chap14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ điều này cũng là một nguyên nhân làm anh quyết định đi du học để đào tạo chuyên sâu thêm, vì anh muốn quên đi cô gái đáng yêu này, muốn xuất ngoại để trốn tránh tình yêu! Anh chua sót thầm nghĩ.

“Lâm đại ca, khi nào có thời gian em mời anh cùng ăn cơm, em sẽ gọi Công Phượng cùng tới nhé.” Cô đoán Công Phượng nếu biết Lâm đại ca muốn xuất ngoại, nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết, cô ấy thực sự thích rất thích anh Lâm.

“Công Phượng? Là cô bạn học tóc ngắn của em phải không?”

“Đúng vậy, chính là cô ấy, có thể chứ ạ?”

“Đương nhiên có thể, có hai cô gái đáng yêu muốn mời anh ăn cơm, chắc anh vẫn còn có giá trị lắm anh hạnh phúc còn không còn kịp nữa là.”

Cô cười sáng lạn.“Vậy lúc nào anh có thời gian rảnh ?”

“Lúc nào cũng được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Được.”

Bọn họ vừa nói vừa đi về bệnh viện bỗng nhiên bất giác ở phía sau bãi đỗ xe của bệnh viện, một chiếc xe thể thao cao cấp chạy nhanh ra, vì nhìn bọn họ, nên ở đoạn rẽ thấy đèn đỏ mới vội vàng phanh gấp, vang lên tiếng rít chói tai làm cho mọi người đều thất kinh.

Văn Toàn cùng bạn tốt Công Phượng đang thảo luận xem sẽ cùng nhau ăn cái gì.

Sống chung với Ngọc Hải một thời gian cô mới biết, anh thường xuyên hơn chín giờ mới về nhà, có khi lại càng trễ, bởi vậy cô chỉ cần về trước chín giờ là được.

Đã hai tuần kể từ khi cô cùng Ngọc Hải nói chuyện ở nhà, cô vốn tưởng rằng cuộc sống của bọn họ sẽ có khả năng thay đổi, ít nhất sẽ thêm phần ngại ngùng, nhưng lại ngoài ý muốn, Ngọc Hải vẫn đối xử lạnh lùng với cô như trước, ngày qua ngày không chút thay đổi.

Dù sao anh ấy cũng nói sẽ không đuổi cô ra ngoài ở, lại cũng không đả động gì đến việc hủy hôn với ba, khiến cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Xem ra, anh muốn cô tự chủ động tìm cơ hội nói với ba…

.

Quay sang nhìn bạn tốt, cô lo lắng hỏi: "Công Phượng, cậu có sao không?”

Hai người vừa ăn xong bữa tối, lại chạy sang gian hàng “Băng phẩm” này ăn tráng miệng. Vậy mà vừa ngồi xuống, Công Phượng đã ăn liền ba bát

“Tớ ổn mà, cậu không thấy tớ ăn được ba bát  đậu hoa băng sao?”

“Công Phượng, cậu thấy khó chịu lắm phải không?” Cô biết bạn mình tâm tình không tốt thường thích ăn này ăn  nọ, nghe cô nói Lâm đại ca tháng sau muốn đi du học chuyên sâu, Công Phượng mới biết, lại cũng rất đau lòng.

“Tớ khổ sở thì có ích lợi gì, người ta cũng không thích tớ.” Nguyễn Công Phượng miệng ăn đậu hoa,

“Tớ rõ ràng ăn để quên đi mà, ông chủ, mang cho tôi một chén phấn viên đậu hoa nữa.”

“Không cần đâu ông chủ, thật ngại quá, chúng tôi phải đi.”

Văn Toàn vội vàng lôi kéo bạn tốt rời khỏi  tiệm ăn “Băng phẩm”

“Sao cậu không cho tớ ăn? Phấn viên đậu hoa ăn ngon lắm.”

“Đêm nay chúng ta đã ăn rất nhiều rồi, cậu thật sự muốn bị đầy bụng sao?”

“Đầy bụng cũng không sao, dù gì người ấy cũng muốn xuất ngoại, về sau rất khó gặp lại anh ấy.” Công Phượng buồn bã nói.

Tuy rằng bình thường cô luôn mang dáng vẻ tươi cười, nhưng Văn Toàn biết Công Phượng là thật sự rất thích Lâm đại ca. Ba người bọn họ trước kia đã cùng nhau đi ăn cơm vài lần, thật đáng tiếc, Lâm đại ca dường như chỉ xem Công Phượng là em gái.

“Văn Toàn, bác sĩ Lâm thật sự muốn du học để nghiên cứu chuyên sâu sao?”

“Là chính anh ấy nói, vậy chắc là thật sự rồi, mà tớ cũng đã hẹn tuần sau mời anh ấy cùng nhau đi ăn cơm, cậu đến cùng nhé.

Công Phượng buồn bực hét thật to:“Sau này khoa chỉnh hình sẽ thật nhàm chán a~~~”

“Công Phượng, tớ đang nghĩ không biết nên mua quà gì để tặng Lâm đại ca, cậu có muốn đi cùng không?”

Ở bệnh viện, Lâm đại ca đối xử với cô rất tốt , rất quan tâm đến cô, anh ấy xuất ngoại cũng giống như người thân của cô xuất ngoại, cô nghĩ nên chúc anh ấy đi  thuận buồm xuôi gió.

“Được rồi, tớ cũng nghĩ nên mua quà tặng anh ấy.”

“Ừ.”

Hai người quyết định đến trung âm thương mại chọn mua quà,  xem qua một loạt các nhãn hàng cao cấp Công Phượng nhìn thấy trong cửa hàng bày manơcanh ăn mặc thật hấp dẫn liền kéo Văn Toàn lại hỏi:

“Cậu nói tuần sau  sẽ cùng với  bác sĩ Lâm ăn cơm phải không?”

“Ừ.”

“ Quà thì để lát nữa chúng ta sẽ mua, trước tiên cậu giúp tớ chọn mua bộ quần áo nào đẹp đẹp, tớ muốn ngày hôm đó trông mình thật xinh đẹp!”

“Nhưng cửa hàng này trông rất đắt tiền đó, cậu thật sự muốn vào sao?”

“Có lẽ trong đời tớ chỉ mua hàng hiệu một lần này thôi, chúng ta đi vào đi.”

“Được rồi.” Văn Toàn cười cười, cùng bạn tốt đi vào cửa hàng quần áo.

Nữ nhân viên cửa hàng niềm nở tiếp đón các nàng, giới hiệu các mẫu trang phục mới nhất, Văn Toàn lơ đãng nhìn ra cửa thì  thấy một phụ nữ đi vào, lập tức ngẩn người ra.

Người đó là Huỳnh Nga.

“Cô ấy là bà chủ của cửa hàng chúng tôi!” Nữ nhân viên bán hàng nói .

Huỳnh Nga là bà chủ của cửa hàng này? Chưa hết kinh ngạc, Văn Toàn lại đã thấy Huỳnh Nga đang đi tới chỗ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#0309