Chương 72-73.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72: Hôn lễ đáng mong đợi
Editor: Pey

Nếu Cố Thừa Diệu là đang diễn trò, vậy hắn thật sự là diễn quá đạt rồi.

Kể từ lúc bốn phiến môi chạm nhau. Diêu Hữu Thiên nhìn hình dáng đang phóng đại trước mặt mình, trong nháy mắt phản ứng của trong não bị đình trệ đi không ít.
Sự tình vì sao sẽ biến thành ra như vậy? Tên hỗn đản Cố Thừa Diệu đến cùng đang suy tính gì trong đầu? Hắn ——

Thôi rồi, tinh thần cô không thể chống đỡ nỗi nữa, tim gan đều muốn nháo nhào lên cả.

Môi của Cố Thừa Diệu vẫn đang dán trên môi Diêu Hữu Thiên, nháy mắt một cái ngoài ý muốn phát hiện, nữ nhân trước mắt có một đôi môi vô cùng mềm mại.

Đầu xuân năm nay có phần hơi buốt giá , không tránh khỏi cánh môi cô có chút lạnh. Tay cô ta cũng vậy, còn lạnh hơn nhiệt độ cơ thể của người bình thường.

Hắn hơi nheo mắt lại đánh giá, quả thật là máu lạnh, cho nên khắp người đều tản ra hàn khí cũng không có gì là bất ngờ.

Một cô gái như vậy, thế nhưng còn muốn trở thành lão bà của hắn?

Do quá phẫn nộ trong lòng, hắn không chút nghĩ ngợi há miệng dùng sức cắn một cái thật mạnh trên môi cô.

Vì quá đau nên Diêu Hữu Thiên vươn tay muốn đẩy thân thể của Cố Thừa Diệu ra . Thế nhưng cánh tay đặt trên thắt lưng cô lại bắt đầu siết chặt. Nói thật ra thì Cố Thừa Diệu cũng không xem đó là hôn.

Hắn cực kỳ thô lỗ, dã man dùng sức cắn lấy môi Diêu Hữu Thiên. Chỉ một khắc thôi nhưng lại rất mạnh, đúng là có chút ác độc.

Diêu Hữu Thiên bị hắn cắn đến phát đau. Nâng mắt lên liền phát hiện, tơ máu trong mắt Cố Thừa Diệu chợt lóe sáng. Bất quá rất nhanh sau đó hắn liền lui ra.

Hơn ai hết hắn biết rõ mình đang đứng đâu, làm gì. Thế cho nên, nếu không phải tất cả các phóng viên truyền thông đang vây quanh hai người họ. Cố Thừa Diệu tin chắc mình nhất định sẽ đem Diêu Hữu Thiên cắn cho đến khi chảy máu thì thôi.

Kết thúc nụ hôn. Tuy rằng môi Diêu Hữu Thiên cũng không bị cắn đến xuất huyết, có điều hằn lên môi lúc này là một vết loan thật sâu, chỉ sợ sẽ làm cho cô đau đớn một hồi mới hết.

Hắn xoay người, vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía phóng viên: "Không biết mọi người đã hài lòng chưa?"

Những ký giả bên dưới chợt nở nụ cười lấy lòng. Cố Thừa Diệu một hồi bị lạc trong thanh âm vui đùa náo nhiệt, rốt cuộc cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu. Cố Thừa Diệu liền quay mặt về chổ cũ, trong mắt  hiện lên sự bất mãn rõ ràng.

"Cố Thừa Diệu, anh làm loạn đủ hay chưa?" Cô cố ý đè thấp thanh âm, tuy nhiên vẫn nghe ra được bên trong, áp chế không ít nộ khí.

Hắn là có ý gì? Hắn xem mình là ai chứ ?

Người bên ngoài không thể nghe rõ những gì cô nói, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cô lúc trừng Cố Thừa Diệu.

Mặc dù là có chút nặng lời, nhưng nghe đi nghĩ lại vẫn làm cho người ta có cảm giác là cô đang mắng yêu thì đúng hơn.

Những điều Cố Thừa Diệu muốn tuyên bố cũng đã tuyên bố hết , muốn nói cũng đã nói xong. Tận tai nghe được từng lời từng chữ của Diêu Hữu Thiên, khiến hắn cảm thấy cực kỳ chói tai.

Cô ta nghĩ hắn là ai? Hắn chính là Cố Thừa Diệu, Cố gia tam thiếu uy phong tiếng tăm đồn xa vạn dặm. Cô ta chắc chưa từng nghe câu____
Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn nên có vẻ nhàn nhã như vậy.

Hắn đã cố gắng bình thường hoá chuyện nắm tay Diêu Hữu Thiên, kẻ mà hắn chán ghét. Bây giờ còn chứng kiến cảnh cô chán ghét mà bảo buông ra, nói đến cùng hắn ngẫm lại có chút buồn bực, không thoải mái.

Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên sắp sửa có động tác tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, hắn một lần nữa đem tay cô giam lại trong bàn tay hắn .

Đùa à? Áp sát lại gần sườn mặt của cô, quan sát sơ qua thấy phóng viên đã lấy xong tin tức cần thiết mà dần dần rời đi, cho đến khi vẫn còn một phóng viên chắn trước tầm mắt, hắn đương nhiên muốn bồi cô đóng cho tốt cảnh diễn này.

"Vẫn còn đang tức giận sao? Tôi cam đoan, lần sau sẽ không tái phạm nữa."

Bởi vì lần sau hắn tuyệt đối sẽ không để cho cô cơ hội tính kế mình.

"Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên lúc này là giận thật không phải đùa.
Toàn thân như toả ra nộ khí bức người, dù chút nóng nảy cũng phải hỏi cho ra lẽ.

Cố Thừa Diệu làm mọi chuyện rùm ben lên, thế nên cô tự biết mình không có khả năng tiếp tục đi tố cáo hắn nữa.

Càng độc hơn là, chuyện này vạn nhất để cho cha mẹ cô biết được là xong đời. Cô mà không lấy hắn là sẽ không yên thân nỗi với hai vị lão gia ở nhà đâu...
Sao lại thành ra như vầy?

Cô không muốn, thật sự không muốn đối diện hắn dù chỉ một giây, nói chi tới việc kết hôn, cô___

"Anh mau chóng đính chính lại với đám phóng viên đi, bảo với họ là nãy giờ anh chỉ đang nói lung tung thôi ."

Diêu Hữu Thiên ngoài lời nói trừ bỏ giống mệnh lệnh ra, còn lộ rõ ý tứ chỉ trích người đang đứng đối diện.

Hắn dựa vào cái gì mà tuyên bố hôn sự?
Lại dựa vào cái gì muốn cầu hôn, là cô nhất định phải gả cho hắn?
Quả thực chính là không thể nói lý.

Cô đây là đang nói hắn nháo? Nói năng lung tung sao?__Được lắm...
Cố Thừa Diệu hơi hơi nheo ánh mắt, ý cười trên mặt tuy rằng không có giảm bớt, nhưng bất quá lại chỉ là cười lạnh.

"Loại chuyện này, cô cảm thấy tôi ăn ở không sẽ đi nói lung tung cho thiên hạ biết sao?"

Đương nhiên là không, nhưng mà hắn vì cái gì muốn cưới cô mới được?

Cố Thừa Diệu trước giờ chưa từng thấy Diêu Hữu Thiên khi giả ngốc sẽ có bộ dáng như thế nào. Đúng là không uổng công cho cô đã tính kế hắn, bây giờ hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền cam tâm đáp ứng yêu cầu.

Bây giờ cô ta còn muốn bày trò là cho ai xem?

Nhìn toàn bộ kí giả đã biến mất ở trước mắt, cửa toà án chỉ còn vỏn vẹn lại hai bên gia đình Diêu Cố. Hắn cũng lười ngụy trang. Khóe môi mím lại thật chặt chẽ, nét phong trần trên mặt dần được lấp đầy bằng lãnh khí.

"Chúc mừng cô, rốt cuộc cũng thành công."

Chúc mừng gì cơ? Thành công gì mới được?

Trong khoảng thời gian này, Diêu Hữu Thiên bởi vì Cố Thừa Diệu luôn luôn đối nghịch, ngoài ra hắn muốn cùng cô biểu hiện ra ngoài cho mọi người thấy là, hắn và cô lại vô cùng hoà hợp. Làm cho cô thật sự quên mất chính mình lúc nãy định nói gì. Vẻ mặt cô có hơi mê hoặc lẫn khó hiểu liếc nhìn Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu cười lạnh một tiếng, đôi mắt thâm thuý duy trì nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Diêu Hưu Thiên hồi lâu vẫn chưa rời đi.

"Nhìn thấy tôi khuất phục, sau đó đáp ứng cưới cô, hẳn là cô đang rất đắc ý và thật cao hứng đúng không?"

"Diêu Hữu Thiên, chúng ta cứ chờ xem, cô có thể đắc ý bao lâu."

Vì có nhiều cố kỵ khi người bên Diêu gia vẫn còn ở đâu, lúc hắn nói những lời này, âm lượng cũng không có lớn lắm. Tuy nhiên lời uy hiếp thốt ra từ trong miệng của hắn, mang theo vài phần lãnh ý muốn giết người.

Ai cũng đều đi cả rồi, cũng không bận tâm Diêu Hữu Thiên có đem nhẫn tháo xuống hay không. Hắn liền buông tay cô ra, không quay đầu lại liền nhanh chóng cất bước.

Không còn độ ấm trên lòng bàn tay của. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó tim Diêu Hữu Thiên chẳng hiểu sao lại đập một cách loạn nhịp.

Không phải là bởi vì Cố Thừa Diệu buông lỏng ra tay cô, mà là bởi vì lời hắn vừa nói tức thì.

Hắn nói, hắn khuất phục?
Cô rốt cuộc hiểu rõ, nhớ lại lúc trước mình có cùng Kiều Tâm Uyển đề ra một cái hiệp định trao đổi.

Sắc mặt mơ hồ nổi lên sự xấu hổ.
Trời ạ. Cái tên Cố Thừa Diệu, không phải là lại hiểu lầm ý cô đi?

Có trời chứng dám, cô khi đó chỉ muốn thấy được bộ dáng khó xử của hắn ra sao nên mới trót dại nói ra như vậy.
Xem như cho hắn chút dạy dỗ cũng không tồi. Nhưng tuyệt đối không phải là cô có ý định muốn gả cho Cố Thừa Diệu, trở thành vợ hợp pháp của hắn.
"Cố Thừa Diệu —— "

Cô nhẹ giọng kêu tên của hắn, chính là muốn vì bản thân giải thích một chút. Nhưng Cố Thừa Diệu sớm đã đi xa từ lúc nào, chỉ để lại một cái bóng ảm đạm.

Mà Kiều Tâm Uyển nhìn đến vẻ mặt bất cần của con trai, tự nhiên thấy có chút xấu hổ. Tiến lên nắm tay Diêu Hữu Thiên : "Con gọi là Thiên Thiên đúng không? Thừa Diệu có một số việc cần phải đi xử lý một chút. Con quay về xem lại thời gian nào thích hợp để cha mẹ hai bên có thể gặp mặt, bàn bạc chuyện đám cưới càng sớm tốt. Có được không?"

Thương lượng hôn sự?

Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa hóa đá : "Phu nhân, tôi —— "

"Còn gọi phu nhân gì cơ chứ." Kiều Tâm Uyển cười có chút ưu nhã, trên mặt tràn đầy ôn hòa. Đối Diêu Hữu Thiên, bà cảm thấy rất hài lòng: "Hẳn là nên đổi lại gọi mẹ mới đúng."

Diêu Hữu Thiên mặt có chút đỏ. Bởi vì xấu hổ.
"Bác gái. Con —— "

"Đứa nhỏ ngoan. Như thế nào lại gọi ta là bác gái, hửm?" Kiều Tâm Uyển cũng không cùng cô so đo, dù sao cũng mới gặp có 1-2 lần , không thể thân thiết mở miệng gọi cũng là bình thường .

"Thiên Thiên, Thừa Diệu là đứa nhỏ tâm tư hơi kín đáo chút xíu, bất quá con người cũng không xấu. Hiện tại nó đồng ý chịu tránh nhiệm với con, cho nên hai con hãy sống hoà hợp với nhau. Tin tưởng ta, nó nhất định sẽ là một người chồng tốt ."

Gió khẽ thổi qua, làm tóc lẫn tâm Diêu Hữu Thiên có phần hơi hỗn loạn. Cố Thừa Diệu có phải hay không là một người chồng tốt, có liên quan đến cô sao?

Cô mới không cần gả cho hắn a.
Kiều Tâm Uyển mới mặc kệ Diêu Hữu Thiên có phải hay không nguyện ý chuyện vừa rồi. Trải qua một hồi bát nháo, hôn sự giữa hai bên nhà Cố Diêu chắc chắn phải diễn ra, chắc chắn là như vậy .

Lại trấn an Diêu Hữu Thiên thêm vài câu không thừa cũng không thiếu, lúc này mới cùng Cố Học Võ rời đi.

Diêu Hữu Quốc cùng Diêu Hữu Gia hai mắt nhìn nhau, đối với sự tình trong thời gian ngắn ngủi mà phát triển trở thành cái dạng này, đều cảm thấy khó có thể tin tưởng.

Bọn họ thậm chí còn không rõ, đây hết thảy là do nguyên nhân nào biến thành như vậy .

Lý Khả Nghi liếc Diệc Nhiên một cái,  muốn tìm trong mắt đối phương có lộ ra tia giả dối nào không.

Diêu Hữu Thiên sẽ kết hôn thật sao?
Hơn nữa còn là Cố tam thiếu?

Mặc kệ bọn họ có tin hay là không.
Những ký giả kia đã xào nấu mấy cái tin bát quái này cả rồi, nào là ân oán hào môn, hay là tin vui của các các con cháu có thù truyền kiếp.

Đối với những chuyện bát quái Cố Thừa Diệu đều không mấy quan tâm cho lắm, hắn chỉ biết là, trải qua sự tình ngày hôm nay. Cổ phiếu của Cố thị vào ngày mai, nhất định sẽ một đường tăng vọt.

Xem như mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, hắn dần ổn định lại hơi thở. Mâu thuẫn giữa hắn và nữ nhân kia, tuyệt đối vẫn chưa xong. Bọn họ, cứ ở đó mà chờ xem.

26/04/2017-23h15
-------------------------------------------

Chương 72.2: Hôn lễ đáng mong đợi
Editor: Pey

"Thiên Thiên, cậu thật sự muốn gả cho tên Cố tam thiếu thật à?"

"Thiên Thiên, đây là có chuyện gì a? Lúc trước không phải nói hắn cưỡng —— cậu sao?"
"Thiên Thiên?"

Mấy người bạn thân mỗi người một câu, nhưng nói cho cùng không có một chữ nào lọt vào tai Diêu Hữu Thiên.
Điều cô muốn làm nhất bây giờ, đó chính là đuổi theo Cố Thừa Diệu, cùng hắn giải thích cho rõ.
Chuyện kết hôn giữa cô và hắn, tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Điều đáng buồn là Diêu Hữu Thiên không kịp vì mình giải thích, đã thấy Diêu Hữu Quốc sắc mặt ngưng trọng, vọt tới cản trước mặt cô.

Chỉ nói có một câu, khiến cho Diêu Hữu Thiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Ba mẹ vừa đến Bắc đô xong. Bọn họ giống như đã biết hết tất cả rồi."
OH...my god! ! !

Diêu Hữu Thiên vươn tay vỗ nhẹ lên trán, ở trong lòng thầm kêu oán.
Như thế nào lại trùng hợp đến thế?
... ... ... ... ... ...

Thật ra thì, nguyên lai Diêu Hữu Thiên muốn tìm Cố Thừa Diệu dứt khoát nói rõ một lần là mình chưa bao giờ tơ tưởng sẽ cùng hắn kết hôn. Chỉ là muốn làm cho hắn hướng mình giải thích đôi lời.

Hơn nữa cô còn muốn thỉnh hắn mở một cuộc họp báo, giải thích lại tình huống lúc trước chỉ là hiểu lầm, quan trong hơn nữa còn muốn hắn xác nhận chuyện hôn ước chỉ là giả.

Nếu để Diêu Đại Phát cùng Tuyên Tĩnh Ngôn hay tin mà đến Bắc đô, mọi dự liệu tính toán của cô sẽ trở thành công cóc.

Nói đúng hơn là, Diêu Đại Phát cũng không biết Diêu Hữu Thiên cùng Cố Thừa Diệu đã từng kiện tụng nhau trên toà.

Chung quy hai anh trai Diêu Hữu Quốc, Diêu Hữu Thiên đều rất ăn ý nhau. Tuyệt đối không có khả năng đem chuyện Diêu Hữu Thiên bị người ta cưỡng bức, cũng như chuyện cùng đối phương tranh cãi ác liệt tại toà nói cho cha mẹ biết.

Thế nhưng, bọn họ đều quên mất.
Trên thế giới này, có một thứ gọi là truyền thông. Còn có một thứ khác nữa gọi là TV.

Vụ án Cố Thừa Diệu phạm tội cưỡng bức đã lan truyền đến khắp ngõ ngách nào rồi chứ không phải chỉ ở Bắc Đô không. Cho nên những ký giả kia thậm chí không tiếc thời gian cùng sức lực, túc trực sẵn tại hiện trường để trực tiếp đưa tin.

Nhất là cảnh Cố Thừa Diệu quỳ một chân dưới đất hướng Diêu Hữu Thiên cầu hôn.

Cha mẹ cô vừa mới xuống máy bay thì thấy được sự kiện này, nó đang được phát sóng trực tiếp trên màn ảnh lớn ở phi trường.

Trong sảnh chính sân bay có không ít hành khách, nhất là hành khách nữ, vẻ mặt hưng phấn, hồ hởi chỉ về hướng Diêu Hữu Thiên trong màn hình mà mở miệng.

"Nếu tôi có cơ hội được một nam nhân đẹp trai ngời ngời đứng bên đường cầu hôn, còn dưới sự chứng kiến của một đám người truyền thông kia. Tôi chết cũng cam lòng —— "

"Đúng a đúng a, người đàn ông đó thật ưu tú."
"Không sai, chiếc nhẫn kia thật là lấp lánh a."
"Rất hâm mộ."
"Quá hạnh phúc đi."

Khụ. Họ không thể không thừa nhận. Sức công phá của dư luận thật quá lớn .

Diêu Đại Phát trước đây nghe nói hai nhà Diêu Cố muốn hợp tác, đã cảm thấy cực kỳ hào hứng. Ai bảo lúc trước hắn mỗi khi bước chân ra ngoài đường, người ta luôn đem hắn cùng đám nhà giàu mới nổi gộp lại cùng một chỗ?

Sự tình hiện tại đã không còn giống như xưa. Cố gia ở là Bắc đô là một gia tộc thượng lưu có tiếng tăm bao đời nay. Sức ảnh hưởng của họ so với Diêu gia còn lớn hơn vài phần. Nếu được bọn họ trợ lực, về sau không riêng gì ở Bắc đô, muốn phát triển sự nghiệp tại những địa phương khác trong nước, cũng là tương đối dễ dàng a.

Ban đầu ông liền nhìn trúng Cố Thừa Kỳ, muốn chọn hắn làm con rể mình.

Chậc chậc, hiện tại tuy rằng có chút thay đổi, bất quá vẫn là người Cố gia.

Đánh giá sơ bộ một lượt, bộ dạng Cố Thừa Diệu rất vừa mắt, đối với con gái mình cũng xem như quá tốt. Vô luận gia thế, diện mạo và tất cả các phương diện nếu đem ra so sánh với bạn trai trước của Diêu Hữu Thiên không chừng còn bỏ xa mấy con phố.

Chớ đừng nói chi, Cố gia sản nghiệp vô cùng lớn, tuyệt đối không có khả năng đánh đồng với tên Triệu Nhân Uyên miệng còn hôi sữa kia, nhìn sơ cũng biết hắn ta chỉ tham tiền của con gái mình mà thôi.

Quá tốt rồi, hôn sự lần này đến rất đúng lúc. Hai vợ chồng vui đến mức cười một tràng dài từ sân bay cho đến lúc trở về nơi ở của Diêu Hữu Thiên. Nhất là Diêu Đại Phát, cơ hồ là cười hí hửng đến mức không thể khép miệng .

Hắn cùng Cố gia kết thông gia, để xem sau này lại dám gọi hắn là nhà giàu mới nổi nữa không.

Điểm trọng yếu nhất vẫn là muốn cho Triệu Nhân Uyên thấy được, con gái ông một khi muốn kết thân với nam nhân, so với hắn ta còn vượt trội hơn gấp trăm gấp ngàn lần.

Mãi cho đến khi Diêu Hữu Thiên hứa với mấy người bạn thân, nếu như có tin tức gì mới sẽ cho các cô biết trước tiên, thì cô mới được yên ổn mà cáo biệt về nhà.

Dù đã chuẩn bị hết tâm lý khi nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của cha mẹ đang đứng ngay cửa nhà chờ cô. Thế nhưng, Diêu Hữu Thiên vẫn không ngờ cha mẹ cô lại phản ứng thái hoá đến thế.

Diêu Hữu Thiên tính bỏ qua ân oán trước đây với Cố Thừa Diệu. Cũng bỏ qua luôn chuyện tố cáo Cố Thừa Diệu đã cưỡng bức chính mình. Giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho ba mẹ rằng đây chỉ là hiểu lầm, còn có cô đính chính lại nhiều lần là sẽ không kết hôn với Cố Thừa Diệu, tuyệt đối không có khả năng lấy hắn làm chồng .

Nhưng ngặt một điều là vợ chồng Diêu Đại Phát một mực không nghe.

Diêu Đại Phát năm nay cũng đã hơn năm mươi. Tuổi trẻ lại thường xuyên ra ngoài đường, bươn trải khổ cực kiếm tiền. Làm cho da ông đều ngăm đen từ đầu tới chân.

Dáng người lại cao lớn cường tráng, có đôi chút béo. Rất cân xứng với gương mặt đen và thân hình nhìn có chút cao lớn thô kệch.

Giọng cũng lớn, vừa mở miệng là y như rằng sét đánh ngang tai. Cũng mặc kệ con trai với con gái có xấu hổ hay không, hỏi thẳng: "Ta chỉ hỏi con, hắn có chạm vào người con không?"

"Hắn ——" Diêu Hữu Thiên mặt lộ vẻ xấu hổ, cho dù là trước mặt ba mẹ của mình, khi nói vấn đề này vẫn khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

"Dạ, có chạm." Người trả lời là Diêu Hữu Quốc. Thanh âm của hắn cực kỳ bình tĩnh, mang theo vài phần ảo não. Hận chính mình không có bảo hộ tốt cho em gái.

Càng hận hơn nữa chính là, không đem sự tình giải quyết êm thắm trước khi ba mẹ đến Bắc đô.

"Kia không phải là xong sao?" Diêu Đại Phát khẩu âm phát ra mang theo nồng đậm tiếng nói của người thành phố Y, hơn nữa giọng vừa lớn vừa ồ ồ, nghe kĩ thì không thấy giống giọng điệu của một lão tổng điều hành cty, lại có vẻ giống một phần tử đen* của xã hội hơn : "Trong sạch của con đều cho hắn, hắn đối với con phụ trách thì có gì không đúng."
--> * ý nói "xã hội đen", côn đồ

"Nhưng mà ba ba à, hắn không yêu con, hắn —— "

"Cái gì thích hay không thích? Các ngươi những người trẻ tuổi thật tuỳ hứng, năm đó ta cùng mẹ con lấy nhau, lúc đó chẳng phải không biết mặt liền kết hôn? Hiện tại đã qua bao nhiêu thập niên rồi, không phải vẫn sống với nhau tốt đẹp đó sao?"
Nói thế thôi chứ đối với vợ mình, Diêu Đại Phát cảm thấy tương đối hài lòng .

"Ba, nhưng mà —— "

"Không có nhưng nhị gì hết. Hôn nhân tốt như vậy nếu để lỡ___quá thôn này liền không có cái tiệm khác. Con nếu không gả đến Cố gia, ta liền không nhận con làm con gái ta nữa."

"Mẹ." Cái giọng nói oanh tạc lòng người của ba khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy lỗ tai có phải hay không sắp bị lủng màn nhĩ rồi, đành phải chuyển hướng sang Tuyên Tĩnh Ngôn để cầu may.

So với Diêu Đại Phát cao lớn thô kệch, thì mẹ Tuyên Tĩnh Ngôn của cô tuyệt đối còn được xem là một đại mỹ nhân.

Tuy rằng trải qua nhiều năm tháng sương gió, bất quá sự dịu dàng và nét đẹp nội tâm bà một chút cũng không thấy bị mai một. Tuổi trẻ khi theo Diêu Đại Phát phấn đấu, cũng đã nếm được chút khổ cực.

Khóe mắt có nếp nhăn, làn da cũng chẳng phải bóng loáng như những phu nhân khác, bất quá khí chất nhã nhặn lịch sự so với người khác chỉ hơn chứ không kém là bao.
Nói chuyện cũng là nhỏ giọng. Một chút cũng không giống quý ngài Diêu Đại Phát.

"Thiên Thiên à, ta không phải không muốn giúp con. Mà là trong sạch con đều cấp cho người ta rồi , con không lấy hắn, vậy con muốn gả cho người nào?"

"Con —— "

"Cứ quyết định vậy định. Hữu Quốc, ngày mai giúp ta mời thân gia bên đó gặp mặt chút. Xem xem cái này hôn lễ nên tổ chức như thế nào."

Ba anh em trầm mặc, 6 mắt nhìn nhau. Hôn sự này còn chưa dàn xếp ổn thoả, ba liền đòi gặp người nhà người ta. Lão ba thật đúng là muốn bức chết anh mà.

Chưa gì hết, Diêu Đại Phát đã bắt đầu tính toán, Cố gia sẽ cho bao nhiêu sính lễ, mà bọn họ nên đưa lại bao nhiêu đồ cưới thì đủ đây.

"Ba —— "
Diêu Hữu Thiên giật giật môi, muốn vì bản thân nói gì đó để cứu vớt tình huống trước mắt, nhưng cô biết Diêu Đại Phát sẽ chẳng thèm bận tâm đâu.

Lần đầu tiên trong đời, Diêu Hữu Thiên nếm được mùi vị gậy ông đập lưng ông là như thế nào.

"Con không muốn gả cho Cố Thừa Diệu."

Lần đầu tiên cô ở trước mặt ba mẹ lớn tiếng mở miệng nói ra ý nguyện của bản thân. Bất quá ——

"Ngươi trong sạch đều cho người ta rồi, ngươi còn không nghĩ gả?" Diêu Đại Phát cảm thấy nữ nhi lúc này đây là quá tùy hứng .

Về phần Tuyên Tĩnh Ngôn, bà ngược lại rất biết nắm giữ trọng điểm. Mặt bình thản chuyển hướng về phía Diêu Hữu Thiên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tay trái của cô: "Con không nghĩ gả cho hắn, vậy con đeo nhẫn người ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net