Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


— Ba, con muốn về nhà với ba.

— Nhưng con còn một chuyện chưa làm xong, đợi con làm xong rồi, sẽ trở về Anh quốc.

Sam Sam cúp điện thoại, đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Chỉ muốn nhào vào lòng ba mà khóc lớn một trận. Bây giờ anh đang làm gì, có lẽ, đang rất vui nhỉ.
Cô giở tài liệu, suy nghĩ, rốt cuộc là làm gì mới được đây?
Cô mở TV, xem vài chương trình, thật là buồn chán.
Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ:
— Đúng rồi, nếu là mô hình đó, nhất định có thể.
Ý tưởng có rồi, cô bắt đầu phác thảo, xây dựng kế hoạch,...

Tô Bối Nhi đi rồi, Hà Hạn mới phát hiện Sam Sam không ở công ty.
— Chủ tịch, lúc nãy tôi thấy thư ký Tiết ra ngoài, nhưng không biết cô ấy đi đâu.
Hà Hạn thầm nghĩ, thực không nên để cô ấy hiểu lầm như vậy. Sam Sam không quen ai ở đây cả, chắc là về nhà.
Anh vội vàng lái xe về, không thấy.
Sam Sam đi đâu rồi?
Hà Hạn hơi lo lắng, lái xe đi loanh quanh tìm kiếm. Đi hết qua bao nhiêu quán ăn, vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu, bất an trong lòng càng nhiều hơn.
Đến chập tối, anh vẫn không tìm thấy Sam Sam. Trời bắt đầu đổ mưa, giờ tan tầm, xe cộ đông như kiến. Cả tiếng đồng hồ mới đi được một chút. Hà Hạn đã gấp đến muốn điên luôn rồi, vội vàng xuống xe, chạy bộ về nhà.
Nước mưa hắt lên mặt, lạnh buốt, bây giờ tối rồi, có lẽ cô đã về nhà rồi cũng nên. Anh ôm một bụng hi vọng,chạy nhanh về nhà.
Cạch....
— Sam Sam! Sam Sam!
Không có tiếng trả lời. Anh ngồi gục xuống đất, đầu óc hỗn loạn.
Sam Sam không thể nào bỏ về nhà cô ấy được, nếu như vậy, chắc là ở khách sạn.
Hà Hạn vội vàng chạy đi, đến từng khách sạn xung quanh, hỏi:
— Ở đây có vị khách nào tên là Tiết Sam Sam hay không?
Nhân viên khách sạn tra sổ, lắc đầu:
— Không có!

Sam Sam mải mê làm việc, làm một bản kế hoạch, đâu phải là chuyện nhỏ, cô  bận rộn một mạch đến tận mười một giờ đêm.
Mệt mỏi đứng dậy, mới phát hiện mình rất đói. Cô nhìn đống tài liệu đã sắp xếp xong, đột nhiên rơi nước mắt.
Ngày mai, cô sẽ đưa đống giấy tờ cho anh, rồi sẽ trở về Anh quốc.
Cô không muốn ở lại, chứng kiến hôn lễ của anh và Tô Bối Nhi...
Cộc...cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên, Sam Sam đi ra mở cửa, giật mình:
— Hà....Hà Hạn!
Hà Hạn ôm chầm lấy cô, cả người anh ướt sũng, làm cô lạnh run lên.
— Anh sao vậy? Sao lại ướt như vậy?
— Sam Sam... Sao em lại bỏ đi?
— Hà Hạn....
Anh đè cô vào tường, hôn điên cuồng, bao nhiêu lo sợ đều bộc lộ ra hết. Sam Sam đầu tiên là giật mình, sau đó như bị thôi miên, ôm chặt lưng anh.
— Sao em lại làm như vậy?
— Anh không phải đang ở cùng Tô Bối Nhi sao?
— Anh huỷ hôn rồi!
— Tại sao?
— Vì... vì anh yêu là em, không phải cô ta!
Sam Sam mở đôi mắt to, nước mắt chảy dài:
— Vậy tại sao anh không nói? Anh có biết, em, em...
— Bởi vì anh sợ!
— Sợ cái gì? Em đâu có ăn thịt anh?
— Anh sợ...anh sợ anh không xứng với em! Em không biết, nhưng anh để ý, em không giống những cô gái bình thường, em luôn mang phong thái của một tiểu thư giàu có, anh sợ, sợ anh đối với em, không xứng.
— Đồ ngốc! Yêu thì chính là yêu, có gì mà xứng với không xứng?
Hà Hạn xoa gương mặt cô, điên cuồng hôn lấy, một chút, một chút cũng không bỏ sót. Sam Sam cả người nóng như bị đốt cháy, dán chặt vào người anh.
Hà Hạn bế cô lên giường, cởi áo khoác. Bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ vai cô, dịu dàng ôm cô vào lòng.
... cái này thì tự YY tiếp đi nhá.

Buổi sáng.
Hà Thị.
Phòng họp.
Ai nấy đều đã có mặt, không khí vô cùng căng thẳng. Còn chủ tịch, và cô thư ký kia, thì không thấy bóng dáng đâu.
Khách sạn:
Hà Hạn và Sam Sam vẫn còn đang ngủ, hôm qua hắn hành hạ cô đến tận gần sáng, cả hai buổi tối không ăn cơm, mệt lả, ngủ một mạch đến tận trưa.
Sam Sam tỉnh dậy trước, rúc vào ngực anh, lười biếng.
Anh bị cô làm cho tỉnh lại, mệt mỏi mở mắt, hình như không phải nhà mình.
Anh cúi xuống nhìn Sam Sam, cô như con mèo nhỏ, quấn lấy anh, cảm giác thật vui.
— Sam Sam!
— Ừm....
— Đói không?
— Có.
Buổi chiều.
Cuộc họp được mở lại, mấy vị cổ đông buổi sáng bị cho leo cây, tinh thần không tốt chút nào:
— Thư ký Tiết! Cô nói trong năm ngày làm ra một bản kế hoạch, rốt cuộc đã có chưa?
— Đương nhiên, tôi nói được, thì sẽ làm được.
Cô phát cho mỗi người xem một bản, nói:
— Kế hoạch này, chắc hẳn không kém dự án bệnh viện lần trước chứ?
— Mô hình tổng hợp?
— Đúng vậy, chúng ta sẽ xây dựng một mô hình tổng hợp, bao gồm kinh tế, công nghiệp, và cả giải trí.
Tất cả đều được quy tụ lại, nếu làm tốt, có thể tạo thành một trung tâm kinh tế quan trọng nữa, cũng có thể lấn sân sang ngành du lịch.
Mọi người cùng xem qua một lượt, kế hoạch thực sự rất hoành tráng, quy mô, và rõ ràng. Nhưng... không có khả năng.
— Cô Tiết, cô quên mất một chuyện, một dự án như thế này, nguồn tiền đầu tư, cho dù có bán cả Hà Thị, cũng không đủ.
— Không sao, tôi đã giúp mọi người tìm nhà đầu tư rồi.
— Là ai?
— MS.
Ai nấy kinh hãi, lắp bắp:
— M...MS?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net