Chương 184: Anh làm sao vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Pey - 你好👋、Mị trở lại rồi đây quí dị...mời lọt hố 🤧🤧🤧- có bộ truyện kéo từ 2018 tới giờ chưa xong...mà nản vs lười quá 😞
-----------------------------------------
Anh bây giờ chỉ muốn cô ngay lập tức nên liền cúi người xuống, đem môi mỏng nhanh chóng hướng đến bờ môi căng mọng kia.

Thoáng thấy gương mặt Chiến Ly ngày một gần, Diêu Hữu Thiên cũng tức thời xoay đầu né tránh. Môi Chiến Ly một lần nữa lại chạm lên má cô. Đè nén cảm xúc tức giận tột độ vì hành động của Diêu Hữu Thiên, Chiến Ly một mực liều mạng vòng vây Diêu Hữu Thiên trong lòng tới cùng. Hoàn toàn không có ý định sẽ buông tha cho cô.

Diêu Hữu Thiên tim đập thật kịch liệt vì sự cố chấp của Chiến Ly.
Cô lạnh giọng mở miệng: "Anh đừng có quá đáng?"

Câu nói làm Chiến Ly bất giác khựng lại, Diêu Hữu Thiên nhếch mép, đôi mắt không dấu được nét trào phúng: "Nguyên lai Chiến tiên sinh có sở thích đặc biệt đến như thế, anh thích cường bạo nữ nhân à?".

"Anh hiện tại nếu còn xúc phạm tôi, sức tôi cũng không thể phản kháng mãi. Có điều Chiến Ly ngài ——" Cô cố ý kéo dài âm cuối, mang theo sự khắc chế phẫn nộ mà nhả ra từng chữ: "Trừ phi ngài giết chết tôi, nếu không bằng mọi giá tôi nhất định sẽ đưa ngài vào tù. Sau đó mỗi ngày tôi sẽ nguyền rủa ngài cho đến chết."

Cô không biết rốt cuộc đã làm cái gì, khiến cho cái kẻ điên này cứ ám theo mình suốt. Nhưng dù gì đi chăng nữa, cô tuyệt đối sẽ không để hắn khi dễ chính mình. Nếu hắn thật sự dám động vào cô, thề với trời là có thành quỷ cô cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chiến Ly không tiến thêm bước nào, tuy nhiên cũng không có ý định buông Diêu Hữu Thiên ra.
Hắn chỉ chăm chú nhìn cô, nhìn thấy trong mắt cô lúc này chỉ toàn là sự căm ghét, phẫn nộ, khinh bỉ.
Mỗi một loại cảm xúc, mỗi một ánh mắt biểu đạt ra đều có thể làm hắn phát điên.

Anh bất giác xúc động, cái gì cũng đều mặc kệ, không muốn để ý tới nữa, cứ như vậy cùng cô thử một lần.

Không thể làm cô yêu mình thì làm cô ấy hận mình cũng tốt. Có điều, anh không cần.

Anh không muốn cô hận hắn, một chút cũng không nghĩ muốn. Cánh tay vô lực rũ xuống, nội tâm ham muốn bị hắn cật lực đè nén. Nói thẳng ra, anh có thể đè ép được dục vọng, nhưng lại không áp chế được sự khát vọng.

Anh không muốn cứ như vậy mà buông tay. Lý trí quay lại, anh thực sự không muốn cưỡng bách cô, còn nếu để cô đi dễ dàng như vậy anh cảm tháy rất thống khổ. Tình thế bây giờ vô cùng tiến thoái lưỡng nan.

Chiến Ly cảm giác chính mình sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị ép đến điên cuồng. Mà anh giờ đã muốn điên rồi.

Diêu Hữu Thiên ở thời điểm anh nới lỏng vòng tay, trong nháy mắt liền biết lời mình vừa nói đã phát huy tác dụng. Thật tình cô vẫn không nghĩ là hiện tại mình đã được an toàn .

Bàn tay không dấu vết cận thận dò xét phía then cửa, đồng thời thân thể của cô đang dán tại ván cửa cũng xê xích từng chút một. Chiến Ly lâm vào trạng thái rối rắm, căn bản không chú ý tới động tác của Diêu Hữu Thiên .

Khi tay Diêu Hữu Thiên đã đụng tới then cửa, cô nhẹ nhàng đẩy chốt, cửa ngay lập tức có thể mở ra. Chính bởi vì thanh âm vang lên, làm Chiến Ly bừng tỉnh khỏi suy nghĩ mê man.

"Em lại muốn chạy trốn?" cơn thịnh nộ anh vừa áp chế lại nhất thời bộc phát: "Em lúc này vẫn còn có ý định trốn sao?"

Anh yêu cô như vậy.

Mặc kệ cô có làm cái gì, có nhớ mình hay không hay cho dù trong lòng cô không còn anh đi nữa thì anh vẫn yêu cô.

Cô thì sao?. Lúc nào cũng tìm mọi cách chạy trốn?

Anh đột nhiên vươn tay kéo Diêu Hữu Thiên lại trong lòng ngực, cúi đầu, không chút nghĩ ngợi áp môi mỏng lên môi cô.

Lúc này đây, Diêu Hữu Thiên không còn đường lui nên cái hôn này cô không tránh được.

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ điên cuồng đến như vậy. Tránh né không kịp, đành phải cắn chặt hàm răng và mím chặt môi, như thế nào cũng không chịu để hắn tiến thêm một bước.
Chiến Ly lại không chịu dễ dàng từ bỏ.

Siết chặt eo cô, mang theo mười phần sự công chiếm, muốn đánh hạ thành trì này.

Diêu Hữu Thiên cực lực phản kháng, anh lại liều mạng không chịu buông tay, môi cô bị hắn ma đến đến đau.

Rơi vào đường cùng, cô đành phải hé miệng, hướng tới môi Chiến Ly cắn thật mạnh không khoan nhượng.

Môi anh bị cô cắn đến rách.
Máu tươi chảy ra, nhuốm đỏ cả bờ môi mỏng, gương mặt anh lộ ra vài phần quỷ dị.

Mặc dù đau, nhưng anh lại không chịu buông tay, cố chấp muốn càng nhiều.

Hai cánh môi kia vẫn ngọt ngào như  lúc trước khiến hắn không khống chế được.

Diêu Hữu Thiên thấy anh nhất quyết cũng không chịu buông tay, trong lòng cực hận, nâng chân lên liền hướng phía dưới của anh mà ra đòn. Chiến Ly lập tức né tránh, không thể không buông ra tay.
Diêu Hữu Thiên ngay lúc được tự do liền kéo cửa xông ra ngoài.

Thân thể lại bị Chiến Ly kéo ngược trở về. Anh liều mạng nắm chặt cổ tay cô. Lực đạo lớn đến nổi cơ hồ muốn đem tay cô bóp nát.
"Vì cái gì? Vì cái gì em luôn muốn trốn hả?" Ở bên cạnh anh khiên cô đau khổ đến vậy ư?

Rõ ràng trước đây bọn họ còn hứa hẹn, muốn ở bên nhau một đời một kiếp. Giờ thì sao, một đời một kiếp mà cô nói chính là ở cùng với nam nhân khác?

Còn anh thì ngu ngốc cứ thế ở nơi này chờ cô.

"Cái tên Triệu Bách Xuyên kia thì có cái gì tốt? Hắn không phải là một tên sống dựa vào gương mặt sao? Hắn có thể so được với tôi sao?"

"Tại sao. Vì cái gì mà tên đó có thể, còn tôi lại không thể?"

Anh không cam lòng, thật sự không cam lòng: "Nếu em một hai nhất định phải tìm nam nhân , thì sao không tìm tôi. Tôi chắc chắn có thể thỏa mãn em."

Diêu Hữu Thiên bị hắn kiềm chế, không có cách nào nhúc nhích. Nếu có thể cử động, cô chắc chắn nhất định sẽ tặng cho tên khốn này hai cái tát.

Người nam nhân này, thật sự quá ti tiện.

Anh nghĩ cô là ai? Lại còn nhất mực khẳng định cô là người phụ nữ không đứng đắn, quan hệ mập mờ, lén lút ? Cho rằng cô lúc nào cũng ham muốn với nam nhân khác chắc?

Triệu Bách Xuyên mắc bệnh có khả năng sẽ chết. Cô vơi anh là bằng hữu. Bằng hữu thì nên cổ vũ động viên nhau một chút không phải sao. Nhưng có thể suy diễn đến mức đấy thì tên Chiến Ly này chắc không phải tầm thường, đúng là điên hết thuốc chữa.

Hắn làm sao biết được cái loại tâm tình này cơ chứ?

Cô nghĩ đến Triệu Bách Xuyên, lời nói ra không dấu được chua xót, nghĩ đến đôi mắt anh vẫn còn tràn ngập sự không cam lòng. Anh ấy đã đáng thương như vậy rồi mà tên khốn này còn dám xuyên tạc quan hệ bạn bè chân chính của bọn họ.

Không thể tha thứ, thật là không thể tha thứ được mà.

"Chiến tiên sinh, ngài tức cái gì? Ngài hận cái gì? Chuyện này liên quan gì đến ngài, ngài cũng chẳng có tư cách gì để nói tôi, không phải sao?"

"Muốn sinh sự, vẫn là chồng tôi mới có tư cách nhỉ?"

"....."Chiến Ly cứng đờ, ngây ngốc nhìn Diêu Hữu Thiên.

Cô lại cảm thấy căn bản không đủ rõ ràng nên nhấn mạnh thêm: "Trên thế giới này, bất luận nam nhân nào đều có thể thỏa mãn tôi, chỉ riêng ngài thì không được."

"Bởi vì ngài làm tôi cảm thấy ghê tởm, vô cùng ghê tởm ——"

Với ngữ khí không bén cũng không nhọn. Thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp thành công khiến anh ko chống đỡ không nổi, cứ như là có hàng vạn mũi dao chọc thẳng vào tim.
Chiến Ly bước chân lảo đảo, cơ hồ liền không đứng được.

"Thiên Thiên ——" em rốt cuộc có biết hay không...

"Không cần kêu tôi thân thiết đến vậy." Diêu Hữu Thiên bỗng cảm thấy không thoải mái, cái cảm giác này làm cô càng thêm điên cuồng muốn đi công kích cái tên đang đứng trước mắt đây thêm một chút nữa.

"Chỉ có bạn bè mới có thể kêu tôi như vậy. Còn ngài thì chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn."

Sự đau đớn này khiến tim Chiến Ly tan vỡ thành mảnh nhỏ, không thể gắn ghép trở lại.

"Còn có, tôi chán ghét ngài, thỉnh ngài về sau cách xa tôi ra một chút. Nếu không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."

Diêu Hữu Thiên nói xong, dùng sức đẩy hắn ra. Nhặt lên túi xách bởi vì xô đẩy mà rơi xuống, kéo của hướng bước ra ngoài.
Chiến Ly tay nâng lên, rồi lại buông. Muốn níu cô nhưng cuối cùng lại cảm thấy vô lực.

Anh đúng là cái gì cũng nghĩ không thông?

Rõ ràng trong lòng đã biết dc sự thật là cô đã quên hết kí ức trước đây. Cũng đã không còn là Thiên Thiên lúc trước anh yêu, nhưng mà trong lòng không muốn từ bỏ.

Là bởi vì cô cùng Triệu Bách Xuyên ở bên nhau, làm anh hiểu lầm.
Trong lúc giận dữ, anh lại đánh mất cơ hội không nói cho cô biết về tên Cố Thừa Diệu.

Nam nhân kia, căn bản là không yêu cô. Hoặc là, Diêu Hữu Thiên đã biết Cố Thừa Diệu có vấn đề, cho nên mới cùng Triệu Bách Xuyên ở bên nhau? Là như thế này sao?

Chiến Ly không biết. Càng nghĩ càng loạn, anh cả người đều hỗn độn. Cả người lúc này có thể cảm giác được, ngoại trừ đau lòng, vẫn là đau lòng.

