Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn đến thiên kinh địa nghĩa, các nàng hai cái dường như đã thỏa mãn phần nào.

Lúc này đây, Tống Thương Thư mới có thời gian quan sát Hàn Hiểu Đình.

Nàng đi một vòng quanh Hàn Hiểu Đình, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đến mức Hàn Hiểu Đình cảm thấy nàng có thể nhìn xuyên thấu vào tận từng tế bào của nàng.

Tống Thương Thư gật đầu, nàng vỗ vai Hàn Hiểu Đình " Ngươi thay đổi y phục? Nhìn đẹp mắt. "

Hàn Hiểu Đình vênh cằm nhỏ, kiêu ngạo " Kia, đó là điều đương nhiên! Ngươi không nhìn ta là ai, ta là Hàn Hiểu Đình nha. Ngươi còn có thể nghi ngờ thẩm mĩ của ta sao? "

Tống Thương Thư cười mỉa " Còn không biết là ai cả ngày mặc nam trang chạy loạn đâu? "

Hàn Hiểu Đình có chút yếu thế, nàng hèn mọn " Đó...đó là do nữ trang thật khó mặc... "

Tống Thương Thư lại tiếp tục cười nhạo nàng " Ngụy biện mà thôi. "

Hàn Hiểu Đình không muốn tiếp tục đề tài này, nàng giả vờ vô ý " Kia, Ngươi thấy Hứa Liên sao? "

Tống Thương Thư dựa cả thân vào nàng, ngón tay thon đẹp lả lướt ngay ngực nàng, vẽ thành vòng tròn, chọc đến Hàn Hiểu Đình tâm tình ngứa ngáy.

Nàng không để ý mà trả lời " Nàng ta a, thực bận đâu. "

Hàn Hiểu Đình dùng hết sức bình sinh bịt chặt mũi, ngăn cản dòng máu vô hình.

Ô ô ô, Tống Thương Thư nhất định đang câu dẫn ta! 

Nàng thanh âm nhỏ bé đáp lại " Thật bận sao? Không trách, ta không liên lạc được với nàng a. "

Tống Thương Thư cười đến mị hoặc " Ngươi thật ngốc a, nàng ta còn đang bận rộn bên Giang Hiên đâu. "

Hàn Hiểu Đình trì độn " Giang Hiên, hắn cũng ở đây? Còn rất thân thiết với Hứa Liên? "

Tống Thương Thư không chút để ý mà đáp lại " Nga, hắn là nội môn đệ tử, gần đây hắn đi thật gần Hứa Liên nha. "

Hàn Hiểu Đình trầm mặc, Tống Thương Thư liếc mắt nhìn nàng " Ngươi đi gặp nàng ta đi, còn muộn hơn chút nữa, ta thật không biết nàng ta cùng hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu. "

Nàng nghiêm túc nhìn Hàn Hiểu Đình " Đình Đình, ta nhận thấy Giang Hiên có ý với Hứa Liên đâu, ta đã cố giúp ngươi chen vào bọn hắn rồi. Hiện giờ ngươi đã đến, ngươi vẫn là đi xem đi. Phòng bệnh hơn chữa bệnh. "

Hàn Hiểu Đình theo nàng trở lại đứng đắn " Thương Thư, cảm ơn ngươi. Nhưng, ngươi sẽ không ghen sao? "

Tống Thương Thư lại nhanh chóng trở về dáng vẻ quyến rũ, nàng dựa vào Hàn Hiểu Đình, đôi tay choàng lên cổ nàng, cười đến mị hoặc " Biết ơn ta thì dùng thân báo đáp là được rồi nha. Ghen? Đương nhiên là có, nhưng ta không muốn thấy Đình Đình đau khổ. "

Hàn Hiểu Đình cảm động, nàng ôm lấy nàng, dịu dàng " Thật cảm tạ nàng, Thương Thư. Không cần quá bận tâm đến cảm nhận của ta mà chịu ủy khuất, nàng có quyền ghen, lúc đấy ta sẽ hống nàng, không sao cả. "

Nàng cười khẽ " Kia, có thể dẫn ta đến chỗ Hứa Liên sao? "

Tống Thương Thư gật đầu, tránh khỏi Hàn Hiểu Đình. Nàng ưu nhã chìa ra bàn tay ngọc, Hàn Hiểu Đình cười đến càng thêm ôn nhu, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, mười ngón tương khấu.

Tống Thương Thư hài lòng " Đi thôi, ta mang ngươi đi. "

Hai người các nàng tay trong tay cùng nhau đi, lần này kết giới đã không còn ngăn cản Hàn Hiểu Đình nữa.

Nàng mang theo Hàn Hiểu Đình đến nơi ở của Hứa Liên, nơi đây thập phần đơn điệu, trước căn phòng nhỏ là một bộ bàn ghế, gần đó là một cây đại thụ thật to, đơn giản nhưng lại ưu nhã. Từ xa nhìn lại đã thấy một phần cảnh đẹp, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng dáng Hứa Liên nhã nhặn ngồi dưới gốc đại thụ chơi đàn.

Hàn Hiểu Đình có chút gấp gáp, nàng mang ba phần chờ mong, bảy phần lo lắng. 

Giang Hiên thích Hứa Liên, đây là điều nàng biết, trong nguyên tác là như thế, hiện tại cũng là như thế.

Nàng vốn dĩ không quá để ý đến hắn, bởi nàng biết hắn cũng chỉ là nam phụ đáng thương thôi. Hiện tại xưa đâu bằng nay, Hứa Liên có thể khác với nguyên tác mà thích nàng, cũng có thể sẽ động lòng với Giang Hiên.

Không phải nàng không tin tưởng Hứa Liên, trước giờ nàng vẫn rất an tâm, nhưng hiện tại Tống Thương Thư nói cho nàng biết, Giang Hiên cũng ở đây. Hắn còn đi được rất gần với Hứa Liên. Nàng ấy bận rộn đến mức không tiếp Liên Lạc Phù của nàng.

Tình cảm vốn là như thế, đến nhanh, đi cũng nhanh. Nàng ấy là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, nàng có thể hiểu tâm tình của nàng ấy. Một người luôn ở xa, thần long thấy đuôi không thấy đầu, một người lại ở gần kề, ngày ngày quan tâm an ủi, thật khó mà không động lòng.

Nếu là một người rộng lượng, có lẽ nàng sẽ mỉm cười mà chúc phúc hai người các nàng. Nhưng, nàng ích kỉ, thật sự rất ích kỉ. Nàng không thể làm được việc đó, chúc phúc người mình yêu cùng người khác, điều đó rất đau...

Suy nghĩ lung tung đến rối loạn, tiếng Tống Thương Thư vang lên, kéo lại nàng về với thực tại.

Nàng không nghe thấy trong giọng nói Tống Thương Thư mang theo kinh ngạc, lại có nhiều hơn một phần tức giận.

Nàng vội vã tìm kiếm bóng dáng Hứa Liên.

Loạn nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy Hứa Liên. Hàn Hiểu Đình vui mừng, nàng hô to " Hứa... "

" Liên " tự sắp đến bên miệng lại bị đánh gãy. Hàn Hiểu Đình hai mắt trăn trối nhìn về phía Hứa Liên.

Dưới gốc đại thụ, Hứa Liên và Giang Hiên dựa đến thật gần. Dưới gốc nhìn của nàng và Tống Thương Thư, Hứa liên đang cười thật ôn nhu, ôn nhu đến mức có thể làm người xa vào trong đó, mãi không thể thoát ra.

Giang Hiên hai mắt thâm tình nhìn Hứa Liên, tình cảm trong mắt hắn không chút nào che dấu. 

Hứa Liên cùng Giang Hiên cùng đứng dưới đại thụ, nàng nhìn thấy thật rõ, Giang Hiên đang cuối xuống đầu, chầm chậm, chậm như cách tim nàng đập, chậm như cách tim nàng nứt toạc ra...

Tống Thương Thư nhìn đôi giai nhân đằng xa, lại nhìn Hàn Hiểu Đình, nàng vừa tức giận vừa đau lòng. Nàng thấy rất rõ, Giang Hiên đang hôn Hứa Liên. Nàng cũng thấy rất rõ, Hàn Hiểu Đình đang đau khổ.

Nàng chạm nhẹ vào tay nàng, giọng nói mang theo lo lắng " Đình Đình... "

Hàn Hiểu Đình đánh gãy lời nàng, nàng gượng cười " Ta không sao... "

Ta thật sự không sao...

Chỉ là, tim ta đau... 

Nàng như con rối, không có chút sức lực mà dựa cả thân mình vào Tống Thương Thư " Thương Thư, ta thật sự không sao...Nhưng mà, Thương Thư, tim ta, nó rất đau... "

Nàng nức nở " Tim ta thật sự rất đau... "

Tống Thương Thư đau lòng đến tột độ, nàng ôm chặt nàng, nàng vuốt lưng nàng, dịu dàng hống nàng " Đình Đình, không sao cả, không khóc, còn có ta, ta vẫn luôn bên ngươi. "

Giọng nàng vẫn đều đều vang lên, chưa từng ngừng nghỉ " Đây chỉ là ác mộng thôi, ngủ một giấc thì tốt rồi... "

Nàng biết, đây không phải giấc mộng, đây là hiện thực. Nhưng nàng cũng biết, điều quan trọng nhất bây giờ là Hàn Hiểu Đình.

Nàng chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến Hứa Liên, càng chưa bao giờ quan tâm đến cẩu đồ vật Giang Hiên kia. Từ trước đến nay, nàng quan tâm, chỉ có Hàn Hiểu Đình.

Yêu ai yêu cả đường đi, vì thế, nàng mới miễn cưỡng quan tâm đến Hứa Liên.

Cũng đã nhắc nhở nàng ta thật nhiều lần, tránh xa Giang Hiên ra. Hắn không tốt. Sẽ làm Hàn Hiểu Đình buồn.

Nàng đã làm hết sức, việc về sau là việc của Hứa Liên.

Hiện tại nàng biết, Hàn Hiểu Đình sẽ khó mà tha thứ cho Hứa Liên, thậm chí vĩnh viễn không tha thứ. Bởi vì nàng hiểu rất rõ, Hàn Hiểu Đình có thể thật lạnh nhạt, có thể rất vui vẻ, cũng có thể thật ôn nhu, nhưng Hàn Hiểu Đình rất chán ghét việc bị lừa dối, bị phản bội.

Tống Thương Thư mắt lạnh nhìn về phía hai thân ảnh đằng xa. 

Nàng tức giận, Hứa Liên làm tổn thương đến Hàn Hiểu Đình, dù cho Hàn Hiểu Đình có nhẹ lòng mà tha thứ nàng ta, thì nàng cũng sẽ không tha thứ.

Đây là lần đầu tiên, nàng thấy Hàn Hiểu Đình khóc, khóc đến tim nàng cũng theo đau.

Đằng xa, Giang Hiên nhìn đến thân ảnh hai nàng, nhìn đến Hàn Hiểu Đình đau khổ, hắn giương miệng cười, cười đến thật bỉ ổi.

Hắn càng thêm cúi thấp đầu, từ xa nhìn lại, càng giống hắn đang cùng Hứa Liên hôn nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net