Chương 155.1: Em không gọi được cho Qúy Viễn Kiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước chân của Tô Yểu dừng lại một chút, sau đó dường như không có việc gì bắt đầu xoa xoa tay.

Có lần trước gặp mặt ở trong toilet không được vui lắm, hai người đều không chào hỏi nhau, Tô Yểu không biết cô ta nghe xong đoán được cái gì, lập tức đi ra ngoài.

Lúc này, Khương Sơ Ánh đang duy trì động tác cứng ngắc, ngón tay liền run rẩy một chút.

Son môi tô lệch ra ngoài, cô lấy khăn giấy ra lau, trên tay cũng không khống chế được lực đạo, sau cùng bắt đầu lau môi càng thêm bừa bãi, da xung quanh cằm đều đỏ bừng, như bị phỏng.

Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ chật vật ở trong gương, chống tay trên bồn rửa, chậm rãi che đậy ánh mắt phức tạp mà trống rỗng.

ở một phòng vệ sinh khác có một viên chức đẩy cửa ra, thấy bên trong có người phụ nữ đang cúi thấp đầu, nghi ngờ nhìn cô một cái, nghĩ thầm, rằng ai vậy?

Mới vừa đi vào liền thấy có một giọt nước rơi trên sàn đá cẩm thạch, sau đó lấy túi xoay người, cúi đầu đi ra ngoài.

...

Buổi tối ăn cơm xong, Lục Đông Đình vào thư phòng vội vàng công việc, lúc quay lại phòng ngủ, Tô Yểu đã ngồi trên giường đọc sách, vẫn là quyển sách kia, cô đã xem nhiều ngày, anh nghi ngờ cô thật sự có đọc hay không.

Anh đưa di động ném lên giường, sau đó xoay người đến phòng thay đồ lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Vừa đi vào, Tô Yểu đã gọi anh: "Điện thoại của anh."

Lục Đông Đình ra ngoài nghe điện thoại, nhìn thoáng qua người gọi, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của Tô Yểu, qua hai giây anh mới tiếp nhận: "Uhm?"

"Lục Đông Đình, em có chút chuyện." Giọng nữ mang theo giọng mũi truyền đến, giọng nói không khỏi có chút ảo não: "Em... em đả thương người, có chút nghiêm trọng, bọn họ nói sẽ báo cảnh sát."

Lục Đông Đình nhíu mày hỏi: "Em ở đâu?"

"Quán bar." Sau đó cô lại nói địa chỉ.

Cúp điện thoại, anh thay quần áo, thấy Tô Yểu còn đang im lặng đọc sách, ngón tay vuốt ve trang giấy phát ra tiếng loạt xoạt.

Lục Đông Đình cực kỳ khẳng định, cô không mù, chắc chắn cô đã nhìn thấy người gọi là ai.

Anh nói: "Anh ra ngoài một chút."

Tô Yểu ngẩng đầu, cười nhợt nhạt: "Uhm." Sau đó càng không hỏi đến, như là bao giờ anh về, có cần để đèn chờ anh không, lái xe chú ý an toàn."

Lục Đông Đình nhếch môi mỏng, sắc mặt trầm trầm, lại bổ sung: "Như thế này liền trở lại."

Tô Yểu lại ngẩng đầu, trịnh trọng gật đầu: "Được."

Nếu như trước đây, Tô Yểu không chừng còn âm dương quái khí hừ hừ hai tiếng, nói vài lời chua xót chọc giận anh.

Trong lòng anh cảm thấy không vui vẻ gì, đi qua hôn lên môi cô một cái, Tô Yểu nhắm mắt lại ngoan ngoãn cho anh một nụ hôn, anh buông cô ra, cô lại cười cười với anh.

Lục Đông Đình xoay người rời đi, Tô Yểu cũng không thèm liếc anh một cái.

Từ ngày đó sau khi ầm ĩ một trận ở trên giường, Lục Đông Đình cho là cãi nhau, dường như Tô Yểu thực hiện lời hứa vậy, an phận ngoan ngoãn, không khiến anh ngột ngạt.

...

Lục Đông Đình mang theo vài người đi đến chỗ quán bar, trong tiếng người ồn ào, Khương Sơ Ánh bị mấy người vây quanh, chặn đường đi của cô.

Lục Đông Đình đến gần mới thấy, trên mặt đất liền có chút máu, nhìn trực quan có vẻ, lượng máu chảy không nhỏ, anh nhìn xung quanh một chút, không phát hiện người bị thương.

"Sao lại thế này?" Lục Đông Đình trầm thấp hỏi.

Mấy người nam nữ nghe tiếng quay đầu nhìn anh, Khương Sơ Ánh cũng chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, không còn ngăn nắp tự tin như ngày xưa, ngược lại là thất vọng nghèo túng.

Khương Sơ Ánh nhìn anh một cái, dường như cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác, xoay người sang một bên.

Trong đó có một người phụ nữ mặc váy đen nhìn anh: "Anh là... bạn trai cô ta?"

"Bà điên này, anh tôi nói với cô ta hai câu, cô ta trực tiếp đập chai rượu vào đầu anh tôi, vừa rồi bệnh viện đã đến đón người đi, nói là tình hình nghiêm trọng, anh cũng biết, đầu óc cực kỳ yếu ớt, nếu có sai lầm..."

Nếu Khương Sơ Ánh đã nói với anh, chứng tỏ những người này cũng không phải nhân vật nhỏ đơn giản, mặc dù muốn xin chút tiền, cũng không phải dễ dàng.

Sau cùng Lục Đông Đình đưa Khương Sơ Ánh đi, để lại Diêu Hiện bàn luận với đám người đó.

Dưới thang máy, Khương Sơ Ánh cúi đầu dọc đường đi, lúc ra ngoài mới lấy tay vuốt mặt mày.

Gió lạnh thấu xương thổi qua, Khương Sơ Ánh cũng tỉnh táo hơn chút trong đống suy nghĩ hỗn độn, cô nhìn bóng lưng của anh, tiếng nói khàn khàn chậm rãi: "Em không gọi được cho Qúy Viễn Kiêu, bất đắc dĩ mới gọi anh, cho anh thêm phiền toái rồi."

Lục Đông Đình dừng bước lại, quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không sao, thế nhưng buổi tối đừng đi một mình đến chỗ như thế."

Lục Đông Đình mở khóa xe: "Đi thôi."

Khương Sơ Ánh đứng không nhúc nhích, cô mặc áo gió bên ngoài, bên trong là một chiếc váy ngắn màu đỏ, chân dài trắng nõn đi giày cao gót, dường như là cố gắng ăn mặc vì đêm nay.

Cô có chút thẹn thùng kéo váy, Lục Đông Đình không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Cô thuận theo tóc quăn của mình, che mặt, cắn môi tự giễu cười: "Gần đây em bị áp lực công việc quá lớn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh