Chương1-15(bổ sung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giận. Giơ tay, đập ba tờ báo xuống bàn trà trước mặt anh. Trong âm thanh có vài phần kiềm chế tức giận.

"Mẹ nhắc lại lần nữa, mẹ không cho phép con ở cùng người phụ nữ này." Cố Thừa Diệu cũng không nhìn Kiều Tâm Uyển, chỉ nhìn lướt qua ba tờ báo kia. "Thiếu gia nhà giàu vui vẻ ở khách sạn, ngày ngày ngủ cùng với người đẹp." "Bí mật của phú nhị đại*: đi dạo night club, đến khách sạn, tìm tình một đêm?"

*Phú nhị đại: chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai, người kế thừa gia sản đồ sộ của các đại gia Trung Quốc. Tờ thứ ba càng giật gân: "Khẩu vị nặng của phú nhị đại, chuyên yêu gái bồi rượu." Bóng dáng trong tấm hình, không phải Cố Thừa Diệu ôm Bạch Yên Nhiên ra khỏi quán bar, thì chính là đưa cô đến khách sạn.

Mặc dù góc nhìn không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rất rõ người trên đó là ai. Nhìn thấy những tờ báo này, ấn đường* của Cố Thừa Diệu chau lại gần như có thể kẹp chết một con muỗi: "Mẹ, mẹ cũng tin loại tin tức không có chút căn cứ này?" *Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.

"Mẹ không tin báo chí, vậy mẹ tin cái gì?" Kiều Tâm Uyển cười nhạt: "Không cần nói với mẹ, con chưa từng đi đặt phòng với người phụ nữ kia, cũng không cần nói với mẹ, con và cô ta cũng chưa từng làm chuyện gì."

"Mẹ. Yên Nhiên không phải loại phụ nữ như mẹ nghĩ đâu. Xin mẹ tôn trọng cô ấy, cũng tôn trọng con." Cố Thừa Diệu xoa xoa ấn đường, để cho mình trầm tĩnh lại. Vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chăm chú: "Con đã quyết định rồi, con muốn kết hôn với cô ấy."

"Kết hôn? Mẹ không đồng ý." Hai chữ này khiến cho Kiều Tâm Uyển đứng bật dậy, vẻ giận dữ trên mặt đổi thành kinh hãi: "Cố Thừa Diệu, mẹ nhắc lại một lần nữa. Mẹ không đồng ý cho con cưới người phụ nữ kia." "Mẹ, bất luận mẹ có đồng ý hay không, không phải Yên Nhiên con đều không cưới."

"Đừng hòng." Đã lâu rồi Kiều Tâm Uyển không tức giận đến mức muốn ngất như vậy: "Nếu con dám cưới cô ta, thì không cần nhận người mẹ là mẹ." "Không nói lý lẽ." Cố Thừa Diệu nhìn vẻ bất ngờ trên mặt mẹ mình, tiếp đó đứng lên: "Bây giờ mẹ không bình tĩnh, chờ mẹ bình tĩnh lại rồi nói tiếp."

"Cố Thừa Diệu." Kiều Tâm Uyển cũng đứng lên theo, mở miệng muốn nói tiếp. Nhưng Cố Thừa Diệu lại hoàn toàn không muốn nghe, vung tay đi thẳng. Tiếng sập cửa rất lớn vang lên trong phòng khách, để lại Kiều Tâm Uyển lại trở về chỗ ngồi, sau đó bực mình đầy một bụng.

Ánh mắt vừa quét qua ba tờ báo kia, tức giận trong mắt không giảm mà lại tăng. Được. Được lắm, thật sự cho là mẹ không có cách nào sao? Trong lòng Kiều Tâm Uyển cuồn cuộn phẫn nộ ngập trời. Sau cùng lại cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Cố Thừa Diệu là con trai của bà, bà tuyệt đối sẽ không để anh cứ như vậy phá hủy thanh danh của chính mình, cũng hủy hoại thanh danh của nhà họ Cố.

Suy nghĩ xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Hít thở sâu, lại ngồi xuống một lần nữa. Kết hôn. Hiện giờ bà thật sự muốn xem một chút, cuối cùng Cố Thừa Diệu có thể kết hôn thành công hay không!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Tốc độ xe nhanh như tên bắn, ngẩng mặt đón lấy làn gió mang theo hơi lạnh, cũng không thể khiến phiền não và buồn bực trong lòng Cố Thừa Diệu tan biến một chút. Anh không hiểu, Yên Nhiên tốt như vậy, tại sao Kiều Tâm Uyển nhất định không thích cô ấy. Thân phận? Địa vị lại quan trọng như vậy sao? Với địa vị của nhà họ Cố vào giờ phút này, còn cần phải dựa vào quan hệ thông gia để làm mạnh thực lực của mình hay sao?

Cố Thừa Diệu anh há lại là loại người vô năng như thế? Rốt cuộc là anh muốn kết hôn. Hay là Kiều Tâm Uyển muốn kết hôn? Yên Nhiên, Yên Nhiên —— Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Yên Nhiên, lại nghĩ đến thái độ kiên quyết của Kiều Tâm Uyển. Lo lắng trong lòng anh lại càng lớn, hôn nhân anh muốn chẳng qua chính là được người khác chúc phúc, lại khó như vậy sao? Phiền não trong lòng càng lớn, tốc độ xe cũng càng nhanh. Vượt qua một chiếc rồi lại một chiếc xe, đang muốn tiếp tục tăng tốc.

Đúng lúc chuông điện thoại vang lên. Cố Thừa Diệu nhìn điện thoại di động một cái, không đợi anh bắt máy, có một thân người trước mặt cứ như vậy từ bên đường ngã ra ngoài. Ngã sấp xuống lối đi bộ phía trước.

Lúc này tốc độ xe cực nhanh, hoàn toàn không kịp phanh xe lại nữa, mắt thấy sẽ cán lên trên người của người kia. Cố Thừa Diệu nhanh chóng phản ứng kịp, chuyển hướng tay lái sang bên kia. Đồng thời đạp phanh xe. "Ầm" một tiếng. Xe con nặng nề đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường.
########################

Chương 11: Không cần lo cho anh ta

Ngay từ đầu Diêu Hữu Thiên chỉ muốn né tránh tay của Triệu Nhân Uyên, chưa từng nghĩ đột nhiên hắn lại buông tay ra, mà lúc này cô lại đứng ở ven đường. Nhất thời cô không kịp phòng bị, cả người đã nghiêng về phía giữa đường cái.

Mà chiếc xe chạy như bay tới càng làm cho cơ thể đã mất thăng bằng của cô hoàn toàn không có cách nào né tránh.

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn kế tiếp, nhưng không nghĩ đến thời điểm sắp đụng vào cô, xe lại đánh một vòng cung, đụng vào hàng rào ven đường. Tiếng đụng xe vang lên rất lớn, cả người cô cũng nặng nề ngã xuống mặt đất.

Chiếc xe kia đang ở cách cô không tới một cánh tay.

Lúc này Triệu Nhân Uyên cũng nôn nóng, trước tiên xông đến, nhanh chóng vươn tay ra muốn đỡ Diêu Hữu Thiên dậy.

Nhưng sao Diêu Hữu Thiên có thể để cho hắn ta đỡ, cô đẩy tay của hắn ra không để cho hắn đụng vào mình, ở khuỷu tay lại đau dữ dội.

Cô thở dốc vì kinh ngạc, cố gắng đứng lên, ở mắt cá chân cũng đau.

Lúc này đôi giày cao gót đúng là vũ khí đả thương chân người. Cả người Diêu Hữu Thiên mềm nhũn, lại ngã xuống mặt đất.

Triệu Nhân Uyên cũng mặc kệ cô phản đối, cố ý đỡ cô đứng dậy.

"Thiên Thiên, em không sao chứ?"

Tay của Diêu Hữu Thiên đau, chân cũng đau, lại không quên chiếc xe kia.

Ngẩng đầu, liền nhìn đến chiếc xe đã bị đụng đến biến dạng phía trước mặt. Cô đẩy tay Triệu Nhân Uyên ra, chân thấp chân cao đi mấy bước tới trước chiếc xe thì dừng lại.

Trong mắt có chút lo lắng nhìn người đang ngồi bên trong xe.

"Tiên sinh, anh không sao chớ?"

Cả người Cố Thừa Diệu bị quán tính đập mạnh vào, nhào về phía trước, thời gian quá ngắn, anh không tránh thoát được.

Nhưng mà lúc này điểm mạnh của xe hơi tốt cũng phát huy tác dụng, túi khí an toàn phía trước bung ra, thành công giảm bớt tổn thương.

Cả người nhào về phía trước, cái trán đụng vào kính chắn gió, trong nháy mắt có chút choáng váng.

Diêu Hữu Thiên không thấy được tình huống của người ngồi trong xe, túi khí an toàn màu trắng che mặt của anh lại.

"Tiên sinh, anh không sao chứ?" Thấy anh ta không trả lời mình, Diêu Hữu Thiên lại hỏi thêm một câu.

Lúc này Triệu Nhân Uyên cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đi tới, đứng ở trước mặt Diêu Hữu Thiên.

"Hữu Thiên. Em không sao chớ? Tay của em bị thương?"

Khuỷu tay của cô bị chà xát, có máu chảy ra, nhiễm đỏ tay áo.

"Anh tránh ra." Diêu Hữu Thiên không để ý vết thương trên tay mình, hiện tại cô chỉ lo lắng cho Cố Thừa Diệu.

Mới vừa rồi nếu như không phải xe nhanh chóng chuyển hướng sang nơi khác, Diêu Hữu Thiên tin chắc lúc này mình đã bị đụng bay.

"Tiên sinh, anh không sao chớ?"

Diêu Hữu Thiên lại hỏi một câu, Cố Thừa Diệu vẫn không có phản ứng.

Cô có chút lo lắng, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, Triệu Nhân Uyên lại giữ tay cô lại.

"Thiên Thiên. Anh đưa em đi bệnh viện." Cô bị thương, hắn chỉ muốn biểu hiện sự quan tâm của mình một chút, tin chắc nhất định Diêu Hữu Thiên sẽ mềm lòng, đến lúc đó sẽ tha thứ cho hắn.

Triệu Nhân Uyên hi vọng rất nhiều, nhưng Diêu Hữu Thiên lại không hề cảm kích.

"Triệu Nhân Uyên. Anh có thấy rõ không? Hiện tại người phải đi bệnh viện không phải là tôi mà là anh ta."

Mặc dù có túi khí an toàn, nhưng mà đối phương vẫn không trả lời, cô lo lắng đối phương có chuyện?

"Anh ta sẽ không có chuyện gì, không cần lo cho anh ta." Kỳ thực Triệu Nhân Uyên đã nhìn ra.

Thân xe cực kỳ phong cách, màu xanh của xe nổi bật đến mức hoa cả mắt. Bản thân là một người đàn ông, đương nhiên anh ta cũng có chút hiểu biết về các loại xe.

As¬ton¬Martin One-77.

Xem ra giá rất xa xỉ, ở đế đô mà chạy loại xe toàn thế giới rêu rao, vừa nhìn đã biết "Nhị đại"

Trong lòng Triệu Nhân Uyên đánh giá nhãn hiệu chiếc xe, lại muốn lấy lòng Diêu Hữu Thiên. Dĩ nhiên là hắn xem trọng việc lấy lòng cô hơn.

Diêu Hữu Thiên cau mày, vô cùng bất mãn với sự máu lạnh của Triệu Nhân Uyên, vừa định mở miệng, lúc này người trong xe cũng mở cửa xe ra, xuống xe.

Cơ thể Cố Thừa Diệu rất tốt, lại thường rèn luyện, đương nhiên va chạm nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì tới anh.

Trong nháy mắt lúc xe va chạm, anh có chút choáng váng, nhưng mà dưới sự bảo vệ hai tầng của dây an toàn và túi khí an toàn anh không bị thương tích gì.

Chỉ là nghe được lời nói của Triệu Nhân Uyên, lại làm cho khó chịu trong lòng anh càng tăng thêm.

Ánh mắt quét qua Triệu Nhân Uyên hai lần. Người đàn ông mặc đồ Tây mang giày da, dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo. Đang đứng ở bên cạnh cô gái kia.

Cô gái kia xem ra có chút chật vật, quần áo dính bụi bậm, tóc có chút rối loạn, thậm chí ở tay áo còn nhuộm máu.

"Vị tiên sinh này, cái gì gọi là tôi không có chuyện gì? Còn nữa, cái gì gọi là không cần lo cho tôi?"
#########################

Chuong 12: Anh không cần xảo trá

"Vị tiên sinh này, cái gì gọi là tôi sẽ không có chuyện gì? Còn nữa, cái gì gọi là không cần lo cho tôi?"

Lời nói lạnh như băng lộ ra chút không kiên nhẫn quen thuộc, Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa Diệu.

Là anh ta?

Trong mắt có chút ngoài ý muốn thoáng qua, nhưng mà chỉ là một chút.

"Thật xin lỗi." Diêu Hữu Thiên nói xin lỗi trước, đúng là cô sơ suất, nếu như đối phương không né tránh kịp thời, bây giờ cô đã là vong hồn dưới xe rồi.

"Thật xin lỗi?" Cố Thừa Diệu hừ lạnh một tiếng, sau khi rời khỏi chỗ của Kiều Tâm Uyển anh đã bực tức đầy mình, lúc này như tìm được chỗ phát tiết. Hoàn toàn không muốn nghe cô gái trước mặt giải thích.

Hé mắt, đây chính là cô gái không có việc gì xông vào giữa đường cái làm cho anh thiếu chút nữa đụng phải cô đúng không?

"Vị tiểu thư này, nếu như cô muốn tìm cái chết thì phiền cô tìm chỗ nào không vướng bận đến người khác được không?"

"Thật xin lỗi." Cô rất yêu quý sinh mạng, đương nhiên không thể tìm cái chết, nhưng mà thiếu chút nữa làm cho người ta xảy ra tai nạn xe cộ là sự thật.

Thái độ của Diêu Hữu Thiên vô cùng tốt, khẽ cúi người: "Làm phiền anh rồi."

Triệu Nhân Uyên nhìn dáng vẻ cúi thấp của Diêu Hữu Thiên, lúc này lòng tự cao của đàn ông lại tăng lên tràn đầy.

Không chút nghĩ ngợi chắn trước mặt Diêu Hữu Thiên: "Tiên sinh, rõ ràng là anh chạy xe quá nhanh. Đây là anh chạy quá tốc độ, anh có biết hay không?"

Lời nói của Triệu Nhân Uyên làm cho ánh mắt của Cố Thừa Diệu trở lại trên người hắn.

Va chạm vừa rồi làm cho mái tóc đen thẳng của anh có chút lộn xộn, có mấy sợi rũ xuống, hai mắt hơi nheo lại hiện lên vẻ nguy hiểm.

Thoạt nhìn cả người vô cùng cuồng, dã, tà, mị....

Mày kiếm hơi nhíu lại, anh liếc mắt nhìn chiếc xe của mình một cái

"Tôi có vượt quá tốc độ hay không thì để cảnh sát kết luận, ngược lại các người làm xe của tôi vỡ thành như vậy, có phải là nên bồi thường tổn thất cho tôi hay không?"

Diêu Hữu Thiên nhìn phần mũi xe đã bị biến dạng, sắc mặt có chút lúng túng: "Tiên sinh, tôi nguyện ý bồi thường tổn thất cho anh."

Nguyện ý là được rồi. Cố Thừa Diệu giật giật khóe miệng: "Rất sảng khoái. Đền cho tôi một chiếc giống chiếc xe này y như đúc, chuyện này coi như xong."

Giống chiếc xe này y như đúc? Diêu Hữu Thiên nhìn chiếc xe trước mắt, Coi như cô không hiểu về xe, cũng biết được chiếc xe chắc chắn không rẻ.

"Tiên sinh..."

Yêu cầu của anh, có phải có một chút rất vô lý hay không?

"Anh rõ ràng là xảo trá." Triệu Nhân Uyên nghe được lời nói của anh, muốn nhảy dựng lên: "Giống y như đúc, anh đùa kiểu gì thế?"

Khóe môi Cố Thừa Diệu hơi cong lên, nhưng mà trong mắt hoàn toàn không có một chút ý cười.

"As¬ton¬Martin One-77 phiên bản cải tiến này toàn thế giới chỉ có năm chiếc, chi phí 50 triệu."

"Tiên sinh." Đôi mày thanh tú của Diêu Hữu Thiên khẽ nhíu lại, bị thương ở tay làm cho vẻ mặt của cô có chút quái dị, nhưng mà cô cố hết sức để duy trì sự tỉnh táo cho mình. "Xe của anh chỉ bị đụng hư phần mũi xe phía trước. Sửa lại một chút là tốt rồi."

"Đúng vậy." Triệu Nhân Uyên ở bên cạnh phụ họa: "Anh cũng không nên thừa cơ hội này bắt chẹt vơ vét tài sản, chúng tôi cũng không phải dễ bị ức hiếp."

Nhưng mà hắn rất hiểu Diêu Hữu Thiên, trời sanh cô tính tình tiết kiệm, trước kia còn bị hắn cười cô hẹp hòi, sao có thể chịu bồi thường một chiếc xe?

Chỉ là chuyện lúc trước coi như xong. Hiện tại hắn cần phải biểu hiện tốt trước mặt Diêu Hữu Thiên, lấy được ấn tượng tốt với cô, thì việc cầu xin cô tha thứ sẽ đơn giản hơn nhiều.

Ôm ý niệm này, nhất thời hắn không nhận ra Cố Thừa Diệu là người đàn ông hôm qua, ngược lại lòng tràn đầy tự tin, ưỡn ngực kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước.

Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Nhân Uyên che trước mặt mình, vẻ mặt "tình thâm ý nặng" "bảo vệ tri kỷ", đã cảm thấy ghê tởm không chịu nổi.

Mặc dù mắt cá chân còn đau cũng không thể ngăn cản cô đẩy Triệu Nhân Uyên ra.

"Triệu Nhân Uyên, mời anh đi ra xa một chút được không?" Trong nháy mắt cánh tay nâng lên lại bị đau, điều này làm cho sắc mặt của cô càng thêm không tốt.

Nếu không phải hắn sống chết quấn lấy cô không buông, cô cũng sẽ không ngã xuống đường xém chút bị xe đụng.

Xoay người đối mặt với Cố Thừa Diệu, thái độ Diêu Hữu Thiên vô cùng thành khẩn: "Tiên sinh, khiến cho anh đụng xe, đúng là lỗi của tôi. Chẳng qua tôi chỉ có thể bồi thường cho anh chi phí sửa chữa. Xin anh tha thứ cho."

Đây là vấn đề nguyên tắc, vượt qua điểm này, cô tuyệt đối không chịu nhượng bộ.

Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, trong nháy mắt lúc đối phương ngẩng đầu, anh cảm thấy cô có chút quen mắt

Mà bây giờ rốt cuộc anh cũng nghĩ tới, cô gái trước mắt này là ai
########################
C13: Không phải vấn đề tiền bạc

Khẽ vuốt lọn tóc lộn xộn trên trán xuống một chút, Cố Thừa Diệu khẽ híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, chợt nhớ rõ ràng cô là ai.

Nhân viên phục vụ của khách sạn ngày hôm qua?

.

Nghĩ đến ngày hôm qua người phụ nữ này nhận tiền của anh rồi cứ như vậy chạy trốn, hôm nay lại đến đây giả vờ bị đụng xe ——

Trong mắt chợt lóe lên một tia khinh thường, nụ cười lạnh bên khóe môi càng rét lạnh.

Khi tâm tình của anh đang khó chịu, người nào đụng đến, thì chính là người xui xẻo.

"50 triệu, hoặc là bồi thường một chiếc xe."

"Không thể nào." Diêu Hữu Thiên không biết Cố Thừa Diệu đã nhận ra mình chính người phụ nữ ngày hôm qua.

Đối với cô mà nói, hai điều kia không có sự khác biệt nào. Cô khẽ khom người, động tác này khiến cho chỗ mắt cá chân lại đau xót.

.

Tầm nhìn của khóe mắt chuyển xuống dưới chân, chỗ mắt cá chân được bao bọc trong tất chân hơi sưng lên, rất đau.

Cơ thể rất đau, sắc mặt lại bình tĩnh vô cùng, thái độ khi nhìn về phía Cố Thừa Diệu cũng cực kỳ chân thành.dieendaanleequuydonn

"Tiên sinh, thật sự xin lỗi. Chuyện này quả thật là lỗi của tôi. Phí sửa xe của anh tôi sẵn lòng trả. Nhưng mà, tôi không thể bồi thường cho anh một chiếc xe được, không có đạo lý như vậy."

Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề nguyên tắc. Cô tuyệt đối không nhượng bộ.

Giảng đạo lý cho anh? Trong khoang mũi của Cố Thừa Diệu phát ra một tiếng hừ lạnh gần như không nghe thấy.

"Nếu đã vậy, thì cho cô vào trong tù để bồi thường phí sửa chữa là được."

.

"Dựa vào đâu?" Triệu Nhân Uyên vẫn luôn không nói gì ở bên cạnh lại giậm chân, người đàn ông này đang nói gì? Vào trong tù cái quái gì?

"Người giả vờ bị đụng xe tôi thấy nhiều rồi." Hai tay Cố Thừa Diệu khoanh ở trước ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, giọng nói cực nhẹ, mở miệng nói từng chữ: "Kỹ thuật diễn của các người, quá tệ rồi."

Lúc này Triệu Nhân Uyên càng tức giận hơn, nghĩ anh ta dù sao cũng là một tổng giám đốc, lại bị người ta nói thành người giả bị đụng xe?

"Chúng tôi giả bị đụng xe cái gì? Tôi thấy rõ ràng là anh đang dọa dẫm. Hơn nữa, nói không chừng chiếc xe này là anh trộm được, anh dùng nó để lừa người."

Nhìn Cố Thừa Diệu tuyệt đối không giống như kẻ trộm xe, nhưng Triệu Nhân Uyên lại cố tình nói như vậy, suy nghĩ một chút, anh ta lại sửa lại.

"Cho dù xe không phải anh trộm, cũng không phải của anh. Nói không chừng là phú bà nào đó cho anh."

Ngụ ý, chính là nói Cố Thừa Diệu là tiểu bạch kiểm* được phụ nữ bao dưỡng.

*Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo ẻo lả (trai bao).

Vào lúc Diêu Hữu Thiên nghe Cố Thừa Diệu nói mình là người giả bị đụng xe đã rất kinh hãi.

Đến sau khi nghe được lời của Triệu Nhân Uyên, cô cực kỳ im lặng nhìn anh ta một cái.Die nd da nl e q uu ydo n

Cho dù lúc này Cố Thừa Diệu bởi vì đụng xe mà nhìn có chút nhếch nhác, thậm chí cà vạt của anh bị lệch, cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra hai nút.

Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được, âu phục trên người đối phương là chế tác thủ công, người như vậy, tuyệt đối không thể là một kẻ trộm xe.

Mà anh khí trong mắt của anh, vẻ rét lạnh trên mặt mày, cộng thêm nụ cười dịu dàng ngày hôm qua cô vô tình nhìn thấy, người đàn ông này, tuyệt đối không thể đi làm tiểu bạch kiểm.

Triệu Nhân Uyên thấy Cố Thừa Diệu không trả lời, thái độ càng thêm phách lối: "Hừ, nói xin lỗi bạn gái tôi nhanh lên. Nếu không tôi lập tức báo cảnh sát."

Tiểu bạch kiểm, cũng không tin như vậy rồi anh còn không sợ.

Nghe Triệu Nhân Uyên nói mình trộm xe, lại nghe anh nói báo cảnh sát.

"Được, báo cảnh sát." Cố Thừa Diệu lấy điện thoại di động ra, ánh mắt quét qua hai kẻ giả bị đụng xe không biết điều này, bắt đầu bấm 110.

Diêu Hữu Thiên vươn tay ra trước tiên, che lên trên màn hình di động của Cố Thừa Diệu.

Tay vươn có chút gấp gáp, nơi khuỷu tay lại đau đớn một hồi, cô lại hít vào một hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

"Tiên sinh, chờ một chút. Đừng báo cảnh sát."

Giọng nói của Diêu Hữu Thiên cũng không phải sợ hãi, mà là có chút đau đầu.

Nếu như báo cảnh sát, ắt phải sẽ kinh động đến ba và các anh, bọn họ thích nhất là chuyện bé xé ra to.

Chuyện cô hủy bỏ hôn ước với Triệu Nhân Uyên, thậm chí cô còn chưa kịp nói ——
########################

Chuong 14: Cô ấy điên rồi sao

"Đừng báo cảnh sát." Tay Diêu Hữu Thiên che màn hình di động của Cố Thừa Diệu, nơi khuỷu tay lại co rút đau đớn một hồi.

Nhưng lúc này cô lại thật sự không có tâm tình để ý tới đau đớn trên người.

Ánh mắt trong veo, bình tĩnh dừng ở trên khuôn mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm, vài phần châm biếm, vài phần khinh thường của Cố Thừa Diệu.

50 triệu ——

Hít thở sâu, chuyện ngày hôm nay, quá ngoài dự liệu của cô.

.

"Tiên sinh, đừng báo cảnh sát. Tiền, tôi bồi thường."

"Thiên Thiên." Triệu Nhân Uyên trợn to hai mắt, nhìn Diêu Hữu Thiên, quả thực không thể tin được mình vừa nghe được lời gì. Cái gì gọi là cô bồi thường?

Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cô ấy điên rồi sao? Hay là ——

Xoay người đối mặt với Cố Thừa Diệu, giọng điệu của anh ta trở nên khó chịu: "Này, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, anh cho rằng chúng tôi sợ anh sao. Có gan thì anh báo đi. Báo đi." dfienddn lieqiudoon

.

"Triệu Nhân Uyên." Diêu Hữu Thiên quay sang lườm Triệu Nhân Uyên một cái, cảm giác lạnh lẽo, sự kháng cự, bài xích trong đôi mắt kia rõ ràng như vậy, lại vô cớ khiến cho Triệu Nhân Uyên cảm thấy trong lòng dâng lên chút rụt rè, nhất thời sắc mặt có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net