Chưa đặt tiêu đề 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối

HÔN Ý LUNG LAY , XIN NGÀI TỔNG GIÁM ĐỐC BỚT GIẬN

Chương 168.2: Em có thể gây chuyện gì

/1051GO

Chương 168.2:

Lục Đông Đình ngừng một chút, sau đó mặt không đổi sắc đap lại: "Đường Trĩ Niệm quay lại Mỹ rồi hả? Lúc ở Newyork thây không ít tin tức của cô ấy."

Sắc mặt Giang Ngự Sênh suy sụp, lập tức không nói.

Sau khi nghiêm mặt một hồi lâu mới cười nhạo một tiếng, đụng vào cánh tay của anh, nghiêng người liếc nhìn anh một cái: "Cậu đúng là không có ý nghĩa."

....

Bên kia mắt thấy Tô Yểu rời đi, Tô Khê có chút không kiềm nén được, đứng dậy liền chuẩn bị theo sau.

Đột nhiên cổ tay bị người ta cầm lấy, Tô Khê nhìn ánh mắt âm trầm của Tần Hoành, cô nâng khóe môi nói: "Làm sao thế?"

"Đi đâu?"

Tô Khê đương nhiên nói: "Toilet.

Tần Hoành nhìn thoáng qua bốn phía, sắc mặt không tốt: "Người ở đây nhiều như vậy, em đừng gây chuyện khắp nơi."

Tô Khê vừa nghe hai chữ gây chuyện, tươi cười nhiềm lên ý lạnh.

"Gây chuyện?" Em có thể gây chuyện gì?" Tô Khê mỉm cười một tiếng.

Tần Hoành nhìn cô một lúc lâu sau, có nhìn quanh bốn phía, không cùng cô ăn tiếp nữa, sửa sang tây trang rồi đứng lên: "Anh đưa em đi."

Sắc mặt Tô Khê ngừng lại, không đi được toilet, lại đặt mông ngồi xuống, ánh mắt u lãnh nhìn anh một cái, vẻ mặt phức tạp, lãnh đạm.

Tần Hoành hỏi: "Không đi nữa hả?"

"Không đi." Tô Khê không hứng trí nhìn thoáng qua móng tay chính mình vừa mới đánh, màu đỏ đen tối, dưới ánh đèn càng thêm lịch sự tao nhã, cô biếng nhác bổ sung: "Anh đừng cho là em không biết tâm địa gian xảo của anh suy nghĩ cái gì, Tần hOành."

Cô nhàn nhạt kêu tên anh, sau đó quay đầu nhìn anh, nghiêng người để miệng sát vào lỗ tai của anh, như là thì thầm của nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, âm thanh cười như không cười: "Có phải anh cảm thấy được em rất dễ bị lừa gạt không? Em không thích làm vật thay thế, càng không thích chỉ là một người vợ, đó là chuyện của người coi tiền như rác mới thích."

Tần Hoành có sợ sệt trong mắt, híp mắt dài hung hăng nhìn cô một cái.

"Cho nên anh đừng đối với em khi thì kỳ quái khi thì dịu dàng, em không đặc biệt thích, em cũng có cảm xúc." Tô Khê ra vẻ hờn dỗi tựa đầu vào trên vai anh.

Vốn anh đang nghi ngờ trong lòng, suy đoán thâm ý trong lời của cô, bị lời nói phía sau của cô thốt ra, lại đánh mất ý nghĩ.

...

Tiệc tối kết thúc, mọi người nhao nhao rời tiệc, Lục Đông Đình lấy áo bành tô cho Tô Yểu mặc vào, để tay dưới lưng của cô.

Tô Yểu dựa vào trong khuỷu tay của anh, yên tâm, không có cảm giác tứ cố vô thân khi đi một mình nữa.

Khách sạn này là liên hợp với ban tổ chức, mỗi một vị khách thân phận cao quý đều được cung cấp phòng nghỉ.

Khách sạn này nằm ở chỗ giao Đông Hải, diện tích bao trùm từ chân núi đến giữa sườn núi, tạo nên cảm giác xa hoa hùng vĩ.

Ban tổ chức cung cấp nơi ở cho cô và Lục Đông Đình, ở lưng chừng núi.

Vốn anh định về nhà nghỉ ngơi, nhưng thời gian không còn sớm, từ nơi này về nhà cần ít nhất một giờ 40 phút, anh sợ Tô Yểu ăn không tiêu, liền ở đây.

Đón xe đi theo đường bằng phẳng tráng xi măng hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở một tòa biệt thự.

Vừa vào cửa, liền có nhân viên phục vụ xử lý đồ đạc.

Tô Yểu ngồi ở bên giường trong phòng ngủ tầng hai, nhìn Lục Đông Đình chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, Tô Yểu theo quán tính dùng một bàn tay đi vuốt ve móng tay của cánh tay kia.

Cô nhìn anh, cảm thấy được đêm nay anh quá bình tĩnh, cô cho rằng thời gian lâu như vậy không gặp, anh sẽ giống như lần trước, có thời gian liền thân mật ôm cô nghỉ ngơi.

Tuy nhiên buổi tối lúc anh nhìn cô, vô ý cố ý lộ ra một loại thâm tình, nhưng miệt mài theo đuổi lại dường như không thấy, động tác cũng cực kỳ dịu dàng, để cô sinh lòng rung động quên hết tất cả.

Tô Yểu cảm thấy có phải vì mình mang thai hay không, các loại cảm xúc đều dị thường bành trướng, lâu không thấy anh, khi gặp lại cảm thấy được, chỗ vắng vẻ kia lập tức được lấp đầy.

Tô Yểu giống như ngay từ đầu, có phần e ngại cảm giác này, nhưng lại khó tự kiềm chế được.

Tô Yểu suy nghĩ sâu xa, Lục Đông Đình bắt gặp ánh măt của cô rơi vào trên người anh, ánh mắt lại đăm đăm, anh hô cô một tiếng rất nhẹ: "Làm sao thế?"

/1051GO

BÁO LỖI CHƯƠNG


THỂ LOẠITHỂ LOẠI

DANH MỤC





TAG


LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh