Chưa đặt tiêu đề 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối

HÔN Ý LUNG LAY , XIN NGÀI TỔNG GIÁM ĐỐC BỚT GIẬN

Chương 160.1: Tự em lái xe đến, uống vào chút rượu, nghỉ lại qua đêm ở đây là được

/1051GO

Chương 160.1:

Bước đi của Lục Đông Đình rất nhanh, lúc Khương Sơ Ánh ra đại sảnh, cô nhìn cửa xoay tròn sáng như ban ngày người đến người đi đông đúc, liền không thấy bóng dáng của anh.

Cô thở phì phò, lúc đang muốn quay về, đáy mắt lại đảo qua nơi nào đó, đột nhiên bắt được một bóng dáng quen thuốc, người đàn ông cao lớn đứng trước quầy lễ tân.

Khương Sơ Ánh chạy vài bước tới, nhìn thấy Lục Đông Đình đang cầm lấy thẻ phòng rời đi, cô giữ chặt lấy anh: "Anh không quay về sao?"

"Về sớm một chút." Lục Đông Đình nhìn cô một cái, lạnh nhạt dặn cô một tiếng, cầm thẻ phòng đi về phía thang máy.

Ánh mắt của anh giống như chấm mực, nồng đậm thâm mâu, bởi vì vừa uống rượu, con ngươi màu đen ở dưới ánh đèn trong suốt như đang phát sáng.

Khương Sơ Ánh bị anh nhìn đến ngẩn ra, mãi đến khi anh đi xa rồi mới nhanh chóng chạy theo.

Trên người anh có cảm giác say rất đậm, Khương Sơ Ánh cũng biết anh đã uống nhiều, nhưng anh giống như người không có việc gì, cả người mặc tây trang cao ngất đứng ở đằng kia, thân hình cao lớn trầm ổn, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sắc mặt không có cảm xúc gì.

Khương Sơ Ánh đi đến bên cạnh anh, Lục Đông Đình liếc cô một cái, tùy ý hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Khương Sơ Ánh lắc đầu: "Bọn Giang Ngự Sênh đều đặt phòng, cho mỗi người một phòng, sợ chơi dông dài, lại vật lộn về nhà, bất tiện, bọn họ đúng là hiểu được mình."

Khương Sơ Ánh nói xong, dường như cảm thấy thú vị, mặt lộ vẻ ý cười.

Cô đứng bên cạnh anh, nhìn hai bóng dáng sóng vai nhau phản chiếu trong mặt kính, cảm thấy có sung sướng và dũng khí đã quen thuộc từ lâu, mắt xếch xinh đẹp yên lặng nheo lại, tươi cười mềm nhẹ, môi đỏ mọng hơi dương lên.

Lục Đông Đình thuận miệng hỏi: "Em cũng ở đây à?"

"Tự em lái xe đến, uống vào chút rượu, liền ở đây nghỉ qua đêm là được." Khương Sơ Ánh nói.

"Uhm." Lục Đông Đình đáp lại, cũng không muốn nói dư thừa gì, vẻ mặt lười biếng mệt mỏi, đối với cái gì cũng là dáng vẻ cảm thấy không hứng thú.

Theo nhận thực từ khi quen anh đến bây giờ, Khương Sơ Ánh liền biết Lục Đông Đình là người đàn ông vui buồn không hiện lên mặt, ngày qua ngày, thời gian khiến cho anh càng thêm trầm ổn, là một người đàn ông thành thục trưởng thành, có thể thấy được cảm xúc trên mặt anh biến hóa rõ ràng như vậy, nên là từ sau khi Tô Yểu xuất hiện mà nói.

Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt Khương Sơ Ánh liền tối lại.

....

Tô Yểu trực tiếp dừng xe ở bên ngoài bãi đỗ xe ngoài trời.

Thượng Thành vào buổi tối tháng mười một, nhiệt độ không khí vừa khô vừa rét, Tô Yểu ra cửa vừa nôn nóng lại sốt ruột nên chỉ thay một chiếc quần bò thoải mái, áo T-shirt, bên ngoài khoác một chiếc áo len dệt kim hở cổ, lúc từ trong nhà đi ra không biết có gì hết, vừa mở cửa xe ra, liền kinh ngạc rùng mình một cái.

Cô xách lên túi lớn mang logo nổi tiếng và túi xách của mình xuống xe.

Đi xuyên qua cửa xoay tròn, Tô Yểu đi thẳng đến phòng bao có số mà Cố Liên Y gửi cho, bởi vì đi rất gấp, miệng cô vẫn còn thở phì phò, đi tới cửa, cô liền hít sâu lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét người ngồi bên trong, một bàn người quen nói cho cô biết cô không đi nhầm.

Nhưng nhìn quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Lục Đông Đình.

"Người nào đứng ở kia làm gì thế?"

Tô Yểu chỉ sợ chính mình hoa mắt nhìn không rõ, lúc đang chuyên tâm tìm kiếm, Thẩm Cư Nhiên ở hướng đối diện với cửa lớn liền phát hiện ra cô, quát một tiếng chói tai.

Tô Yểu xấu hổ.

Đẩy cửa ra thêm một chút, lại giấu này nọ ở sau lưng, nhỏ giọng hỏi: "Lục Đong Đình đâu rồi?"

Thẩm Cư Nhiên vừa thấy là cô, cực kỳ sửng sốt một chút, nghĩ thầm rằng đôi này có phải bị bệnh hay không, một người vừa bước chân rời đi, người kia lại theo tới tận đây tìm.

Giang Ngự Sênh đang nhàn hạ hút thuốc lộ ra một nụ cười châm chọc: "Sớm đi rồi, còn tìm để làm gì."

Tô Yểu không hé răng.

/1051GO

BÁO LỖI CHƯƠNG


THỂ LOẠITHỂ LOẠI

DANH MỤC





TAG


LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh