Special: Đổi vai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoại truyện vui vui thôi nhé, nếu cậu không thích bị phá mạch truyện thì có thể bỏ qua nè ^^





...




Mẫn Doãn Kì dạo gần đây cảm thấy phu quân y dường như đang giấu diếm y chuyện gì đó, ừ thì đêm nào hắn cũng vẫn lê mông đến Chiêu Dương cung làm ấm giường cho y, nhưng thi thoảng đang giữa đêm khuya canh ba lại có người đến cầu kiến, rồi hắn cứ thế mà ra ngoài xì xầm với người ta gần nửa canh giờ sau mới mò vào ôm y ngủ. Mẫn hoàng hậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phẫn nộ kết luận Kim Thái Hanh chính là đang lén lút ngoại tình!!! Đêm nào cũng lén lén lút lút ra ngoài, chắc là hú hí với tình nhân mới bên ngoài, thế mà vẫn còn mặt dày leo lên giường y ngủ ngon lành tới sáng!!! Tên hôn quân, tra nam này!!! Mẫn Doãn Kì đập bàn cái bốp, gương mặt trắng nõn chuyển màu đỏ ửng, nhăn nhó như sắp khóc tới nơi nói với Lương Hy bên cạnh.

- Chắc chắn, chắc chắn hoàng thượng nhà ngươi đang nuôi giấu tình nhân rồi! Nửa đêm nhớ nhau quá không chịu nổi phải ra ôm ấp lén lút chứ gì! Thế mà hắn dám thề độc chỉ yêu mình ta, chỉ sủng mình ta! Mẹ nó bản cung yêu lầm cưới sai rồi, đi, tới Dưỡng Tâm điện, bản cung phải hỏi cho rõ, hắn mà có tình nhân khác thật, ta cắt!!!

- Cắt gì, cắt tóc đoạn tình hả? Ai cho phép?

Kim Thái Hanh một thân hoàng bào uy nghi lẫm liệt thản nhiên đi tới, vẻ mặt ngạp mạn đẹp trai điên đảo của hắn càng làm Mẫn Doãn Kì điên tiết hơn. Y nổi khùng nhào tới túm lấy cổ áo phu quân nhà mình mà gào.

- Kim Thái Hanh!!! Ngươi đang nuôi giấu nhân tình đúng không?

- Nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm nuôi nhân tình bao giờ, mà có nuôi thì sao phải giấu?!

Kim Thái Hanh nhanh tay lẹ mắt đỡ được con người vừa nhảy bổ lên người mình gào thét, khinh khỉnh đáp lại. Mẫn hoàng hậu nghe xong nộ khí xung thiên, rống lên thê thảm.

- Vậy là người có nuôi? Lại còn nuôi công khai? Tên hôn quân, tra nam nhà ngươi! Thế mà ngươi dám giấu ta nuôi nhân tình! Ta quả là...

- Im miệng, trẫm có câu nào thừa nhận trẫm nuôi giấu?!?

Kim Thái Hanh nhăn mặt vỗ một cái vào mông hoàng hậu của hắn cảnh cáo, nhưng vẫn là không ngăn nổi cái miệng của y. Mẫn Doãn Kì vùng vằng nhảy xuống khỏi người hắn, nếu không phải còn cung nhân ở đây y quả thực đã lăn ra ăn vạ.

- Ngươi còn chối? Thế mỗi đêm ngươi đều lén lút ra ngoài để làm gì? Đi gặp nhân tình chứ còn gì nữa! Ngươi đừng tưởng ta dễ lừa, ta biết hết đấy! Thế mà năm đó thề non hẹn biển nói ta yêu Mẫn Doãn Kì chết đi sống lại, thề chỉ có ta là thê tử kết tóc se duyên, không là ta cả đời ngươi sẽ không lấy ai, cả đời chỉ sủng ái ta...

- Trẫm nhớ là khi ấy trẫm chỉ đem kiệu hoa tới phủ Thượng thư đón ngươi về cung, làm gì có mấy lời sến sẩm kia?

- Thì đại ý là như thế! Ngươi không phải đánh trống lảng, tóm lại nửa đêm ngươi trốn ra ngoài gặp tình nhân, nhưng vẫn còn mặt mũi về leo lên giường của ta! Đồ vô sỉ, ta muốn đoạn tuyệt với ngươi!!!

- Có bản lĩnh thì làm đi, ngươi đang sống trong hoàng cung của trẫm, trẫm xem ngươi đoạn tuyệt kiểu gì?!?

Kim Thái Hanh trào phúng trả lời, và không nằm ngoài dự đoán, hoàng hậu của hắn đã thật sự lăn ra đất giãy đành đạch.

- Vậy là ngươi thừa nhận có nhân tình rồi chứ gì! Sao số ta lại khổ như vậy, phụ mẫu không thương, phu quân lạnh nhạt, còn gì đau đớn hơn không?! Không, ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện chung chồng, có ta thì không có người kia, có người kia thì không có ta, Kim Thái Hanh ngươi chọn đi, cơ hội cuối cùng đấy!

Khoé mắt y đã rơm rớm nước mắt, sẵn sàng tuôn trào ngay nếu như Kim Thái Hanh nói chọn người kia. Kim hoàng thượng khẽ day mi tâm, ngao ngán. Hoàng hậu của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là thần trí nhiều khi không bình thường, dăm bữa nửa tháng lại tự tưởng tượng ra mấy chuyện trời ơi đất hỡi rồi lại tự bị doạ sợ. Cách đây một tháng y nằm mơ thấy hắn vui vẻ bên người khác, sáng thức dậy liền thẳng chân đạp hắn xuống giường, miệng luyến thoắng kết tội hắn không chung thủy. Rồi giờ thì tới chuyện này, rõ ràng đang muốn tạo bất ngờ cho y mà thế nào lại thành hắn nuôi nhân tình bên ngoài. Thở dài, Kim Thái Hanh nắm tay y kéo dậy, ân cần phủi bụi trên người y.

- Bớt nói xằng bậy, ngươi thân là hoàng hậu, yên ổn quản lí hậu cung đi.

Mẫn Doãn Kì rõ ràng không hề vừa ý với câu trả lời của hắn. Y lại gào lên uất ức.

- Người đánh trống lảng! Thế là chọn người kia chứ gì, nói ta quản tốt hậu cung là để dọn đường cho người kia trở thành phi tần! Đã vậy ta không làm hoàng hậu nữa, phế hậu đi!

- Trẫm không phế!

Kim Thái Hanh nghiến răng đáp, nhịn nãy giờ là đủ rồi, nếu y còn nói thêm câu nào chọc giận hắn nữa hắn cũng chẳng ngại giữa thanh thiên bạch nhật đóng cửa dạy vợ đâu. Mẫn hoàng hậu mím môi, nước mắt lưng tròng, y nức nở.

- Không phế thì thôi! Vậy ngươi cho ta vào lãnh cung đi, ta không muốn thấy ngươi với nhân tình kia ân ân ái ái!

Kim Thái Hanh suýt thì nổi điên túm y lôi vào trong tẩm điện đóng cửa dạy dỗ thật. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, giấu đi nụ cười bảy phần bỉ ổi ba phần lưu manh dê già, hắn híp mắt nhìn y.

- Là ngươi nói đấy nhé!

Mẫn Doãn Kì còn đang khóc tu tu chợt nín bặt, mở to mắt nhìn người đang cười bí hiểm trước mặt. Mẹ ló, thằng cha này thế mà làm thật đấy à?!

...

Ba ngày liên tiếp sau đó, Kim Thái Hanh đều không đặt chân tới Chiêu Dương cung, Mẫn Doãn Kì càng chắc chắn rằng hắn đang nuôi nhân tình, ba ngày vật vã khóc lóc đến sưng cả mắt, cơm nước không thiết ăn, Lương Hy bên cạnh lo sốt vó chạy tới Dưỡng Tâm điện cầu cứu. Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc đang bàn bạc những bước cuối cùng thì Thẩm công công rống lên bên ngoài người ở Chiêu Dương cung cầu kiến, vội gạt chuyện đang bàn sang một bên, truyền người vào trong.

Lương Hy cũng lại học chủ tử nhà mình khóc lóc, thuận lại chuyện Mẫn hoàng hậu thất tình mà bỏ bê cơm nước, mỗi sáng đều rửa mặt bằng nước mắt, một nháo hai khóc ba thắt cổ lại cho hoàng thượng nghe. Kim Thái Hanh nghe thê tử nhà mình không thèm ăn uống, khóc đến ngất lên ngất xuống thì sợ đến tái mét mặt mày, nhưng vẫn là cứng rắn nhịn xuống, bí mật truyền lệnh cho Lương Hy. Lương Hy nghe xong mặt mày đang ủ rũ liền quay ngoắt sang tươi tỉnh, cười hi hi ha ha trở về Chiêu Dương cung. Tối hôm đó hắn nhận được tin Mẫn Doãn Kì đã chịu ăn uống trở lại, nhưng là vừa ăn vừa nức lên từng cơn. Kim hoàng thượng cắn răng chịu đựng, đã làm thì làm cho trót, chỉ còn chút nữa thôi là hoàn thành rồi, phải nhịn, phải nhịn, phải nhịn!!!

...

Mấy ngày nữa trôi qua, Mẫn Doãn Kì cũng không khóc nổi nữa, y lạnh nhạt múc từng thìa cháo nóng bỏ vào miệng, làm Lương Hy sợ đến xanh mặt, vội giật lấy thìa cháo rồi tự mình đút cho y. Cũng đã sáu ngày kể từ hoàng thượng không còn tới Chiêu Dương cung, hoàng hậu thì như chết tâm, hoàng thượng à người làm gì làm nhanh lên chứ, thê tử nhà người sắp trầm cảm đến nơi rồi đây này!!!

Ăn sáng xong xuôi, bên ngoài Chiêu Dương cung có tiếng rống quen thuộc của Thẩm công công.

- Thánh chỉ đến!!!!!!!!!!

Mẫn Doãn Kì máy móc đứng dậy, từ từ ra ngoài tiếp chỉ, Lương Hy theo sau y che miệng cười thầm, cuối cùng cũng xong, chấm dứt chuỗi ngày nàng bị đế hậu khủng bố tinh thần.

- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:
Xét thấy đương kim hoàng hậu Nam quốc Mẫn Doãn Kì thần trí không tỉnh táo, khả năng quán xuyến hậu cung là quá sức, cần phải nghỉ ngơi. Trẫm thân là phu quân, không thể lơ là sức khoẻ của thê tử, lệnh cho Hoàng hậu Mẫn Doãn Kì tạm giao lại phượng tỷ cho Nội vụ phủ quản lý, lui về Lãnh cung tĩnh dưỡng sức khoẻ. Khâm thử...!!!

Mẫn Doãn Kì cười chua chát, run rẩy nhận lấy thánh chỉ. Thẩm công công tủm tỉm cười, hoàng thượng làm chuyện này đúng là dày công, thật không biết hoàng hậu nương nương khi biết sự thật sẽ phản ứng như thế nào. Y thất thần trở vào trong tẩm điện, Lương Hy diễn sâu cũng ra bày bộ mặt thất thểu theo sau, chợt tiếng Thẩm công công nghiêm giọng gọi giật y lại.

- Hoàng thượng có căn dặn nô tài trực tiếp đưa nương nương đến Lãnh cung tĩnh dưỡng ạ...

- Hắn nóng lòng muốn tống ta vào lãnh cung đến vậy sao? Yêu đương cũng nồng cháy quá nhỉ?

Mẫn Doãn Kì nhếch mép giễu cợt, y chẳng thèm quan tâm đến vị đến từ Dưỡng Tâm điện, quay gót vào trong. Thẩm công công toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên thấy nương nương thân tàn ma dại vậy luôn, a chết bất kính quá, phải là phượng thể suy nhược...

- Nương nương, người đừng làm khó nô tài, hoàng thượng đã hạ lệnh...

- Ít nhất cũng để ta chuẩn bị chút đồ đạc tư trang chứ!

Y ngảnh đầu liếc Thẩm công công một cái, một liếc của hoàng hậu đủ làm vị Đại thái giám ở Dưỡng Tâm điện im miệng, lặng yên chờ đợi. Lương Hy giúp Mẫn Doãn Kì soạn ra chút đồ đạc cần dùng, len lén nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình. Xem ra lần này hoàng hậu tưởng thật, thần sắc tái nhợt thế kia cơ mà. Trời ơi xót quá cặp má bánh bao của hoàng hậu đâu rồi, hoàng thượng à người chơi cũng tàn ác thật chứ, xong chuyện này người bị dỗi đạp xuống giường cũng đáng lắm!!!

Mẫn Doãn Kì đem gương mặt trắng bệch như ma theo chân Thẩm công công tới "lãnh cung". Mà hình như đường đi có chút là lạ, đây không phải là đường tới Dưỡng Tâm điện sao? Y nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

- Đây là đường tới Dưỡng Tâm điện?

- Dạ thưa, tới Lãnh cung ạ.

Thẩm công công cúi đầu báo.

Mẫn Doãn Kì ậm ờ, có lẽ đây là đường khác dẫn tới lãnh cung chăng? Nhưng rồi y nhận ra, Thẩm công công dẫn y đến con mẹ nó là Dưỡng Tâm điện chứ lãnh cung nào ở đây??? Nhìn ba chữ vàng " Dưỡng Tâm Điện" to tổ bố trước mặt, y giận dữ định túm cổ áo Thẩm công công lên hỏi tội.

- A...nương nương bớt giận, quả thực nô tài đang dẫn người đến Lãnh cung mà, thêm một đoạn nữa thôi...

Thẩm công công khóc không ra nước mắt, ngày thường chẳng bao giờ thấy nương nương động tay động chân, thế mà lần này lại như hổ cái vồ lấy hắn. Đáng sợ quá, hoàng thượng à sau chuyến này người phải thưởng thêm cho nô tài, tính mạng mấy lần bị đe doạ chứ đùa...

Mẫn Doãn Kì hừ lạnh, buông cổ áo hắn ra. Thẩm công công tái mét mặt dẫn y đi thêm đúng một đoạn nữa, Mẫn Doãn Kì vẫn là chưa hiểu gì nhìn hai chữ "Lãnh cung" thết vàng treo khoa trương phía trên. Cái gì thế này? Lãnh cung á? Là y hoa mắt nhìn nhầm hay có thằng điên nào lại viết hai chữ Lãnh cung treo ở đây? Làm quái có lãnh cung nào nằm sát sàn sạt Dưỡng Tâm điện chứ, nếu không muốn nói là sát vách chung tường. Y ngớ người nhìn cánh cửa đang đóng im lìm, và Thẩm công công đang cúi đầu bên cạnh, y run run hỏi.

- Đây là lãnh cung á?

- Dạ vâng, nương nương.

- Ông đùa ta đấy à? Lãnh cung gì mà xa hoa hơn cả Chiêu Dương cung của ta thế? Đây mà là lãnh cung thì ta chính là đi nghỉ dưỡng chứ chịu khổ gì?

- Thánh chỉ ta viết rõ là để ngươi lui về Lãnh cung nghỉ dưỡng còn gì nữa...Đúng theo nguyện vọng của ngươi đấy!

Cánh cửa bật mở, Kim Thái Hanh một thân hoàng bào bước ra, cười đến là rạng rỡ. Mẫn Doãn Kì chính là đờ đẫn cả người, mắt chăm chăm nhìn hắn không chớp. Kim hoàng thượng sau đâu đấy cả tuần không được gặp thê tử nhớ nhung đến khó chịu, không nhịn được tiến tới ôm chầm lấy y vào lòng, thì thầm nói.

- Ngươi nói muốn ở Lãnh cung, trẫm liền xây một Lãnh cung cho ngươi, mặc dù tên nghe không hay lắm nhưng ngươi thích thì làm sao được, trẫm đành đặt vậy thôi...

Mãn Doãn Kì vẫn chưa tiêu hoá được chuyện đang xảy ra, nhưng nước mắt lại cứ tuôn rơi khắp mặt. Y nấc lên, rồi oà khóc nức nở. Kim Thái Hanh vội ôm người vào trong, vừa đi vừa rối rít xin lỗi.