Thiên Thiên, tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Nếu có một ngày, em nhớ lại hết thảy. Em có hối hận không? Hối hận vì hôm nay đối xử với anh tuyệt tình?

Chiến Ly thần trí đều lâm vào một hồi lẩn quẩn. Không thấy được còn có thể khống chế. Hiện tại, sự tình đã vượt quá tầm kiểm soát rồi...

Thân thể Chiến Ly vô lực ngồi bệt dưới sàn nhà, gương mặt vô thần ngước nhìn lên trên trần nhà, trong đầu chỉ còn lại bóng dáng Diêu Hữu Thiên.
"A Ly. Em thích anh."
"A Ly. Em yêu anh."
"A Ly. Anh tốt nhất."
"A Ly. Chờ em tốt nghiêp đại học rồi, chúng ta liền kết hôn nhé."
"A Ly. Chúng ta về sau sinh hai đứa nhỏ, một nam một nữ, thật tốt biết bao."
"A Ly. Vì sao em lại yêu anh nhiều thế?"

Nhớ lại ngày đó, những lời thề thốt, hứa hẹn đó như khắc vào trong đầu anh không chút phai nhạt. Anh luôn tin đó là thật, vẫn luôn chờ trong đau khổ.

Vậy mà người nói những lời này ngày hôm nay lại nói anh làm cô ghê tởm, chán ghét.Vì cớ gì mà nữ nhân có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến như vậy?

Tình yêu giống như là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể huỷ hoại chính mình và làm bị thương người khác.

"Thiên Thiên, Thiên Thiên --" anh nức nở.

-Pey: hazzz, đáng thương quá!!!
.........................................................
Diêu Hữu Thiên tức tốc chạy khỏi dinh thự Chiến gia.

Nơi này đi bộ một chút là ra đường chính. Với tốc độ bàn thờ, cô nhanh chóng ngăn cản một chiếc xe taxi, cũng không trở về công ty mà trực tiếp trở về Cố gia.

Sắc trời còn sớm, tay cô khẽ xoa cánh môi của mình. Từ trong túi lấy ra gương soi một chút.

Môi có chút sưng, vả lại còn dính chút máu tươi của Chiến Ly. Cô bực bội nhíu chặt ấn đường, lấy khăn ướt ra không ngừng lau chùi, kì cọ hồi lâu. Lực đạo quá lớn làm môi sưng đến đỏ au.

Nản lòng buông gương, Diêu Hữu Thiên thật hận chết cái tên Chiến Ly hỗn đản kia.

Vô sỉ, hạ lưu.

Cô vô cùng hối hận, vừa rồi trên tay không có đao. Bằng không cô sẽ chém chết hắn.

Trở lại Cố gia, Diêu Hữu Thiên trước tiên đi tắm rửa. Hiện tại cô chỉ cảm thấy toàn thân đều là mùi trên người Chiến Ly. Tắm xong, lại thay đổi một bộ quần áo. Diêu Hữu Thiên lúc này mới cảm giác chính mình thật sự an toàn.

Cái tên điên Chiến Ly. Cô quyết định về sau vừa thấy hắn liền cách xa vạn dặm. Nếu không bệnh điên hắn phát tác. Còn không biết sẽ thế nào.

Định điện thoại nói cho Diêu hữu Quốc rằng hôm nay cô không có biện pháp tới công ty. Mới phát hiện di động vẫn luôn ném ở nhà.

Di động sáng lên, ít nhất có hơn mười cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Cố Thừa Diệu.

Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên tâm tình liền thay đổi. Anh ấy gấp như vậy tìm mình không biết có chuyện gì không?

Không chần chừ, cô liền nhanh chóng gọi lại cho Cố Thừa Diệu.
Điện thoại vừa đổ 1 hồi chuông, thì giọng Cố Thừa Diệu vội vàng vang lên : "Em đang ở đâu vậy?"

"Em đang ở nhà." Diêu Hữu Thiên đang định nói thêm thì điện thoại bên kia đã tắt.

Cầm di động ngẩn ra một chút, tim Diêu Hữu Thiên đột nhiên liền đập chậm hai nhịp.
Cố Thừa Diệu, anh làm sao vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net