Chương 591 - 600 : Đã lâu không gặp, người em yêu ( 1 - 10 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( 1 )

Mẹ Kiều nhìn vẻ mặt của Hàn Như Sơ, ngượng ngùng cười cười, liền hắng giọng một cái, nhắc nhở Kiều An Hảo chú ý kiêng kỵ.

Kiều An Hảo đáy lòng hiểu thẩm thẩm ám hiệu, nhưng là cô hết lần này tới lần khác giả dạng làm không hiểu dáng vẻ, quay đầu, nhất phái tự nhiên mở miệng nói: "Em và Lục Cẩn Niên từng diễn với nhau, bởi vì anh ta diễn tốt quá nên em bị áp lực rất lớn, mẹ anh ta là minh tinh, có lẽ là anh ta di truyền diễn xuất từ mẹ..."

"Kiều Kiều!" Nhắc đến Lục Cẩn Niên còn không được, còn nhắc mẹ của Lục Cẩn Niên, mẹ Kiều thấy gương mặt Hàn Như Sơ từ từ lạnh như băng, không nhịn được liền mở miệng dừng lại Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm mẹ Kiều đầu tiên là vô tội sửng sốt một lát, sau đó giống như là hiểu ra chuyện gì: "Con quên mất, mẹ của Lục Cẩn Niên và bác Hứa có..."

Kiều An Hảo nói tới chỗ này, lập tức dừng lại, sau đó giơ tay lên, bưng kín miệng mình, giả bộ lỡ lời: "Thật xin lỗi, bác Hứa, con không phải cố ý."

Lúc này sắc mặt Hàn Như Sơ đã cực kỳ khó coi.

Mẹ Kiều vội vàng quay đầu, ôn tồn mở miệng khuyên: "Hàn Như Sơ, Kiều Kiều nó nói chuyện không suy nghĩ, chị đừng để trong lòng."

Cây gai lớn nhất trong lòng Hàn Như Sơ chính là Lục Cẩn Niên cùng mẹ của anh, lúc này ngay sinh nhật bà , Kiều An Hảo lại kể chuyện chồng bà phản bội bà. Đơn giản là trong nháy mắt phá hủy tất cả tâm tình tốt của bà ta, trong lòng bà cực kỳ không vui. Nhưng ngại vì bối cảnh nhà họ Kiều, lại không thể tức giận, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, giả bộ khoan hồng độ lượng không ngần ngại chút nào, nói:

"Làm gì có, tôi biết Kiều Kiều lỡ miệng, làm sao sẽ tức giận nó chứ."

Mẹ Kiều nghe được lời này của Hàn Như Sơ, lập tức quay đầu nói với Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, mau nói xin lỗi bác Hứa."

Kiều An Hảo biết mẹ Kiều muốn nói gì, nhưng cô cũng không chờ thím nói hết lời, liền đứng lên, giành trước một bước mở miệng nói: "Con phải đi vệ sinh."

Sau đó cũng không chờ bất luận ai lên tiếng, liền thẳng hướng đi phòng vệ sinh.

Để lại mẹ Kiều nói 1 nửa, chỉ có thể hướng về phía Hàn Như Sơ cười, nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ về để ý lại Kiều Kiều!"

"Không có sao, làm gì có."

Chỉ là lúc Kiều An Hảo nghe được Hàn Như Sơ nói một câu nói này, liền đóng phòng vệ sinh lại, cô dựa vào cánh cửa đứng một lát, sau đó đi tới bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương, ánh mắt lạnh có chút thấu xương.

Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của Hàn Như Sơ, cô nhất định sẽ không bước vào nhà họ Hứa một bước.

Hôm nay cô đến đây, chính là muốn cho Hàn Như Sơ ấm ức.

Không phải là nói, sinh nhật vui vẻ sao?

Kiều An Hảo dùng sức nắm bồn rửa mặt lạnh như băng, khẽ cong môi.

Mối thù giết con, làm sao có thể giả bộ như không có chuyện gì, nhìn bà ta ăn sinh nhật vui vẻ?

Kiều An Hảo đi ra trong phòng vệ sinh, trong phòng khách không khí đã khôi phục như thường, TV đã đổi kênh, Kiều An Hạ cũng cúp điện thoại.

Mẹ Kiều vì chuyện Kiều An Hảo lỡ lời, có chút băn khoăn, tìm chuyện Hàn Như Sơ thích nghe nói, Kiều An Hạ ôm đệm, thỉnh thoảng thêm vào một câu.

Mà Hứa Gia Mộc vẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm TV, giống như TV vẫn còn phát bộ phim lúc nãy, thoạt nhìn có chút xuất thần, giống như là đang suy nghĩ về ai, chuyện gì đó.

( 2 )

Kiều An Hảo đi tới trước ghế sa lon, ngồi trở lại chỗ cũ, nghe bọn họ hàn huyên mấy câu, sau đó giả bộ giống như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Kiều An Hạ nói:

"Chị, mấy ngày trước lúc em quay phim, có một nữ nhân viên làm trong đoàn phim, cô ấy kể với em một chuyện buồn."

"Chuyện gì?" Kiều An Hạ vốn đang gửi tin cho Trình Dạng đặt xuống, tiến tới trước mặt Kiều An Hảo, một bộ nghiêm túc.

Kiều An Hảo cố ý gia tăng giọng nói, nhìn Kiều An Hạ nói:

"Là chuyện gia đình của cô ấy, mẹ chồng cô ấy rất muốn có con trai, nhưng mà kết quả cái thai thứ nhất lại là con gái. Bởi vì kế hoạch hoá gia đình tương đối nghiêm khắc, điều kiện nhà của bọn họ, chỉ có thể sinh một đứa bé. Hơn nữa nếu như sinh hai đứa, sẽ bị phạt rất nhiều tiền, hơn nữa kinh tế cũng không khá. "

Chuyện mà Kiều An Hảo kể liên quan đến kết hôn, thì đối với mẹ Kiều và Hàn Như Sơ mà nói lại cảm thấy hứng thú muốn nghe.

Cho nên lúc mẹ Kiều nghe Kiều An Hảo nói tới chỗ này hơi dừng lại một chút, còn có chút lo lắng thúc giục hỏi một câu: "Kiều Kiều, tiếp theo thế nào?"

"Chồng cô ấy rất yêu cô, mặc dù cũng rất muốn con trai, nhưng bởi vì cô không đành lòng phá thai, vì vậy hai người liền quyết định sinh đứa bé."

"Mặc dù mẹ chồng cô ấy không bằng lòng, nhưng cũng đồng ý, chẳng qua nói với bọn họ, nhất định phải sinh tiếp đứa con thứ hai mà phải là con trai."

"Hai người sống ở Bắc Kinh, áp lực quá lớn, liền bác bỏ đề nghị này, mẹ chồng vừa khóc ầm ĩ rồi lại gây náo loạn, cuối cùng bởi vì thái độ cứng rắn của con trai mà đành thỏa hiệp."

"Vì chuyện này mà mẹ chồng và cô ấy hơn nửa tháng không liên lạc, sau lại cũng không biết chuyện gì xảy ra, chạy đến Bắc Kinh bảo là muốn chăm sóc cô."

"Dù sao cũng là mẹ chồng mình, cô nhìn thấy bà ta cũng đối với mình rất tốt, chắc chắn không phải giả vờ nên cũng đối xử hầu hạ bà như mẹ ruột."

"Cô và ông xã cũng phải đi làm, mặc dù mệt mỏi nhưng mỗi lần về nhà mẹ chồng cũng chuẩn bị xong thức ăn, chuyện vặt trong nhà cũng không cần hai người động tay, ngược lại sống rất vui vẻ."

"Nhưng mà bà ta tới hơn nửa tháng, cô ấy đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cho cô ấy biết, lúc kiểm tra đứa bé thì nó đã chết trong bụng!"

Kiều An Hảo nói đến bốn chữ "Thai chết trong bụng" cuối cùng này, cố ý tăng thêm giọng điệu, thậm chí mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi, chọc cho sắc mặt Hàn Như Sơ và quản gia đang lắng nghe chuyện xưa trở nên đông cứng.

Mẹ Kiều cũng hô lên một tiếng "À", dáng vẻ tiếc nuối: "Sao đang yên đang lành lại chết?"

"Đúng, sao cái thai đang tốt lại chết? Lúc ấy cô ấy cũng tự hỏi mình như vậy, cô ấy cho là mình bận rộn công việc, không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng đợi đến lúc phẫu thuật xong, bác sĩ nói cho cô ấy biết, trong máu kiểm tra được có thành phần thuốc ngủ."

( 3 )

"A? Mẹ chồng cô ấy cho cô ấy uống thuốc ngủ?" Dáng vẻ mẹ Kiều không tin nổi, sau đó liền lắc đầu: "Người này cũng quá ghê tởm! Lại ra tay ác như vậy, cướp đi 1 sinh mạng! Nói giết chết liền giết chết, sớm muộn phải bị báo ứng!"

Ngay cả Kiều An Hạ không hứng thú với chuyện này, nghe xong Kiều An Hảo kể chuyện này, cũng vô cùng tức giận: "Bà mẹ chồng này đúng là độc ác! Là cặn bã!"

Kiều An Hảo không nói gì, chẳng qua là ánh mắt nhìn về Hàn Như Sơ, lúc tiếp xúc với tầm mắt của bà ta, còn cong môi cười.

Không biết có phải do nụ cười của Kiều An Hảo hay không, rõ ràng mẹ Kiều và Kiều An Hạ luôn miệng mắng chửi bà mẹ chồng kia, nhưng vào giờ phút này, bà ta lại cảm thấy đều đang chửi mình.

Từ trước đến nay bà ta rất kiêu ngạo chưa từng uất ức như vậy, bà ta cố gắng ngồi thẳng người trên ghế, nhưng trong lồng ngực vì lửa giận mà không ngừng phập phồng.

Vậy mà, Kiều An Hảo lại không dứt, không biết ý tứ thu lại, biết rõ vì sao Hàn Như Sơ tức giận, hết lần này tới lần khác lại xuyên tạc sự tức giận của bà. Giọng nói nhẹ nhàng hiền hòa nói: "Bác gái, sao lại tức giận như vậy? Có phải cũng cảm thấy mẹ chồng này không đáng là người?"

Hàn Như Sơ làm sao nghe không hiểu trong miệng Kiều An Hảo nói 'không đáng là người' là nói mình. Tay của bà chợt nắm chặt một bên đệm, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, đôi mắt sắc bén muốn phun lửa, nhưng bởi vì mẹ Kiều ở bên cạnh, vẫn cứng rắn chen nặn ra nụ cười miễn cưỡng, giọng nói cứng ngắc nói: "Đúng."

"Con cũng vậy cảm thấy như vậy!"

Kiều An Hảo nhìn Hàn Như Sơ cười ngọt ngào, nhìn như rất chân thành an ủi bà, thật sự lại nói ra lời khiến Hàn Như Sơ tức giận muốn chết:

"Nhưng mà bác gái, bác cũng không cần tức giận như vậy, những người như thế, tự làm bậy không thể sống, sớm muộn sẽ bị người ta xa lánh, không chết tử tế được!"

Kiều An Hảo nguyền rủa thật độc, nhưng hết lần này tới lần khác có thể nói tự nhiên lưu loát như vậy, thậm chí còn chọc cho Kiều An Hạ và mẹ Kiều cùng ủng hộ.

Hàn Như Sơ hơi nhắm mắt, cố gắng duy trì mỉm cười, tốc độ đặc biệt chậm rãi duy trì vẻ bình tĩnh, nói: "Em hơi mệt, mọi người ngồi chơi nhé, em lên lầu nghỉ."

Vừa nói, Hàn Như Sơ liền đứng lên.

Mẹ Kiều hoàn toàn không biết đợt sóng ngầm bắt đầu dao động giữa Hàn Như Sơ và Kiều An Hảo, quan tâm hỏi: "Hàn Như Sơ, chị không sao chứ?"

"Không có sao, chính là kia một lần tức đến ngất đi sau, thân thể lớn không được như xưa, ta nghỉ ngơi một chút mà là tốt." Hàn Như Sơ miễn cưỡng hướng về phía mẹ Kiều chen đi ra một nụ cười.

"Bà chủ, để tôi dẫn bà lên lầu." Quản gia vừa nói, rồi dìu Hàn Như Sơ, đi về phía cầu thang.

Hàn Như Sơ lên lầu nghỉ ngơi, mẹ Kiều ở lại chỗ này cũng không có gì làm, liền đứng dậy chuẩn bị trở về nhà mình, Kiều An Hạ nói buổi tối còn chút việc, liền đi cùng mẹ Kiều rời đi.

Mẹ Kiều và Kiều An Hạ hỏi Kiều An Hảo có muốn cùng nhau trở về nhà họ Kiều không, Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang xuất thần xem TV, lắc đầu, dịu dàng cười nói: "Con còn ở lại."

Lập tức bốn người rời khỏi, trong phòng khách lớn như thế có chút vắng vẻ.

Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Hứa Gia Mộc một lát, nhìn cầu thang, liền đứng lên, đi tới một bên uống nước, lấy một ly nước.

( 4 )

Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Hứa Gia Mộc một lát, nhìn cầu thang, liền đứng lên, đi tới một bên uống nước, lấy một ly nước, sau đó trở về ghế sofa gọi một tiếng: "Anh Gia Mộc."

Hứa Gia Mộc không phản ứng, tầm mắt thẳng không chớp lấy một cái.


"Anh Gia Mộc?" Kiều An Hảo lại lên tiếng gọi một câu, sau đó giơ tay lên vỗ bả vai của Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc chợt tỉnh táo, sau đó mới ý thức mình đang ở tình cảnh nào, bởi vì thấy Tống Tương Tư trên màn ảnh, cho nên mới xuất thần lâu như vậy.

Ban đầu sau khi anh nổi giận rời khỏi Hoành Điếm, anh và cô cũng không gặp nhau, sau Hứa thị gặp chuyện không may, anh từ đại thiếu gia của Hứa thị biến thành quản lý, địa vị trước sau chênh lệch quá nhiều, anh cũng không đi tìm cô.

Mà gần đây không có tin tức gì, người vẫn luôn ở Bắc Kinh, có lẽ cũng thấy tin tức của anh trên TV, lại không liên lạc hay quan tâm anh.

Hai người cứ như vậy suốt bốn tháng, sống cùng thành phố nhưng không gặp nhau.

Thật ra thì thỉnh thoảng công việc bận rộn rất nhiều, ngược lại đột nhiên nhớ tới cô, nhưng chỉ như cái chớp mắt, thoáng 1 cái anh đã ném đi suy nghĩ đó.

Tối nay nếu không phải Kiều An Hảo chọn phim cô đóng để xem, anh cũng sẽ không phát hiện, mình lại đang nhớ cô...

Đúng là gặp quỷ, anh và Tống Tương Tư chẳng qua chỉ là thỏa thuận tình và tiền, anh nhớ cô làm cái gì.

Hứa Gia Mộc chợt lắc đầu, sau đó nhìn về Kiều An Hảo, có thể bởi vì thời gian dài không nói gì, lúc mở miệng giọng hơi khàn: "Thế nào? Kiều Kiều."

Kiều An Hảo đưa ly nước tới trước mặt cho Hứa Gia Mộc: "Lúc nãy bác gái nói thân thể không thoải mái lên lầu nghỉ rồi, anh cầm ly nước này đưa cho bác ấy đi."

Hứa Gia Mộc gật đầu, giơ tay lên xoa mặt, sau đó đứng lên, nhận lấy ly nước, đi tới cầu thang.

Hàn Như Sơ trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, cực kỳ tức giận, đưa tay đẩy hết tất cả đồ trang sức mỹ phẩm trên bàn rớt xuống đất vỡ thành mảnh vụn.

"Bà chủ, sao bà lại tức giận như vậy, coi chừng sức khỏe của mình." Quản gia nóng nảy lên tiếng khuyên.

Hàn Như Sơ giống như không nghe thấy lời của quản gia, hoàn toàn không để ý tới bà, trực tiếp cất bước, vòng quanh phòng ngủ đi vài vòng, mới ngừng lại, sau đó hung hăng hít một hơi, cắn răng nghiến lợi nói:

"Tiện nhân Kiều An Hảo đó, lúc nào cũng thấy ngoan ngoãn hiền lành, không nghĩ tới lại miệng mồm lanh lẹ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng cũng dứt khoát!"

"Tối nay, cô ấy đến tham dự sinh nhật của bà, rõ ràng là muốn để bà ấm ức. Từ lúc nói muốn ăn tổ yến, đến lúc xem TV đều nhắc đến tên tạp chủng kia, rồi lại nói chuyện xưa gì đó."

Quản gia vừa nói, liền ngừng lại: "Bà chủ, sợ là cô ấy đã biết, đứa bé trong bụng của cô ấy, là chúng ta hại chết."

Nói tới chỗ này, quản gia khẽ cau mày: "Nói tới chỗ này, cũng có chút nghi ngờ, bà chủ, ban đầu bà làm cho đứa bé tạp chủng đó mất đi, theo tính tình của cậu ta, nhất định sẽ không tìm cô Kiều, vậy làm sao cô ấy biết chuyện này?"

Hàn Như Sơ bị quản gia như thế, bất chợt liền bình tĩnh lại, trên mặt của bà ta vẫn còn vẻ tức giận.

Một lát sau, quản gia còn nói: "Bà chủ, bà nói cô Kiều rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện của chúng ta? Cô ấy sẽ không biết chuyện chúng ta đẩy cô ấy ngã lầu chứ?"

( 5 )

"Việc này nếu bị người của Kiều gia biết được, rất có thể quan hệ của hai nhà sẽ đổ vỡ, hiện tại Hứa gia đã không còn được như xưa, rất nhiều chuyện vẫn cần dựa vào thế lực của Kiều gia..."

"Cô ta biết rồi, thì phải làm thế nào đây?"

Hàn Như Sơ không đợi được quản gia nói hết lời, trực tiếp ngắt ngang lời của bà, mở miệng nói: "Nếu cô ta có chứng cứ thì làm sao lại để người của Kiều gia đến dự sinh nhật của tôi! Chẳng qua là vì không có chứng cứ, cho nên mới tìm cách lòng vòng quanh co đáp lại tôi! Thế nhưng cũng rất sốt ruột, một sinh nhật êm đẹp như vậy, bị cô ta làm cho chướng khí mù mịt, lúc trước ngã từ trên cầu thang xuống, thế nào mà cô ta lại không ngã chết."

Hàn Như Sơ chưa nói hết câu, cửa phòng vốn đang đóng lại đã bị người đẩy mạnh ra.

Hai người đồng thời bị dọa đến ngẩn người, sau đó liền quay đầu, nhìn thấy Hứa Gia Mộc đang bưng chén nước đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.

Hàn Như Sơ và quản gia liếc nhau một cái, đáy mắt đều mang theo sự kích động, Hàn Như Sơ tỉnh táo lại trước tiên, nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Gia Mộc, sao con lại lên đây?"

Hứa Gia Mộc không nói gì, cả người đứng ở cửa đều không nhúc nhích, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc nhìn đến kinh hãi, bà đứng tại chỗ một lúc, mới bước tiếp đến trước mặt Hứa Gia Mộc, vươn tay muốn bắt lấy tay của anh, lại bị anh né tránh, ánh mắt vẫn kiên định đặt trên khuôn mặt bà như cũ, giọng nói phát ra, rất thấp, lại mang theo sự kiềm nén khống chế lửa giận:

"Những chuyện vừa rồi hai người nói đều là sự thật?"

