Chưa đặt tiêu đề 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối

HÔN Ý LUNG LAY , XIN NGÀI TỔNG GIÁM ĐỐC BỚT GIẬN

Chương 170.2: Động tác dịu dàng, lại không cho phép từ chối

/1051GO

Chương 170.2:

Kỳ Tĩnh Sáng dựa vào trên sân thượng châm một điếu thuốc, nhìn đôi tình nhân ở cách vách đang hôn môi tình tứ, thỉnh thoảng hít một ngụm, mặc cho khói thiêu đốt chính mình.

Rất nhiều người đàn ông đều có một loại bệnh chung, ví dụ như chính mình nhìn tới cái gì đó, nhưng thứ này lại thuộc về người khác – vẫn là một người có năng lực và địa vị xã hội cao hơn mình một tầng - dẫn đến việc thực ra thứ đó vốn dĩ trong mắt mình chỉ có thể xem như tươi mới gì đó mà thôi, lại có thể khiến anh ta nhớ mãi không quên, tựa như mê muội.

Kỳ Tĩnh Sáng lim dim mắt hẹp dài, nhìn bóng lưng cao lớn của Lục Đông Đình, ẩn ẩn có thể nhìn thấy đôi chân thon dài của người phụ nữ.

Dùng ánh mắt của đàn ông nhìn xem, người phụ nữ khi kết hôn lại đã mang thai, không thể nghĩ ngờ là dưới ánh mắt đánh giá chặt chẽ của người đàn ông, cho dù bên ngoài hay là cả dáng người khí chất, mãi không bì được với phong tư yểu điệu trước kia.

Cho nên kỲ Tĩnh Sáng mới nghĩ, nếu là hiện tại Tô Yểu mập mạp khó coi có khi còn tốt, như vậy, cho dù anh nhớ tới cái gì, cũng sẽ vì trong nháy mắt nhìn thấy cô khi đó, mà biến mất hết.

Cho nên nói, có chút từ ngữ hình dung về người đàn ông thật đúng là không thể tìm ra sai lầm, ví như, động vật thị giác suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Kỳ TĨNH Sáng nghĩ như thế, cố tự dương khóe môi lên cười, con ngươi đen giấu ở trong bóng đêm, tựa như phủ lên một tầng ý lạnh.

Sau một lát, anh nhìn chằm chằm sườn núi uống lượn được mây tía của bóng đêm nhuộm lên, lại quay đầu, ban công bên kia đã trống không.

...

Tô Yểu bị anh ôm đến trên giường, bàn tay to đẩy đai lưng áo ngủ của cô ra, mềm mại kia lộ ra ngoài.

Bàn tay của anh tham lam tiến vào bên trong, dọc theo thắt lưng, từ từ mà lên, ở trên cần cổ của cô cắn một ngụm xuống, lực đạo trên tay cũng thêm nhiều.

"Uhm..." Tô Yểu mở to hai mắt mê ly, suy nghĩ mơ màng, theo bản năng vì ăn đau mà hừ nhẹ một tiếng.

Lục Đông Đình lại không có động tác tiếp theo, tay mang theo vết chai vẫn dán lên người cô, đột nhiên anh dừng lại, để cô cũng dần dần tỉnh táo lại.

Ngón tay của cô xuyên qua tóc ở sau gáy của anh, lúc này, ngón tay cuộn tròn, khàn khàn hỏi: "Làm sao thế?"

"Không có gì." Tiếng nói của anh có ý ẩn nhẫn, ngón tay thon dài giúp cô buộc lại đai lưng: "Ngủ đi."

Tô Yểu: "..."

Cô thề, cô chưa từng thấy được mình da mặt dày và xấu hổ như bây giờ, lúc vô ý cố ý muốn biểu đạt thành ý của mình, đối phương lại liên tiếp từ chối, có nhiều nhiệt tình thêm nữa cũng biến thành tro tàn.

Sắc mặt cô vừa trắng vừa hồng, mím môi không nói gì, chính mình yên lặng chỉnh lại vạt áo, chuyển người lại nằm nghiêng, đưa lưng về phía anh, an tĩnh chỉ còn tiếng hít thở.

Lục Đông Đình nhìn Tô Yểu đang không vui, anh nằm ở bên cạnh cô, chỉ cảm thấy thân thể có một trận lửa xô đến đập loạn, anh chỉ muốn dời đi lực chú ý của mình.

Sờ sờ sợi tóc của cô, âm thanh khêu gợi mất tiếng lại bình tĩnh: "Nói một chút xem thời gian này sống thế nào?"

Tô Yểu chuyển một cái, không dấu vết tránh thoát tay của anh, âm điệu nhạt nhẽo không có gì lạ: "Bình thường như thế nào thì như thế ấy."

Nhưng cảm thấy được có một chút oán hận.

Khoảng cách, Lục Đông Đình xoay người từ sau lưng ôm lấy cô, đệm chăn vì động tác này mà phát ra tiếng vang, Tô Yểu nhắm mắt lại không để ý.

Qua một lát, tay anh nắm lấy cổ tay cô, đặt lên bụng cô.

Động tác dịu dàng, lại không cho phép từ chối.

Trên mu bàn tay là nhiệt độ ấm áp mà khô ráo, vết chai trong lòng bàn tay anh thoáng vuốt hai lần trên mu bàn tay của cô, lòng bàn tay của cô dính sát vào bên dưới bụng.

Tô Yểu không hiểu sao nghĩ tới hai chữ: ôn tồn

/1051GO

BÁO LỖI CHƯƠNG


THỂ LOẠITHỂ LOẠI

DANH MỤC





TAG


LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh