Chương 12 : Đến nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nghe Lăng Giản nói như thế, các nàng quả thực nghe lời, không lên tiếng nữa, các nàng từng người cử động ở chỗ ngồi của mình, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần. Không cần phải trả lời những vấn đề liên tiếp khó trả lời nữa, Lăng Giản ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Phải biết, nàng mặc dù là hảo tân thanh niên của thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu rõ nguyên lý khoa học kỹ thuật thời đại mới. Lại nói, nàng chỉ tiến sĩ của viện y học, cũng không phải tiến sĩ của khoa học kỹ thuật hay vật lý hóa học, giải thích không được những vấn đề khó hiểu kia là điều bình thường.

Không có người nói chuyện, bầu không khí trong xe nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn động cơ phát sinh tạp âm rất có tiết tất nhưng không hề lớn. Vì nghe nó, mà người trong xe liên tiếp cảm thấy buồn ngủ. Cho dù mùi khó chịu trong xe vẫn còn tồn tại, nhưng các nàng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ bên trong hương thảo dược quen thuộc của Lăng Giản.

Nên ngủ đều ngủ, tài xế sư phụ hai tay nắm chặt tay lái cũng dần thanh tĩnh lại. Đều nói ba người phụ nữ hợp lại thành vở hài kịch, này mấy nữ nhân ở cùng một nơi chút cha chút chít, làm cho tài xế sư phụ không còn cách nào chuyên tâm lái xe. Bây giờ rốt cuộc các nàng cũng đã im lặng, không hỏi những thứ làm cho người khác đau "bi" nữa, suy nghĩ vấn đề đau cả mặt người; lại không ngừng biểu hiện những ẩn hàm ngươi nồng nàn ta nồng nàn, chuyện này đối với tài xế sư phụ mà nói quả thực là 'bố thí ban ân' của trời đất rồi.

Qua khỏi ba ngã tư, tài xế sư phụ hơi hơi giảm lại tốc độ xe, lái xe vào nội thành phía trước. Đã là lúc xế chiều, xe cộ chạy trên đường càng ngày càng nhiều, cũng may không phải là giờ tan tầm cao điểm, xe mới có thể chạy không trở ngại ra khỏi nội thành tiến vào xa lộ. Ra xa lộ rồi, lại đi qua khỏi hai thành phố nữa là đến thành B.

Từ trạm thu phí thành B liền tiến vào nội thành, tài xế sư phụ đem xe dừng ở một bên đường, quay đầu nhìn mấy nữ nhân đang dựa vào nhau say ngủ, do dự thật lâu mới quyết định đánh thức các nàng, không tiếp tục thưởng thức phong cảnh đẹp đến mức khó có thể dùng lời diễn tả được ở trước mắt: 'Thiện tiểu thư, đã đến thành B, ta, ta, ta nên đưa các ngươi đến chỗ nào?'

Nghe thấy âm thanh, Thiện Tuyết Nhu hận không thể nhào tới che lại miệng tài xế sư phụ để tránh khỏi chuyện hắn đánh thức Lăng Giản các nàng. Trên thực tế, từ khi lên xe đến giờ nàng vẫn luôn không có ngủ. Vì lẽ đó, cúi đầu làm bộ chợp mắt, đơn giản là sợ Lăng Giản lại hỏi đến vấn đề nàng thẹn thùng cùng khó trả lời. Vào lúc này tài xế sư phụ hỏi nàng nên đưa các nàng đến chỗ nào, Thiện Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói rằng: 'Trước tiên vẫn cứ chạy đi, chờ các nàng tỉnh rồi ta lại hỏi các nàng muốn đến chỗ nào.'

'Được rồi.' tài xế sư phụ gật đầu, một lần nữa khởi động máy xe rồi chậm rãi chạy ở tít ngoài biên đường. Sau khi chạy được một đoạn lại xóc nảy, cũng chính vì lần xóc nảy kịch liệt này, mà làm cho các nàng đang ngủ say phải tỉnh lại. Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đường phố quen thuộc làm cho Lăng Giản hưng phấn, nàng xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, để xác định thứ mình nhìn thấy không phải là mộng cảnh.

'Đến thành B rồi sao?' Lăng Giản hơi hơi dùng sức ôm lấy vòng eo Ôn Nhứ Yên, tâm tình kích động khi về đến cố hương làm cho nàng càng muốn ôm gì đó thêm chặt. Mà Ôn Nhứ Yên, thì thành đối tượng biểu đạt tâm tình của nàng.

'Đã đến, đã đến. Lăng Giản, vừa nãy tài xế sư phụ hỏi, hỏi nên đưa các ngươi đến chỗ nào.' Thiện Tuyết Nhu từng chữ từng câu nói ra, vừa nãy thời điểm nằm chợp mắt nàng suy nghĩ rất nhiều. Mà chủ yếu chính là làm sao có thể không nói chuyện ấp úng thời điểm đối mặt với Lăng Giản, cuối cùng, Thiện Tuyết Nhu thu được một kết quả, đó chính là giảm tốc độ nói chuyện lại. Cho dù trong lòng vẫn là khẩn trương thất thố, nhưng ít ra có thể tốt hơn so với ban đầu khi nói chuyện với Lăng Giản rất nhiều.

'A. . . Để ta nghĩ xem.' Bàn tay Lăng Giản phủ lên bàn tay Ôn Nhứ Yên, dựa vào thân thể nàng, che lấy nàng, đôi mắt Lăng Giản không tự chủ được mà ảm đạm đi. Trở về thành B, còn có Lam Thanh Hàn các nàng bồi tiếp, tâm tình của nàng không thể nghi ngờ là hưng phấn, vui vẻ, cho dù 'chỗ trống' của Tô Nguyễn Hân cùng Lam Ngữ Thần vẫn làm cho nàng sinh ra một chút tiểu tiếc nuối cùng tiểu thất lạc. Nhưng hiện tại, thời điểm Thiện Tuyết Nhu hỏi chuyện phải đưa các nàng đến nơi nào, thời điểm nàng muốn nói ra địa chỉ, thì nàng lại nhớ đến Khương Lạc.

Căn nhà kia, là nơi mà nàng và Khương Lạc cùng chọn. Khi đó Khương Lạc còn cười ôm lấy nàng, nói đó vĩnh viễn sẽ là nhà của nàng. Nàng nhớ, khi đó nàng vui vẻ, hạnh phúc; Khương Lạc từng định trả toàn bộ phí dụng của căn nhà, nhưng Lăng Giản kiên quyết cự tuyệt. Nàng nói với Khương Lạc, nếu ngay cả phí dụng của nhà trọ cũng trả không nổi, thì nàng lấy cái gì để chăm sóc cho Khương Lạc, có tư cách gì cùng Khương Lạc bên nhau. Nàng xưa nay, đều không muốn làm tiểu bạch kiểm.

Sau đó, cuối cùng Khương Lạc lại lựa chọn gả cho một lão nam nhân trung niên lớn hơn nàng mười mấy tuổi. Khi đó Lăng Giản mới hiểu được, căn bản chút "gia sản" của nàng không nuôi nổi Khương Lạc, nàng chung quy cũng chỉ là tên tiểu bạch kiểm, nàng không có năng lực cứu giúp tài chính cho công ty Khương Lạc. Thời khắc thiệp mời của Khương Lạc đưa đến, Lăng Giản cảm thấy thế giới của nàng sụp đổ. Nàng chui vào chăn khóc một ngày một đêm, mãi đến khi hai mắt đỏ lừ, mãi đến khi nàng tiều tụy không còn giống mình nữa, nàng rốt cục quyết định dùng khoảng thời gian đó để ra ngoài du lịch, một lần nữa thu dọn tâm tình. Thậm chí, nàng cũng không về viện y học lấy bằng tiến sĩ của nàng.

Thời điểm lão thiên gia để một người mất đi thứ gì đó thì ở thời điểm thích hợp sẽ trả lại cho người đó nhiều hơn.

Cảm thụ lấy nhiệt độ của Ôn Nhứ Yên, Lăng Giản vui mừng vì khi đó nàng đến thành T du lịch; càng cảm tạ lão thiên gia đã cho nàng xuyên không đến Lam Hướng, để nàng bình phục vết thương lòng, triệt triệt để để bước ra khỏi hình bóng của Khương Lạc; cũng nhờ vào lần xuyên không này, mà nàng mới có thể ôm lấy mấy nữ nhân này của nàng. Từ các nàng, Lăng Giản học được cái gì gọi là tình yêu chân chính, hơn nữa, được lấp đầy cả cơ thể bằng tình yêu.

'Ở giao lộ phía trước rẽ trái đi, ở đó có một cái ngân hàng, nhà của ta ở trên ngân hàng đó.' Lăng Giản thở dài, sau khi về nhà nàng cần phải cố gắng thu thập mới tốt. Nhà trọ này hiện giờ, là nơi thuộc về nàng và Lam Thanh Hàn các nàng, Khương Lạc gì đó. . . Nên quên đi.

'Sư phụ, phiền rẽ trái ở giao lộ.' Thiện Tuyết Nhu quay đầu nói, tiếng phổ thông lưu loát, những người nghe được nghi hoặc không thôi: Sao lúc nàng nói chuyện với Lăng Giản lại ấp a ấp úng như thế, bây giờ nói chuyện với người khác lại rành mạch như thế.



'Hảo!' tài xế sư phụ tự nhiên là nghe được Lăng Giản nói, lại nhờ Thiện Tuyết Nhu lặp lại lần nữa, tài xế sư phụ càng thêm xác định được chỗ cần đến. Qua giao lộ, hắn lập tức chuyển tay lái sau đó giảm tốc độ mà chạy về phía trước. 'Đến nơi rồi.' xe dừng lại ở bên cạnh ngân hàng, tài xế nhô đầu ra nhìn xung quanh, nơi này là trung tâm của thành B, thuê phòng ở đây, quý hơn nhiều khu vực khác rất nhiều.

'Thanh Hàn, các ngươi ở trên xe chờ ta một chút.' nói xong, Lăng Giản vỗ vỗ kiều đồn Ôn Nhứ Yên, ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh Lam Thanh Hàn. Sờ sờ túi quần, Lăng Giản lấy ví tiền ra rồi đi thẳng đến máy rút tiền của ngân hàng. Chờ bấm xong mật mã, Lăng Giản không chút suy nghĩ liền rút ra 500 đồng, hóa đơn cũng không lấy, chớ nói chi là kiểm tra số dư.

'Cho ngươi, đây là trả lại tiền nghỉ trọ và tiền xe, tổng cộng là bốn trăm. Còn lại 100 đồng ta muốn giữ lại nạp tiền điện thoại'.

'Không, không cần. Ta nói rồi, không cần gấp.' Thiện Tuyết Nhu khước từ, tựa hồ không nghĩ nhanh như thế phải cùng Lăng Giản cắt đứt quan hệ. Đương nhiên, cho dù quan hệ tiền bạc đã bị cắt đứt, giữa các nàng có một số chuyện không bỏ được. Mà điểm ấy, Thiện Tuyết Nhu rõ ràng, Ôn Nhứ Yên cùng Lam Nhược Y cũng ít nhiều đoán được.

'Thiện cô nương, ngươi vẫn nên nhận lấy đi, ta không thích nợ tiền người khác, nếu như không trả thì trong lòng sẽ thấy không thoải mái.' Kéo lấy tay Thiện Tuyết Nhu, Lăng Giản trực tiếp đem tiền nhét vào lòng bàn tay Thiện Tuyết Nhu. Bỏ qua chuyện tiền bị nhét vào trong tay, Thiện Tuyết Nhu chỉ cảm thấy bàn tay bị Lăng Giản nắm chặt tỏa nhiệt, loại nhiệt độ này lan dần trong cơ thể di chuyển đến mặt, sau một hồi khô nóng thì mặt đã đỏ ửng lên.

