Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày sau đó thật ra rất đơn giản, buổi sáng cùng nhau đi làm buổi chiều lại cùng nhau về nhà.
Cuộc sống trôi qua vô cùng êm ả, thỉnh thoảng hắn sẽ trêu chọc cô, đùa giỡn một chút. Quan hệ của hai người chưa lấy gì làm tiến triển. Đôi lúc, hắn lại bất ngờ hôn cô, tưởng chừng như sẽ nói rằng hắn yêu cô, nhưng lần nào cũng vậy,Hà Hạn do dự. Sam Sam nhìn thấy rõ,trong mắt hắn, chính là do dự, phân vân.
Anh...đang do dự điều gì?
...
Văn phòng.
Sam Sam buồn chán gõ văn kiện. Hà Hạn ra ngoài từ hồi sáng, đến bây giờ còn chưa trở về.
Không nhìn thấy hắn, cô lại thấy nhớ.
Nhớ dáng vẻ lưu manh của hắn, nhớ...cả nụ hôn kia.
Cộc...Cộc...Cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên, Sam Sam vui mừng bật dậy, mở cửa.
Cạch...
Trước mắt, không phải Hà Hạn, là một nữ nhân.
Cô gái đó xinh đẹp diễm lệ, nước da trắng ngần, đường cong chữ S.

— Xin chào,cô muốn tìm ai?
Cô gái kia trực tiếp đi vào bên trong, ngó nghiêng.
— Hà Hạn đâu?
— Cô muốn tìm chủ tịch? Anh ấy hiện không có ở đây, cô có lời gì muốn gửi không?
— Không cần, tôi tự ngồi đợi.
Sam Sam gật đầu, về chỗ ngồi.
— À, cô ra ngoài đi! Tôi muốn ngồi đợi một mình.
— Không được.
— Tại sao?
— Tôi làm sao có thể để cô một mình trong phòng này chứ?
— Tôi không đáng tin vậy sao?
— Tôi đâu biết cô là ai?
Cạch...
Hà Hạn bước vào, cười:
— Sam Sam,có chuyện gì?
Cô gái kia cười tươi, đứng lên:
— Hà Hạn!
— Tô Bối Nhi? Cô đến đây làm gì?
— Em đến thăm vị hôn phu của em, có gì không được?
Sam Sam giật mình, thốt lên:
— Vị hôn phu?
Hà Hạn nhìn cô, hơi bối rối. Lại quay sang nói với Tô Bối Nhi:
— Đây không phải là nơi cô nên đến!
— Được rồi, được rồi, làm gì mà ghê vậy? Em về, được chưa? Nhưng mà, em sẽ còn tìm anh nhiều.
Nói xong lắc mông đi ra ngoài. Sam Sam cúi đầu. Bây giờ thì cô đã hiểu, thì ra, là vì cô ấy.
— Sam Sam!
— Anh...
— Sam Sam, nghe anh nói, hôn ước đó là từ khi anh mười hai tuổi, nhưng anh không hề yêu cô ta!
— Thật không?
— Ừm...
Hà Hạn giơ tay, lau nước mắt cho cô, nhẹ ôm cô vào lòng.
Buổi tối. Hà Hạn đang tắm, Sam Sam bật tivi xem, đột nhiên có tiếng chuông reo, cô ra mở cửa, giật bắn mình:
— Tô... Tô tiểu thư? Sao cô lại đến đây?
— Đây không phải là nhà của Hà Hạn sao? Sao cô lại ở đây?
...
— Hà Hạn, anh và tiểu thư ký của anh, sống chung?
— Đúng vậy.
Tô Bối Nhi gật gù, không hề có vẻ ghen tức nào, lấy túi đồ bên dưới:
— Đây là đồ ăn em mua cho anh, chỉ sợ anh không có thời gian nấu cơm...
— Không cần, lát nữa tôi và Sam Sam sẽ ra ngoài ăn.
— Anh cần gì phải lạnh lùng với em như vậy?
— Nơi này không chào đón cô, mời cô về cho.
— Về cũng được, không sao, sớm muộn gì cũng kết hôn, chúng ta sẽ sớm ở cùng một nhà thôi.
Hết chương...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net