Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải nói rằng năm nay Triệu Thiên Vũ lựa chọn những tiết mục rất thú vị. Đến giữa trưa là Hoa Thần Vũ đã xem rất nhiều màn biểu diễn lạ mắt, đương nhiên ấn tượng nhất là màn dùng tiếng Tứ Xuyên hát "Đôi Giày Trượt Của Tôi". Toàn bộ hội trường đều bị đứa nhỏ hát tiếng Tứ Xuyên kia chọc cười, bản thân anh cũng thiếu chút nữa cười lăn ra sàn.

Những sinh viên được chọn rõ ràng đều có khiếu hài hước, Hoa Thần Vũ uống một ngụm nước khoáng, hàn huyên vài câu với Dương Mịch ngồi bên cạnh.

"Sinh viên năm nay rất thú vị.".

"Nếu xuất hiện thêm vài Triệu Thiên Vũ thì thật tốt.". Dương Mịch rất thích Triệu Thiên Vũ. Từ lúc cậu mới năm nhất, lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu, cô đã có ấn tượng sâu sắc với đứa trẻ này.

"Ừm, nữ sinh các cô thích, rất rất thích.". Hoa Thần Vũ gật đầu, ánh mắt lướt qua đám sinh viên đến vây xem... Nữ sinh chiếm đa số, chẳng biết có phải đến ngắm soái ca không?

Triệu Thiên Vũ ở phía sau loay hoay cả nửa ngày, phát hiện vị trí bên cạnh thầy Hoa cuối cùng cũng trống rồi, liền như làn khói chạy nhanh đến, ngồi vào.

Cảm giác bên cạnh có người bỗng nhào tới, Hoa Thần Vũ quay qua hướng gió, nghệ sĩ già đang ngồi ngay ngắn nhìn anh.

"Thầy còn tưởng là ai chứ.". Hoa Thần Vũ theo thói quen nở nụ cười: "Cô Dương vừa khen em đó.".

Dương Mịch phía sau Hoa Thần Vũ vẫy vẫy tay, Triệu Thiên Vũ đến bên cạnh cô, "Thế nào? Cô thấy mấy tiết mục này có được không?".

"Vô cùng tốt, rất thú vị. Cô cảm thấy 20 quá ít, cứ lên hết một lượt đi, ha ha ha ha ha.". Chỉ là chương trình văn nghệ trong trường, hoàn toàn không câu nệ gì nhiều, những đứa trẻ tài năng dù sao cũng nên cho chúng cơ hội đứng trên sân khấu một lần.

***

Triệu Thiên Vũ thầm nghĩ, tìm Hoa Thần Vũ đến làm giám khảo đúng là quyết định sáng suốt.

Toàn bộ quá trình cậu đều ngồi bên cạnh Hoa Thần Vũ, nghe thầy tỉ mỉ nhận xét từng tiết mục của sinh viên, hay nhìn thầy bị màn biểu diễn chọc cười đến chẳng đứng lên nổi. Qua 4, 5 tiết mục, một sinh viên ôm hai lọ nước bước lên sân khấu.

"Chào thầy Hoa, chào cô Dương, chào thầy Trương. Em là sinh viên Âm nhạc năm nhất, mang đến một ca khúc tặng mọi người. Tiếp theo, trước khi hát, em muốn tặng cho thầy Hoa Thần Vũ một món quà.".

Hoa Thần Vũ cầm micro, vẻ mặt ngạc nhiên: "Hả? Món quà à? Quà gì?".

Mắt thấy cậu này đặt hai chiếc lọ chứa thức uống màu trắng lên bàn trước mặt Hoa Thần Vũ, Triệu Thiên Vũ không nhịn được đến gần xem.

"Đây là rượu gạo mẹ em làm, muốn tặng cho thầy. Bình thường không cơ hội gặp thầy, nên em nhân dịp này mang đến đây.".

Cậu sinh viên ấy nói chuyện mạch lạc rõ ràng đâu vào đấy, Dương Mịch ngồi bên cạnh bắt đầu ồn ào.

"Ây dza, chúng tôi đều không có quà à.".

Chẳng ngờ cậu sinh viên này không để tâm luôn: "Em đặc biệt thích thầy Hoa Thần Vũ, nhưng khóa của thầy lại không có trong chuyên ngành bắt buộc của chúng em. Em thật sự rất giận.".

Hoa Thần Vũ tựa vào lưng ghế, ngồi cười run cả vai: "Vậy em có thể đến nghe giảng mà.".

Dù sao nhận được rượu gạo vẫn rất vui vẻ, Hoa Thần Vũ phát hiện cậu sinh viên này còn tỉ mỉ chuẩn bị tách giấy, hào phóng mở ra tại chỗ, đổ vào mấy cái tách, chia cho các thầy cô khác.

"Cái này siêu ngon luôn.". Thầy Hoa hài lòng nhấp một ngụm lớn, Triệu Thiên Vũ bên cạnh nhìn đến ngu người.

"Tôi nói... cậu đến biểu diễn hay đến tặng quà thế?". Lúc này nên phát huy kỹ năng diễn xuất của hội trưởng hội văn nghệ rồi, phải ngăn cản cái tình huống quá sức kỳ quái này.

"Ha ha ha ha ha! Không sao không sao! Tùy ý một chút.". Hoa Thần Vũ đặt cốc xuống: "Đến lượt em hát rồi.". Một câu nói kéo hết đám sinh viên về.

Nghệ sĩ già hơi buồn bực. Mặc dù từ lâu đã biết thầy Hoa ở trường được mọi người yêu mến, nhưng hành động tặng quà công khai trước mặt mọi người này, thật sự khiến cậu khó chịu.

Chẳng biết trong trường này còn bao nhiêu sinh viên muốn làm vậy với anh. Hơn nữa bây giờ không chỉ ở trong trường, ngoài trường cũng có rồi...

***

Mười phút trôi qua, một bất ngờ ngoài ý muốn bỗng xảy ra.

Ba nữ sinh nhảy street dance vừa kết thúc màn biểu diễn, bộ phận hậu cần sau sân khấu làm không tốt, máy thổi bong bóng bỗng nhiên khởi động.

Vô số bong bóng xà phòng lấp lánh long lanh bay vào sân khấu, nhìn tựa mộng ảo.

Một vài nữ sinh chú ý đầu tiên, bắt đầu đứng sau chỉ chỉ trỏ trỏ. Thời điểm Hoa Thần Vũ nhìn thấy, bong bóng càng tụ càng nhiều, sắp tràn đến nơi giáo viên ngồi rồi.

Triệu Thiên Vũ nhanh chóng đến xem xảy ra chuyện gì. Hoa Thần Vũ buông micro, hộc tốc chạy theo, ngồi xổm trước mấy chùm bong bóng xà phòng, ngắm bong bóng tiếp tục bay ra bên ngoài...

"Thầy Hoa? Sao thầy cũng vào đây...". Triệu Thiên Vũ kinh ngạc đến suýt chút trẹo chân.

"Cái này rất vui.". Hoa Thần Vũ thật sự chỉ là hứng thú với bong bóng xà phòng, khi còn bé, đi công viên cũng thường quấn chân người lớn đòi mua cho mình bong bóng thổi chơi.

Triệu Thiên Vũ dở khóc dở cười: "Ở đây em giải quyết là được rồi, thầy về trước đi...".

***

Mặc dù hôm nay xảy ra không ít sự cố, nhưng cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi, hoàn thành xét duyệt một nửa số tiết mục. Chín giờ tối họ mới xong việc, Hoa Thần Vũ chuẩn bị đứng dậy về nhà, nhưng trên bàn anh giờ đã chất cả đống quà cáp.

Đúng vậy, từ khi cậu sinh viên kia mang rượu gạo đến, nguyên ngày nay lục tục có không ít học sinh tới tặng anh mấy món quà nho nhỏ.

Bánh bông lan, bánh bích quy, chocolate trái cây... Toàn là đồ ăn.

Thầy Hoa luôn thích ăn vặt hiện tại vô cùng thỏa mãn, lật qua lật lại đống quà, dê nhỏ Suzy chẳng rõ là học sinh nào tặng thu hút sự chú ý của anh.

Con thú bông này thực sự quá nhỏ, lại lẫn trong đống túi với hộp quà, suýt chút không nhìn thấy. Hoa Thần Vũ cầm lên cẩn thận đánh giá, phát hiện đằng sau Suzy còn có heo nhỏ Peppa.

"Wow.". Thầy Hoa tỉ mỉ nhìn ngắm cả nửa ngày, nụ cười nơi khóe môi vẫn chẳng tắt.

***

Buổi tối, về đến nhà, Hoa Thần Vũ đưa heo nhỏ Peppa cho Mạnh Tử Khôn.

Ánh mắt đứa nhỏ hơi quỷ dị nhìn con thú bông hường phấn kia, rồi lại thấy trên tay đối phương có một con cũng giống thế.

"Học trò tôi tặng đó, đáng yêu chứ?". Cười rạng rỡ như tìm được của báu, Hoa Thần Vũ cảm thấy Mạnh Tử Khôn còn là một đứa trẻ, chắc sẽ thích món đồ này lắm: "Chúng ta mỗi người một cái.".

Mạnh Tử Khôn làm sao cũng không ngờ món quà đầu tiên mình nhận được từ Hoa Thần Vũ lại là một con heo bông.

Tuy vậy, nhìn người kia cười, đôi mắt loan thành vầng trăng lưỡi liềm, trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.

"Cảm ơn. Em sẽ luôn mang theo nó.".

Mạnh Tử Khôn khẽ véo nhẹ heo con mấy lần, lại nhìn thú bông trong tay Hoa Thần Vũ, khóe miệng nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net