Chương 152.2: Em không nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô lại nói cho chính mình, có một số việc không nên mang lòng kỳ vọng, có chút không hợp mà nói phải là, có chút tính khí không phải đều có thể đùa giỡn bất cứ ai.

Đèn ban công không bật, Lục Đông Đình dựa vào lan can, tay quơ quơ hộp thuốc lá, giũ ra một điếu thuốc để đốt, hít một hơi, anh híp mắt lại, vẻ mặt khó phân biệt.

Anh đứng xa xa nhìn Tô Yểu ở trên giường, ánh đèn bàn rơi xuống đất, tóc dài rối tung ở trên mặt, an tĩnh vô cùng.

Tô Yểu dường như cảm nhận được tầm mắt của anh, nâng mắt lên, con mắt sáng tinh, thẳng tắp nhìn đến.

Trong lòng cô giống như nai con đi lạc, nhìn anh, ngón tay kẹp điếu thuốc, mặt hướng về phòng ngủ, trở tay khoát lên rào chắn của ban công, thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, bởi vì động tác cánh tay mở ra, trong ngực nhìn rộng rãi có lực, vạt áo chạy đến tận bụng dưới, mơ hồ có thể thấy rõ hàng rào cơ bụng.

Anh lại hít một hơi khói, nhăn mặt lại, mắt cũng nheo lại.

Tô Yểu cảm thấy mình đúng là một người vô cùng mâu thuẫn, cô không thích anh hút thuốc, lại cực kỳ yêu thích dáng vẻ lúc anh hút thuốc, cô suy tính trong lòng không thích anh, mà lúc ở cạnh anh, lại đạt được vui sướng vô cùng, từ đầu đến cuối đều không kháng cự lại được, tưởng tượng đến hình ảnh anh dắt tay mình đều đã tim đập rộn lên, biến thành một người có thể run rẩy chỉ vì một chút vuốt ve của anh.

Có người hỏi, cùng người mình yêu làm tình là cảm giác gì? Có người nói, đại khái là cảm giác muốn khóc.

Cô nhớ tới sau buổi tối đầu tiên, lần đầu cô hôn môi sau đó nắm lấy ga trải giường, loại cảm giác này luôn không hiểu sao cứ bò lên bò xuống trong lòng, rung động đến mức đỏ bừng hốc mắt.

Nhưng nếu như muốn nói đến chữ yêu, sẽ xong đời.

Tô Yểu thở dài một tiếng, ở trong lòng tự nói, nên an phận một chút, sau đó cong khóe môi nhìn anh, tâm như nước chảy tiếp tục đọc sách.

Lục Đông Đình hút thuốc xong, ở bên ngoài cho mùi khói nay hết mới đi vào, mặc dù như thế, cô vẫn ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, cực kỳ nhạt.

Chỉ chốc lát sau cô liền buồn ngủ, liền đặt chặn sách vào trang vừa đọc, sau đó khép lại để một bên, tắt đèn chui vào trong chăn.

Chỉ chốc lát mới vừa nhắm mắt lại, vị trí bên cạnh cũng có động tĩnh, dần dần, cô cảm giác trên lưng có chút khác thường, cô cừng đờ người.

Lục Đông Đình quay người cô lại, lao vào trong lòng anh, Tô Yểu không biết ý đồ của anh, vốn định phản kháng, như là nhớ tới cái gì, thu tay về, cười nhìn anh.

Lục Đông Đình chỉ nhìn cô, mặt mày đen đặc, tầm mắt giống như hồ sâu, không hề chớp mắt ngưng tụ nhìn cô rất lâu, Tô Yểu nhợt nhạt mở miệng: "Làm sao thế?"

Lục Đông Đình căng mặt: "Vì sao tức giận?"

Anh không hỏi cô có tức giận hay không, mà hỏi vì sao tức giận, là trong lòng chắc chắn cô đang tức giận.

Tô Yểu ngẩn người, trên mặt không biểu hiện ra ngoài, ha ha nở nụ cười hai tiếng, tìm một vị trí thoải mái ở trong khuỷu tay của anh :"Em không nổi giận."

Lục Đông Đình nhạy cảm quan sát, làm sao có thể không phát hiện được, từ trên đường trở về đến giờ, Tô Yểu hoàn toàn khác với cô gái vừa nhốn nháo với anh trên đường cái, căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình, hoàn toàn khác... tựa như, tâm như tro bụi về với đất.

Lục Đông Đình cũng dần trầm xuống.

"Những lời này chọc giận em rồi à?" Sắc mặt anh vẫn bình thường, âm thanh lưu luyến mà trầm ổn, làm cho người ta đoán không ra, bời vì cho dù anh nói chuyện hay là ánh mắt, chỉ cần anh nghĩ muốn, đều có thể hiểu hiện ra lãnh đạm và dịu dàng, hai thứ cực đoan, làm cho người ta không biết được, tới cùng cái nào là giả, cái nào là thật.

"Em không mất hứng, anh cũng không nói sai." Tô Yểu dán mặt vào trong ngực anh, khóe miệng cong lên, hạ mắt xuống, thấy không rõ ánh mắt của cô.

Trên đỉnh đầu không có âm thanh truyền đến, Tô Yểu nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, qua một lát, mới từ từ mở miệng: "Nếu anh không thích, trước khi sinh con ra, em sẽ không nói đến chuyện ly hôn."

Cô ngẩng đầu, môi đỏ mọng, Lục Đông Đình nhíu mày, cúi đầu ngậm chặt lấy môi của cô, cạy mở hàm răng của cô, gợi lên đầu lưỡi của cô khẽ cắn, từ lời lẽ tương giao, âm thanh khiến người ta mặt hồng tim đập vang lên trong phòng ngủ an tĩnh.

Theo như gần như xa khi lướt khi ngừng, đến khi hôn sâu lưu luyến, Tô Yểu không có chỗ nào là không thuận theo tiết tấu của anh.

Lục Đông Đình có phản ứng xong, chủ động buông cô ra, tắt đèn, thay cô đắp chăn lại tử tế, sau đó thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Tô Yểu không nói hai lời, nhắm mắt lại liền ngủ, Lục Đông Đình nhíu mày trong bóng đêm, mặt mày bình tĩnh nhìn cái ót của cô, trong lòng vẫn không nhịn được mắng một câu, đúng là không thèm quan tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh