Chưa đặt tiêu đề 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối

HÔN Ý LUNG LAY , XIN NGÀI TỔNG GIÁM ĐỐC BỚT GIẬN

Chương 169.2: Ấm áp thì tự mình ôm chặt một chút

/1051GO

Chương 169.2:

Bóng lưng của Lục Đông Đình thấp thoang tối như thế trong bóng đêm, phía trước là trời đêm, sau người chính là ánh sáng, nổi bật lên dáng vẻ anh có chút cô đơn.

Tô Yểu không khỏi nghĩ, chính mình có phải quá xấu rồi không, cách nghĩ quá mẫn cảm, xem nhẹ hoàn cảnh của anh.

Hằng ngày trò chuyện, Lục Đông Đình chưa bao giờ sẽ chủ động nói đến chuyện công ty, cho dù lúc cô chủ động hỏi sự việc như thế nào, anh cũng chỉ trả lời "Vẫn đang tiến hành", "không tồi lắm", "vẫn cần một khoảng thời gian", đơn giản đều là những câu trả lời không rõ ràng, cô biết, anh không muốn trả lời, có hỏi thêm cũng không được gì.

Nhưng cô cũng có ít nhiều biết được từ người trong công ty, sự tình có vẻ khó giải quyết.

Thế nhưng tin tức bên Newyork truyền đến cũng nói, Lục Đông Đình cường ngạnh, trong thời gian ngắn đã đem tổn thất của Đông Thịnh giảm xuống mức thấp nhất, đều nói ngoài anh ra cũng không ai có thể có hiệu suất như thế.

Sau khi Tô Yểu phát hiện phương hướng suy nghĩ và tâm tình lên xuống của mình đều vây xung quanh anh, trong lòng liền có cảm giác nguy cơ.

Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, làm cho bọn họ đều đã vứt rất nhiều vấn đề chưa giải quyết được ra sau đầu, bao gồm Tô Yểu, chỉ nghĩ đến lần này anh ở lại được bao lâu thì lại phải đi? Lần sau thì khi nào mới về? Có phải mê luyến hương vị ở nước Mỹ kia không.

Tô Yểu nghĩ ngợi, chính mình thu dọn xong, cầm điện thoại đi lên giường, chuẩn bị ở trên giường xem phim rồi đi ngủ.

Cô mở khóa hai lần nhưng không hề có bất kỳ phản ứng gi, cô cau mày mở chăn ra rồi hỏi người đàn ông trên ban công: "Lục Đông Đình, anh động vào điện thoại em à? Sao không bật được rồi."

Anh xoay người, nói thẳng: "Mang qua đây anh xem nào."

Tô Yểu vừa cắm sạc dự phòng vào, vừa nhìn một chút xem có phải điện thoại hỏng không, vừa đi đến chỗ của anh.

Lục Đông Đình thấy cô đi qua, dập thuốc lá, lại đưa tay quơ quơ xua khói đang lưu lại trong không khí. Điện thoại vừa đưa đến tay anh, khởi động máy rồi.

Tô Yểu đưa tay lấy đi: "Được rồi."

"Đã trễ thế này còn không ngủ à?" Lục Đông Đình cũng không đưa cho cô, mà đặt ở trên bàn tròn bên cạnh.

Tô Yểu không nói gì nhìn anh một cái, cánh tay của Lục Đông Đình duỗi ra ôm chặt cô ở trong lòng: "Mặc áo ngủ ra đây? Em không lạnh à?"

Tô Yểu ở trước ngực anh, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh qua lớp vải truyền đến, trong lúc này rút đi cảm giác lạnh, mặt cũng hồng hào lên.

Lục Đông Đình cúi đầu, mượn ngọn đèn màu da cam trên hành lang tinh tế đánh giá khuôn mặt cô, đôi mắt trong veo lạnh lùng lại sâu hoắm, Tô Yểu chỉ biết là lúc anh không hề chớp mắt nhìn người khác, làm cho người ta khó có thể tự kiềm chế, sống lưng run lên, mà loại ánh mắt thâm tình này, khiến cô có chút ấm lòng.

Bụng của cô nhẹ nhàng chạm vào người anh, anh dịu dàng vuốt ve eo của cô, động tác mềm nhẹ cẩn thận, Tô Yểu cảm thấy trong lòng tê dại, giống như bị sóng thủy triều ẩm ướt đánh vào, vây cô lại.

Tô Yểu vốn là muốn đẩy anh ra, nhưng lại chậm chạp không đưa tay nổi.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Trên người anh ấm áp..."

Âm thanh bị gió thổi tan.

Anh hỏi: "Em nói gì?"

Tô Yểu: "Không có gì."

Sau đó có chút mất tự nhiên đem ánh mắt lạc ở phương xa, loáng thoáng có thể thấy được ngọn hải đăng trên mặt biển.

Lục Đông Đình lại ôm cả lưng của cô, ôm chặt thêm một chút vào trong ngực, nói: "Ấm áp thì tự mình ôm chặt một chút."

/1051GO

BÁO LỖI CHƯƠNG


THỂ LOẠITHỂ LOẠI

DANH MỤC





TAG


LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh