Chương 102: Ly khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Châu Hiền không muốn tỉnh lại, nàng rất sợ sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với sự tình làm cho nàng thống khổ, sợ hãi kia. Hoàng hậu là người thân nhất của nàng, thỉnh thoảng làm nũng, thỉnh thoảng xấu tình, nàng làm gì cũng sẽ được mẫu hậu tha cho. Lớn đến bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ đến từ tử vong này, càng không hề nghĩ tới mẫu hậu nàng thương yêu có ngày sẽ rời đi. Nàng không thể chịu đựng những chuyện này, cho nên nàng nguyện ý lựa chọn cách tiếp tục mê man. Nhưng mà hơi thở và thanh âm ấm áp của Lâm Duẫn Nhi thủy chung đều ở bên cạnh nàng, nàng có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp kia của Lâm Duẫn Nhi, còn có bàn tay kia dừng lại ở trên mặt mình. Liền, nàng lựa chọn tỉnh lại, nàng không hy vọng Lâm Duẫn Nhi sẽ lo lắng, vì lẽ đó mà nguyện ý đối mặt.

'Duẫn Nhi, mẫu hậu nàng. . . .' Mắt Trịnh Châu Hiền sưng đến lợi hại, nhắc đến mẫu hậu, nước mắt nàng lần nữa không kiểm soát được mà rơi xuống. Trịnh Châu Hiền như vậy làm cho người ta đau lòng đến cỡ nào, Lâm Duẫn Nhi ôm lấy đầu nàng, hôn lên tóc nàng, nói: 'Tiểu ngốc tử, hoàng hậu không chết. Xuỵt, ngươi nín khóc rồi ta sẽ kể cho ngươi nghe, phải giữ bí mật chuyện này, ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết. . . Kể cả hoàng thượng cũng không thể. . . .'

'Ân!' Nghe nói mẫu hậu mình không chết, nước mắt Trịnh Châu Hiền rốt cuộc cũng ngừng lại, nàng ở tại lồng ngực Lâm Duẫn Nhi nghe đầu đuôi sự tình. Chân mày nhíu chặt dần dần giãn ra, sau đó hai tay nắm chặt lấy y phục Lâm Duẫn Nhi, nói: 'Duẫn Nhi, cám ơn ngươi. . . Cám ơn ngươi. Ta, ta muốn theo người cùng đi tiền lăng, chí ít, để ta cùng mẫu hậu nói tiếng cáo biệt.'

'Hảo.' Lâm Duẫn Nhi sủng nịch để cho người trong lòng ôm lấy, trong lòng đại đại thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày sau.

Thời điểm Trịnh Châu Hiền đang ở Ngọc Sương cung chuẩn bị y phục và trang sức, Lâm Duẫn Nhi đã cầm lấy bao phục*cùng Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Tinh đứng ở cửa chờ Trịnh Châu Hiền. Đối với chuyện Trịnh Tú Tinh đồng ý cùng đến đây, Trịnh Châu Hiền ngạc nhiên. Trong ấn tượng của nàng, nhị hoàng tỷ nàng thật giống như không bao giờ ra ngoài, hơn nữa lại thích cùng các thị nữ kia làm chút chuyện khiến người ta ngượng ngùng.

*[bao đựng đồ]

'Đi thôi.' Trịnh Châu Hiền vì tiếng nói chuyện của Lâm Duẫn Nhi mà hồi phục tinh thần, thấy Trịnh Tú Tinh nháy mắt với nàng một cái, lập tức đỏ mặt lùi tới bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, theo nàng leo lên xe ngựa Trịnh Tú Tinh đã chuẩn bị từ trước. Mang theo Trịnh Tú Tinh dĩ nhiên là hữu dụng, cùng là công chúa, nhưng Trịnh Châu Hiền chỉ là tiểu công chúa, lời nói ra không có bao nhiêu uy nghiêm. Nhưng mà Trịnh Tú Tinh lại không giống vậy, cho dù nàng không phải là người được sủng ái nhất, nhưng những thị vệ kia nhất định phải nghe lời nàng. Quả nhiên, có Trịnh Tú Tinh ở đây, các nàng một đường đều là thuận thuận lợi lợi, không có một chút trở ngại nào.

Tiền lăng cách ngọn núi phía sau hoàng cung không xa, đây là nơi mai táng tiền hoàng hậu, còn lăng hoàng thượng thì không nằm ở đây. Hoàng tộc Trịnh Hướng các đời quy củ, hoàng đế không thể táng cùng lăng với phi tần, sợ ảnh hưởng đến căn cơ của hoàng vị. Tiền lăng không có người nào ở, chỉ có mấy thái giám tuổi đã cao thủ tại nơi này, thỉnh thoảng quét tước. Mấy vị lão thái giám nhận thức Trịnh Tú Tinh, không nói nhiều, liền để cho xe ngựa tiến vào, mà bọn họ thì lại tiếp tục quét tước tiền môn.

Cả bọn phải mất một khoảng thời gian thật dài mới đến được mộ của hoàng hậu, vẫn chưa dựng bia lên, quan tài to lớn được đặt ở trong hầm, không chôn xuống đất, phía trên quan tài để một cái lư hương, có ba nén nhang ở trong đó, còn có hai khối hình vuông màu hồng và trắng đặt dưới lư hương. Lâm Duẫn Nhi nhìn quan tài, chỉ lư hương trên mặt cùng hai khối hình vuông, hỏi: 'Chuyện gì thế này?'

'Quy củ của hoàng thất, nếu nữ nhân chết vì sinh khó thì sẽ đặt trong quan tài ba ngày, khối vuông là để chiêu hồn và trấn hồn, ba nén nhang là để dẫn Hắc Bạch Vô Thường* đến, để bọn họ thuận lợi đem người đi.' Trịnh Tú Tinh ở một bên giải thích, mà Lâm Duẫn Nhi một bên nghe lại một bên lấy những thứ đó xuống khỏi quan tài, dùng công cụ mình mang đến cạy nắp quan tài. Nàng vốn đem theo cả xẻng, nhưng xem ra không cần.

*[Trong các điện thờ Địa Tạng Bồ Tát hoặc Thập Điện Diêm Vương, người ta vẫn thường thấy tượng thờ hai vị tiểu thần, một trắng một đen, ấy chính là Hắc Bạch Vô Thường, tục xưng là Vô Thường Nhị Gia, chuyên tróc nã ác quỷ.]

'Mẫu hậu.' Trịnh Châu Hiền nhỏ giọng gọi người nằm trong quan tài, sắc mặt của nàng trắng bệch, hai tay khép lại thả ở trước người, nụ cười ngưng lại trên mặt, nhìn như đã bị trúng chú định thân*. Lâm Duẫn Nhi cùng Quyền Du Lợi hai người dùng sức ôm hoàng hậu từ trong quan tài ra, đồng thời đem quan tài khôi phục lại dáng dấp trước kia, sau đó nàng từ trong tay áo lấy ra một cây ngân châm đâm vào huyệt đạo ngược lại với ngày đó. Trong chốc lát, gò má hoàng hậu dần dần khôi phục huyết sắc, hô hấp dừng đã lâu cũng dần dần khôi phục. Một lát sau, ngón tay hoàng hậu khẽ động đậy, hai mắt khá mệt nhọc mở ra, lúc đó nàng nhìn thấy Trịnh Châu Hiền hai mắt hồng hồng đứng trước mặt nàng, nàng mệt nhọc xoa mặt Trịnh Châu Hiền, thanh âm tế như văn nhuế**: 'Đừng khóc.'

*[làm cho thân thể bất động, cố định thân thể]

**[nhỏ như muỗi kêu]

'Hoàng hậu nương nương, dùng cái này đi.' Từ trong bao phục, Lâm Duẫn Nhi lấy ra một viên dược rồi đưa nó vào miệng hoàng hậu, để cho nàng dùng. Sau đó chậm rãi đỡ nàng lên xe ngựa, mở bao phục ra, nói: 'Hoàng hậu nương nương, trong này có dược ngươi cần để khôi phục thân thể, dùng như thế nào thì bên trong cũng đã viết rõ. Hai bộ y phục này là cho ngươi, bên trong còn có chút thức ăn và nước uống.'

'Hoàng hậu đã chết, ta là Lạc Nhan Ca.' Hoàng hậu cẩn thận nhận lấy bao phục, chậm rãi nói.

'Mẫu hậu thật muốn đi sao? Chẳng lẽ mẫu hậu không còn cần Ngưng Sương nữa sao?' Trịnh Châu Hiền nghẹn ngào hỏi, biết hoàng hậu không chết thì nàng đã rất vui rồi, chỉ là nghĩ đến mẫu hậu không thể ở bên cạnh mình nữa, nàng liền không nhịn được muốn rơi lệ.

'Ngoan, ngươi lớn rồi, không nên như hài tử mà hay khóc. Tiểu Lâm Tử sẽ thay ta hảo hảo chiếu cố ngươi.' hoàng hậu sủng nịch cười, quay về gật đầu cảm tạ với Trịnh Tú Tinh và Quyền Du Lợi.

'Hoàng hậu sau này có tính toán gì không?' Lâm Duẫn Nhi hỏi.

'Đúng vậy, tiền lăng có thể thường xuyên có người quét dọn, nếu như hoàng hậu muốn lưu lại nơi này, e rằng bên kia hoàng cung sẽ có người biết tin ngươi vẫn chưa chết.' Trịnh Tú Tinh cười nhẹ nói.

'Ở phía sau ngọn núi có một rừng trúc, từ lâu ta đã cùng Khuynh Vũ dựng một căn nhà tranh ở đó, ta chính là dự định ở nơi đó. Thứ nhất là được ở gần nàng một chút, thứ hai là, nơi đó có hồi ức của ta và nàng.' hoàng hậu ánh mắt mơ màng nhìn cảnh sắc bên ngoài mành, nói: 'Ngưng Băng đã lớn rồi, Tiểu Lâm Tử, xin ngươi thay ta chiếu cố tốt cho nàng. Thật muốn nhìn thấy nàng, giống như là nhìn thấy Khuynh Vũ vậy.'

'Chúng ta đưa ngươi rời đi. Yên tâm đi, nếu ngươi ở trong rừng trúc, chờ Tú. . . Chờ Đại công chúa về thì chúng ta sẽ dẫn nàng đến.' Lâm Duẫn Nhi hướng Trịnh Tú Tinh gật đầu, tiếng đánh có quy luật vang lên, xe ngựa dần chuyển động, mấy người trong xe chuyển sang trầm mặc. Mà Trịnh Châu Hiền thì lại lợi dụng thời gian ít ỏi này ôm chặt lấy hoàng hậu, không ngừng nghẹn ngào.

Thời điểm xe ngựa gần đến rừng trúc thì liền dừng lại, là yêu cầu chủ động của hoàng hậu. Nàng nói: 'Tiễn đến đây được rồi , ta muốn đi từ từ đến nhà trúc thuộc về chúng ta. Ngưng Sương, lúc không có ta phải nhanh chóng trưởng thành, chỉ có trưởng thành rồi, thì mới bảo vệ được mình, bảo vệ được những người ngươi yêu. Không nên nhớ đến ta, hoàng hậu đã chết, trên thế giới hiện thời không có hoàng hậu này. Tiểu Lâm Tử, cảm tạ ngươi, chỉ là có chút chuyện, đừng tiếp tục lừa dối Ngưng Băng nữa, ta từng phái người điều tra đạo quan kia, Trương tẩu ở đó đã nói, ngươi là đột nhiên xuất hiện ở đạo quan. Ta cũng không biết được thân phận của ngươi, có một số việc phải chính miệng mình nói ra, hãy tự lo lấy.'

Lâm Duẫn Nhi bị hoàng hậu làm cho ngây ngẩn, lúc này nhớ tới câu nói khi Trịnh Tú Nghiên dẫn nàng đến Khôn Ninh cung: 'Ta không hy vọng ngươi có chuyện gì lừa gạt ta, là người yêu của nhau, nên thẳng thắn đối mặt' . Nguyên lai khi đó nàng cũng đã hoài nghi rồi, Lâm Duẫn Nhi hướng hoàng hậu khẽ mỉm cười, nói: 'Hoàng hậu yên tâm, ta sẽ cho nàng một đáp án mà nàng hài lòng.'

'Thế thì tốt rồi, vậy ta đi đây.'

'Mẫu hậu!' Trịnh Châu Hiền lần nữa ôm lấy hoàng hậu, trong mắt đầy nước.

'Đứa ngốc, không phải đã nói phải kiên cường lên sao? Được rồi được rồi.' Hoàng hậu nói xong, khẽ đẩy Trịnh Châu Hiền ra, cầm hai bao phục chậm rãi đi vào trong rừng trúc. Nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, đột nhiên Lâm Duẫn Nhi có một loại cảm giác, hoàng hậu đã biến mất rồi, nhưng Lạc Nhan Ca vẫn còn tồn tại, nàng cũng không phải là một người cô đơn, bóng lưng nàng tuy đơn bạc nhưng cũng không cô đơn. Bởi vì, có một người gọi là Khuynh Vũ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.

'Chúng ta đi thôi.' Lâm Duẫn Nhi thở dài, nói.

Không có người trả lời, Lâm Duẫn Nhi nghi hoặc nhìn các nàng, lúc này mới phát hiện Trịnh Tú Tinh và Quyền Du Lợi đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn mình. Vừa nãy chỉ có Trịnh Châu Hiền đang khóc là không chú ý đến câu nói của hoàng hậu, còn hai người này có thể đã nghe rõ rõ ràng ràng, ý tứ của hoàng hậu chính là, thân phận Lâm Duẫn Nhi không minh bạch. Nghĩ lại từ trước đến giờ, phương thức nói chuyện cùng hành vi cử chỉ của nàng, bao gồm cả diện mạo và ngoại ngữ những thứ này, đều là minh chứng việc nàng không phải là người của Trịnh Hướng, đồng thời cũng không thuộc về Đại Cánh hay Việt Lỗ.

'Được rồi, chờ ta lựa chọn ngôn từ thật tốt, rồi ta sẽ cho các ngươi một lời giải đáp chân thật, làm các ngươi hài lòng.' Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, sau đó một mình lên xe. Có một số việc trước sau gì thì cũng không thể giấu giếm được, chẳng bằng nói ra hết, với lại không phải đây là lần đầu tiên mình làm trò điên. Với lại trước mặt nữ nhân của mình thì điên cuồng cũng không có việc gì.

Về hoàng cung, Trịnh Châu Hiền rốt cục dưới sự vỗ về của Lâm Duẫn Nhi mới nhắm mắt lại vờ như ngủ say. Quyền Du Lợi sau khi vào cung liền trực tiếp đi đến lãnh cung, trước đi rời đi đầy thâm ý nhìn Lâm Duẫn Nhi, tựa hồ nói 'Bọn ta chờ lời giải đáp của ngươi.'

Thấy Trịnh Châu Hiền cuối cùng cũng đã ngủ rồi, lúc này lo lắng trong khỏa tâm Lâm Duẫn Nhi mới buông xuống. Trịnh Tú Tinh ở bên cạnh, không có rời đi, mà là tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi bị ánh mắt này làm cho hoảng sợ, tài cán ho khan vài tiếng, hỏi: 'Sao, làm sao vậy?'

'Theo ta về Lâm Như cung, nhân gia nhớ ngươi mà.' Trịnh Tú Tinh ở bên tai Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng thở ra, tay kéo lấy vạt áo Lâm Duẫn Nhi, lôi nàng rời khỏi Ngọc Sương cung. Trịnh Châu Hiền trên giường vẫn còn khóc nức nở, sau khi Lâm Duẫn Nhi đi rồi, nàng đem thân thể cuộn lại thành hình con tôm, sau đó ôm chăn nghẹn ngào nói: 'Mẫu hậu. . .'

Trong tẩm cung vẫn là hương vị mười phần trước sau như một, Lâm Duẫn Nhi ngồi ở trên ghế tự hỏi, mà Trịnh Tú Tinh thì lại dựa vào mộc trụ*, hứng thú nhìn Lâm Duẫn Nhi. 'Luôn cảm thấy là lạ, không phải hoàng thượng sớm đã đem hoàng vị truyền cho Tú Nghiên sao? Vì sao lại đột ngột như thế? Hơn nữa, phi tử trong cung nhiều như vậy, tại sao phải nhường Liễu phi làm hoàng hậu, Liễu phi Trương Dương ương ngạnh căn bản là không xứng làm hoàng hậu.' Lâm Duẫn Nhi một tay chống lấy đầu lầm bầm, sau đó nheo mắt lại, nói: 'Xem ra phải viết thư nói Tú Nghiên nhanh chóng trở về, ta có một loại dự cảm chẳng lành. . . . Nhưng mà nên đưa tin để ai truyền đây? Du Lợi sao?!'

*[cột gỗ]

'Khanh khách. . . . Duẫn Nhi, ngươi đã quên thị nữ lần trước theo ngươi thẩm tra Địch Hoa rồi sao? Võ công của nàng so với tỷ tỷ không thấp hơn đâu. . . .' Trịnh Tú Tinh chậm rãi chuyển qua bên người Lâm Duẫn Nhi, một tay ôm lấy cổ Lâm Duẫn Nhi, sau đó nhẹ nhàng ngồi lên đùi Lâm Duẫn Nhi, khoảng cách không đến nửa thước hướng Lâm Duẫn Nhi thổi khí, nói: 'Duẫn Nhi, khoảng thời gian này ngươi đều bồi bên người tỷ tỷ, không có theo ta đây!'

'Ách. . . . Bây giờ không phải đang bồi tiếp sao?' Tầm mắt Lâm Duẫn Nhi rơi vào nơi vạt áo đang mở rộng của Trịnh Tú Tinh, da thịt mê người như ẩn như hiện, bụng Lâm Duẫn Nhi bốc lên một luồng nhiệt khí, mà yêu nghiệt Trịnh Tú Tinh này lại cố tình dùng một tay khác chạm vào xương quai xanh của chính mình, ngón tay không có đụng đến xương quai xanh, nhưng vạt áo hơi mở rộng bởi vì tay nàng khẽ nâng mà biến thành mở rộng không hề e dè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net