầu tiên."Cậu muốn chơi thế nào?" Mạc Dư Tiệp cũng rất hứng thú.

"Mình dùng cái thìa này quay xung quanh. Quay đến người nào, người đó phải nghe theo mình."Lý Khả Nghi đặt chiếc thìa nhỏ màu bạc trên bàn ăn vào trong đĩa, sau đó nhìn mấy người trước mặt.

Bắt đầu quay thìa.Mấy vòng liên tiếp, gần như mỗi người đều lần lượt đổi phiên hai lần, hoặc uống rượu, hoặc lần lượt cù lét, chỉ thiếu Diêu Hữu Thiên..Cũng không biết Lý Khả Nhi quay thế nào, vẫn không quay tới chỗ của Diêu Hữu Thiên.

Lý Khả nghi buồn bực, trong lòng càng quyết định nhất định phải khiến Diêu Hữu Thiên bị trêu một lần.Rất nhanh, cơ hội đã tới rồi, thìa nhỏ màu bạc chỉ về phía Diêu Hữu Thiên."Ha ha. Đại Mạo Hiểm."

Lý Khả Nghi la lên: "Thiên Thiên, mình muốn cậu chơi Đại Mạo Hiểm."Diêu Hữu Thiên cười nhạt giang tay ra: "Nói đi, cậu tính để mình chơi thế nào?".

"Bây giờ ra khỏi phòng bao, tỏ tình với mỗi một người khác phái gặp được, nói cậu thích anh ta. Muốn hẹn hò với anh ta."Nụ cười trên mặt Diêu Hữu Thiên cứng đờ: "Cậu đang nói đùa sao?"

Tuy là vừa chia tay với Triệu Nhân Uyên, nhưng mà, cô thật sự không vội để chính mình lại rơi vào trong nhanh như vậy."Ai đùa với cậu ?"

Lý Khả Nghi cũng mặc kệ: "Hôm nay là sinh nhật mình, mình lớn nhất, mình muốn thì phải làm, đi nhanh lên.""Khả Nghi ——".Diêu Hữu Thiên ngồi bất động, nhưng Doanh Diễm Kiều, Từ Tư Nhiễm, Mạc Dư Tiệp đều tán thành đề nghị của Lý Khả Nghi: "Phải đi phải đi."

"Ngộ nhỡ bên ngoài vẫn không có đàn ông nào đi qua thì sao?" Diêu Hữu Thiên thật sự rất khó xử: "Hoặc giả người ta có bạn gái hoặc vợ thì thế nào?"

"Cứ phải như vậy chơi mới vui, nếu không sao gọi là Đại Mạo Hiểm được? Vả lại, biết đâu để cậu gặp được một đại soái ca độc thân nhỉ? Được rồi. Cậu đừng lề mề nữa. Mau đi đi."

"Không sai, nếu như không có vợ, cậu vẫn phải tỏ tình."

Lý Khả Nghi nói lời này, là bởi vì cô đã nghĩ hết rồi, từ sau khi biết Diêu Hữu Thiên chia tay với Triệu Nhân Uyên, cô đã cảm thấy cuối cùng anh của cô cũng có cơ hội.Lúc này cô đã sắp xếp anh cô chờ ở bên ngoài xong xuôi. Chỉ chờ một cú điện thoại của cô, anh cô sẽ đi đến từ chỗ rẽ bên cạnh phòng bao kia.

Theo ý cô, anh của cô có thể tốt hơn tên Triệu Nhân Uyên kia nhiều.Sợ Diêu Hữu Thiên không chịu đi, Lý Khả Nghi nói thêm một câu: "Nếu cậu không đi, hoặc là cậu gặp người khác mà không tỏ tình, vậy cậu sẽ phải ở lại học tiếng ếch kêu."

Diêu Hữu Thiên nhất thời nín lặng: "Khả Nghi ——"

"Đi nhanh lên, nếu không thì học tiếng ếch kêu." Lý Khả Nghi phất tay một cái, tay đã bắt đầu mò mẫm về phía điện thoại trong túi xách mình.Diêu Hữu Thiên không thể không nghe lời mấy người bạn tốt, đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Đồng thời Lý Khả Nghi lấy điện thoại di động ra.

Anh trai, đây chính là cơ hội em tạo ra cho anh, anh nhất định phải nắm thật chắc nha.Diêu Hữu Thiên đâu biết được tâm tư của Lý Khả Nghi.

Hôm nay là sinh nhật cô ấy, để cô vui một chút cũng không sao. Đẩy cửa đi ra ngoài, cũng không đặt trò Đại Mạo Hiểm này vào trong lòng.Cho đến khi trước mặt, đột nhiên xuất hiện người nọ.

----------------------------------------------
Chương 19: Trùng hợp hay là....

Mới vừa rồi Diêu Hữu Thiên rất sảng khoái đồng ý, trong lòng cô chỉ coi đây là một trò đùa.Chẳng qua là vừa ra khỏi phòng, liền thấy một người đàn ông đứng trước mặt của mình. Giày da cao cấp được đánh sáng bóng đến mức có thể soi gương, tây trang màu đen bao lấy hai chân thon dài, dây nịt da cùng màu làm lóe lên khuy cài màu bạc.

Mông thon, eo ếch ưu nhã, tầm mắt tiếp tục hướng lên phía trên, áo sơ mi trắng bọc lấy cơ ngực hoàn mỹ, cà vạt bằng tơ tằm lộ ra vẻ xa hoa. Làm cho thân hình người đàn ông càng thêm vẻ cao lớn. Người đàn ông ở trước mặt có vóc dáng y hệt người mẫu

Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, vẫn có thể thấy rõ ràng. Người đàn ông kiên dịnh, ưỡn cằm lên, gợi cảm làm cho người ta tràn đầy mơ mộng về đôi môi no đủ, mũi của anh ta rất cao, lúc này một đôi mắt tối đen không biểu cảm đang nhìn cô. Cặp mắt kia, làm cho Diêu Hữu Thiên ngẩn ra. Lại là anh ta?

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu, không phải từ sau ngày hôm đó người đàn ông này cũng không hề gọi điện thoại kêu cô bồi thường sao... Mới vừa cô đã đồng ý chơi trò Đại Mạo Hiểm rồi.

Ngày đó ở khách sạn, sau khi người đàn ông này nghe được giọng nói của cô gái kia, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt

Sau đó gặp lại một lần nữa, mặc dù thái độ của anh không thân thiện, nhưng mà vẫn không làm cô quên đi khuôn mặt tươi cười hôm ấy

Vẻ mặt dịu dàng, lộ ra một chút say mê, một chút bất đắc dĩ. Chắc là anh ta thực sự yêu cô gái kia? Đối phương đã có bạn gái? Thổ lộ với anh ta không?Trong bụng chần chờ, chỉ là đùa giỡn, có điều giỡn hơi quá...

Lúc Diêu Hữu Thiên quan sát Cố Thừa Diệu, ánh mắt của Cố Thừa Diệu cũng rơi vào trên người cô

Cô gái trước mắt một đầu tóc dài thẳng tới eo, gương mặt trắng hồng tự nhiên, lông mày mắt hạnh, cái miệng nhỏ hình thoi khẽ mở.

Thoạt nhìn ngũ quan của cô có chút quen mắt, mà trong nháy mắt Cố Thừa Diệu cũng liền nhớ ra, cô gái trước mặt là ai. Anh cau mày, thật đúng là đi đến đâu cũng có thể đụng phải cô gái này?Phải nói là trùng hợp? Hay là...cố ý?

Thấy Lý Khả Nghi ở trong phòng đang không ngừng nháy mắt với cô. Ở góc độ này, Lý Khả Nghi không thấy được người ngoài cửa là ai, chỉ cho là anh trai của mình tới. Diêu Hữu Thiên hết sức bất đắc dĩ, nghĩ đến khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông này khi nhớ tới bạn gái, cô thực sự không muốn tiếp tục trò chơi này nữa.

Nhưng trừ Lý Khả Nghi ra, những người bạn khác đều nhìn cô chằm chằm. Mong chờ cô mở miệng thổ lộCô hít sâu, thôi, dù sao cũng chỉ là nói đùa thôi mà."Tiên sinh, tôi thích anh, hi vọng anh có thể kết giao với tôi." Âm thanh không cao không thấp, vừa vặn để các chị em bên trong nghe rõ ràng. Thái độ không thành tâm, càng không lấy lòng. Một câu nói rất bình thường, rất nhẹ nhàng. Ẩn sâu trong đôi mắt hiện lên một chút khó xử

Cố Thừa Diệu đứng bất động, tầm mắt vẫn ung dung bình tĩnh ở trên người Diêu Hữu Thiên, hơi nheo mắt sao lại dính vào một chút u ám. Khuôn mặt tươi cười của Cố Thừa Diệu ngày đó lại một lần nữa xông lên trái tim của Diêu Hữu Thiên, cô bắt đầu giải thích hành vi của mình: "Thật xin lỗi, thật ra thì tôi..." Chỉ là đùa một chút

Cùng lúc nói chuyện, tay của cô không dấu vết đóng cửa phòng lại, muốn ngăn cách âm thành bên ngoài với bên trong: "Không có khả năng bồi thường xe, liền lấy bản thân mình ra bồi thường?"

---------------------------------------------

Chương 20:Chỉ Là Đùa Giỡn

Lời nói khắc nghiệt, kèm theo giọng nói lạnh như băng, lộ ra ý lạnh vô tận, đồng thời cũng cắt đứt những gì Diêu Hữu Thiên còn muốn nói ở phía sau.

Diêu Hữu Thiên giật giật môi, cô ngước mắt chống lại ánh mắt của Cố Thừa Diệu, ánh mắt kia làm cho cô có chút giật mình

Trong mắt của anh có khinh bỉ, có xác định, còn trực tiếp giễu cợt không cho cô giải thích.Anh lạnh lùng đứng che trước mặt người đẹp, khóe môi tùy ý cong lên

Diêu Hữu Thiên cảm thấy lúng túng, đứng yên tại chỗ không lên tiếng.Trong hành lang, ánh đèn có vẻ mờ mờ, không khí cuối góc tường lay động, mang đến từng đợt lạnh lẽo.

Hai người giằng co ở cửa phòng, không nhúc nhíchHai má Diêu Hữu Thiên nóng lên, thực chất cô không phải là người can đảm chủ động. Thổ lộ với đàn ông như vậy, cô chưa từng làm qua. Muốn mở miệng giải thích, con mắt âm hiểm của anh lại làm cho lời nói của Diêu Hữu Thiên nghẹn trong cổ họng.

Người đàn ông này có bạn gái, hơn nữa có vẻ như tình cảm của bọn họ không tệ.Nhưng mà thời này đàn ông thật sự có thể chung thủy với bạn gái sao?

Dấu vết quen thuộc trên ngực của Cố Thừa Diệu và Triệu Nhân Uyên hiện lên chồng chéo trong đầu cô. Đột nhiên Diêu Hữu Thiên có chút hứng thú giễu cợt người đàn ông trước mặt. Nhất thời ý nghĩ xấu hổ trong đầu biến mất không tung tích. Cô ngửa đầu, chợt nâng khóe môi lên, chống lại ánh mắt thâm thúy như sao của Cố Thừa Diệu

"Không được sao?"Cô nở nụ cười nhàn nhạt, mặt mày hiện ra một chút đùa giỡn. Anh, chính cũng không ngoại lệ?

Trên mặt Cố Thừa Diệu hiện rõ vẻ chán ghét, anh nghĩ đến chiếc AstonMartin One- 77 bị đụng hư của mình. Anh sớm biết cô gái này không bồi thường nổi, nhưng không nghĩ cô lại sử dụng biện pháp hạ tiện này

Loại phụ nữ như vậy, anh đã gặp quá nhiều. Vừa định nói điều gì, lại mơ hồ nghe được tiếng cười nói từ trong phòng truyền ra. Dù được ngăn cách bằng cánh cửa, nhưng vẫn nghe được vài chữ mấu chốt.

Những chữ kia làm cho ánh mắt của Cố Thừa Diệu càng thêm u ám, đột nhiên anh nghiêng người, đến gần cô hơn một bước. Lúc này cách cô rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ngay tại gò má của mình.

Diêu Hữu Thiên có chút không được tự nhiên, mấp máy môi, không dấu vết lui người về phía sau, nhưng mà lại làm cho lưng mình dính lên vách tường lạnh lẽo. Lúc này Cố Thừa Diệu lại tiến lên một chút, đưa tay chống lên vách tường, giam cô giữa mình và vách tường.

"Đương nhiên có...thể" Âm thanh kéo dài, không nghe ra cảm xúc gì, Cố Thừa Diệu nhìn gương mặt trắng nõn của Diêu Hữu Thiên, kể cả vẻ xấu hổ trong mắt cô.

Anh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ngỗ ngược mang theo vài phần trêu tức."Cô đã yêu thích tôi, vậy cô sẽ không ngại quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước chứ?"

Tiến thêm một bước? Có ý gì đây?

Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp phản ứng, Cố Thừa Diệu đã kéo tay của cô, mang theo cô đi về phía thang máy.

Chỗ này là phòng hội nghị, trên lầu chính là khách sạn...Diêu Hữu Thiên hiểu ra, muốn rút tay của mình về, nhưng sức lực của Cố Thừa Diệu rất lớn, cô hoàn toàn không tránh được

Cô có chút gấp gấp : "Anh bình tĩnh một chút. Tôi..."

"Đến đây đi." Cố Thừa Diệu kéo cô đi tới thang máy bên cạnh. Đúng lúc thang máy dừng ở tầng này. Anh kéo cô vào thang máy sau đó nhấn nút

"Tiên sinh ..."

Cửa thang máy khép lại, Diêu Hữu Thiên không nhìn thấy trong thang máy bên kia có một người đàn ông cầm điện thoại xuất hiện, đó chính là anh của Lý Khả Nghi. Diêu Hữu Thiên thấy anh thật sự muốn mang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net