Nhất kiếp _ Vũ Trụ Hồng Hoang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một : Hỗn độn sơ khai.

Mặc Thuần Nhã ngẩn đầu lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ phòng bệnh, từng dãi mây trắng đang chậm rãi trôi qua. Hắn thở dài một cái, mắt cá chết đưa tay sờ cái đầu bóng lưỡng của mình. Cỡ một tiếng sau bác sĩ sẽ đến kiểm tra, Mặc Thuần Nhã liền nhắm mắt lại, tháo mặt nạ dưỡng khí của mình ra, lên tin thần sẳn sàng chờ chết.

Hắn đã quá mệt mỏi với cái tình trạng này của mình, biết là không thể sống lâu, mà tại sao bọn họ cứ chụp cái thứ chết tiệt ấy lên mặt hắn, ngày nào cũng thuốc, thuốc, thuốc rồi lại thuốc, bây giờ nhìn tới thuốc hắn lại thấy lợm cổ. Chỉ là chết mà thôi, có gì đâu mà sợ, chết rồi, rồi lại bắt đầu một cuộc sống mới ở kiếp sau không phải rất tốt sao? Hắn sống không thẹn lương tâm, thì sợ chết cái gì?

- Ha... Đã hơn... Hai tháng rồi...bọn họ thật sự... Quên mất...đứa..ha...đứa con này...rồi.......

Không có mặt nạ dưỡng khí, hắn thở càng ngày càng khó khăn, bàn tay bấu chặt ga giường, đầu óc bắt đầu mong lung. Gần nữa tiếng sau, bàn tay đang bấu chặt ra giường của hắn chậm rãi buông lõng, hơi thở yếu ớt đã không còn, mặc dù cách chết này có chút đau đớn, nhưng hắn thà chết, còn hơn sống những ngày tháng trên giường bệnh cho đến cuối đời.

_______ ta là đường phân cách khả ố________

Sau khi chết đi, linh hồn Mặc Thuần Nhã chậm rãi thoát khỏi xác, trôi lơ lững một khoảng thời gian, sau đó linh hồn hắn đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, rồi từ từ tiêu biến.

Lần nữa mở mắt, thứ Mặc Thuần Nhã nhìn thấy đầu tiên không phải là Diêm Vương điện, mà là một khoảng không vô cùng vô tận, những điểm nhỏ đang lập loè phát sáng giống như đom đóm ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói mờ ảo, không gian xung quanh tối tăm, chỉ có những đóm sáng yếu ớt kia chiếu gọi. Mặc Thuần Nhã chớp mắt vài cái, ngựa quen đường cũ, mở miệng liền thốt ra.

"Cái đ*o gì thế này ???"

Không một âm thanh phát ra, Mặc Thuần Nhã trầm mặt, hắn giơ tay mình lên, nhưng vốn dĩ chẳng có gì cả, một cọng lông cũng không có. Hắn tựa như không khí du đản trong chốn tịch mịch này, không biết qua bao lâu, hắn bắt đầu thấy nhàm chán, nhưng chẳng làm được gì. Một khoản thời gian dài lại trôi qua, đầu cũng sắp mọc mấy cây nấm, hắn mới phát hiện bản thân có thể di chuyện được mấy đóm sáng kia bằng ý nghĩ.

Cuối cùng cũng có thứ để chơi, hắn bắt đầu dịch chuyển những đóm sáng kia lại gần nhau, tạo thành những hình dạng mơ hồ.

"Cái này là sao Bắc Đẩu, ha ha"

"Còn này là chòm sao thợ săn"

"Ai, giống như ta đang chơi xếp sao vậy, chậc, xếp xong chòm sao Xử Nữ rồi"

Thời gian lại trôi, cũng chẳng biết đã bao lâu, vì nơi này hoàn toàn không có khái niệm ngày và đêm, hắn chỉ có thể tính nhẩm, có lẽ là rất lâu.

Hơn trăm năm trôi qua, Mặc Thuần Nhã ở tại khoảng không đó đã hơn trăm năm ít nhiều, hắn phiêu dạt đó đây, chẳng còn quan tâm gì nữa, cho tới lúc, hắn đang du đản trong không gian ấy, một thứ giống thiên thạch bay ngang qua mặt hắn, hắn xoay lại, tảng "thiên thạch" ấy tựa như một quả trứng  đá khổng lồ.

"Trứng đá?!!"

Mặc Thuần Nhã im lặng xem thử chuyện gì đang xẩy ra, hắn ở nơi này quá lâu rồi, cuối cùng cũng có thứ để hắn xem cho đỡ chán rồi.

Quả "trứng" đá ấy rơi vào chốn tịch mịch kia, Mặc Thuần Nhã "chống cằm ngồi xem" chuyện gì sẽ xẩy ra, nhưng chờ đến lúc hắn mất hết kiến nhẫn vẫn chẳng có gì. Mặc Thuần Nhã mất hứng mắng một câu, sau đó liền bỏ đi, bỏ lỡ mất một cảnh tượng hy hữu.

Quả trứng đá kia được bao vây trong những đóm sáng mong lung, từng làn khí hỗn độn xoay tròn xung quanh nó. Mặc Thuần Nhã thấy bản thân bị chấn động một cái, cảm giác như có ai đó đang rút lấy máu của hắn ra khỏi cơ thể, hắn xoay lại, lấy tốc độ nhanh nhất phiêu đến nơi quả trứng đá kia, nhìn quả trứng ấy đang hấp thu những thứ xung quanh rồi theo mắt thường có thể thấy, từ từ lớn lên.

Mặc Thuần Nhã kinh dị nhìn quả trứng, hắn có cảm giác rất muốn bóp nát quả trứng kia, quả trứng không ngừng lớn lên, theo đó chính là Mặc Thuần Nhã cảm nhận được bản thân đang kiệt sức, cái từ "kiệt sức" này, đã không nằm trong từ điển của hắn từ khi hắn đến thế giới này.

Mệt mỏi cùng kiệt sức khiến Mặc Thuần Nhã chìm vào giấc ngủ, làn khói trắng mang tên "Mặc Thuần Nhã" chậm rãi hoà vào khoảng không hỗn độn vô tận.

____ phân cách tuyến xênh đẹp ____

Mặc Thuần Nhã thức giấc, là chuyện của hơn 500 năm sau, quả trứng đá ngày nào đã khổng lồ đến đáng sợ, nó từ từ nứt ra, để lộ một đứa bé đang nằm ở bên trong, đứa bé an tĩnh nằm trong hai mãnh trứng, được linh khí hỗn độn xung quanh bồi dưỡng, chậm rãi lớn lên. Mặc Thuần Nhã xụ mặt, yên lặng "handling" mớ thông tin bản thân vừa nhận được.

"What the f*ck is going on ???"

Đừng nói với hắn đó là Bàn Cổ thần quân trong thần thoại nhé ?!! Nơi hắn ở bao nhiêu lâu nay lại chính là thời hỗn độn sơ khai?!!!

Hắn còn phát hiện bản thân cùng hỗn độn Hồng Hoang này chính là một thể, ví dụ thực tế nhất chính là, "nhóc" Bàn Cổ này khi hấp thụ hỗn độn khí càng nhiều, thì hắn càng cảm thấy mệt mỏi như bản thân thiếu sinh dưỡng, đây cũng là lý do vì sao hắn không có cơ thể, vì vũ trụ Hồng Hoang này chính là hắn, là "thể xác" của hắn.

Thảo nê mã, chuyện thật như đùa !

Hắn cảm thấy nhân sinh thật bi thương. Mà thôi, sao này nếu mà gặp được nữ Oa, nhờ bà ta nặng cho mình một nhục thể để cư trú cũng không tồi.

Mặc Thuần Nhã nhìn lom lom hai mảnh vỏ trứng, nếu có tay, hắn có lẽ sẽ xoa cằm một phen, hắn đoán không lầm, hai mảnh trứng nát này chính là hai mảnh trứng hỗn mang Âm Dương. Sau đó hắn lại nhìn cặp mắt đang nhắm nghìm của Bàn Cổ, hắn nhớ không lầm, trong thần thoại có nói qua, mắt trái của nhóc này là mặt trời, còn mắt phải chính là mặt trăng.

Chầm chậm lượn lờ bay tới gần Bàn Cổ, Mặc Thuần Nhã cẩn thận quan sát đứa bé, Bàn Cổ cũng không phải đẹp gì, nhưng lại rất dễ nhìn, cho người khác cảm giác rất vừa mắt.

Trãi qua 500 năm, hắn không biết đã có chuyện gì xẩy ra, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Bàn Cổ không phải là sinh linh duy nhất tồn tại trên "thể xác" của hắn. Mỗi khi định thần quan sát, hắn sẽ thấy được các luồn khí dao động, vậy ra đó là Thần Ma ?!!!

Có lẽ là vậy! Mặc Thuần Nhã im lặng suy nghĩ, Bàn Cổ mặt dù lớn rất nhanh, nhưng hắn bây giờ cũng chỉ là một đứa bé, từ giờ cho tới khi Bàn Cổ lớn lên, hắn không thể không bảo vệ Bàn Cổ.

Thở dài một hơi, hỗn độn nguyên khí xung quanh lập tức loạn lại càng loạn hơn, Mặc Thuần Nhã ánh mắt cá chết âm thầm dựng lên ngón giữa trong thần thức.

Nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh bàn cổ, đem hỗn độn nguyên khí xung quanh tập trung lại, nguyên khí mờ ảo lập tức che khuất Bàn Cổ. Hài lòng cười một cái, Mặc Thuần Nhã yên tâm lượn lờ bay đi chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net