- Được rồi là trẫm sai, đáng lẽ trẫm không nên giấu ngươi chuyện trẫm tu sửa lại cung Diên Khánh bên cạnh Dưỡng Tâm điện, những đêm trẫm ra ngoài là do phải bàn bạc với Chính Quốc đại nhân việc tu sửa, đều vì ngươi cả đấy. Từ Dưỡng Tâm điện đến Chiêu Dương cung thật sự có hơi xa, trẫm lui tới cũng mất nhiều thời gian, hậu cung lại chỉ có duy nhất ngươi, trẫm muốn sửa lại Diên Khánh cung thành cung cho Hoàng hậu, thế mà ngươi lại nghĩ rằng trẫm có người khác, vì muốn cho ngươi bất ngờ nên mới làm vậy, trẫm sai rồi, muốn đánh muốn chửi ngươi cứ làm đi...

- Mẹ nó, tên vô sỉ nhà ngươi...ta hận chết ngươi!!! Ngươi có biết ta đau đớn thế nào khi thánh chỉ chuyền tới không hả? Đùa thì đùa cũng vừa phải thôi, ta đã mang theo cả một dải lụa trắng rồi đấy!! Mẹ nó suýt thì đi một mạng của ta...Cả đời này ta ám chết ngươi, đồ hôn quân, tra nam, vô sỉ...

Vừa nói y vừa nấc lên từng tiếng, vừa đáng thương tội nghiệp mà cũng vừa đáng cười. Lương Hy nhìn đế hậu bồng bế nhau vào bên trong tẩm điện mới, nhịn cười xách theo tay nải nàng vừa soạn ra cho y vào cùng. Thẩm công công nhìn hai chữ "Lãnh cung" to đùng lấp lánh trên đầu, ý là lãnh cung lắm rồi đó...

Kim hoàng thượng bế thê tử đi quanh tẩm điện mới như ru con ngủ, vỗ nhẹ lên tấm lưng của y, thi thoảng lại xuýt xoa.

- Mới có mấy ngày mà gầy đi rồi! Sao ngươi ngốc vậy hả, không có trẫm thì cũng phải ăn uống đầy đủ chứ!?!

- Ngươi im đi, không tại ngươi chơi cái trò giả lạnh giả nhạt thì ta bỏ bữa sao?

Y thút thít nhưng vẫn cố làu bàu mấy câu.

- Ngươi biết thừa trẫm chỉ có mình ngươi rồi, hà cớ gì phải tự hành hạ bản thân như thế? Ngươi không xót nhưng trẫm xót!

Mẫn hoàng hậu im lặng không nói, nhưng khoé môi đã kín đáo nở một nụ cười thoả mãn. Y lười biếng kê cằm tròn lên vai áo hắn, thì thầm bên tai.

- Thái Hanh.

- Hm..?

- Đổi tên chỗ này đi, ta không thích Lãnh cung nữa...

- Ừm.

- Ngươi nghĩ tên mới nhá, ta lười lắm...

- Đặt là Hanh Kì cung...?

- Eo ơi sến sẩm...

- Chẳng phải ngươi thích mấy câu sến sẩm sao?

- Thế ngươi nói cho ta nghe nhá..!

-...

- Bỏ đi, cái mỏ ngươi chỉ giỏi nói mấy câu chọc tức ta...

- Doãn Kì, ta yêu ngươi.

-!!!

Hahaha cuối cùng cũng chịu nói yêu ta!!! Cả Nam quốc ra đây mà xem này, hoàng thượng mặt lạnh của các người cuối cùng cũng nói yêu ta rồi, hahaha...

Mẫn hoàng hậu cười không ngậm được mồm, vỗ bôm bốp lên lưng phu quân nhà mình. Kim hoàng thượng khẽ lắc đầu, xem ra năm ấy nếu hắn không cưới người này về, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn mất...thân là thiên tử, đành vì bách tính hi sinh tấm thân này vậy...

Nhưng mà nếu ai dám cướp tên ngốc này đi, chắc chắn hắn sẽ bới cả tổ tông tên khốn đó lên hỏi thăm một lượt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net