Chương 147.1 Hôn nhân là cái dạng gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Đông Đình tức giận nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc châm chọc, "Biết em là phụ nữ có thai, cái gì cũng phải nhường nhịn? Không phải chỉ là muốn nháo phá thai sao?"

Chính là lúc nói tới chỗ này, lại khiến Tô Yểu tức giận, câu nói không quan tâm này, dốc hết sức đẩy anh ra đá anh, cố gắng hung ác, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.

Lúc đầu Lục Đông Đình còn bất động để cô quyền đấm cước đá, cũng chỉ giống như móng vuốt mèo cào không đến nơi đến chốn trên lồng ngực thôi, càng về sau càng thấy lực đạo của cô không giống như một người phụ nữ có thai, sợ cô tự tổn thương tới bản thân, không thể làm gì khác hơn là chủ động tránh ra nhường cô một chút.

Lực đạo trên người nhẹ một chút, Tô Yểu nhanh chóng kéo chăn qua, che mặt mình đi.

Trong chăn tia sáng mờ tối đưa tay cũng không thấy được năm ngón, Tô Yểu mới vừa che đầu lại, hô hấp bắt đầu dồn dập khó khăn, nhưng lại không muốn bỏ đi cái lớp chắn này.

Cũng không biết có phải do mang thai hay không, hoóc môn sinh dục của phụ nữ phân bố quá nhiều, tâm tình càng ngày càng không thể khống chế, cô tự nhận từ trước đến nay về phương diện tâm tình của bản thân, cô là một người quản lý rất tốt, nhưng đến lúc này lại như là vé xổ số quá thời hạn, mất hiệu lực.

Giảng đạo lý, cô không nói lại Lục Đông Đình, so thủ đoạn, cô thấp hơn anh không chỉ một bậc, liều mạng cứng rắn, cô cũng không phải là đối thủ của anh.

Chỉ một đoạn thời gian ngắn, cô suy nghĩ tới rất nhiều, nhất là buổi tối trước khi ngủ, vạn vật yên lặng, trời tối người yên giấc, con người dễ dàng trở nên cảm tính và bi quan, nhiều lần cô còn cảm giác mình không thích hợp làm mẹ, lúc đầu có thể đơn giản hóa sự việc, nhưng bởi vì đột nhiên có con khiến mọi việc theo chiều hướng phức tạp hóa, Tô Yểu còn oán trách, tại sao muốn chọn lúc này tới, tới nhanh như vậy?

Cô mới chỉ có 23 tuổi, cuộc sống còn rất nhiều thời gian dành cho thanh xuân, mặc dù đã là người phụ nữ đã kết hôn, những đó cũng là thanh niên còn trẻ có mục tiêu hướng về phía trước, một thân hào hiệp không ràng buộc, mà hiện tại cô và anh lại vì cái phôi thai nho nhỏ này, ăn ngủ không yên tranh đoạt quyền nuôi dưỡng.

Muốn ly hôn, anh không làm, chấp nhận tiếp tục, cô khó chịu.

Đối vậy, khó chịu, tất cả mọi người sẽ không dễ chịu.

Bị quay vòng ở giữa không trung thời gian dài, cảm xúc không được buông lỏng chút nào, dẫn tới cô bị hành hạ quá mức, cô muốn phát tiết muốn giận chó đánh mèo, lại không biết nên như thế nào, cuối cùng ngẫm lại, tự trách bản thân, khẽ cắn môi chịu đựng.

Trong lòng ngược lại đạp đổ nghĩ, kéo dài, xem ai tổn thương ai.

Lục Đông Đình chống tay ở trên giường, nhìn về phía mấy lọn tóc đang lộ ra ngoài chăn, chợt cảm thấy cụt hứng, đơn giản xoay người ngủ.

Đối với Lục Đông Đình mà nói, đã từng hoặc chưa từng có khái niệm về hôn nhân, cũng căn bản chưa từng nghĩ tới hôn nhân là cái dạng gì, coi như là hiện tại, anh cũng chỉ có một cái khái niệm thực tế, đó là đùa vui ồn ào, người phụ nữ này thực sự ầm ĩ, anh còn phải nuông chiều cho cô làm ầm ĩ, khuyến khích dáng vẻ kiêu ngạo đó, có thể khiến lá gan của cô chầm chậm tăng lên, sau này người đau đầu còn không phải là anh.

Trước đây chẳng qua là cảm thấy đến thời điểm rồi, vừa may trước mắt có một người thích hợp, an phận hiểu quy củ, ra đường biết suy nghĩ, trên giường cởi mở, chạy theo hình thức kết hôn cũng không sao, lại bỏ quên một ít nhân tố không thể khống chế.

Hôn nhân đã kết rồi, người nữ nhân này vừa may cũng phù hợp yêu cầu của anh biết suy nghĩ cũng cởi mở, nhưng cũng là có nhiều chỗ không giống với suy nghĩ của anh.

Hơn nữa ở một mức độ nào đó, cái 'người tốt không thể khống chế' này hoàn toàn là do bản thân Tô Yểu chế tạo 'Thiên tai nhân họa' .

Lục Đông Đình nằm ngang, nhìn người bên cạnh hô hấp phập phồng có chút gấp gáp giống như 'Bị nắm', trong lòng càng ngày càng nóng nảy, đưa tay kéo chăn, lộ ra thân thể cuộn tròn của cô, "Rốt cuộc là em có chuyện gì?"

Tay Lục Đông Đình vòng qua trên gối đầu của cô, để lên đỉnh đầu của cô, Tô Yểu mặc kệ anh, nhắm mắt lại vuốt mấy lọn tóc ướt át do thời tiết oi bức ra khỏi mặt, âm thanh nhẹ như ruồi muỗi, "Chớ quấy rầy em ngủ, ngày mai lại nói."

--------

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, tiễn tân khách ra về xong, vợ chồng Tô Hoài Sinh trở về nhà mình, ba mẹ Tần cũng trở về biệt thự ở Thượng thành.

Khách sạn đặc biệt chuẩn bị một phòng lãng mạn dành cho tình nhân vừa đính hôn.

Tô Khê nở nụ cười đáng yêu kéo Tần Hoành vào gian phòng, vừa mở cửa phòng một khắc kia, Tần Hoành cảm thấy huyệt thái dương rất đau.

Một phòng khách sạn vốn rất bình thường, lúc này lại được trang trí lòe loẹt, hoa hồng màu hồng nhạt và màu đỏ trải rộng khắp nơi, trên giường lớn còn có một hình trái tim được xếp bằng hoa hồng, cánh hoa hồng tươi màu tràn ngập khắp nơi, nhất thời có vẻ rất tươi đẹp.

Quả thực không có tùy ý.

Thế nhưng anh không biết rằng, thực ra là do con người mà thôi, bởi vì người đi vào cùng anh là Tô Khê, cho nên xem cái gì cũng không thuận mắt. Đổi một ý tưởng, nếu như người bước vào căn phòng này với anh ta là Tô Yểu, anh ta nhất định sẽ cảm thấy bầu không gian hòa hợp, không khí đều tràn đầy vị ngọt, đây mới là xứng với buổi tối lãng mạn của anh và cô.

Thói hư tật xấu của đàn ông.

Buổi tối Tần Hoành uống một chút rượu, đầu vốn là căng đau, anh nhu nhu huyệt thái dương, tâm tình Tô Khê rất tốt, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia một cái, mím môi hạnh phúc cười: "Trang trí được thật không tệ, em thích."

"Thích liền nhìn nhiều một chút." Giọng nói Tần Hoành bình thường nói xong, liền kéo tay cô ra, trực tiếp đi vào phòng tắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh