Chương 31: Đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trịnh Tú Nghiên! ! ! Ngươi có bệnh! ! !" Lâm Duẫn Nhi ngồi dưới đất xoa bụng, tìm Bích Hinh chứ gì ! Tìm thì tìm! Ai sợ ai ? ! Lâm Duẫn Nhi hướng Trịnh Tú Nghiên đang nằm trên giường giơ lên ngón tay giữa rồi đứng dậy đi tới cửa, vừa muốn nắm khoá cửa mở ra liền nghe thấy Trịnh Tú Nghiên nằm trên giường lạnh lùng nói: "Lâm Duẫn Nhi!Ngươi dám ra khỏi phòng một bước thử xem! Nếu ngươi dám mở cửa phòng ra, bổn cung sẽ cho ngươi nếm thử tư vị mỗi ngày bị điểm huyệt định thân ! ! !"

Mỗi ngày bị định thân? ! Lâm Duẫn Nhi bị định thân vài lần, đối với điểm huyệt đã hình thành chứng sợ hãi, bây giờ nghe Trịnh Tú Nghiên nói mỗi ngày đều bị định thân, Lâm Duẫn Nhi chỉ cảm thấy da đầu bần bật run lên, không thể nhịn được nữa, quay đầu hướng nàng quát lớn: "Trịnh Tú Nghiên! Đừng tưởng rằng ngươi là công chúa ta sẽ sợ ngươi! Ta nói cho ngươi biết, ta lớn như vậy còn chưa từng thật sự chán ghét ai! Chúc mừng ngươi! Ngươi là người đầu tiên ta thật sự chán ghét ! ! ! Ngủ trên mặt đất đúng không ? Nô tài tuân lệnh ! ! !"

"Ngươi. . ." Trịnh Tú Nghiên thân mình cứng đờ, lập tức ngồi dậy cắn môi dưới nhìn Lâm Duẫn Nhi. Vừa rồi những lời đó làm cho nàng thực tại có chút khó chịu, chẳng lẽ đây là cái gọi là tự gây nghiệt ?

"Không quấy rầy công chúa ngài nghỉ ngơi ! Hừ!" Lâm Duẫn Nhi nhặt lên ngoại bào bị ném xuống đất khoác lên người, đặt mông ngồi vào trên ghế, không thèm nhìn đến ánh mắt phức tạp của Trịnh Tú Nghiên đang phóng tới, gục ở trên bàn làm bộ ngủ. Không phải là ngủ trên mặt đất thôi sao ? Ta nằm trên bàn ngủ cũng coi như là ngủ trên mặt đất!

Hơi thở mập mờ trong phòng nháy mắt tiêu tán, im lặng thay thế tất cả. Trịnh Tú Nghiên mặt không chút thay đổi ngồi ở trên giường nhìn Lâm Duẫn Nhi đang gục trên bàn, thất thần thật lâu, bên tai không ngừng vọng lại câu nói kia của nàng : "Ngươi là người đầu tiên ta thật sự chán ghét ! !"

"Ai. . ." Trịnh Tú Nghiên khẽ thở dài, nằm nghiêng xuống giường nhắm lại hai tròng mắt, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ.

Một đêm chưa ngủ. Cái gọi là một đêm chưa ngủ này cũng không chỉ là riêng một mình Trịnh Tú Nghiên, mà còn có Lâm Duẫn Nhi hai mắt đen thui như gấu mèo. Cũng không phải nàng không muốn ngủ, mà là nàng làm sao cũng không quen hảo hảo có giường không ngủ, bày đặt gục trên bàn tự tìm tội chịu. Đương nhiên, tội này không phải nàng tự tìm, mà là bị cái đồ Mặt Than có bệnh kia ép buộc.

"Lâm công tử, đã thức dậy chưa?" Đang lúc Lâm Duẫn Nhi tiếp tục ghé vào trên bàn không được tự nhiên nhích tới nhích lui, Bích Hinh đã mặc một thân váy dài thuần trắng đứng ở cửa.

Bích Hinh ? Lâm Duẫn Nhi ngáp một cái đứng dậy mở cửa ra, cũng không quản Trịnh Tú Nghiên có phải đang lấy ánh mắt hàn băng ngàn năm bắn về phía mình hay không. "Bích Hinh cô nương, sớm như vậy ngươi đã dậy a." Lâm Duẫn Nhi giơ lên một cái mỉm cười thật đẹp, thầm nghĩ : "Ngươi xem Bích Hinh người ta lúc nào cũng đều là ôn nhu như vậy, nhìn lại cái thối mặt than ngươi đi, chẳng những bệnh thần kinh lại thêm thời mãn kinh, còn cả ngày mặt lạnh, vậy quả thực sẽ không có biện pháp lấy chồng, sao mà so được với Bích Hinh người ta đây!"

"Khanh khách. . .Lâm công tử rời giường cũng rất sớm a." Ánh mắt Bích Hinh nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên đang nằm trên giường, sau đó ôn nhu nói với Lâm Duẫn Nhi :"Lâm công tử, không bằng đến phòng Bích Hinh ăn chút điểm tâm đi, xe ngựa ở bên ngoài chờ, ăn xong điểm tâm Lâm công tử liền có thể xuất phát."

"Bích Hinh cô nương còn chuẩn bị xe ngựa?"

"Đó là tất nhiên, Bích Hinh cũng không muốn Lâm công tử quá mức mệt nhọc, đi đường chẳng những thời gian quá dài, hơn nữa hiện tại đã quá mệt mỏi." Bích Hinh mỉm cười liếc mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên một cái, Trịnh Tú Nghiên đã sớm tỉnh, chỉ là nghiêng thân mình giả bộ ngủ. Trong lòng hận không thể lập tức lên xe ngựa, đem Bích Hinh vứt đi thật xa.

"Bích Hinh cô nương, ngươi thật sự rất thể thiếp." Lâm Duẫn Nhi liếc mắt nhìn lại người trên giường, nói với Bích Hinh : "Chúng ta đến phòng ngươi ăn vài thứ đi, ta thật là có chút đói bụng đây."

"Hảo, Bích Hích đã đặc biệt vì Lâm công tử chuẩn bị điểm tâm đặc sắc của Lỗ thành đây." Bích Hinh che miệng cười khẽ, lôi kéo Lâm Duẫn Nhi đi đến phòng mình. Hai người vừa đi, Trịnh Tú Nghiên bật người ngồi dậy, đem gối đầu bên cạnh ném mạnh xuống đất. Trong lòng có cỗ tư vị nói không nên lời lan tràn thẳng tới toàn thân, làm cho nàng chưa bao giờ giống hiện tại phiền não như vậy.

"Lâm công tử, điểm tâm này có hợp khẩu vị không?" Trong phòng Bích Hinh, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đem hai khối cao điểm cùng lúc nhét vào trong miệng , Bích Hinh cẩn thận cầm khăn lục trong tay giúp nàng lau đi bã vụn nơi khóe miệng.

"Ngô. . .Ngon lắm. . .Thật sự là siêu cấp món ngon. . ." Lâm Duẫn Nhi nhét đầy cả miệng, vừa mở miệng lại phun ra một chút bã vụn, làm cho Bích Hinh ngồi ở một bên không khỏi khanh khách nở nụ cười. Người này, như thế lang thôn hổ yết ( như sói như hổ ), cũng không giữ một chút hình tượng, cũng không sợ nghẹn.

" Ách. . .Nước. . .Nước. . ." Quả nhiên, cổ họng Lâm Duẫn Nhi đột nhiên căng thẳng, cùng lúc nuốt nhiều điểm tâm như vậy, không nghẹn mới là lạ. Mặt Lâm Duẫn Nhi nghẹn đến đỏ bừng, cuống quít tiếp được nước trà Bích Hinh đưa cho nàng, một hơi rót hết vào miệng.

"Chậm một chút, chậm một chút. . ." Bích Hinh tri kỷ giúp Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ phía sau lưng, khoé miệng mỉm cười thủy chung không giảm. Ngốc tử này, mới vừa sợ nàng nghẹn liền thật sự nghẹn rồi.

"Ách a. . .Oh my God, xém chút nghẹn chết ta." Lâm Duẫn Nhi dùng sức đem thức ăn ở cổ họng nuốt xuống, xoay người bắt lấy bàn tay Bích Hinh đang giúp nàng vỗ lưng, nhìn chằm chằm Bích Hinh nói: "Bích Hinh cô nương, ngươi thật là thể thiếp." Chính là tay ngươi thật sự làm lưng ta hơi ngứa, Lâm Duẫn Nhi ở trong lòng bổ sung một câu. Người ta hảo tâm giúp mình thuận khí, nếu nói ra lời này thì rất không tốt.

"Lâm. . .Công tử." Khuôn mặt Bích Hinh phía sau khăn che mặt hiện lên vẻ đỏ ửng hiếm thấy, hai tròng mắt câu hồn sáng bóng như thuỷ tinh phản chiếu rõ ràng dung nhan tuấn mỹ của Lâm Duẫn Nhi.

"Khụ khụ. . ." Lâm Duẫn Nhi bị ánh mắt hàm tình sâu sắc của nàng làm cho sặc, lập tức buông lỏng tay nàng ra. Đương nhiên, nắm vào tay nàng thực mềm mại, Lâm Duẫn Nhi nhéo nhẹ mấy cái mới chịu buông ra. Rõ ràng là thuần tuý muốn cảm thụ xúc cảm, lại bị Bích Hinh xem thành ăn bớt, vì thế gương mặt vốn đã ửng đỏ một lần nữa thêm vào chút đỏ tươi.

"Lâm công tử. . .Thật hư hỏng. . ." Bích Hinh hờn dỗi nói.

"Khụ khụ. . .Chỉ là hiểu lầm, ngươi có thể trực tiếp loại bỏ đoạn này ra khỏi đại não." Lâm Duẫn Nhi lại ho nhẹ hai tiếng, ở trong lòng không ngừng mắng chính mình :"Cho ngươi tay xấu, cho ngươi không có việc gì lại nắm tay người ta!"

"Điểm tâm này thật sự không tồi, ha hả ha hả." Lâm Duẫn nhi rất nhanh chuyển mắt nhìn Bích Hinh một cái, giả ngây giả dại điên cuồng nhét điểm tâm vào miệng.

"Lâm công tử, loại bỏ là thế nào ?" Bích Hinh hỏi.

"Loại bỏ chính là. . .Ai nha, ngươi coi như là quên mất đi." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Lâm công tử. . .Nếu là không thể quên được thì sao?" Bích Hinh chăm chú nhìn Lâm Duẫn Nhi, ngay lúc Lâm Duẫn Nhi muốn mở miệng giải thích gì gì đó liền giành trước nói: "Bích Hinh còn không biết Lâm công tử muốn đi đâu đây."

"Cái này. . .Ta cũng không rõ ràng, để hỏi một chút Mặt. . .Hỏi một chút nương tử ta sẽ biết." Nhắc tới Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi còn có loại cảm giác không được tự nhiên, nàng thủy chung cũng không hiểu nổi chuyện xảy ra tối hôm qua coi như cái gì, tuy rằng giữa đường bị đạp xuống giường, nhưng tốt xấu gì trước đó cũng đã. . .

"Nương tử của Lâm công tử còn chưa thức dậy sao ? Ai nha, ta đã quên chuẩn bị phần của nàng rồi. . ." Bích Hinh đột nhiên vẻ mặt áy náy nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi, bộ dáng động lòng người kia chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ làm cho tâm người ta mềm nhũn.

"Không có việc gì , nơi này không phải vẫn còn chút điểm tâm sao ? Chừa lại cho nàng thì tốt rồi." Lâm Duẫn Nhi an ủi nói.

"Vậy. . .Cũng chỉ đành như vậy." Khoé môi Bích Hinh mang theo một tia cười, hỏi: "Lâm công tử, không bằng đi gọi nương tử của ngươi rời giường, vừa lúc hỏi một chút nàng muốn đi nơi nào, đúng lúc hôm nay Bích Hinh cũng phải đi nơi khác, nếu là đi đến nơi giống nhau, Bích Hinh cũng muốn cùng Lâm công tử một đường đồng hành được không ?"

"Tốt tốt, ta cầu còn không được đâu." Lâm Duẫn Nhi vui vẻ nói. Vốn đang lo lắng không biết làm sao vượt qua một đường nhàm chán này, Trịnh Tú Nghiên bên kia luôn không muốn nói nhiều với mình, nếu Bích Hinh có thể đi cùng mình, một đường này cũng còn có người bồi mình nói chuyện.

"Vậy Lâm công tử, bây giờ liền đến hỏi nàng đi."

"Ách. . .Nếu không ngươi đi hỏi đi." Lâm Duẫn Nhi khó xử nói, dựa vào cái gì ta phải mở miệng nói chuyện trước a, ta quyết định nếu không để ý nàng.

"Lâm công tử, nàng là nương tử ngươi, Bích Hinh đến hỏi thật sự không tốt lắm."Bích Hinh kéo Lâm Duẫn Nhi từ trên ghế thối lui đến cửa, cười nói: "Lâm công tử, Bích Hinh chuẩn bị trước một chút, nếu là chung đường chúng ta sẽ cùng lên xe ngựa."

"Ách. . .Được rồi." Lâm Duẫn Nhi nuốt nuốt nước miếng, tiêu sái đi tới cửa, vừa muốn nhấc tay gõ cửa, cửa đã bị Trịnh Tú Nghiên ở trong phòng mở ra. Lâm Duẫn Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mất tự nhiên xoay mặt sang hướng khác, nhìn lên trời nói: "Tiếp theo là đi đến đâu đây?"

"Tất nhiên là hoàng cung." Tay Trịnh Tú Nghiên chộp vào cạnh cửa, nói.

"Chẳng lẽ hoàng cung là một tòa thành độc lập a? ! ! !" Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại, nói: "Ta là hỏi hoàng cung nằm ở đâu."

"Kinh đô, Tấn An thành."

"Biết rồi." Được đến đáp án, Lâm Duẫn Nhi cũng lười nói thêm gì nữa, lúc đi đến trước cửa phòng Bích Hinh lại đột nhiên quay đầu nói với Trịnh Tú Nghiên : "Bích Hinh cô nương chuẩn bị xe ngựa, chúng ta ngồi xe ngựa đi."

". . ." Trịnh Tú Nghiên không nói lời nào, đi sát qua người Lâm Duẫn Nhi theo cầu thang xuống lầu.

"Hứ, mặt than." Lâm Duẫn Nhi hừ lạnh một tiếng, gõ cửa vào phòng Bích Hinh, nói với Bích Hinh đang sửa sang lại quần áo : "Bích Hinh cô nương, chúng ta muốn đi kinh đô Tấn An thành."

"Thật sự?"

"Thật, còn Bích Hinh cô nương muốn đi đâu? Cũng là muốn đi Tấn An thành sao ?" Lâm Duẫn Nhi trong lời nói mang theo một chút chờ mong.

"Ân. . ." Bích hinh gật gật đầu, cười nói: " Nơi Bích Hinh muốn đi đúng là Tấn An thành, bây giờ có thể đi cùng với Lâm công tử, Bích Hinh thật sự rất cao hứng đây."

"Ta cũng thực vui vẻ a, nếu như vậy là có thể ở trên đường cùng ngươi nói chuyện phiếm a." Lâm Duẫn Nhi cười hắc hắc, nói: "Bích Hinh cô nương, nếu đã thu thập tốt hết rồi, chúng ta lên đường đi."

"Bích Hinh toàn bộ nghe theo Lâm công tử."

"Vậy đi thôi." Lâm Duẫn Nhi bị ánh mắt quyến rũ kia của Bích Hinh nhìn đến nỗi trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng đem điểm tâm trên bàn gói lại, ôm vào trong lòng chuẩn bị mang đi ra ngoài cho Trịnh Tú Nghiên.

"Bích Hinh cô nương không cần lên đây, chỉ cần tiễn đến đây thôi." Bích Hinh vừa muốn tiến vào xe ngựa đã bị Trịnh Tú Nghiên ngồi trong xe ngăn lại, thản nhiên nói: "Cảm tạ Bích Hinh cô nương cho chúng ta tá túc một đêm, tiền thuê xe ngựa khi tới kinh đô ta sẽ thanh toán toàn bộ cho phu xe."

"Ngươi hiểu lầm, nơi Bích Hinh muốn đi cũng là kinh đô. Nơi đây cách kinh đô chỉ hai ngày lộ trình, đêm qua Bích Hinh cùng Lâm công tử trò chuyện với nhau thật vui, hiện giờ lại may mắn cùng đường với Lâm công tử, Bích Hinh tất nhiên muốn cùng Lâm công tử tâm sự nhiều hơn." Bích Hinh tao nhã tiến vào bên trong xe ngựa, hoàn toàn không thèm để ý đến "thê tử" Trịnh Tú Nghiên, ngồi xuống bên cạnh Lâm Duẫn Nhi.

Giỏi cho ngươi Lâm Duẫn Nhi! ! ! Trịnh Tú Nghiên ánh mắt lạnh muốn chết, hôm qua cách quá xa nàng vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt Bích Hinh, hiện giờ ngồi đối diện nàng, Trịnh Tú Nghiên mới phát hiện dáng người của nàng cực kỳ giống thích khách hôm nọ, ngay cả thanh âm này cũng là. . .Tuy rằng khẩu khí bất đồng, nhưng rõ ràng là thanh âm của cùng một người. Nàng muốn đi theo? Trịnh Tú Nghiên híp mắt đánh giá Bích Hinh đang ngồi bên cạnh Lâm Duẫn Nhi trò chuyện đến thật vui vẻ đắc ý, trong lòng âm thầm nói, xem ra việc này sẽ không đơn giản, hiện giờ việc có thể làm chỉ là phải cẩn thận đề phòng.   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net