CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo đuổi mãi giấc mộng dang dở

Trong giấc mộng tình này hóa bướm bay(*)

Tế Tuyết nhìn đại phu băng bó vết thương cho Tiêu Phàm, thấy hắn nhăn mày vì đau thì không nhịn được thốt lên:

- Đại phu, ông nhẹ tay một chút!

Trương đại phu cười rung cả chòm râu bạc.

- Tiêu đại hiệp, vị công tử này xem ra rất lo lắng cho ngươi.

- Lão yêu quái bớt quản chuyện của người khác đi, lo mà giữ đứa con bảo bối của ông ấy! –Tiêu Phàm càu nhàu với đại phu nhưng mặt lại hơi đỏ lên.

Thu Thủy từ ngoài bước vào, trên áo còn phủ một đám tuyết mỏng.

- Châu công tử, ta đã mướn người vào rừng giúp ngươi rồi, có điều nghĩa trang ở vùng này không cho chôn người lạ nên ta đã bảo họ chôn ở sườn núi Phù Vân.

Tế Tuyết hơi rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói:

- Đa tạ!

Lần này rời Hàn Băng cung theo nàng có 13 hộ vệ, bao gồm cả Mã Dũng, vậy mà cuối cùng không ai trở về được phương bắc. Chết ở nơi đất khách quê người, việc duy nhất nàng có thể làm  là chôn cất họ tử tế.

Khi cả đại phu và Thu Thủy đã rời đi, Tế Tuyết hỏi Tiêu Phàm về Thu Thủy. Hắn nghiêm túc bảo nàng:

- Nếu không có việc gì thì đừng trêu chọc cô ta, tránh để yêu nữ ấy nổi điên lên ăn thịt ngươi.

Nàng bĩu môi, Tiêu yêu nghiệt chuyện gì  cũng muốn giấu nàng. Tiêu Phàm cười cười, thời gian gần đây hắn phát hiện ra biểu cảm của nàng ngày một sinh động, lúc trước luôn giữ vẻ lạnh lùng, bây giờ hờn dỗi hay vui  mừng đều thể hiện ra mặt.

- Tiêu Phàm, ta muốn biết! –Nàng bướng bỉnh nói. Đôi mắt xám lấp lánh ánh bạc, toát ra một tia chờ mong. Ánh mắt nàng như làn khói yêu mị từ từ vây bọc hắn, khiến cho hắn rơi vào trong đó, không sao thoát nổi.

Hắn bất đắc dĩ thở dài,cảm thấy mình đối với nàng hoàn toàn không có cách nào từ chối.

Nhiều năm nay, trên giang hồ không ai là không biết đệ nhất sát thủ Dạ Lan, kẻ lúc nào cũng hành động một mình vào ban đêm, trên người luôn mang theo hương hoa lan ngọt ngào. Hễ Dạ Lan ra tay thì không bao giờ thất bại, nhưng cái giá để Dạ Lan hành động cũng vô cùng đáng sợ, một mạng đổi một mạng, ngườithuê phải đem tính mạng mình ra làm điều kiện trao đổi với tính mạng kẻthù. Chính vì thế, nếu không có thâmcừu đại hận người ta cũng sẽ không tìm đến Dạ Lan. Mấy năm qua rất nhiều nhân sĩ võ lâm muốn tiêu diệt Dạ Lan nhưng đều thất bại, người này võ công cái thế, hành tung xuất quỷ nhập thần. Những kẻ từng giao chiến với Dạ Lan nếu không chết thì cũng tàn phế suốt đời.

- Ngươi muốn nói ThuThủy chính là Dạ Lan? –Tế Tuyết nhướn mi.

- Phải!

Chuyện này khá bất ngờ với nàng nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán. Nàng vốn dĩ đã nghĩ thân phận của ThuThủy không tầm thường,có điều nữ nhân xinh đẹp phóng khoáng như vậy mà hai tay lại vấy máu tanh thật đáng tiếc.

- Nóichung ThuThủy là người ngươi biếtcàng ít càng tốt, đừng để mình dính vào mấy chuyện ân oán giang hồ.

Nàng thản nhiên nói:

- Ngươi nghĩ xem,có khi nào LãnhTố Yên tìm đếnThuThủy không?

Tiêu Phàm lạnh giọng.

- Có thể! –Bà ta bây giờ vô cùng điên cuồng, khả năngmuốn liều chết với Tế Tuyết là rất lớn.

- Không thể! –Nàng kiên quyết phủ nhận.

Người đàn bà ích kỉ đó sẽ không đời nào vì nàng mà hy sinh mạng sống của bà ta. Nhớ ngày đám tang của Diệc Hàn, LãnhTố Yên khóc vật vã bên quan tài, nàng tự hỏi nước mắt của bà ta là xót thương cho đứa con đã chết hay uất hận vì ngôi vị Thái hậu không còn.

Khi hai người  đối mặt , đôimắtcủa LãnhTố Yên hoàn toàn không giống ánhmắt đau đớn của một người mẹ, đó là đôi mắt chất chứa điên cuồng của một con thú. Bà ta chỉ vào mặt nàngmà quát :"Ngươi hủy đi kế hoạch cả đời ta, ta nhất định sẽ băm ngươi làm trăm mảnh."

Người đàn bà đó không nói"Ngươi hại chết con ta"mà lại nói"ngươi hủy đi kế hoạch cả đời ta". Nỗi xót xa vì Diệc Hàn làm tim nàng nhói đau.

Có lẽ hắn chưa bao giờ thực sự nhận được tình thương của mẹ mình, đối với bà ấy, hắn đơn giản chỉ là một quân cờ trong giấc mơ quyền lực.

Có phải vì nàng là người đầu tiên thật lòng yêu hắn nên hắn mới trở nên điên cuồng đến vậy? Hắn quá cô độc, cũng quá đáng thương.

Kì thực Tiêu Phàm không cần lo lắng cho nàng. Nếu có bị người ta giết thì cũng đáng đời nàng lắm. Ai bảo nàng sinh ra lại xấu xa độc ác như vậy.

Nàng dùng cách thức đáng sợ nhất để trả thù, dày vò người nàng yêu. Hai tay nàng đã dính đầy máu của Diệc Hàn,cả người nàng đều chìmtrong

bùn lầy tộilỗi.

Tuyết trắng một khi đã nhiễm máu tanh thì không bao giờ gột sạch được nữa.

————————————————————————-

Tuyết nhè nhẹ bay. Những bông tuyết trắng như những cánh hoa phủ lênmáitóc đen dài. ThuThủy ngồi giữa hoa viên, taymânmêcây sáo ngọc.

Kỉ vậtcòn lại giữa nàng và hắn chỉcó mộtmiếng ngọc bội vàcây sáo này. Nếu nàng đủ can đảmvứt nó đithìtốt biết bao, không yêu, không

mong nhớ, không oán hận, giống như cơn gió phiêu du khắp nơi. Nàng lăn lộn nhiều nămtrong giang hồ vậymà vẫn yếu đuối hơn hắn, hắn có thể

tuyệt tình đến vậy, nóichiacách làchiacách,còn nàng...

ThuThủy khẽthở dàirồi đứng dậy, đi dạo trong hoa viên, không hềchú ý tới đôimắt xámđang quan sátmình.

- Ngươi nhìn cái gì? –Tiêu Phàmđứng sát vào Tế Tuyết, hơithở ấmáp phảlên gáy nàng.

- Tachỉ đang suy nghĩ, ThuThủy là nữ tử giang hồ, nhưng cốt khí và phong tháirất giống tiểu thư đàicác. Mỗi động tác đứng lên, ngồi xuống,

bước đi đều thập phần duyên dáng. Quảthậtchỉcó thể dùng haicâu:"Tọa thờiy đới oanh tiêm thảo, Hành tức quần cư tảo lạc mai" để hình

dung.

(haicâu này có nghĩalàlúc ngồilàn áo vương làn cỏ mịn, khi đi gấu quần quét hoa mairơi – trích từ thơ của MạnhHạo Nhiên)

Tiêu Phàmhơicười, nàng có thể nhận ra nụ cườiấy không có chút nào là vui vẻ. Hắn nói nàng đoán rất đúng, ThuThủy đích thựclàcon gái nhà

quyền quý, đượccha mẹ nâng niu như trân bảo. Nămcô ấy 16 tuổi,chỉít ngày nữasẽ xuất giáthìcả nhà bịcướp tấn công, ngườithân đều chết

thảm, riêngThuThủy bị bắt đemvềlàmthiếp cho tên cướp đầu sỏ. Hơnmột nămsau cô ấy đượccao nhân cứu thoát, truyền thụ võ công, sau đó

thìtrở thànhDạ Lan.

- Lần đầu tiên ta gặp ThuThủy là muốn ngăn cô ấy giếtmột người đàn ông. Người này vìmuốn trảthù cho cha mẹ mà nhờ ThuThủy ratay nhưng

khi kẻthù bị giết rồithìanh talại hối hận khôngmuốn chết nữa, kết quảlà bịThuThủy truy sát.

- Ngươicó ngăn đượccô ấy không?

Tiêu Phàmlắc đầu.

- Trên đời này,chỉcó Tử thần và ChuKínhChilà ngăn đượccô ấy.

Tế Tuyết tò mò hỏi hắn:

- ChuKínhChilàai? Tên này ngherất quen... -Nàng nhănmày suy nghĩ, ChuKínhChi, ChuKínhChi, người này...sẽ không phảilà Thánh diện

công tử ChuKínhChichứ.Nàng bịsuy nghĩcủachínhmình dọa đến. Làmsao có thểlà hắn được.

- Ngươi đoán đúng rồi đấy, đích thựclà Thánh diện công tử ChuKínhChi. –Tiêu Phàmy như đọc đượcsuy nghĩcủa nàng, thản nhiên nóira đáp

án.

Kinh ngạc, Tế Tuyết ngạc nhiên đến nỗi hóa đá mấtmột lúc. Cái này thật quá mức ngẫu nhiên. ChuKínhChilàcon traicủa nguyênTả Thừa

tướngChuVân Sơn, từ nhỏ đã được xưng tụng thần đồng. Batuổi biết viếtchữ, nămtuổi đãthuộclàu tứ thư ngũ kinh, támtuổicòn tinh thông cả

binh pháp,chín tuổi đỗ TrạngNguyên, trở thành nhân vật vô cùng nổitiếng ởDiệmquốc. Nămhắn 12 tuổi đột nhiên xin cáo quan về TrungĐô ở

ẩnmột thời gian, sau đó bắt đầu ngao du thiên hạ. ChuKínhChi đi đến đâu đều giúp đỡ dân lành, vạch trần thamquan, pháán như thần, lạithêm

dungmạo tuấnmỹ nên được đặt danh xưng là Thánh diện công tử.

Đệ nhấtsát thủDạ Lan và Thánh diện công tử ChuKínhChi quen biết nhau,còn là mối quan hệrất không bình thường.

- Họ thân thiết lắmsao? –Tế Tuyết buộtmiệng hỏi.

- Con chung cũng có rồi, theo ngươicó thân thiết không?

Tin này đúng là đủ sứclàmcho Diệmquốc náo loạn. Nàng chợt nhớ ra mộtchuyện.

- Ấy, khoan đã...ChuKínhChi hơnmột nămtrước đãrướcthêtử vào cửa, nghe nóilàcon gáicủa Thượng thư La VănBác, tên là La BộiLinh.

Vậy cònThuThủy?

- Tên họ Chu đó cho rằngThuThủy không thích hợp làmvợ hắn nên dứt khoátchiatay, mang theo con gái quay về Chu gia, sau đó...thì như

ngươi đã biết.

Tế Tuyết không khỏi xót xathay cho ThuThủy. Tuy rằng thân phận củacô ấy đúng làrất khó chấp nhận, nhưngChuKínhChituyệt tình tớimức

ấy chẳng phảisẽ khiếnThuThủy thương tâmđến chếtsao!

———————————————————

Trời về đêmcàng trở lạnh. ThuThủy cầmvò rượu đưalênmiệng, uống liên tục như uống nướclã. Khói hồngmalan tràn trong không khí, đặc

quánh lạithànhmàu tímngắt. Giữa hơimen củarượu vàlàn khóimờ ảo, ThuThủy thấyChuKínhChi đột nhiên xuất hiện, mỉmcười dịu dàng với

nàng. Hắnmặcáo màu lam, khuônmặt tuấn tú giống như lúc 17 tuổi khi hắn gặp nàng ở rừngmaitrắng. Nămấy nàngmới 14,còn chưatừng vìai

màtương tư.

"Choang!" –Lò hương bị quăng xuống dướilầu, khói hồngma dần tan đi, thân ảnhChuKínhChicũng biếnmất. ThuThủy như còn đờ đẫn trong

cơn say, luônmiệng nói:"KínhChi, ngươi đừng đi vội,cho ta gặp con đã"

Xuất hiện trước mặt ThuThủy là Tiêu Phàmđang giận dữ.

- ThuThủy, ngươi điên rồi! Hồngmalàthứ có thểsử dụng bậy bạsao?

Tế Tuyết đứng trên lầu nhìn lò hương nằmdưới nền tuyếtchỉcòn thoát ra vàilàn khóimỏngmanh. Hồngmalàloàithực vật rất đáng sợ, nếuHắc

Lan phải được bón bằng tro ngườithì hồngma phải dùngmáu tươi đểtưới. Ngườitachia hồngmathành nhiều loại, phụ thuộc vào thứ máu nuôi

dưỡng nó, loạicao cấp nhất đương nhiên làtưới bằngmáu người. Tác dụng của hồngmalàtạo raảo giác, nó khiến cho ngườisử dụng nó thấy

được những gì họ muốn. Đối với những người không dámđốimặt với hiện thực, khói hồngmalàthứ an ủi họ, đemđến cho họ thứ hạnh phúc giả

tạo. Sử dụng hồngmacàng lâu ngườitasẽcàng phụ thuộc vào nó,cảcơ thể dần dần suy kiệt,chẳng thiếtăn uống. Đến lúcchết thường giống như

chỉcòn da bọc xương.

- Tiêu Phàm, ngươi về phòng đi, đểta ở lại vớiThuThủy! –Tế Tuyết lên tiếng, nàng lại gần ngồicạnhThuThủy.

Tiêu Phàmhậmhực bỏ đi, hắn chắcchắn còn chưa hết tức giận

- Đã nghechuyện củata? –ThuThủy lạnh nhạt hỏi.

Tế Tuyếtcười nhẹ, gật đầu.

- Cảmthấy tarất đáng thương hạisao?

Nàng cầmly rượu lên, hướng về phía ThuThủy.

- Cho ta một ly, ta kểcho ngươichuyện củata.

ThuThủy hứng thú nhìn nàng, từ từ rót rượu vào chén.

"Nămta 10 tuổi, lần đầu tiên gặp sư huynh, tathấy hắn rất đặc biệt. Những người khác nếu không esợ tathìcũng dùng vẻ xiểmnịnh lấy lòng ta,

chỉcó hắn thản nhiên đốimặt ta, không lo lắng, không ngưỡngmộ. Đôimắtcủa hắn rất đẹp, trong veo như bầu trờimùa hạ.

Lúc đầu ta đơn giản chỉcó hứng thú với hắn,càng vềsau càng hãmsâu, từ sự yêu thích dành cho mộtmón đồ chơi đến tình cảmthậtsự dành cho

một người. Nóithật, tacũng không biết đã yêu hắn từ bao giờ.

Bốn nămsau đó, trongmột đêmmưa bão, hắn giếtmẫu thân tarồi bỏ trốn. Lúcấy ta hận vô cùng, hận hắn, hận chínhmình vìsao ngumuội như

vậy. Ta điên cuồng tìmkiếmtung tích hắn,cuốicùng phát hiện ra hắn làanh emcùng cha khác mẹ vớita.

Suốtmấy nămtrờitalên kế hoạch trảthù hắn, mua kĩ viện, thuê người, nuôi độc vật. Cuốicùng tacũng dụ được hắn vào bẫy."

Nói đến đây, nàng uống cạn ly rượu,cười nhạt.

"Tatừng nghĩ nếu giết hắn thì dễ dàng cho hắn quá, phải khiến hắn sống không bằng chết. Ta hãmhại hắn, làmhắn trở thành phế nhân. Nhưng nhìn

đến hắn như vậy,chính talại đau lòng, giống như có mộtcon côn trùng đang ở trong cơ thểta, từng chút gặmnhấmtráitimta.

Khisự việc bị phát giác, hắn ở trước mặtmọi người bao cheta, nóita không liên quan. Lúc đầu ta không hiểumục đích của hắn, thìra hắnmuốn

lừata uống rượu độc, hắnmuốn chếtcùng ta.

Cuốicùng, hắn lạilần nữa buông thata. Hắn nói hắn không nỡ. Hắn nói...hắn yêu ta."

Giọt nước mắt long lanh rơi xuống tay nàng, lạnh lẽo như nướctuyết.

"Ta không thể hiểu nổithứ tình yêu đáng sợ ấy, vì yêu ta nên hắn giếtmẫu thân ta, vì yêu ta nênmuốn thương tổn ta, muốn ta đau đớn tuyệt vọng,

muốn ta hận hắn, vĩnh viễn không quên hắn. Nếu lúc đầu ta không giữ hắn ở cạnh ta, không cùng hắn phátsinh tình cảmthìmọichuyện sẽ không

xảy ratheo hướng đó. Thìratấtcả bất hạnh, đau đớn đều bắt nguồn từ ta."

ThuThủy trầmmặc nhìn bầu trời,cô đơn nói:

- Không phảilỗicủa ngươi, là do người đàn ông đó, hắn quá yêu,cũng quáích kỉ. Hắn không gánh nổi haichữ loạn luân nhưng lại không nỡ buông

tay. Hắn sợ ngươi quên hắn, sợ rằng phảithấy ngươi yêumột người khác. Hắn yêu đến điên loạn,cũng sợ đến tộtcùng. Hắn không thể, hoặc

không dámcó ngươi nhưng lạimuốn níu giữ tráitimngươi.

- Nếu lúctrướcta biết nguyên nhân của mọichuyện, tasẽ không bao giờ tìmhắn, sẽ quên hắn, quên sạch sẽ. Nếu lúcấy hắn đừng ngăn ta uống ly

rượu đó tasẽ không vì hắnmà đau lòng, vì hắnmàáy náy, sẽ không có cảmgiácrằng ta nợ hắn.

Cứ bàymưu tính kếtrảthù vìmuốn kết thúc nỗi oán hận trong lòng, không ngờ vết thương chẳng những không thểlành,còn ngàymộtsâu hơn,

máu chảy đầmđìa. Đến cuốicùng, làairơi vào thống khổ, làai giày vò ai?

Hai ngườilặng lẽlắng ngheâmthanh của màn đêm.

Quá khứ của ThuThủy khôngmấy người hiểu được. Nămấy nàng chứng kiến cả gia đình chết thảm, bản thân bịcưỡng hiếp, bị đày đọa, rồilại

đượccứu thoát. Từ lâu nàng sống chỉcòn vìthù hận. Nếu không tình cờ gặp lạiChuKínhChi, nàng chắcsẽ không bao giờ rửatay gác kiếm, lui về

ở ẩn như bây giờ. Nhưng hắn cũng không còn ở cạnh nàng nữa,chỉcó nàng vẫn cố theo đuổi giấc mộng dang dở ngày ấy.

- Ta đôi khitự nghi ngờ rằng đoạn hồiứctốt đẹp giữata và hắn có thực đãtừng xảy ra không, nếu đúng làcó thì vìsao hắn lạituyệt tình đến vậy.

Khitasinh con, hắn nóisẽ dùng cả phần đờicòn lại để yêu thương ta vàcon, sẽ không đểtachịu thiệt thòi. Ngay cả khicha hắn vìta mà gặp

chuyện, mẹ hắn tức giận nóisẽtừ mặt hắn, hắn cũng không nguyện ý chiatay ta. Vậymàsau khi nữ nhân kia xuất hiện,chỉmột thời gian ngắn cũng

có thể khiến hắn vứt bỏ tình cảmgần chục nămtrời, quên hết thề non hẹn biển trước đây. Hắn bảo rằng tatội nghiệt quá nặng, sẽliên lụy đến

tương laicủa hắn,củacon. Hắn nóita không thích hợp trở thành thêtử của hắn. Thựcra, quan trọng nhất làtrong lòng hắn đã không còn ta nữa. –

Giọng nóicủa ThuThủy dửng dưng nhưng lạicấtchứa nỗiưu thương.

Hắn và nàng, đời này có lẽ duyên phận đã đoạn. Yêu, hận, mong nhớ, tấtcả đều thậtmệtmỏi. Dù sao cũng chẳng còn sống được bao lâu,cũng

nên buông tay thôi.

———————————————————–

(*)trích từ Ngộ hận đình ca

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net