Hôn nhân sắp đặt: chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau dưới sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của anh, nhỏ đã hồi phục và có thể đi học trở lại bình thường, vừa nhập học 1 ngày đã nghỉ đi gần 1 tuần, nhỏ hứa với lòng mình sẽ phải cố gắng hơn. bước vào lớp, chưa kịp định thần lại thì đã bị anh chàng Gia Hoàng tra khảo:

-Sao mấy hôm nay cậu không đến lớp vậy? Cậu có biết mình lo lắng cho cậu lắm không hả?_Quả thực không thấy nhỏ, cậu cảm thấy rất lo lắng, qua nhà tìm, nhấn chuông thì không ai ra mở cửa.

-Mình xin lỗi, mình có chút việc. Nhỏ ấp úng rồi vội lản sang chuyện khác:

-à, cậu có biết chỗ nào cần tuyển nhân viên làm việc bán thời gian không?

-Sao? Cậu muốn đi làm thêm à? Cậu ngạc nhiên hỏi.

-Ừ, mình đang cần tiền trả nợ.

-Có nhiều lắm không? Hay để mình giúp nhé!

-Thôi, tớ không muốn mắc nợ ai nữa đâu, tớ sẽ kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, cũng không nhiều lắm đâu chỉ 50 triệu thôi, nhỏ đáp mà mắt cứ nhắm lại, 50 triệu đối với người khác là ít thật nhưng đối với nhỏ đó lại là cả 1 gia tài với lại nhỏ không muốn bị ai khinh thường nữa, 1 lần là quá đủ rồi.

-Ừ, tớ hiểu, thế này nhé, khách sạn mình quản lý hiện đang cần tuyển nhân viên phục vụ phòng, nếu không chê cậu có thể vào làm. Cậu vui mừng đáp vì được tiếp cận nhỏ nhiều hơn mà.

-Thật sao? Cám ơn cậu nhiều nhé! Cậu yên tâm, tớ sẽ chăm chỉ làm, không làm cậu thất vọng đâu. Hihi! Nhỏ cũng hớn hở không kém.

-Tất nhiên, khi nào cậu có thể đi làm?

-Thứ 2 tuần sau nhé!

-Okie! Vậy là còn 2 ngày nữa!

-Ù, thui vào học rồi kìa, kết thúc cuộc nói chuyện, nhỏ vui lắm, có việc làm rồi sẽ nhanh chóng có đủ tiền trả anh, lúc đó anh sẽ không kinh thường mình nữa, nhỏ nghĩ.

Hôm nay có thể coi là 1 ngày đẹp trời vì thế khiến cho tâm trạng của con người ta tốt hơn chăng? Ngoài kia những tia nắng đang mỉm cười khoe ánh sáng đẹp của mình để vui đùa cùng gió mà đâu hay biết rằng dù mình có đẹp đến mấy thì cũng có lúc bị mây che khuất còn gió thì vĩnh cửu mãi trường tồn, nắng ấm áp, dịu dàng, luôn chiếu sáng về 1 phía_ gió mạnh mẽ quật ngã tất cả những gì cản trở bước chân mình, giận dữ đến điên cuồng nhưng lại là "đứa con của ngao du", gió kết hợp với nắng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái rồi khi mưa xuống, gió gào thét làm người ta khó chịu, có phải gió đang nhớ nắng hay không? Nhưng sao gió luôn thường xuất hiện cùng mưa? là vì nắng quá yếu ớt không thể bảo vệ tình yêu của mình hay vì gió quá phong lưu, luôn đa nghi không cho nắng cơ hội yêu?

Reng!!! Reng!!

Tiếng chuông báo hiệu 5 tiết học nhàm chán đối với mọi người nhưng đối với nhỏ thì rất thú vị kết thúc. Ủ rũ bước khỏi lớp, Gia Hoàng cũng theo sau đến cổng trường nhỏ thật sự ngạc nhiên khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng đó, dáng người cao, khuôn mặt đẹp trai ấy đang là tâm điểm chú ý của mọi người. Thấy nhỏ đứng đờ người ra Gia Hoàng hỏi:

-Có chuyện gì thế?

Cùng lúc đó anh tiến lại, nhỏ chưa kịp trả lời thì đã bị anh kéo tay đi, Gia Hoàng cũng không kém, vội kéo tay kia lại:

-Anh làm gì vậy?

-Bỏ tay ra_anh quát.

-Anh là ai, Anh có quyền gì mà kéo cô ấy đi ?

-Tôi bảo cậu bỏ ra cậu có bỏ không?

-Tôi không bỏ, tôi đang hỏi anh đấy.

-Tôi là chồng cô ấy, giờ cậu bỏ ra được rồi chứ? Vỗn dĩ không định nói ra nhưng có vẻ anh chàng này lì quá anh đành phải nói.

Đùng! 1 tiếng sét đánh trúng tim cậu, anh ta vừa nói gì chứ? Chồng của nhỏ ư? Vậy là Tiểu Quân đã có chồng? Bao nhiêu ước mơ, hi vọng của cậu giờ tan thành hư vô. Từ từ bỏ tay ra nhìn bóng dáng nhỏ bước theo người khác, lòng cậu tan nát, sao cô ấy không lên tiếng nói với cậu đây không phải là sự thật? Không, cậu không tin, cậu nhất định phải điều tra rõ chuyện này.

2 người đã yên vị ngồi trên xe mà không gian im lặng vẫn bao trùm, lần đầu thấy anh thừa nhận là chồng mình, nhỏ cũng không biết nên vui hay buồn nữa, từ khi nhỏ bị ốm anh không còn hay lạnh lùng như xưa, những cử chỉ quan tâm của anh làm nhỏ thấy cảm kích vô cùng, hôm nay anh lại đến trường đón nhỏ nữa chứ, như hiểu được những gì nhỏ nghĩ, anh lên tiếng:

-Cô đừng hiểu lầm chỉ là tôi có chút việc phải qua đây, sẵn tiện thấy cô đang tan trường nên đợi thôi_ nói là như vậy chứ thật ra là vì anh lo cho sức khoẻ của nhỏ vừa mới khỏi ốm sợ lại tái phát nên dành chút thời gian để qua đón, nhìn thấy Gia Hoàng đi kè kè bên nhỏ không hiểu sao anh lại cảm thấy tức, hạnh động lúc nãy của mình chính anh cũng không giải thích được vì sao mình lại làm vậy nữa.

- À...ừ cám ơn anh! lí nhí đáp. Nhỏ lại buồn nữa rồi, sao những câu nói của anh hay làm nhỏ buồn vậy nhỉ? Cứ như thế mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng mà đến nhà lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC