Chương 9: Tìm đến tận nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị người nào đó bế, cô cũng chẳng làm được gì mà nằm im lặng trong vòng tay rắn chắc của anh, đến khi anh buông cô ra thì bản thân mình đã yên vị trên xe của anh rồi. Chiếc xe hơi đỏ chợt chuyển động rồi lao nhanh khỏi khuôn viên trường học

Về phần hắn, cong việc tìm nó cũng chẳng kho khăn gì mấy. Đơn giản hắn chỉ gọi một cú điện thoại, sai thuộc hạ tìm kiếm nó còn mình thì ngồi trên một cành cây thong thả nằm ngủ. Chợp mắt được một lúc, điện thoại reo lên làm hai hàng chân mày ai đó nhắm chặt, lười biếng băt máy:
_ Tìm được rồi à. Tốt, ta sẽ thưởng - Vốn dĩ đang khó chịu nhưng nghe được tin tức mình quan tâm, đôi môi hắn khẽ cong lên, tâm trạng vô thức tốt lên :" Isabel à Isabel, cô nghĩ sẽ thoát được tôi sao? Tôi mà muốn gì thì trời cũng đừng hòng ngăn cản. Lần này cô chết chắc rồi!"

Hắn nhanh chóng cúp máy, nhảy xuống cành cây rồi lại vọt lên trên mái nhà nhắm theo hướng địa chỉ cầm trên tay mà lao tới, trên môi hiện hữu nụ cười vẫn chưa dứt mà chính bản thân hắn cũng không biết

Nói về nó, vì lí do kia nên hôm nay nó vẫn còn buồn, tâm trạng chán nản, buồn bã khiến nó không muốn đến trường thế nên, nó quyết định nghỉ học. Tuy nói vậy nhưng ở nhà thì cũng không khá hơn là mấy, thật trùng hợp vì cả Khanh Vy cũng được nghỉ với lí do thầy có việc, cả buổi sáng nó chỉ uống được một tí sữa xong lại phải bắt tay làm việc, dì và em họ nó cứ sai nó làm này làm nọ luôn tay khiến nó chẳng được nghỉ ngơi. Nó thở dài mệt mỏi nhìn căn nhà quen thuộc, chẳng lẽ nó phải dọn hết tất cả từng ngóc nghách từ tầng trên đến tầng trệt sao? Dọn thì cũng không nói đi nhưng sao cư dọn thì Khanh Vy lại xả thế, thật mệt chết người ta mà! Bình thường nó sẽ không nói gì, yên lặng mà chịu đựng bởi vì nó biết dì và em họ Khanh Vy không thích nó, nếu nói ra thì chỉ có chú là khổ thôi, nó không muốn như thế vì nó rất yêu chú mình nhưng hôm nay tâm trạng nó không tốt, thành ra:
_ Khanh Vy à, em đừng có xả rác đầy nhà nữa được không? Em xem chị đã dọn mệt bở hơi tai rồi mà vỏ bánh kẹo của em vẫn cứ còn đấy, chị dọn xong em lại xả thi làm sao chị làm hết đây?- nó đứng trước mặt cô em họ nhẹ giọng nói
_ Tôi thích thì xả thôi, nhà tôi tôi làm gì mặc tôi. Tôi nói chị biết, chẳng qua chị chỉ là một con ở làm việc không công cho gia đình tôi thôi, đừng tưởng ba thương chị thì được nước lấn tới. Chị chỉ là một đứa KHÔNG BA MẸ sống nhờ ở đây- Những lời nói chua chát liên tục phát ra, cô em họ nó còn cố tình nhấn mạnh chữ " không ba mẹ" làm cho lòng nó chợt đau nhói, tâm trạng đã xấu nay lại như rơi xuống vực thẳm. Từng câu từng chữ như mũi tên nhọn đâm qua tim nó vậy
_ Chị...xin...lỗi, chị biết...thân phận của chị...sẽ...không làm...phiền em nữa, thật...xin...lỗi!- nó cố kìm nén nước mắt đang trực chào chảy ra, lời nói cũng thật khó khăn mới hoan chỉnh xong lại nhanh chóng xoay người đi chỗ khác, để lại nụ cười khinh bỉ cùng chế giễu của Khanh Vy ở đằng sau

Nó chạy thật nhanh về phòng, đóng cửa lại rồi nằm dài ra giường mà khóc nức nở. Hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống không dừng. Những kìm nén bấy lâu được dịp bùng phát theo những giọt lệ pha lê trong suốt đang rơi
_ Hu hu, ba mẹ con muốn gặp ba mẹ. Mất đi ba mẹ, con như một con bé cô đơn giữa thế giới này. Mọi ánh mắt hướng về con đều tràn đầy sự khinh bỉ, con đã chịu đựng nhưng tại sao họ lại không để con yên?

Một lần nữa, ánh sáng từ chiếc vòng nó toả ra, dịu nhẹ. Hắn đang trên đường tới nhà nó, bỗng khựng lại, tay khẽ đưa lên ngực trái nắm chặt" Gì thế này, cảm giac nhói đau đó, giống lần trước"
_ Khốn kiếp, như vậy là sao? Rốt cuộc cái cảm giác khó chịu này từ đâu mà có?- hắn thắc mắc, mặt nhăn lại rồi như vô thức nhìn xuống cổ. Chiếc dây chuyền phát sáng??

" Khoan đã, ông đã từng nói vật duy nhất gắn liền với chiếc dây chuyền này là cái vòng tay của tộc được đeo cho hôn thê của mình, vậy chẳng lẽ cô ta có vấn đề gì sao?" Hắn càng lúc càng không hiểu, gương mặt nghệch ra suy nghĩ trông đến là buồn cười

Được một lúc như nhớ ra việc quan trọng, hắn mới bỏ qua sự việc kia rồi nhanh chóng đến tìm đồ chơi của hắn - nhà nó.
Cốc...Cốc
" Ai đấy?"- tiếng của một phụ nữ lên tiếng
_ Tôi là ban của Isabel- hắn cau mày, giọng nói phát ra lại không phải giọng của người mà hắn muốn nghe khiến hắn đâm ra khó chịu
_ Bạn? Con nhỏ đấy mà cũng có bạn sao? Hừ- tiếng nói ấy lại phát lên, trong âm vực muôn phần khinh khi
_ Tôi muốn gặp Isabel!- hắn gằn giọng, hình như người nào đó đang chịu đựng thì phải
_ Cậu là...- cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên ngước nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên
_ Tôi...- hắn chưa kịp trả lời thì...
_ A! Anh Jacob!! Sao anh lại đến đây?- Khanh Vy từ trong nhà chạy ra, nghe thấy ồn nên cô mới muốn xem sao ai ngờ lại gặp anh Jacob" Nói gì thì nói chư ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã chết mê chết mệt anh rồi!". Cho nên cô rất hưng phấn, vui mừng thế nhưng ai kia khuôn mặt ngày càng nhăn lại kho chịu
_ Nói nhiều! Tôi chỉ muốn gặp Isabel! Kêu ra đây cho tôi!- Hắn cau mày, sức chịu đựng của hắn có hạn, đặc biệt là mcr
_ Anh tìm "con ở" trong nhà làm gì? Chơi với em không phải vui hơn sao?- Khanh Vy cáu gắt, dám nhắc tên con bé đó trước mặt mình, lại còn không quan tâm đến mình mà chỉ muốn gặp nhỏ Linh
Chưa để Vy kịp nói thêm lời nào, hắn đã chẳng quan tâm mà lao nhanh vào nhà, tìm kiếm thân ảnh mà hắn muốn, miệng la to:
_ Isabel! Isabel! Ra đây ngay, không thì đừng trách tôi độc ác!
Sau câu đe doạ, hàng loạt tiếng " Rầm, rầm" vang lên. Trong tíc tắc một vài vật dụng trong nhà đồng loạt đổ xuống, vỡ tan tành.
_ Cậu kia, tư nhiên xông vào nhà người khác rồi đập đồ đạc lung tung là thế nào?- dì của nó tức giận quát
_ Mẹ à, đung cáu lên với anh Jacob- Khanh Vy đứng một bên khuyên can, cô biết chứ. Hắn rất ghét người nào nổi giận với hắn( trừ ông, ba và mẹ thôi, cả Selva cũng không được), hơn nữa nhìn thái độ cô biết hắn đang rất bực bội
_ Con còn nói hộ cậu ta à? Con có biết những đồ mà cậu ta đập vỡ giá trị như thế nào không? Có đền nổi không hả?- dì nó lên tiếng chất vấn
_ Mẹ, thôi đi! Anh ấy...-  Khanh Vy hoảng sợ, cuống cuồng giải thích đồng thời hướng ánh mắt về phía hắn...sợ sệt
_ Hừ! Tôi không trả nổi ư? Cùng quá những món đồ vật hạ cấp này không xứng để tôi chi tiền ra trả!- chất giọng lạnh lẽo cùng sát khí toả ra từ hắn khiến cho cả Vy và mẹ cô co rúm người lại, cứng họng không nói được chữ nào.

Trên phòng, nó vì khóc mệt quá mà ngủ quên mất. Đến khi nghe ồn ào ở dưới nhà mới giật mình tỉnh giấc. Trong đầu tràn đầy thắc mắc chạy nhanh xuống
_ Dì, Khanh Vy có chuyện gì thế? Còn có...- nó vừa nói, gương mặt ngơ ngác quay sang bên phải
_ Cô chịu ra rồi à? Hừ, đi theo tôi!- hắn nhanh tay nắm lấy nó kéo đi ra khỏi cửa, chưa kịp để nó cùng dì và em họ nó phản ứng

* Tại một nhà hàng sang trọng*
_ Đưa tôi đến đây làm quái gì vậy? Tôi còn có việc, cho tôi về nhà!- Hannah cau mày
_ Ồn quá! Cô im một chút được không?- Drake khó chịu, từ nãy tới giờ anh đã chịu đựng đủ rồi, vốn tính anh không thích nói nhiều vậy mà cô gái kia cứ luôn mồm luôn miệng
_ Không thích! Cho tôi về, tôi muốn về!- Cô ra sức kéo kéo tay áo anh" Cô đang rất lo lắng cho Isabel, bạn thân cô không biết bây giờ ra sao mà giờ lại bị tên này bắt ngồi ở đây? Chờ cái giống gì không biết nữa??"
_ Đợi chút, tôi muốn cô làm một việc- Anh nhẹ nhàng gỡ cái tay đang dính chặt vào tay áo mình như keo kia ra, nói ra yêu cầu
_ Muốn tôi làm gì? Mà việc nào...- Cô còn chưa nói hết câu thì có một giọng nói õng ẹo chen vào
" Anh Drake~..."
-------------------------------------------------
Mk xin lỗi vì up không đúng hẹn, hum qua nhà cúp điện nên giờ mới up được. Xin lỗi mấy bạn nha^^
<3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net