Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trốn ngoài cửa phòng đàn, Mạnh Tử Khôn không biết bộ dạng cậu hiện tại giống hệt Triệu Thiên Vũ trước đây.

Hoa Thần Vũ đứng cạnh cây piano, đối diện là một Chu Chấn Nam quơ tay múa chân và một Mã Bá Khiên mặt tươi cười, chẳng biết đang bàn chuyện gì.

Đứa nhỏ thầm nghĩ, thay vì phá cửa vào thì vẫn nên giữ hình tượng, gõ cửa đi, sau đó sẽ ngẩng đầu lên, đối mặt với Chu Chấn Nam, rồi hai người kia cũng sẽ phát hiện ra mình.

"Cậu trốn ở cửa làm gì? Lén lén lút lút.". Chu Chấn Nam ra mở cửa đầu tiên, liền bị Mạnh Tử Khôn khinh bỉ.

"Giao chuyển phát nhanh.". Đứa nhỏ đi ngay vào trong, vài bước đã đến trước mặt Hoa Thần Vũ, giơ thùng cao lên: "Thầy Hoa, chuyển phát nhanh đây.".

Hoa Thần Vũ lơ mơ nhận lấy, thấy trong đó có một đống quà vặt, mặt cũng nở hoa: "Wow, nhiều đồ ăn quá!".

Nhìn người yêu vui vẻ tươi cười, Mạnh Tử Khôn lúc này mới đối mắt với Mã Bá Khiên.

Có điều, Mã Bá Khiên nổi tiếng thấu đáo, thấy Mạnh Tử Khôn đến đưa đồ ăn liền lập tức hiểu ra.

"Vậy... thầy Hoa, hôm nay cứ vậy trước đi, ngày mốt gặp.". Mã Bá Khiên chuẩn bị lôi Chu Chấn Nam chạy đi.

"Được, phần biên khúc tối mai gửi cho em.". Hoa Thần Vũ đã xé bịch bánh.

Nhìn những người không liên quan rời đi, Mạnh Tử Khôn bày bộ dạng chất vấn, nhìn chằm chằm thầy Hoa hai má đang phình lên, nhíu nhíu mày, ra hiệu đối phương giải thích với mình.

Hoa Thần Vũ nuốt đống bánh trong miệng xuống, hai mắt chớp a chớp a chớp, tỏ vẻ vô tội.

"Em sao thế? Ghen rồi phải không?".

Đứa nhỏ cảm giác muốn nội thương. Thầy Hoa cũng thật trực tiếp quá đó.

"Sao tự nhiên anh muốn song ca với Mã Bá Khiên?". Mạnh Tử Khôn nhớ lại lời Mao Bất Dịch nói.

"À, hội học sinh lôi kéo nhà tài trợ, muốn mở rộng hội trường của trường ta, Mã Bá Khiên định biểu diễn ở lễ quyên góp, vậy nên anh giúp cậu ấy.". Hoa Thần Vũ vừa trả lời vừa xé bịch thứ ba.

Mạnh Tử Khôn gật gật đầu, hai tay nắm vai Hoa Thần Vũ: "Vậy anh muốn hát với em một bài nữa không?"

"Hả? Em muốn hát bài gì?".

Thầy Hoa vẫn như chú hamster nhai nhai nhai liên tục, Mạnh Tử Khôn nhìn bộ dáng đáng yêu của anh, rất muốn đưa tay vò tóc đối phương.

Trở thành người yêu rồi, nhiều việc trước đây chẳng dám làm, giờ đều muốn thử một chút.

Ai kia không đơn giản chỉ là giáo viên của cậu nữa, mà còn là người cậu yêu.

Chọc thủng cánh cửa giấy giữa giáo viên với học sinh, thật tốt, có thể chẳng chút kiêng dè quan tâm anh, trực tiếp thể hiện tình yêu của mình.

"Hiện tại em chỉ muốn giấu anh đi thôi.".

Mạnh Tử Khôn dùng giọng điệu mềm mại nói, hai mắt híp lại chẳng giấu được ôn nhu.

Hoa Thần Vũ nhìn cậu vài giây, hơi cúi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.

"Không cần giấu, anh không chạy mất đâu.".

Vào lúc ấy, Mạnh Tử Khôn cảm giác được chênh lệch mười năm vẫn sờ sờ ra đó. Dù cậu có trêu chọc thế nào đi nữa, đến tai Hoa Thần Vũ, anh cũng chỉ đành ngốc manh cười.

"Buổi chiều em có khóa không?". Thầy Hoa dời sự chú ý khỏi đồ ăn, đổi đề tài.

Mạnh Tử Khôn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

"Ừm, vậy em theo anh đi gặp một người.". Thầy Hoa nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên.

***

Thật ra cả đoạn đường Mạnh Tử Khôn cứ suy tư mãi.

Lần trước ở nhà gặp mẹ kế cùng em gái Hoa Thần Vũ, lần này đừng nói là... đi gặp cha anh chứ?

Vì với tác phong của thầy Hoa, dù là nói chuyện hay làm việc đều tương đối thẳng thắn, một khi quyết định sẽ đi làm ngay, vậy nên Mạnh Tử Khôn không thể không nghĩ nhiều được.

Đến lúc phát hiện mình đang đứng trước một nơi như công xưởng, cậu mới nhận ra bản thân cả nghĩ quá rồi.

"Hải ca?". Hoa Thần Vũ vừa gõ cửa vừa gọi: "Hải ca! Anh có đây không?".

... Lần này lại là người đàn ông nào nữa?!?!

Mạnh Tử Khôn thấy có chút khó đỡ...

Cũng qua mấy giây, bên trong có người ra mở cửa.

"Tôi còn tưởng ai gõ cửa mạnh vậy, ra là Hoa Hoa.". Một nam nhân gầy gò đứng ngoài cửa tiếp đón họ: "Cậu nói xem bao lâu rồi chưa đến thăm tôi hả? Lần này còn mang người theo.".

Mạnh Tử Khôn ngây người nhìn vị "Hải ca" này, kết quả mới nửa câu đã bị chỉ điểm.

Kim Xung Vũ chăm chú quan sát Mạnh Tử Khôn mấy lần, đáy mắt lóe sáng.

"Đứa nhỏ này... là người mẫu à?".

Hoa Thần Vũ phì cười.

"Không phải, đây là học sinh của tôi, tên Mạnh Tử Khôn. Tử Khôn, đây là bạn thầy, nhà thiết kế phục trang, Kim Xung Vũ.".

Mạnh Tử Khôn nhanh chóng gật đầu, miệng bật câu "Chào Vũ ca.", sau đó mới nhận ra có chỗ nào không đúng.

Kim Xung Vũ? Vậy sao Hoa Thần Vũ gọi anh ta là "Hải ca"?

"Cậu bé, có hứng thú làm người mẫu không? Anh đây làm thiết kế, có thể cho cậu thật nhiều đồ đẹp nha.". Chẳng hiểu sao vừa thấy khuôn mặt đáng yêu của Mạnh Tử Khôn, giọng điệu Kim Xung Vũ bỗng quái gở lạ thường.

Mạnh Tử Khôn đứng ngốc manh tại chỗ, Hoa Thần Vũ tiến lên trước một bước: "Vậy cũng không được, nhưng anh có thể cho cậu ấy vài bộ đồ không, quần áo của cậu ấy hơi ít.".

"Cậu bị gì thế, tôi cũng đâu phải làm từ thiện, quần áo của tôi rất đắt. Muốn à? Trả tiền!". Kim Xung Vũ không vui liền ồn ào.

Hoa Thần Vũ căn bản chẳng sợ anh ta: "Được, anh ra giá đi, tôi trả cho.".

Mạnh Tử Khôn đột nhiên cảm thấy hai người họ tung hứng rất thú vị.

Kim Xung Vũ lườm anh: "Chẳng thèm tính toán tiền bạc với cậu. Hừ...".

Nơi này mặc dù nhìn từ ngoài vào trông như công xưởng, nhưng bên trong là một khu nội thất vô cùng lớn, thiết kế theo phong cách Bắc Âu hiện đại mà ấm cúng, mặt đất chất đầy vải vóc và mô hình plastic, đủ loại quần áo đã làm xong hoặc chưa xong.

Mạnh Tử Khôn nhìn quanh một vòng, trong lòng thầm khâm phục Hoa Thần Vũ, các mối quan hệ thật nhiều, ngành nghề nào cũng có bạn bè.

"Hải ca, anh có trang phục thích hợp biểu diễn ở trường không? Bài hát kia của tôi rất nổi đấy.". Hoa Thần Vũ theo thói quen bắt đầu tản bộ, thuận tiện biểu đạt ra suy nghĩ của bản thân.

"OK, tôi có mấy bộ thời trang Tiểu Dương này, cậu xem xem được không?". Kim Xung Vũ đùa giỡn, tiện tay chụp một cái áo sơ mi trắng tay bèo.

Hoa Thần Vũ ghét bỏ liếc anh ta: "Hải ca, tôi không thèm yêu anh nữa.".

"Anh đây yêu cậu là được. Vầy đi, giảm cho cậu 50%, giá hữu nghị nha.". Nhà thiết kế nghiêm túc nói hưu nói vượn.

Mạnh Tử Khôn đứng xem kịch hồi lâu, rốt cuộc chẳng nhịn được cười thành tiếng.

Kim Xung Vũ đối với đứa nhỏ cao ráo đẹp trai, vóc dáng đã gầy chân còn dài này vô cùng có hảo cảm, đứng bên cạnh cậu kì kèo mặc cả với Hoa Thần Vũ.

"Như vầy nha, cậu cho tôi mượn đứa nhỏ này hai ngày, quần áo của tôi coi như cho cậu luôn.".

Mạnh Tử Khôn ngạc nhiên nhìn nhà thiết kế, rồi lại nhìn sang thầy mình.

Hoa Thần Vũ chắp tay sau lưng, đứng tại chỗ, trên mặt là nụ cười cân nhắc.

"Hải ca, tôi còn chưa nghèo đến mức định bán đứa nhỏ đâu.".

"Là bạn diễn của cậu sao?". Kim Xung Vũ hỏi tiếp.

"Cũng không phải, nhưng anh giúp cậu ấy chọn đồ đi. Khôn Khôn, đừng ngại gì cả, cứ chọn thoải mái.". Hoa Thần Vũ nhíp mắt nhìn cậu người yêu nãy giờ cứ câu nệ.

Nhà thiết kế chẳng nói tiếp nữa, quay qua quay lại, nhìn thật kĩ Hoa Thần Vũ và Mạnh Tử Khôn cả mấy lần, cuối cùng như nhận ra gì đó, bộ dạng tỉnh ngộ.

"A! Đứa nhỏ này cậu bao nuôi à?!".

"Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!". Hoa Thần Vũ trực tiếp cười úp sấp lên cái ghế sô pha bên cạnh.

Mạnh Tử Khôn định nói không phải, nhưng đột nhiên nhận ra... tình trạng của cậu hiện tại so với bao nuôi hình như cũng chẳng khác gì mấy, liền che mặt cười ngượng ngùng.

Có thể được Hoa Thần Vũ bao nuôi, cũng vui thật nhỉ?


thời trang Tiểu Dương: hãng thời trang cho nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net