Hàn Như Sơ nghe những lời này của con trai liền biết là anh đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, nhưng lại không xác định được anh đã nghe được bao nhiêu, cho nên liền vươn tay ra.

"Gia Mộc, con nghe mẹ nói..."

"Con chỉ muốn biết, vừa rồi hai người nói là sự thật đúng không?"

Dường như Hứa Gia Mộc sợ Kiều Kiều ở dưới lầu nghe thấy, đè ép tiếng nói xuống rất thấp, nhưng càng như vậy, càng khiến người khác nhìn vào thấy được có bao nhiêu khủng bố: "Lúc trước Kiều Kiều ngã từ trên cầu thang xuống là hai người làm?"

Hàn Như Sơ nghe như thế, cả người liền buông lỏng, không tồi, chỉ nghe được một nửa.

"Gia Mộc, lúc trước mẹ không còn cách nào, mới làm như thế."


"Cho nên, ý của mẹ đúng là, mẹ thật sự đã làm như vậy?"

Hứa Gia Mộc gằn từng chữ hỏi lại một lần, sau đó liền đem tầm mắt chống lại quản gia đang luống cuống tay chân đứng ở một bên: "Còn có bà? Hai người bàn nhau làm? Hai người thật là giói!"

Hứa Gia Mộc mạnh mẽ cầm cốc nước trong tay đột ngột ném xuống mặt đất, miếng thủy tinh bị vỡ bắn ra tung tóe, vung vãi đầy trên đất, Hứa Gia Mộc gật gật đầu, cười khẽ một tiếng.

Cười như vậy, khiến cho Hàn Như Sơ vẫn luôn yêu con trai mình như sinh mạng lại cảm thấy sợ hãi, bà bắt lấy tay của anh theo bản năng: "Mẹ biết sai rồi, mẹ giải thích cho con nghe, sự việc không phải như con nghĩ đâu, con trai..."

"Có phải là chờ đến lúc Kiều Kiều ngã chết sự việc mới giống như con nghĩ?"

Hứa Gia Mộc hung ác ngoan độc đáp lại một câu, sau đó liền xoay người, dẫm xuống bậc cầu thang, phẫn nộ đi xuống dưới nhà.

"Gia Mộc, Gia Mộc!"

Hàn Như Sơ kinh hãi hô lên tên của anh, sau đó cả người liền đuổi theo sát phía sau, bởi vì đi lại gấp gáp, không nghĩ là đã dùng quá nhiều lực đến cổ chân, liền mạnh mẽ ngồi chồm hổm trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu đau.

( 6 )

"Phu nhân!" Quản gia lo lắng hô một tiếng, sau đó vội vàng xông lên phía trước, đỡ lấy Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ vùng vẫy đứng lên từ trên mặt đất, khập khiễng đuổi theo xuống dưới lầu.

Quản gia đau lòng như muốn khóc: "Cậu chủ, cậu chủ"

Kiều An Hảo ở dưới lầu thấy Hứa Gia Mộc phẫn nộ vô cùng đi xuống dưới, vội vàng đứng lên: "Anh Gia Mộc, sao thế?"

Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ bước tiếp, đi về phía cửa.

Kiều An Hảo nhìn thoáng qua Hàn Như Sơ ở trên cầu thang, vươn tay tóm lấy cánh tay của Hứa Gia Mộc: "Anh Gia Mộc, bác Hứa ngã sấp xuống rồi."

Bước chân của Hứa Gia Mộc hơi dừng lại một chút, như là muốn quay đầu nhìn một cái, nhưng là sau cũng vẫn không hề quay lại, chỉ nhẹ nhàng vuốt tay của Kiều An Hảo, âm thầm bỏ ra, sau đó không nói gì đi ra ngoài.

"Anh Gia Mộc!"

Kiều An Hảo giống như cực kỳ lo lắng hô tên của anh, nhưng bước chân lại không có chút nào muốn đuổi kịp anh, vẫn đợi đến khi anh đóng sầm cửa lại, mới thu hồi vẻ lo lắng trên mặt, chậm rãi xoay người, cả người vô cùng bĩnh tĩnh ung dung chống lại tầm mắt của Hàn Như Sơ.

Không cần nói gì hết chỉ cần một ánh mắt, đối phương liền hiểu rõ ý tứ của cô.

Không sai, thật ra từ lúc cô làm Hàn Như Sơ tức chết, lại không thể phát tác mà đi lên lầu, quản gia đi theo bà ta, cô liền cảm thấy được, quản gia đi theo bà ta, rất có thể sẽ nói chuyện gì đó.

Thật ra, nếu không phải lúc ăn cơm, Hàn Như Sơ nói tổ yến là do chính tay quản gia lựa chọn, cô cũng sẽ không nghĩ rằng quản gia cũng nhúng tay vào việc này.

Thẳng thắn mà nói, cô cũng không phải là khẳng định một cách chắc chắn, Hàn Như Sơ nhất định sẽ nói gì đó với quản gia, chỉ là ôm tâm lý may mắn suy tính một lần đưa cho Hứa Gia Mộc một chén nước, để anh đi lên lầu chuốc lấy tức giận.

Lúc cửa trên lầu mạnh mẽ bị đẩy ra, cô đã biết, vận may của mình xuất hiện rồi.

Trong tích tắc khi tầm mắt của Hàn Như Sơ và Kiều An Hảo chạm vào nhau, bà liền ý thức được, chính mình bị cô đùa giỡn. Bà tức giận không thôi vừa định mở miệng nói chuyện, Kiều An Hảo lại làm một động tác im lặng, sau đó chỉ vào cửa thư phòng, ngữ điệu không nóng không lạnh nói:

"Bác Hứa, con trai của bác đã tức giận bỏ đi rồi, bác còn muốn để chồng mình xuất hiện, nhìn thấy bác hô to gọi nhỏ với cháu sao, sau đó lại nổi giận với bác tiếp? Đừng quên, hai bác của cháu vẫn còn đang ở nhà các người..."

Hàn Như Sơ đang định nói, liền bị một câu của Kiều An Hảo làm cho nuốt hết trở về, mặt của bà đỏ bừng vì tức giận

Phải như thế chứ, Kiều An Hảo cười đến động lòng người, hỏi: "Bác Hứa, đối với món quà sinh nhật này, không biết bác có thích không?"

Khuôn mặt của Hàn Như Sơ trở nên vặn vẹo, bà giơ tay lên nắm lấy ngực mình, chỉ vào Kiều An Hảo, một chữ cũng không nói nên lời.

Mục đích của Kiều An Hảo đã đạt được, không cần ở lại vướng mắc với bà ta, chậm rãi xách túi của mình lên, kéo cửa ra, bĩnh tĩnh rời đi.

Sau khi đi qua cửa, Kiều An Hảo liền thu lại vẻ mặt thoải mái và đắc ý vừa diễn trước mặt Hàn Như Sơ.

Thật xin lỗi... Cô lợi dụng Hứa Gia Mộc, người từ trước đến giờ luôn chăm sóc yêu thương cô.

Nhưng là cô không còn cách nào khác, sau khi biết được người giết chết con mình chính là Hàn Như Sơ mà vẫn thờ ơ như không, mà người duy nhất có thể tác động khiến bà ta đả kích lại chính là Hứa Gia Mộc.

( 7 )

Trên cái thế giới này, cuối cùng vẫn không có người nào là tốt một cách tuyệt đối, có thể khờ dại tốt bụng thiện lương, chẳng qua chỉ là chưa bị bức bách đến cực hạn mà thôi.

Hàn Như Sơ làm hại cô và Lục Cẩn niên, bỏ qua một lần, lại một lần tiếp tục hãm hại, nếu không có bà ta, có lẽ bây giờ hai người đã đến được với nhau.

Cơn đau xót khi mất con, nỗi thống khổ khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net