'Cái kia, vậy ta liền. . . ta nhận vậy.' Thiện Tuyết Nhu ấp a ấp úng nói, hoàn toàn không còn bình tĩnh tự nhiên như ban nãy. Ý thứ được Lăng Giản và các nàng phải về nhà, Thiện Tuyết Nhu buông bàn tay bị Lăng Giản nắm ra, nói rằng: 'Lăng Giản, ngươi. . . Ngươi có thể đưa điện thoại ngươi cho ta mượn được không?'

Điện thoại của ta nợ phí, căn bản là không gọi được, ngươi mượn điện thoại di động của ta làm gì?! Lăng Giản nhíu mày, nghĩ đến chuyện Thiện Tuyết Nhu cho nàng mượn điện thoại gọi lâu như vậy, nên Lăng Giản cũng không tiện đem ý nghĩ trong lòng nói ra. Lấy điện thoại ra từ trong túi, Lăng Giản mở điện thoại lên rồi đưa cho Thiện Tuyết Nhu, muốn biết nàng rốt cuộc mượn điện thoại nợ phí này để làm gì!

Nhận điện thoại, Thiện Tuyết Nhu thông thạo nhập tên và số điện thoại không đổi của nàng vào, sau khi xác nhận lại nhiều lần thì nhấn nút lưu. Trả điện thoại cho Lăng Giản, Thiện Tuyết Nhu tâm đập không ngừng, chỉ sợ yêu cầu sau sẽ bị Lăng Giản từ chối: 'Cái kia. . . Ta đem phương thức liên lạc của ta lưu vào rồi, lưu vào trong điện thoại của ngươi. . . Nếu như, nếu như ngươi có nhu cầu gì cần giúp đỡ, liền. . . Liền gọi điện thoại cho ta, ta, ta có thể giúp. . . thì nhất định sẽ giúp ngươi. Còn có, Lăng Giản. . . Ngươi, ngươi có thể đưa số điện thoại của ngươi cho ta hay không, đưa cho ta. . . Ta nghĩ , ta nghĩ ngươi học trung y, sau này, sau này có cái gì, có vấn đề gì thì có thể thỉnh giáo ngươi.'

Hóa ra là như vậy! Từ trước đến giờ Lăng Giản luôn vui vẻ trả lời vấn đề liên quan đến học thuật cho người khác, tuy rằng Thiện Tuyết Nhu không phải học trung y chuyên nghiệp, nhưng nếu Thiện Tuyết Nhu đã nói như vậy, Lăng Giản cũng không tốt khi trước mặt nhiều người như vậy mà từ chối nàng: 'Ngươi nhớ số của ta, 136. . .'

'Lưu, lưu xong rồi. Cảm ơn, cảm ơn ngươi.'

'Cảm ơn cái gì, ta còn phải cảm ơn ngươi đây! Nếu không có ngươi giúp đỡ, ta đến bây giờ còn không biết làm sao để có đủ tiền trả tiền thuê đây!' nói, Lăng Giản hướng Thiện Tuyết Nhu lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn hòa, nàng đứng trước cửa xe nắm lấy tay Lam Thanh Hàn các nàng, để cho các nàng xuống xe. Đóng cửa xe, Lăng Giản hướng về Thiện Tuyết Nhu ngồi trong vẫy vẫy tay, cách cửa sổ nói rằng: 'Thiện cô nương, chúng ta về nhà đây! Có chuyện thì liên hệ! Bye bye!' đương nhiên, có chuyện liên hệ chỉ là câu khách sáo, Lăng Giản cũng không muốn cùng Thiện Tuyết Nhu tố chất thần kinh này nói chuyện. Hết cách rồi, ai bảo mỗi lần Thiện Tuyết Nhu nhìn nàng đều dùng ánh mắt kỳ quái như vậy, nói chuyện thì lại lắp ba lắp bắp. Ngoại trừ giúp Lăng Giản ra, thì Thiện Tuyết Nhu là nhân vật không có cảm giác gì, không có ấn tượng gì tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net