Chương 38 : Nam mụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở biệt thự đắt tiền so với nhà trọ trước đây của Lăng Giản tốt hơn không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là chiếc giường mềm mại to lớn đủ cho nàng lăn qua lăn lại kia, ngủ trên đó thật là mềm mại, thư thích*. Đương nhiên, khuyết điểm trong đó tự nhiên có, như thế mà ngủ một người thì quá mức khổ sở. Hết cách rồi, ai bảo tự Lăng Giản không cho các nàng vào phòng, một mực muốn mỗi người một chỗ, nhưng mà ngẫm lại không phải chỉ là phạt các nàng mà còn là dằn vặt chính mình.

*[dễ chịu; thoải mái; khoan khoái]

Lăng Giản là thần ngủ, một khi đã cảm thấy buồn ngủ rồi thì không phân sáng tối. Hôm nay là ngoại lệ, bởi vì Lăng Giản phải dậy sớm đi đón lão nương nhiều năm không gặp của nàng, nàng thân sinh lão mụ (Nam Mệnh Vũ chính là mẹ nàng, gọi tắt là Nam mụ mụ). Cũng bởi vì tủ lạnh trong nhà bếp trống rỗng, nên trước khi đến đón mẹ, thuận tiện lái xe đến siêu thị mua sắm một phen.

Trước khi đón người, Lăng Giản viết bốn tờ giấy rồi dán lên cửa phòng của bốn nữ nhân, để các nàng biết nàng đi đâu. Nàng trước tiên đón taxi đến cửa hàng 4S lấy xe, sau đó trực tiếp chạy chiếc BMW thuộc về nàng đến siêu thị chọn đủ đồ ăn uống trong vòng một tuần cho cả nhà. Mua xong những thứ này, Lăng Giản rất tiêu sái đạp chân ga, thẳng đến nơi mẹ nàng ở: Khu nhà trệt đồng dạng ở thành B.

'Mẹ, ta đã về!' đứng trước cửa căn nhà lâu rồi không đến, trên mặt Lăng Giản rõ ràng khẩn trương. Dù sao thì từ khi mấy năm trước giận dỗi mẹ mà bỏ nhà ra đi, nàng cũng không về lại chỗ này. Nói đến đây, nàng là đứa con gái bất hiếu chính gốc.

Bởi vì là nhà trệt, nên có thể mở cửa sắt từ bên ngoài. BMW màu đỏ chói mắt liền đậu trước cửa, Lăng Giản mở cửa đi vào, tiện tay hái được một trái cà chua ở vườn rau bên phải, rửa cũng không rửa liền trực tiếp cắn lên. Tối qua với sáng nay một chút đồ nàng cũng chưa ăn, vào lúc này cái bụng kêu ùng ục ùng ục đang nháo, làm nàng khó chịu.

'Ngươi đứa nhỏ này! Cà chua còn chưa rửa đã bỏ vào trong miệng!' Thanh âm quen thuộc mà xa lạ vang lên, Nam mụ mặc một bộ đồ tay ngắn rộng rộng xuất hiện ở trong sân. Trong tay nàng còn đang cầm một cái chậu nhựa dính nước, nước theo sợi tóc chưa thổi khô chảy xuống. Nhìn thấy Lăng Giản trở về, đáy mắt Nam mụ liền đầy lệ quang, muốn đến ôm nàng một hồi, lại không muốn làm ướt quần áo của nàng.

Nàng đi tới bên người Lăng Giản, đoạt lấy trái cà chua trong tay nàng, trở lại gian nhà đem nó rửa sạch, sau đó mới đưa lại cho Lăng Giản: 'Đồ của mình không phun thuốc, không rửa cũng không sao. Có điều vài ngày trước mưa nhiều, bùn đất đều bắn tung tóe lên mấy thứ này hết, rất bẩn.'

'Mẹ, ta đây không phải là đói bụng sao?' Lăng Giản cười nói, nàng vui vẻ ăn quả cà chua Nam mụ rửa sạch, tựa như tiểu hài tử ở phía sau Nam mụ chạy tới chạy lui: 'Mẹ, ngươi còn bận gì nữa? Đồ đã thu thập xong hết chưa? Được rồi liền đi đi, xe ta đậu ở ngoài đây!'

'Ta nói Tiểu Giản. . .' Nam mụ cũng không vội vã cầm hành lý theo nàng ra ngoài, nàng đi ra nhìn chiếc BMW đỏ tươi của Lăng Giản, cầm lấy tay nàng, hỏi: 'Ngươi nói cho mẹ biết, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền để mà vừa mua biệt thự vừa mua xe hơi như vậy? Ngươi chỉ là một sinh viên y khoa, cho dù chịu khổ như thế nào đi nữa cũng không thể có nhiều tiền như vậy được! Tiểu giản, không thể làm chuyện xấu, cha ngươi trước đây đã nói. . .'

'Mẹ!' Lăng Giản ngắt lời mẹ, đem cuống cà chua quăng vào thùng rác: 'Ta không có làm những sự tình tội lỗi kia, chúng ta về trước được không? Chờ khi về đến nơi ta sẽ kể cho ngươi nghe, sự tình của hơn hai năm qua, ta đảm bảo không bỏ sót thứ gì, hảo hảo kể ngươi nghe.'

'Ngươi đứa nhỏ này, cả ngày chỉ biết thừa nước đục thả câu!' Nam mụ vào nhà lau khô tóc, làm những chuyện cần làm, quay đầu lại thấy Lăng Giản vẫn tựa như thuốc cao bôi trên da chó mà theo đuôi nàng, Nam mụ không thể làm gì khác hơn là đem những hành lý đã thu thập tốt đưa cho Lăng Giản, bất đắc dĩ nói: 'Ngươi đứa nhỏ này tổng theo ta làm gì? Được rồi được rồi, đều dọn đủ rồi, đi thôi.'

'Mẹ, nhà này ngươi còn muốn giữ a? Không bằng bán đi.' Trên đường lái xe về biệt thự, Lăng Giản không xem nhẹ mấy sợi bạc trên thái dương của Nam mụ, nhìn thấy chúng, liền nói rõ Nam mụ đã chân chính bước vào hàng ngũ người lớn tuổi. Không muốn lại để cho bà chịu khổ, Lăng Giản ở trong lòng quyết định, chờ bên kia đạo trưởng có tin tức, nàng liền mang theo Nam mụ xuyên không trở về, để nàng hưởng thụ xa hoa cao quý ở nơi hoàng cung.

'Bán cái gì mà bán! Căn nhà đó là do cha ngươi năm đó để lại, nói gì cũng không thể bán!' Nam mụ cố chấp nói, nàng ở nơi đó đã nhanh mất nửa đời người, nhượng nàng ở chung với con gái cũng không sao, nhưng chính là không thể bán nhà! Giữ lại, cũng có thể dùng để tưởng niệm một người; nếu như bán đi, liền ngay cả tưởng niệm thấy vật nhớ người cũng mất đi.

'Hảo hảo hảo, ngươi nói không bán thì không bán đi, để ở đó cũng không sao.' Tính tình của mẹ bản thân mình rõ, nói một lần không đồng ý, nhưng nói trăm lần nữa thì bà cũng không đồng ý. Nói đến đây, Lăng Giản thỉnh thoảng bướng bỉnh, không phải di truyền của cha, mà là bắt nguồn từ mẹ nàng.

'Tiểu Giản a, bạn gái kia của ngươi. . . Nàng không ở nhà của nàng sao? Hay biệt thự ngươi ở là của người ta. . .' Nam mụ vẫn không quen Lăng Giản cùng nữ nhân khác ở chung, nhắc đến bạn gái Lăng Giản không khỏi xuất hiện chút biểu tình chưa quen.

'Không phải, biệt thự là ta đứng tên.' Lăng Giản vững vàng điều khiển vô lăng, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu mà chú ý xe ở phía sau: 'Mẹ, nhưng mà ngươi đã đồng ý chuyện của ta, cũng đừng quan tâm những thứ này được không?'

'Ngươi từ đầu đến cuối không nói chút chuyện gì tốt cả, ngươi là nữ nhi của mẹ, ta không quan tâm thì ai quan tâm? Đồng ý thì đồng ý, nhưng ngươi cũng không thể tìm người bất tam bất tứ về*! Đừng làm sự tình để người ta chê cười!'

*[không đứng đắn, lố lăng, không ra gì, vớ va vớ vẩn]

'Cái gì mà bất tam bất tứ? Người ta thân phận rất cao quý, căn bản không phải là như ngươi nghĩ!' đương khi nói chuyện, Lăng Giản đã đem xe đậu vào garage. Nàng đem túi thức ăn, nước uống mua từ siêu thị ra, sau đó cõng lấy ba bốn túi hành lý của mẹ, mở cửa cùng nàng đi vào.

Trong phòng khách, bốn nữ nhân đang lười biếng làm ổ tại sofa trong phòng khách chờ Lăng Giản về. Các nàng đã rửa mặt, nhưng cũng không thay quần áo ngủ trên người, từng đôi mắt đẹp khép hờ, thỉnh thoảng dùng tay che miệng tao nhã ngáp một cái. Nghe thấy động tĩnh, các nàng cùng nhau đến đón, nhìn thấy Nam mụ cùng Lăng Giản trở về, lười biếng của các nàng liền biến mất không còn dấu vết, đều là một bộ dáng dấp ngượng ngừng của tức phụ* khi gặp bà bà**, cúi đầu nhỏ giọng gọi: 'Mẹ. . .'

*[con dâu, vợ]

**[mẹ chồng]

Cách gọi 'mẹ' này là do trước đây Lăng Giản dạy các nàng, bây giờ gọi ra, nghe vào trong tai Nam mụ lại là kinh hãi đến cực điểm. Trước khi đến, nàng đã chuẩn bị tâm lý gặp bạn gái Lăng Giản, mặc kệ là xấu là đẹp hay là bất tam bất tứ, nàng đều căn dặn chính mình nỗ lực tiếp thu. Nhưng mà bây giờ, đối mặt với bốn nữ nhân ăn mặc gợi cảm mà tuyệt mỹ động lòng người, Nam mụ căn bản không rõ ai mới là bạn gái Lăng Giản. Lại nghe các nàng đều gọi 'mẹ', gương mặt Nam mụ tựa như ăn củ cải chua xuất hiện mười tám đạo nếp nhăn: 'Ta nói ngươi này gấu con, ở ký túc xá tập thể đây! Sao có bằng hữu ở chỗ này cũng không nói trước cho mẹ biết! Bạn gái ngươi đâu? Không phải nói dẫn nàng đến ra mắt mẹ sao? Ai a? Ngươi không nói, cũng không thể để mẹ đoán được!'

'Cái kia. . .' Lăng Giản lén liếc mắt nhìn Lam Thanh Hàn các nàng, là sai lầm của nàng, khi nàng không sớm cho mẹ nàng biết đến tột cùng là có bao nhiêu người. Dẫn đến tình huống hiện tại. . . Tùy tiện nói một người, ba người còn lại khẳng định sẽ bắt nàng lại sau đó chà đạp một trận; nói là tất cả, thì không biết trái tim của mẹ mình có chịu nổi hay không. Suy nghĩ một lát, Lăng Giản quyết định chọn cách thứ hai, bởi vì nàng nhớ rất rõ, mẹ nàng không có phương diện gì của bệnh tim. 'Mẹ, kỳ thực. . . Ta nói thật với ngài, bốn người các nàng đều là bạn gái của ta. . .' kỳ thực còn hai người nữa, chỉ là các nàng không xuyên không đến đây thôi.

'Cái gì?! Ngươi nói cái gì?!' Nam mụ cho rằng nàng vừa xuất hiện ảo thính, nghĩ rằng không phải do ráy tai quá nhiều nên không nghe rõ lời Lăng Giản nói đi chứ. Nàng theo bản năng móc ráy tai hai bên trái phải, một hồi lâu sau mới vỗ tay, nói: 'Được rồi, mẹ làm sạch tai rồi, ngươi hiện tại có thể nói.'

'Ách. . .' bị Nam mụ nháo như thế, Lăng Giản thật sự không có cách nào lặp lại nữa. Nàng đưa ánh mắt quét đến trên người mấy nữ nhân, toét miệng hướng các nàng cười cười, ý là mẹ ta chính là thế. Không nghĩ đến, các nàng lại xem hành động này là một loại ám chỉ, ám chỉ các nàng tự mình mở miệng sẽ tốt hơn một chút. Liền, hai giây đồng hồ ngăn ngắn qua đi, trong phòng khách vang lên thanh âm đồng loạt của các nàng: 'Mẹ, chúng ta. . . Chúng ta đều là người yêu của Lăng Giản.'

Phốc. . . Nói ra rồi! Nói ra rồi! Các nàng nói ra hết rồi!!! Nam mụ thiếu chút nữa phun cả máu lên mặt Lăng Giản, nàng mặt đầy kinh ngạc nhìn Lăng Giản, ánh mắt kia không giống như đang nhìn con gái mình, mà giống như là đang đối mặt với Hồng Thủy mãnh thú đáng sợ. Trong nháy mắt, Nam mụ nắm tóc kích động chạy khắp nơi. Cùng ở với nữ nhân thì thôi đi, lại cùng ở với bốn cô gái?! A?! Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy, là bà già quá nên bị thời đại bỏ rơi rồi sao? Nhìn các nàng, người nào cũng có khuôn dạng tư thái của minh tinh màn bạc hay người mẫu, cho dù khuê nữ nhà bà đẹp đến thế nào đi nữa, cũng không cần đều nhào đến đi! Chuyện này quả thật bắt kịp tam thê tứ thiếp cổ đại rồi!!!

'Mẹ, ngươi không có chuyện gì chứ?' Thấy Nam mụ đứng nơi đó phát ngốc nhìn nàng chằm chằm, Lăng Giản cả người đều không được tự nhiên, nàng giơ tay quơ quơ trước mắt Nam mụ, ngón trỏ cùng ngón cái không ngừng búng búng: 'Mẹ, ngươi đừng bị dọa chứ? Các nàng đều là đối tượng của ta, ách. . . Đã định chung thân.'

'Người trong nhà của các nàng đều đồng ý sao?' Nam mụ ở dưới bàn tay lay động của Lăng Giản mà hồi tỉnh lại, bà đi lên ngẩng đầu nhìn mấy nữ nhân, hỏi: 'Ta nói mấy cô gái à, ba mẹ các ngươi đều đồng ý cho ngươi ở cùng con gái ta sao? A?'

Bị Nam mụ hỏi như vậy, mấy nữ nhân chỉ còn cách đưa mắt về phía Lăng Giản cầu cứu. Các nàng nguyên tưởng rằng Nam mụ thấy các nàng sẽ vui vẻ cùng các nàng nói chút chuyện phiếm trong nhà, ai ngờ vừa nhìn đến là đã có bộ dáng này, thậm chí còn hỏi phụ mẫu các nàng có đồng ý hay không. Phụ mẫu các nàng đều ngỏm củ tỏi cả rồi, làm sao mà còn đồng ý hay không được chứ?!

'Ai nha mẹ! Ngài không hỏi cái này không được sao?' Lăng Giản bất đắc dĩ nói.

'Cái gì mà không hỏi! Đây chính là đại sự! Nếu ba mẹ người ta không đồng ý cho các ngươi ở cùng nhau, vậy không phải là làm cho ba mẹ người ta tức giận sao?' Nam mụ dùng sức chỉ vào trán Lăng Giản, một bộ dáng dấp bác gái của cư ủy hội*.

*[]

'Các nàng. . . Hoàng. . . Ai! Ba mẹ các nàng đều đã sớm qua đời.'

'A?' Nam mụ thật là không nghĩ ba mẹ các nàng lại qua đời sớm như vậy. Chỉ là biết trễ còn không bằng không biết đây! Nhìn xem, vừa nghe Lăng Giản nói ba mẹ các nàng đã qua đời, Nam mụ đã nhanh chóng tiến đến bên người Lam Thanh Hàn các nàng, nghiêm trang hỏi: 'Ta nói các cô gái à, ba mẹ các ngươi lúc còn sống không phải là vì không đồng ý cho các ngươi quen nữ nhân mà bị tức chết phải không?'



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net